Không chỉ trong cung chuẩn bị chiến y, mà từng phủ trạch, từng hộ nông gia bình thường cũng đều đang chuẩn bị.
Nhất thời, lúc cuối thu, trong thành Lạc An đều là cảnh "bông bay trong gió", ngoại trừ nhà Đế vương tướng quân, thì những gia đình bình thường đều phải cử người tới, gấp rút may chiến y. Tất nhiên là nguyên liệu làm chiến y đều tới Y cục lấy, và sẽ may chiến y ngay tại đó, tránh cho việc có kẻ tham lam tự may đồ cho bản thân.
Đợi khi may được một số lượng nhất định, liền coi như đã hoàn thành công việc của mình, lại đổi một nhóm phu nhân khác tới tiếp tục công việc.
Sau khi toàn bộ chiến y được may xong, thì sẽ chuyển sang cho Hộ bộ kiểm kê.
Hiện tại chủ quản quân tư trạng bây giờ chính là Mạnh Hiến đại nhân, mới được chuyển từ Thủy tư thuộc Công Bộ sang. Y phục và chiến y ở trong cung may xong sẽ do hắn đích thân vào trong cung nhận về.
Vị Mạnh Hiến đại nhân này nói ra thì cũng chính là lão đồng liêu của Khương Lê.
Trước kia Khương Lê làm chủ quản Nông tư, quan hệ giữa Nông tư với Thủy tư lúc đó thủy hỏa bất dung, đấu đá nhau kịch liệt.
Nếu là người khác, khi trước từng gây khó dễ cho Hoàng hậu, thì bây giờ nhất định kinh sợ, thế nhưng Mạnh đại nhân vẫn bình thản ung dung.
Không có cách nào, ai bảo Mạnh gia thâm căn cố đế, chính là đại tộc Tề triều.
Nói câu khó nghe, thì là vì để Phượng Phi Vũ có thể ngồi vững Đế vị, Mạnh gia bọn họ góp sức không ít. Bây giờ Hoàng hậu giả trang thành nam nhân làm quan, Hoàng đế cũng không công khai ra ngoài, cho nên bọn họ cũng mở một mắt nhắm một mắt. Nếu chỉ bởi vì chuyện này mà trị tội Mạnh gia, thì quả thực sẽ khiến lòng người bàng hoàng, trên dưới Mạnh gia cũng ko phục.
Hơn nữa, vị Mạnh đại nhân ở Thủy tư cũng có nhiều công lao, mặc dù một nửa số đó là hắn ta cướp đợc, thế nhưng luận tư lịch thì vẫn là có nhiều thành tích nên được thăng chức.
Hoàng đế ngay từ đầu đã muốn cất nhắc đệ tử hàn môn, nhưng lại bị mấy đại thế gia cực lực phản đối, cuối cùng chức vị ở Hộ bộ mới rơi trúng đầu Mạnh đại nhân.
Bây giờ Mạnh đại nhân tự mình đến cửa cung chờ lấy lấy y phục, Khương Lê mặc dù thân là hoàng hậu, những cũng vẫn nể mặt ra gặp Mạnh đại nhân một lần.
Người làm quan bản lĩnh nhất là da mặt phải dày, còn phải mắc bệnh hay quên nữa. Cho dù ngày trước có đấu đá nhau kèn cựa chửi bậy, hận không thể bóp c.h.ế.t đối phương, nhưng hiện tại lập trường thay đổi, cần phải quên hết chuyện ngày xưa, cười như bạn hữu chí cốt nhiều năm xa cách.
Mạnh đại nhân là một tay lõi đời, đã lăn lộn trong chốn quan trường nhiều năm nên da mặt đủ dày, cũng quên sạch những lời mắng chửi ngày xưa giữa mình với Khương tiểu công tử. Nở nụ cười như gặp Bá Nhạc, biểu thị rằng mình từ sớm đã biết nữ vương Ba quốc tư chất thông minh, không phải người thường có thể sánh bằng, Đại Tề có được hiền hậu bực này, quả thực là may mắn thay!
Mạnh đại nhân miệng lưỡi trơn tru nịnh bợ, Khương Lê cũng nhẹ nhàng cười đáp lại. Cũng khen Mạnh đại nhân chính là lương tài trị quốc, là phụ tá đắc lực của Hoàng thượng.
