Sống Lại Ta Trở Thành Hoàng Hậu Của Phản Diện

Chương 23



Khương Lê chưa kịp phản ứng lại, đã bị hắn kéo vào ngực, thân hình mảnh mai nhỏ bé như đứa trẻ ngồi vào trong lòng Phượng Phi Vũ.

Tiểu Khương công tử mặt đầy căng thẳng, không ngờ tới điện hạ còn có mặt đáng ghét thế này nữa.

Nàng thực muốn nói: Trên người ta làm gì có mùi huân hương? Ta còn chưa ghét bỏ điện hạ dưới thân dặt dẹo một đống nhang vòng đâu đấy.

Thế nhưng điều càng làm cho nàng kinh hãi lúc này chính là hiện tại hai người áp sát quá gần, chỉ hi vọng thái tử không phát hiện ra mình là nữ nhi!

Nàng tận lực dựa sát lưng vào người Phượng Phi Vũ, chịu đựng nói:

- Khởi bẩm điện hạ, tại hạ thực sự từ xưa tới nay không dùng huân hương, trên người chỉ có mùi xà phòng dùng lúc tắm rửa thôi!

Phượng Phi Vũ có chút không tin, cho tới khi chóp mũi Phượng Phi Vũ tiến tới sát cổ Khương Lê hít sâu một hơi, mùi hương rõ ràng khác với mùi xà phòng hắn hay dùng, trong mùi hương lại lộ ra một cỗ hương thơm ngọt, lượn lờ quấn quýt trong khoang mũi hắn rất lâu vẫn không tan hết...

Bị người ta áp sát vào người như vậy ngửi ngửi hít hít, Khương Lê cũng không chịu nổi nữa, giãy dụa muốn tách ra, nhưng không cẩn thận đụng vào vết thương ở eo của Phượng Phi Vũ, khiến hắn rên lên một tiếng đau đớn.

Phượng Phi Vũ cũng có chút để ý, cảm thấy dáng vẻ Khương Lê cắn môi giãy dụa giống như tiểu cô nương vậy, liền dứt khoát dùng cánh tay ghìm chặt cổ nàng lại nói:

- Tránh cái gì? Cô cũng chẳng ham thích nam sắc, chỉ dùng ngươi sưởi ấm mà thôi, ngươi muốn cô c.h.ế.t cóng sao?

Thấy Phượng Phi Vũ tức giận, Khương Lê cũng không dám ngọ nguậy nữa, chỉ đành mặc kệ hơi thở nhàn nhạt của Phượng Phi Vũ phả lển cổ nàng...

Lúc này trong động vô cùng yên tĩnh, Phượng Phi Vũ lúc nãy ghì chặt Khương Lê nên đã hao hết sức lực, hiện tại trong tâm không vướng bận, chỉ cảm thụ nhuyễn hương trong lòng.

Ôm lâu, không riêng gì cảm giác toàn thân bắt đầu ấm áp, trong đầu cũng không nhịn được bắt đầu suy nghĩ lung tung: Tiểu Khương công tử cũng sống quá an nhàn sung sướng, một thân da mịn thịt mềm không nói, trên người cũng thiếu khí khái của nam tử hán...Mấy tên đoạn tụ đều thích dạng người như thế này? Vậy có khác gì so với thích nữ tử nhỉ?

Nói đi lại nói lại, nam tử này chẳng lẽ so với nữ tử còn thú vị hơn? Ép nam tử nhỏ bé này điên loạn đảo phượng mùi vị thế nào? Nếu nhìn thấy cảnh đó, chẳng phải muốn ngược đãi dạ dày sao?

Phượng Phi Vũ cũng không nghĩ tới, chính mình vừa mới trở về từ cõi chết, vốn là ôm phụ tá sưởi ấm, phải nghĩ xem làm sao để thoát điểm hiểm cảnh. Nhưng chẳng hiểu tại sao, quanh thân đều là hương khí lượn lờ, trong đầu toàn cảnh kiều diễm, thực khiến người ta không thể tưởng tượng được.

