Sống Lại Ta Trở Thành Hoàng Hậu Của Phản Diện

Chương 142



Khi nàng ngủ, ngược lại xinh đẹp đáng yêu, nhưng đợi khi đôi mắt mở to, bộ dáng nàng thay đổi hoàn toàn.

Khương Lê không thoát nổi khỏi tay chàng, liền cắn một ngụm vào mu bàn tay đang kìm giữ mình. Phượng Phi Vũ xiết chặt lông mày, hạ giọng nói:

- Một năm không gặp, nàng liền giống con ch.ó nhỏ? Há miệng liền cắn người?

Khương Lê ngửi thấy mùi xạ hương nhàn nhạt trên người nam nhân truyền tới, lúc này mới tỉnh táo hoàn toàn - lá gan của chàng ta sao lại lớn như vậy? Đã kế thừa đại thống Tề trều, lại lấy thân mạo hiểm, không biết tiến vào Mai thành từ lúc nào.

Không nói những cái khác, chỉ riêng Lưu Bội biết hắn lúc này đang ở Mai thành mà nói, không cần hai lời, liền lập tức phái tinh binh Lương quốc tới, cũng đủ để vị Tân đế này khốn đốn một phen.

Nghĩ vậy, Khương Lê cảm thấy người này đè ép nàng cũng chẳng có gì đáng sợ, lấy lại bản tính của mình hung hăng đẩy chàng một cái:

- Hừ, chàng mới là chó! Ngửi thấy mùi liền bò tới! Là chui ở chuồng chó nào đến đây?

Sau khi nói xong, nàng cảm thấy trên mặt dinh dính, liền đưa tay lau một vòng, trên mặt có một lớp thuốc cao màu vàng nhạt.

Lúc này ánh trăng chiếu vào màn che, nàng phát hiện bộ dáng Phượng Phi Vũ không đúng. Cảm thấy như bị một nam nhân xa lạ ôm hôn, toàn thân lập tức khó chịu, đưa chân đạp chàng xuống:

- Xuống dưới!

Phượng Phi Vũ bị bất ngờ, suýt chút đã bị nàng đạp ngã xuống đất, may mắn tóm được mắt cá chân của nàng mới ổn định được thân hình.

Nếu không phải vào mũi ngửi được cỗ hương vị quen thuộc thấm vào người nàng, lại ôm ấp thân hình mềm mại, Phượng Phi Vũ có khi thực cho rằng trước mặt mình là ảnh nữ dịch dung giả trang thành.

Nữ nhân này! Ngày trước luôn ôn nhu chăm sóc, quan tâm nịnh nọt chàng, giờ bộ dáng lại là giương nanh múa vuốt... thực khiến chàng nhìn không quen mắt!

- Khương Lê, nàng là ăn tim gấu mật báo à! Chẳng lẽ tự tiện rời đi còn lý luận? Thư hòa ly của nàng còn không có dấu của ta đâu!

Khương Lê vừa rồi quả thực là bị bộ dáng dịch dung lạ lẫm của Phượng Phi Vũ dọa cho sợ hãi, lúc này bị chàng hung tợn uy hiếp, ngược lại là mới thanh tỉnh mấy phần.

Nàng định kêu người đưa chàng xuống, thế nhưng chân còn đang bị chàng nắm, hơn nữa đám thị vệ cũng không phải đối thủ của Phượng Phi Vũ.

Nếu là thật sự làm lớn chuyện, cứ để quốc quân trữ quân các nước biết Phượng Phi Vũ tới đây, tất nhiên sẽ có rắc rối lớn. Nếu chẳng may tân quân Đại Tề bỏ mạng tại địa giới Ba quốc, vô luận tân hoàng kế nhiệm là ai, việc phải làm đầu tiên chắc chắn là san bằng Ba quốc.

Ba quốc hiện tại quá yếu, không thể tiếp nhận nổi cục diện rối rắm này.