Sau khi Mạnh đại nhân thỉnh an xong, liền nhận lấy quân phục mà cung Hoàng hậu đã chuẩn bị được, rồi lại tiếp tục tán dương đường may tinh xảo khéo léo.
Cuối cùng Mạnh đại nhân lại dùng ngón tay nhẹ nhàng kẹp sợi bông còn dính trên chiến bào, cười nói:
- Lần này quân phục dùng bông tốt thật đó, không biết là do nơi nào sản xuất ra vậy?
Khương Lê biết Mạnh đại nhân mới nhận chức ở Hộ bộ, có lẽ là không biết, liền cười giải thích nói:
- Bông này được mua từ Nguyệt thị ở Tây Vực, dùng vừa mềm mại lại còn giữ ấm tốt.
Mạnh đại nhân lúc này mới chợt hiểu gật gật đầu, sau đó nói:
- Cũng may nhờ ơn đức của Hoàng hậu, nếu không Y cục sao có thể mua được hàng tốt thế này?
Cùng đồng liêu cũ hàn huyên một hồi, sau đó hắn mới rời đi.
Thế nhưng Khương Lê lại bưng chén trà trầm ngâm hồi lâu.
Con người Mạnh Hiến, nàng rất hiểu hắn, là con cáo già trong chuyện dùng mánh lưới. Mặc dù ngân lượng dùng cho việc may chiến bào do Hộ bộ xuất ra, thế nhưng kiểm kê số lượng và chất lượng thì lại không cần phải do Hộ bộ đích thân quản lý.
Công việc phí sức lực mà không có lợi lộc, tại sao Mạnh Hiến lại tranh đi làm, đây là Mạnh đại nhân gian xảo mà nàng từng biết sao?
Nghĩ như vậy, Khương Lê trong lòng trở nên cảnh giác. Nàng lập tức gọi thị vệ tới, lệnh cho hắn đi cùng thái giám bên cũng Phượng Minh tới Y cục lấy vài bộ y phục đã may xong tới đây.
Những thị vệ bên cạnh nàng đều có thân thủ không tồi, do chính tay Phượng Phi Vũ bồi dưỡng. Võ nghệ cao cường không nói, nhưng cướp gà trộm chó cũng rất thuần thục.
Cho nên khi nhận y phục, tiện tay lấy thêm hai bộ y phục đã may xong trong Y cục ra mang về.
Khương Lê nhìn chiến bào vừa được lấy về, bởi vì có Y cục giám sát, cho nên đường may thẳng mịn, bông dày dặn, có khả năng chống lạnh tốt.
Thế nhưng khi nàng lệnh cho cung nữ cắt vải ra, lộ ra bông bên trong, liền cảm thấy không đúng, tại sao màu sắc của bông...lại trắng như vậy?
Khi mới nhận bông nàng đã tự tay làm y phục cho Phượng Phi Vũ, cho nên khi sờ vào bông cảm giác co dãn mềm mại nàng vẫn nhớ rất rõ.
Thế nhưng bây giờ nhìn bông độn trong chiến y, nàng sờ nắm một hồi, cảm giác không giống với ngày trước.
Khương Lê nhướng mày, lập tức gọi tẩu tử Ổn nương vào cung.
Ổn nương ánh mắt sắc bén, vừa nhìn thấy bông ở chỗ Khương Lê, liền lập tức phát giác ra không đúng. Sau khi duỗi tay cầm vào, cảm giác bông hơi cứng, lập tức lắp bắp:
- Cái này... sao đây lại là là bông trần vải hàng thứ phẩm?
Bông trần vải chính là loại bông đã qua sử dụng được thu mua giá rẻ, dùng biện pháp tẩy trắng, một lần nữa đánh bôgn lên để làm thành bông mới.
Giá tiền của nó còn lâu mới có thể so với bông vải, hiệu quả chống lạnh cũng kém xa. Nhưng nhìn lại y phục, rõ ràng là quân phục, bông trần vải tại sao lại xuất hiện bên trong quân phục được?