Hết lần này tới lần khác, trong đầu hắn luôn là mấy hình ảnh buồn nôn, lại liên tưởng nhân vật chính trong tưởng tượng chính là thiếu niên thơm nức mềm mại mà hắn ôm trong ngực, càng nghĩ càng không dừng lại được.

Sau một hồi yên lặng, Khương Lê đột nhiên cảm thấy dưới thân khác thường...

Nàng kiếp trước từng có nam nhân, tất nhiên biết đây là chuyện gì, trong lúc nhất thời trên cổ từng chiếc lông tơ dựng đứng lên, chỉ kinh ngạc quay đầu nhìn thái tử, cảm thấy người mất m.á.u quá nhiều, sao đột nhiên tràn đầy tinh lực là thế nào?

Sự thật chứng minh, nam nhân đều là kẻ trời sinh da mặt dày, Phượng Phi Vũ trong đầu đều là dâm ý về tiểu tử này, nhưng trên mặt lại nước chảy mây trôi nói:

- Ngươi đè lên cô rồi...

Khương Lê thừa cơ tranh kéo giãn khoảng cách với thái tử, rốt cục có thể nghiêng người ngồi lên trên tảng đá, trước tiên tạ lỗi với thái tử, sau đó lảng tránh nói sang chuyện khác:

- Điện hạ có biết người ám sát người là ai không?

Nàng vừa hỏi xong, sắc mặt Phượng Phi Vũ đột nhiên chuyển sang lạnh lẽo, không nói một lời.

Khương Lê trong lòng biết, thái tử có lẽ đối với người thân có một chút nhân từ nương tay, thế nhưng hắn không phải kẻ ngu, cho dù trước kia hắn không phát hiện ra Đoan Khánh đế khác thường, nhưng bây giờ hẳn là đã nhận ra... Chỉ là người chặt đứt cầu nối, khiến cầu sụp xuống lại là ai?

Khương Lê rơi vào trầm tư.

Hai người gượng gạo như vậy cũng không lâu lắm, Bạch Thiển đuổi theo hai người kia đã cưỡi ngựa quay trở lại.

Không những trở về, còn tóm sống được hai kẻ kia, lấy y phục xé thành vai trói họ như bánh chưng ném đến trước mặt Phượng Phi Vũ.

Phượng Phi Vũ nhìn Bạch Thiển, sau đó nói:

- Thân thủ của ngươi không tồi.

Mà Thiển nhi nhìn chủ tử của mình vừa bị ép vừa bị Phượng Phi Vũ lôi kéo, trong lòng cũng gấp gáp, không yên lòng vâng một tiếng, sau đó lấy áo bông của mình, đưa cho Phượng Phi Vũ nói:

- "Điện hạ, nô tỳ khung xương lớn, quần áo đủ rộng, xin điện hạ đừng ghét bỏ, trước mặc vào chống lạnh."

Tiếp theo đó chính là thời gian thẩm vấn người sống.

Không đợi Phượng Phi Vũ phân phó, Thiển nhi liền tìm tới một khối đá lớn nắm trong tay, nhìn hai người kia c.h.ế.t sống cũng không nói, liền giữ một đầu ngón tay của một người, dùng đá hung hăng nện xuống.

Nếu không nói, thì Bạch Thiển sẽ lần lượt đập nát từng ngón tay một.

Tay liền với tim, người kia bị đau thét lên như sói tru, nhưng lập tức bị Thiển nhi dùng vải bịt mồm hắn lại.

Khương Lê quả thực bị Thiển nhi dọa sợ, bất quá chỉ là một nha đầu, tuổi cũng không lớn, mà sao lại có thủ đoạn như vậy? Nhà nàng ta thực sự là mở quán ăn bình thường chứ không phải quán bánh bao nhân thịt người chứ?

Thiển nhi ngược lại thay hai vị chủ tử giải đáp nghi vấn, chỉ nói mình trên đường chạy nạn, trông thái quan binh bắt được thổ phỉ đều thẩm vấn như vậy.

Mà cách thẩm vấn còn có rất nhiều, nếu cuối cùng vẫn cứng miệng không nói, nàng sẽ đi tìm dầu nóng, trên đỉnh đầu lột đi một lớp da, sau đó rót dầu nóng vào....