Cho nên sau khi kinh hãi qua đi, nàng thông thả lấy khăn tay xoa mặt, muốn nói đạo lý với Phượng Phi Vũ:

- Thư hoà ly của ta, đã được tiên hoàng Đại Tề đóng dấu ngọc tỉ. Ông ấy là phụ hoàng của ngài, đương nhiên được tính. Huống hồ điện hạ cũng đã rõ ràng, trước kia khi ta nhập phủ chỉ là thêm cho đủ người, một năm sau sẽ rời đi, nên cũng không tính là ta sai. Ngài nói xem nên ở Lạc An làm con tin hay tìm cách trở về nước? Là ngài thì ngài chọn thế nào?

Phượng Phi Vũ mặc dù chỉ ở Mai thành vỏn vẹn một ngày, nhưng mỗi thời mỗi khắc đều thấy như mình đang sống sờ sờ đều có thể bị nàng làm cho tức c.h.ế.t nơi tha hương này.

Bây giờ gặp rồi, ôm hôn rồi, ngược lại có thể đè nỗi giận này xuống cười nói:

- Toàn lời bậy bạ! Ta sao lại không biết nàng nhớ Ba quốc tới vậy! Không phải bởi vì ta nạp chính thê, nàng ghen nên lập tức rời đi?

Khương Lê cảm thấy cho tới bây giờ, chua cay mặt ngọt thì tên khốn này đều không ăn vô. Nàng muốn mau chóng tiễn tôn thần này đi, miễn cho chút nữa nhỡ hài nhi tỉnh dậy, khóc đòi b.ú thì lại một hồi rắc rối.

Thế là nàng liền nhẫn nại thuận theo chàng nói:

- Điện hạ, ngài cũng biết tính ta như vậy rồi, thà làm đầu gà chứ không làm đuôi trâu. Cho dù ngài để ta làm hoàng hậu, ta cũng không thấy thoải mái tự tại như làm vương nữ ở Ba quốc! Điện hạ đối với ta ân tình như núi, Khương Lê ghi tạc trong lòng. Nơi đây là thành nhỏ biên thuỳ xa xôi, lại có chút lộn xộn, Khương Lê sau này sẽ tận lực kính trọng quốc uy Đại Tề, làm trâu làm ngựa vì điện hạ... Á...

Khương Lê bên này còn chưa kịp vỗ m.ô.n.g ngựa xong, Phượng Phi Vũ đã không nghe nổi nữa.

Chàng đóng vai thành thị vệ, bôi dịch dung cao đầy mặt. Cả đường trốn tránh mới tới được đây, cũng không phải để nghe nữ nhân vong ân phụ nghĩa thuỷ tính dương hoa này nói bậy.

Chàng duỗi tay kéo nàng vào trong ngực. Khương Lê cứ vậy ngã về phía trước, đ.â.m vào trong lồng n.g.ự.c chàng. Nửa đêm do đang làm mẹ nên n.g.ự.c nàng căng đầy sữa, vừa va chạm n.g.ự.c áo Khương Lê liền ướt một mảng.

Phượng Phi Vũ cũng bị dính vào tay, mùi sữa nhàn nhạt chui vào trong mũi, khiến khoé mắt chàng đỏ lên, hung hăng bóp tay nàng nói:

- Nàng ghen mới rời đi, ta không trách cứ. Thế nhưng tại sao có thể nhanh như vậy di tình biệt luyến, uỷ thân cho người khác? Còn... còn sinh ra tiểu cẩu cho hắn!

Chẳng lẽ bởi vì nàng là chất nữ nước nhỏ, cho nên nhi tử của nàng phải gọi chính thê của Phượng Phi Vũ là mẫu thân sao? Kiếp trước nàng đã bị ép trở thành ngoại thất không thể có con cái làm chỗ dựa, kiếp này được thăng lên làm trắc phi của Phượng Phi Vũ, nhưng cũng khinh thường cùng kẻ khác tranh giành nam nhân.

Nói thật ra, nếu Khương Lê lúc đó không thấy rõ ánh mắt Phượng Phi Vũ, có lẽ ngay sau khắc đó nàng đã nói những lời này ra.