Phải biết rằng lần này bông để may quân phục đều là do nàng một tay từ vạn dặm chọn mua về, mặc dù phí vận chuyển có đắt một chút, nhưng bông là giá gốc, có khả năng chống lạnh tốt, cho nên dù có thêm phí vận chuyển thì vẫn rẻ hơn bông mua tại địa phương.
Khương Lê nghe Ổn nương nói vậy, lập tức hiểu ra có chuyện gì.
Lô bông này từ trên thuyền dỡ xuống, trực tiếp được chuyển thẳng về Y cục.
Nhất định trên đường tới Y cục đã xảy ra vấn đề, có kẻ âm thầm đổi trộm bông, kiếm lời vào túi hoặc là kế hoạch của bọn chúng còn sâu xa hơn.
Việc này nếu không điều tra rõ ràng, thì kẻ có tội chính là Ổn nương, do tham lam ngân lượng của Hộ bộ, tráo đổi bông chất lượng tốt thành bông trần vải để kiếm lời.
Thế nhưng Ổn nương không phải là người như vậy. Tất nhiên có kẻ cố ý hãm hại tẩu ấy, mà mũi nhọn của bọn họ thực chất là nhằm vào Khương Lê mà đến.
Nếu quân phục này được đưa tới cho binh sĩ sử dụng, chẳng phải có một số lớn tướng sĩ sẽ bị c.h.ế.t rét? Mà oan ức đó tất nhiên sẽ do Ổn nương và Hoàng hậu chịu trách nhiệm.
Khương Lê còn chưa kịp điều tra chân tướng, thì hôm sau trên triều đình đã có người đứng ra vạch tôi thương nhân mua đồ quân tư đợt này. Nói rằng khi Hộ bộ kiểm tra số lượng y phục được may xong, đã phát hiện trọng lượng chiến y không đúng, khi mở ra mới phát hiện bông nhồi bên trong không phải bông nhung loại mới mà là bông trần vải đã qua sử dụng rồi.
Hộ bộ trình tấu chương lên, khiến cả triều đình sôi trào. Gián quan đứng ra lập tức tỏ rõ lập trường, vạch tội gian thương làm hại nước, nếu không phải do Hộ bộ phát hiện ra sớm, thì chẳng phải tam quân đều bị c.h.ế.t rết ở ba quận hay sao?
Hôm qua, Hộ bộ phát hiện ra bông kém chất lượng, lập tức đã phái người tới niêm phong thuyền hàng của thương nhân phụ trách vận chuyển mua sắm quân tư. Để biểu thị công chính, khi đi kiểm tra đều có người của Hình bộ đi cùng, còn có thêm cả mấy vị ngự sử đức cao vọng trọng, ngay ở phía trên thương thuyền đã phát hiện toàn bộ đều là bông trần vải chưa kịp dỡ xuống.
Lần này tang chứng vật chứng đầy đủ, gian thương vô lương, tội danh hại nước không thể chối cãi.
Bởi vì tận mắt nhìn thấy bông trần vải trên thuyền, các quan ngự sử đều đầy lửa giận, lập tức thượng tấu lên Hoàng đế, lời lẽ khẩn thiết:
- Bệ hạ, nghe nói thương nhân phụ trách mua sắm quân tư lần này chính là tẩu tử của Hoàng hậu. Tuy cũng là tẩu tử của Bệ hạ, thế nhưng tội danh tham ô ngân lượng không thể bỏ qua. Cuộc chiến với ba quận lần này còn liên quan tới quốc vận, nhưng có kẻ lại dựa vào chuyện này nhằm trục lợi kiếm lời, nếu không trừng phạt, chẳng phải sẽ làm rét lạnh tướng sĩ ra trận hay sao? Cho nên thần khẩu tấu bệ hạ, bắt kẻ cầm đầu, nghiệm trị để răn đe.
Phượng Phi Vũ ngồi trên long ỷ không nói gì, đôi mắt chậm rãi quét một vòng các thần tử bên dưới, phảng phất như muốn nhớ rõ dáng vẻ hiện tại của từng người.
Đúng lúc này, thái giám Lễ ti ở phía dưới hô to:
- Hoàng hậu nương nương khẩn cầu gặp mặt Thánh thượng!