Thiển nhi thân hình cao lớn thô kệch, trên mặt còn có vết bớt tím xanh, khi hung ác lển biểu hiện càng dữ tợn.

Kiếp trước khi nàng ta trở thành nữ tướng quân Đại Tề, ngay trước trận đánh bộ dáng hung tợn cũng đã có thể chấn nhiếp nhiều kẻ địch nhát gan, mặc dù chưa làm gì nhưng lực sát thương không hề nhỏ.

Kết quả lời còn chưa nói hết, một trong hai người này liền không chịu nổi, bị dọa kêu lên một tiếng, thiếu chút nữa bị dọa vỡ mật, sau đành khai nói là do Lương quốc phái người tới...

Không lâu sau đó, tử sĩ của thái tử đã tìm được tới nơi nay, Phượng Phi Vũ được hộ tống an toàn rời khỏi sơn cốc.

Đoàn người di chuyển, cũng không làm kinh động tới thị vệ.

Nói cũng kỳ quái, những thị vệ kia chỉ tìm kiếm chung quanh vách núi một chút, sau đó thánh thượng hạ chỉ, thu nhỏ phạm vị tìm kiếm lại, có thể dễ dàng tìm thấy hơn.

Chờ khi thái tử xuất hiện trước mặt mọi người, thì toàn bộ bãi săn đều đã được thị vệ lục soát cả đêm.

Vách núi cao như vậy, dưới núi còn có loạn tiễn, Phượng Phi Vũ lại kỳ tích sống sót, chân thực nằm ngoài ý nghĩ của tất cả mọi người.

Úy hoàng hậu trông thấy nhi tử còn sống, liền thở phào nhẹ nhõm, khó có được lộ ra vẻ từ bi của mẫu thân, hỏi thái tử có bị thương đâu không.

Mà biểu lộ của vạn tuế thì rất vi diệu, khi ông ta nghe nói đã bắt được thích khách, mặt liền căng cứng lại, nhưng nghe kết quả thẩm vấn là do Lương quốc phái người tới hành thích trữ quân, thì mặt lại giãn ra, cả người thoải mái như thoát khỏi nguy hiểm trùng trùng.

Khương Lê nhìn Phượng Phi Vũ, từ lúc tiến vào hắn đều nhìn phụ hoàng hắn, không bỏ qua bất cứ thay đổi nào trên nét mặt ông ta, hàn ý dưới đáy mắt cũng càng lúc càng tăng...

Lần đông thú này, cứ như vậy liền qua loa kết thúc. Sáng sớm hôm sau, Phượng Phi Vũ mang theo người của mình rời khỏi bãi săn.

Dù sao thái tử thụ thương, cần hồi kinh chẩn trị, lý do đường hoàng như vậy, bất luận lễ quan nào cũng đều không bắt được sai lầm.

Nếu như nói, người được thu hoạch lớn nhất trong lần đông thú này, chính là Khương Lê.

Trước đó thái tử mặc dù coi trọng nàng, nhưng đến cùng đối với nàng vẫn có chút nghi kỵ, thỉnh thoảng liền muốn thử thăm dò nàng.

Thế nhưng sau lần này hắn gặp nạn, chỉ có vị tiểu Khương công tử này kịp phản ứng, biết xem xét thời thế, không làm kinh động bất luận người nào, trước tiên tìm được hắn. Nếu không phải có chủ tớ hai người tiểu Khương công tử và xấu nha đầu tương trợ, thì hiện tại Phượng Phi Vũ cũng không dám cam đoan mình liệu có thể còn sống.

Nên sau lần này, Phượng Phi Vũ đối với tiểu Khương công tử càng coi trọng, thực ấp bổng lộc đều là lên phẩm giai, bất luận kẻ nào đều biết, bây giờ hồng nhân trước mắt thái tử chính là vị tiểu Khương công tử này.

Lần đông thú này, cũng làm cho Phượng Phi Vũ càng nhìn rõ thế sự.

Lúc trước những lão thần trợ hắn chính biến, ngồi vững ngôi vị trữ quân đã từng nói rõ: Người mà bọn họ giúp đỡ chính là huyết mạch chính thống Đại Tề, cũng không cho phép nhi tử bức vua cha thoái vị, lưu lại tiếng xấu thiên cổ.