Thế nhưng nàng nhìn thấy, khuôn mặt tuy xa lạ nhưng ánh mắt quen thuộc đỏ lên, như thể ngay sau đó nước mắt nóng bỏng có thể tràn ra rơi xuống người nàng...

Hai người đã từng chung đụng ngọt ngào, kí ức nhất thời xông lên trong đầu. Chàng đã từng nằm trên đầu gối nàng...hiện tại mọi cảm xúc trở lên hỗn loạn.

Nàng hít sâu một hơi, chậm rãi nuốt mấy lời đã muốn bật thốt ra vào lòng.

Che giấu thân thế nhi tử là nàng không đúng. Thế nhưng nếu nàng nói thật, với tính cách của Phượng Phi Vũ chắc chắn sẽ không thương tiếc cho mình và nhi tử, mà dùng sức mạnh cưỡng ép đưa nàng và Bảo Lý về Đại Tề.

Thế nhưng hoàng cung Đại Tề há là nơi để nuôi dưỡng hài nhi? Chàng sau này thê thiếp như mây, nhi tử cũng chẳng phải chỉ một hai đứa. Bảo Lý ở đó có thể bình an lớn lên hay không nàng không thể biết được.

Nghĩ như vậy, nàng lập tức cứng rắn nói:

- Điện hạ cũng đâu phải người câu nệ nữ nhi tình trường, duyên phận của ta và ngài đã hết, mong Điện hạ bảo trọng. Loại chuyện như ban đêm xông vào khuê phòng vẫn mong ngài đừng lặp lại, ta cũng cần lập gia đình, không thể khiến người ngoài hiểu lầm được...

Phượng Phi Vũ vốn cho rằng ban ngày Lưu Bội cầu hôn là mong muốn đơn phương. Nhưng giờ nàng nhắc lại chuyện thành thân, tựa như dự định muốn gả cho Lưu Bội.

Ngay khi chàng chuẩn bị bắt cóc nàng mang đi, thì phía phòng cách vách truyền ra tiếng trẻ con khóc, xem ra Bảo Lý đói bụng rồi.

Nhất thời âm thanh đám ma ma cũng mơ hồ truyền tới, Khương Lê nhân cơ hội hô to gọi người.

Ở ngoài cửa Thiển nhi tự mình trực đêm, cảm thấy âm thanh Khương Lê không đúng, lập tức xông thẳng vào, nhưng tới trong phòng chỉ còn thấy cửa sổ lay động, tựa hồ như có người vừa rời đi.

Thiển nhi nhìn trên mặt Khương Lê vẫn còn vẻ kinh hãi, liền vội hỏi:

- Vương nữ gặp ác mộng sao?

Khương Lê lấy lại bình tĩnh, kể lại chuyện Phượng Phi Vũ tới đây cho Thiển nhi nghe.

Bạch Thiển nghe xong không nói hai lời, quay người định đi ra. Khương Lê vội vàng gọi lại, hỏi: 

- Thiển nhi, ngươi muốn làm gì?

Bạch Thiển nói: 

- Phượng Phi Vũ đã dịch dung vào Ba quốc, tất nhiên là ẩn thân bên người Quý Bỉnh Lâm. Thần giờ tới chỗ sứ giả Tề quốc, bắt Phượng Phi Vũ tới đây để vương nữ nguôi giận.

Khương Lê cười khổ lắc đầu:

- Thiển nhi, Phượng Phi Vũ mang theo thị vệ tới đều là kẻ tinh nhuệ của Tề quốc, chúng ta mặc dù nhiều người nhưng muốn bắt được Phượng Phi Vũ tuyệt không phải chuyện đơn giản. Huống hồ tân đế Tề quốc là một tôn thần, há lại để tiểu quốc như chúng ta bắt được?

Bạch Thiển nghe, thở dốc một hơi nói: 

- Vương nữ, đã không bắt được, vậy phải làm như thế nào mới ổn? Phượng Phi Vũ tới được một lần thì còn có lần hai lần ba.