Mạnh Hiến nghe được vậy thoáng nhếch miệng.
Nữ nhân này, cũng không biết ăn gì lớn lên, cực kì láu cá khôn khéo. Trước kia khi còn là Chủ tư Nông tư, cũng không chịu thiệt thòi, giờ đã làm Hoàng hậu, vậy mà sau gáy còn mọc mắt!
Hôm qua chỉ vừa gặp mặt mình, không rõ có nói câu nào khiến nàng ta nghi ngờ, vậy mà phái người đi Y cục trộm y phục.
Nếu như không phải bởi vì hắn lúc đó cũng có mặt ở đó, phát hiện số lượng thiếu, lại nhìn thấy thái giám của cung Hoàng hậu cũng vừa có mặt ở đó, liền lập tức hiểu ra là do Khương Lê giở trò.
Hắn vốn là đợi khi tướng sĩ tam quân xuất phát, khi thời điểm đại hàn, tướng sĩ đang rét lạnh, mới vạch trần việc này. Đến lúc đó, chậm trễ quân cơ là trọng tội, đừng nói nữ nhân Ổn nương kia phải rơi đầu, mà ngay cả Khương Lê thân làm Hoàng hậu cũng sẽ bị vạn dân mắng nhiếc mất hết dân tâm.
Dù sao đến Y cục may chiến y đều là bách tính Lạc An, bông kia tốt xấu thế nào, bọn họ đều biết rõ, chỉ cần vạch trần, tất nhiên sẽ khiến lòng dân xáo trộn.
Một quốc quân ngoại quốc, muốn ngồi vững vị trí Hoàng hậu Đại Tề, thì nàng ta phải còn mạng mới ngồi được.
Chỉ là kế hoạch cũng bị xáo trộn, bởi vì mất đi hai bộ quân phục. Cho nên sau khi phát hiện, hắn lập tức quyết định gọi người của Hình bộ tới, còn kêu họ mời cả mấy vị ngự sử đại nhân, lấy cớ là nhận được mật báo nên muốn tới thuyền thương của Ổn nương kiểm tra.
Mọi chuyện phải chặt chẽ không kẽ hở nào, mới có thể định tội thâm ô quân tư này lên đầu nàng ta.
Ngôi vị Hoàng hậu, phải là do nữ nhi thế gia ngồi, chứ không phải một nữ vương ngoại lai tới chiếm chỗ! Phượng Phi Vũ muốn phân tách thế lực của thế gia, vậy cũng phẩi hỏi xem Mạnh gia bọn họ có đồng ý hay không.
Thấy Khương Lê đang đi vào vương đình, Mạnh Hiến cũng đã tính trước, không nhanh không chậm mỉm cười nhìn đối thủ ngày trước của mình - kẻ xấc láo Khương tiểu công tử.
Ánh mắt các thần tử khi nhìn về phía Hoàng hậu cũng khác nhau, có kẻ xem thường, có người tức giận, nhưng đều giống nhau ở chỗ hoàn toàn không ai có thiện cảm với nàng.
Khương Lê vẫn đứng thẳng như cũ, ngẩng cao đầu, vững vàng bước lên bậc thang.
Phượng Phi Vũ tự mình đi xuống, đỡ lấy tay nàng, đưa nàng tới ngồi bên cạnh long ỷ.
Khương Lê khẽ hé môi son nói:
- Nghe nói có người vạch tội, chỉ ra rằng bông có vấn đề, cho nên ta mới tới đây, muốn nghe rõ ngọn nguồn, xin bệ hạ khoan thứ cho ta tội đường đột.
- Chuyện này liên lụy rất lớn, nếu không tra rõ ràng, chẳng lẽ định xử oan hay sao?
Nghe vậy một vị ngự sử lập tức lên tiếng:
- Hoàng hậu, ngài đến đúng lúc, có thể truyền gọi phu nhân của huynh trưởng ngài - Quế Nhã vương phi lên đây đối chất được không?
Quế Nhã vương phi chính là Ổn nương, vị ngự sử trong lòng biết rõ nàng ta mặc dù là thương nhân, thế nên không thể lập tức bắt người, phải dựa theo tình hình mới giải quyết theo luật lệ được.