Những lão thần này đều theo đuổi hiền danh, thế nhưng phụ vương hắn lại khinh thường mấy cái lễ nghi phiền phức này.

Hai người so sánh, ngược lại là mỗi hắn nhân từ nương tay...

Từ sau khi trở lại kinh thành, Phượng Phi Vũ lấy cớ bị bệnh thân thể thương tổn đóng cửa không tiếp khách.

Lưu Bội vốn nghĩ hắn cho người ám sát Phượng Phi Vũ, sau lại vu oan cho Nam Di, nên đã an bài chi tiết mọi chuyện, nào ngờ tới Phượng Phi Vũ cao số như vậy, rớt xuống từ cầu cao mà vẫn không chết, hơn nữa lúc đó tựa hồ như cũng có một đội nhân mã khác cũng tới ám sát Phượng Phi Vũ, mọi chuyện rối loạn vậy mà để cho hắn trốn được một kiếp!

Ở thành Lạc An toàn bộ người Lương quốc đều bị bắt giữ.

Về phần chất tử Lưu Bội, ngược lại là người cơ linh, ngay từ khi bắt đầu đông thú, hắn đã mua chuộc quan giám thị, cải trang thành người khác, sớm trốn về Lương quốc rồi.

Dù sao Đại Tề đòi khoản tiền phạt kia, Lương vương đã quyết định sẽ không đưa. Cho nên hiện tại Đại Tề như vậy mà tiến đánh Lương quốc cũng sẽ thương cân động cốt, coi như hai nước xé rách mặt,  thì cũng phải giằng co một trận.

Hắn lưu lại Đại Tề, chỉ có thể ngồi chờ chết, không bằng trở lại bên cạnh phụ vương, ổn định lại ngôi vị trữ quân của chính mình.

Bất quá hành động lần này của Lưu Bội đã hại thảm đám chất tử ở thành Lạc An.

Do chất tử Lương quốc có mưu đồ bất chính, cho nên các chất tử ở tại đó đều bị giám sát chặt chẽ, thậm chí đi ra ngoài uống rượu cũng phải báo cáo lại với giám quan ở trong phủ.

Hơn nữa bất cứ lúc nào cũng có thể bị gọi tới Thận Hình Tư báo danh.

Nghiêm ngặt như vậy thực khiến cho đám chất tử có khổ cũng không dám kêu.

Bất quá những tiếng đồn này, Khương Lê thân ở phủ thái tử đương nhiên sẽ không biết, lại càng không có người dám gọi nàng từ phủ thái tử ra để kể lể.

Nhưng cuộc sống của nàng cũng không phải rất tốt.

Chẳng biết tại sao, thái tử điện hạ ghét bỏ ngự y đổi thuốc dùng lực quá mạnh, không nhu hòa bằng tiểu Khương công tử.

Thế nên công việc thay thuốc cho thái tử, cứ như vậy mà rơi xuóng đầu thiếu phó như nàng.

Khương Lê cả ngày làm bạn với chén thuốc, trong nội tâm chỉ hi vọng vương nữ Tào Khê Yến Quốc mau tới hầu bệnh.

Tào Cơ à, phu quân của ngươi ở đây, ngọc thể đang nằm, eo cũng lộ, đùi thon tráng kiện, vì sao còn chậm chạp không đến hầu bệnh? Đây là không tính gả tới sao?

Đáng hận nàng đời này vẫn là hoàng hoa khuê nữ, lại bị ép mỗi ngày đều phải nhìn thân thể nam nhân, thực sự là có thể nhẫn nại mà không thể nhẫn nhục.

Thế nhưng thái tử điện hạ cũng không cảm thấy chính mình khiến người ta xấu hổ, chỉ thoải mái mà nằm, nhìn chằm chằm Khương Lê đang bôi thuốc bên hông mình, nói:

- "Thái y mới phối thuốc tắm, không những có thể khép vết thương lại, làm mờ sẹo, còn có thể cường thân kiện thể, ngày mai cô có thể dính nước, một bồn thuốc tắm nấu chín không dễ dàng, chớ có lãng phí, quân cùng cô tắm đi?"