Khương Lê thở dài nói: 

- Phượng Phi Vũ tới đây là chuyện nguy hiểm, tuyệt đối không lưu lại lâu. Chúng ta giờ liền trở về Ngưỡng thành, tránh chàng ta là được. Không tìm được ta tất sẽ trở về Tề quốc.

Khương Lê lúc này phân phó hạ nhân trong đêm thu dọn đồ đạc, chạy về Ngưỡng thành.

Bởi vì muốn di chuyển t.h.i t.h.ể Khương quốc quân, cho nên phải chuyển từng nhóm người, Khương Lê mang theo Bảo Lý rời đi trước.

Khương Chi và đám lão thần phụ trách chuyện kế tiếp.

Sáng sớm ngày thứ hai, Quý Bỉnh Lâm nghe lệnh tân đế, nói muốn gặp Khương Lê, khuyên nàng không nên gả cho Lưu Bội Lương quốc.

Kết quả người đã đến cửa, lại nhận được tin vương nữ trong đêm qua đã trở về Ngưỡng thành, không có cách nào gặp mặt sứ giả Đại Tề.

Khương Chi đứng ở hành cung, nghênh đón Quý Bỉnh Lâm.

Bởi vì lời muốn nói không thể truyền đạt cho Khương Lê, Quý đại nhân thấy huynh trưởng như cha, liền phân tích chỗ lợi chỗ hại cho Khương Chi nghe.  

Nhưng mới nói được nửa câu, Khương Chi đã không muốn nghe, cứng nhắc nói:

- Muội muội Khương Lê của ta, nếu nói đến cũng là vương nữ thanh danh trong sạch chưa từng gả cho người. Người ngày trước được Thái tử đón qua cửa chính là Khương Tú Dao. Nếu đã như vậy, chuyện hôn sự của Khương Lê cũng đâu tới phiên Tề đế quan tâm? Quý đại nhân, ngài cũng thấy đó, người muốn lấy Khương Lê cũng không phải không có. Chỉ là ngày hôm qua công tử Lưu Bội của Lương quốc dùng thành ý mười phần tới cầu hôn, tặng cho Khương Lê cả hộp trân châu, viên nào cũng to như quả nhãn. Không biết lúc trước Thái tử cưới Tú Dao nhập phủ, đã từng đưa sính lễ một cái kim hay sợi chỉ nào chưa?

Quý đại nhân cho tới bây giờ đều là đường quan rộng mở, trên triều đình cũng đã quen được người ta lấy lòng.

Nhưng chưa từng nghĩ, tại thành trấn nơi biên thuỳ này, lại bị người ta nói không thể thốt lên lời.

Hắn trên miệng tuy nói không ngừng, nhưng trong lòng cũng để ý Điện hạ mình quá tiết kiệm rồi.

Lúc trước cưới ba vị trắc phi, hình như rất đơn sơ, ngay ra tiệc rượu cũng không làm, ngược lại nhóm trắc phi sợ mất mặt, Điền cơ Tào cơ đều mang theo đồ cưới trải dài cả phố.

Về phần Dao cơ, quả nhiên là im ắng tiến đến, lại im ắng rời đi.

Nếu như hắn là nữ tử mà nói, cũng sẽ cảm thấy công tử Lưu Bội càng chiếm được lòng nữ nhân hơn.

Thế là khi hắn quay về, thuật lại lời Khương Chi nói cho Tân đế nghe, sau đó cẩn thận từng li từng tí khuyên giải Tân đế:

- Lưu Bội thế nhưng rộng rãi tuyên bố, không ngại chuyện Khương cơ có hài nhi của người khác, sẽ vẫn yêu thương đứa bé. Lời này của hắn, so với trân châu mỹ ngọc đều chiếm được niềm vui của Khương cơ... Thần nghĩ hôn sự này có lẽ là thành thôi. Điện hạ không bằng sớm ngày trở lại Lạc An, tiểu thư Dương Như Nhứ vẫn một mực đợi thánh chỉ thành hôn của Bệ hạ.