Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng có lẽ do lửa giận lúc ở trong quân doanh tới đây bỗng nhiên bị dập tắt, cho nên Phượng Phi Vũ cũng không thể tức giận với nữ tử như nàng được.
Nhìn nụ cười rạng rỡ, cẩn thận lấy lòng, so với vẻ cao ngạo lúc tranh luận khác hẳn nhau.
Phượng Phi Vũ nhất thời cũng không nói gì thêm, cứ như vậy nhìn Khương Lê.
Khương Lê cũng có chút chột dạ, không nghĩ tới mình vừa giáo huấn Tử Du đều bị Phượng Phi Vũ bắt gặp, cũng không biết điện hạ có cảm thấy mình tâm nhãn nhỏ, không làm được việc lớn hay không.
Khi Phượng Phi Vũ quay người rời đi, nàng nhắm mắt đi theo phía sau lưng.
Sau khi trở về phủ thái tử, lại ân cần hầu hạ trong thư phòng. Thái tử viết chữ, nàng liền ở bên mài mực phục thị.
Chỉ là trong thư phòng an tĩnh một hồi lâu, nàng mài mực khó tránh khỏi thất thần, mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh mắt mung lung không tiêu điểm..
Phượng Phi Vũ chậm rãi ngẩng đầu, bất động thanh sắc nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoại trừ ánh nắng nghiêng nghiêng buổi chiều, cũng không thấy cái gì khác.
Thế là đột nhiên nói:
- Quân cùng Tần Chiếu quan hệ rất tốt à?
Khương Lê thật ra là buồn ngủ, lúc chiều tranh luận tới Tử Du hao phí tâm thần, nên giờ người cũng cảm thấy mệt mỏi.
Người thì không thể lười biếng được.
Kiếp trước, nàng ở trong hoán y cục giặt y phục, cả ngày không được thanh nhàn.
Thế nhưng kiếp này khi tới thành Lạc An, không có mấy ngày liền vào phủ thái tử, tuy là danh xưng phụ tá, nhưng Phượng Phi Vũ cũng không thường dùng tới mấy phụ tá bày mưu tính kế, cho nên nàng thảnh thơi cũng thành thói quen, buổi trưa phải ngủ một giấc.
Khi ở thư viện học tập, mỗi buổi chiều có giờ tự học, mí mắt nàng đều run rẩy, chỉ muốn lập tức nhắm mắt lại. May mà Mộc Phong tiên sinh không quản lý đệ tử quá sát sao, cho nên nàng mang theo Thiển nhi trốn ở trong thư phòng cũng có thể ngủ được một lúc.
Tật xấu này hôm nay lại dính phải, hơn nữa không gian ở đây yên tĩnh, cả người phảng phất như đông lại, tuy là ngồi, nhưng vẫn cảm thấy rất buồn ngủ.
Khi Thái tử đột nhiên nói chuyện, nàng dù mở mắt, nhưng nhất thời không phản ứng kịp, chỉ ngơ ngác nhìn Phượng Phi Vũ.
Ánh mắt kia.. Thực sự là đáng yêu không chịu nổi.
Phượng Phi Vũ không nhịn được, khẽ vươn tay, kéo nàng vào lòng, khuôn mặt chậm rãi xích lại gần.
Khi khuôn mặt tuấn mỹ của Phượng Phi Vũ càng lúc càng gần, Khương Lê đang buồn ngủ cũng triệt để tỉnh táo lại, chỉ khẽ vươn tay chống cằm hắn, lắp bắp nói:
- Điện... Điện hạ muốn làm gì?
Phượng Phi Vũ lặng lẽ nói:
- Quân còn chưa trả lời Cô đâu? Tần tướng quân vì sao lại đối xử tốt với ngươi như vậy?
Khương Lê nghe Thái tử nhắc tới Tần Chiếu, cả người đều căng cứng, nàng nghi ngờ hôm nay thái tử gặp Tần Chiếu, tên kia lại nói linh tinh gì đó trước mặt Thái tử rồi.
Nhưng nếu Tần Chiếu nói hết mọi chuyện ra, Phượng Phi Vũ khi nãy ở thư viện sao có thể bình tĩnh như vậy được? Cũng là không giống như người đang đè nén lửa giận!
Thế là nàng liền vượt lên trước giải thích:
- Tại hạ với Tần Chiếu đâu có quan hệ gì? Cảm thấy hắn rất phiền phức, tốt nhất là không phải gặp mặt hắn!
Phượng Phi Vũ chớp chớp mắt, lạnh lùng nói:
- Thật sao? Nhưng Tần tướng quân hình như đối xử với ngươi vô cùng tốt đấy! Hôm nay mấy lần đều hỏi thăm quân, lo lắng quân tại phủ thái tử sinh hoạt không tốt...
Khương Lê cũng buồn bực, Tần Chiếu bị trúng tà gì vậy, kiếp trước kiếp này đều quấn quít lấy mình, thế nên liền rầu rĩ nói:
- Tại hạ chân thực không có quan hệ gì với hắn cả, cũng chưa từng cùng hắn nói chuyện, thế nào mà lại thành thân thiết được? Hắn ngược lại là thật... Thái tử phải chăng bị Tần tướng quân nói gì làm ngài hiểu nhầm, khinh bỉ tại hạ?
Phượng Phi Vũ nhìn khuôn mặt tức giận ửng hồng của Khương Lê, nghĩ một lúc, sau đó đáp:
- Cũng không phải là bị hắn làm cho hiểu lầm. Ngược lại là bởi vì quân trêu chọc Cô, muốn hôn quân một cái...
Thái tử Đại Tề nói chuyện luôn luôn chững chạc đàng hoàng, gương mặt xinh đẹp nhưu nữ nhân luôn bày ra vẻ nghiêm nghị không thể xâm phạm, vậy mà nói muốn hôn nàng????
Lời nói quỷ dị kiểu này thực khiến cho người ta kinh hãi, nàng chớp chớp mắt, lòng nghi ngờ hay là do mình nghe nhầm hiểu sai thâm ý trong lời nói của Thái tử.
Khương Lê cũng không hiểu, chỉ khẽ nhếch miệng, lòng buồn bực điện hạ tự nhiên nói hươu nói vượn cái gì. Đúng lúc đó môi của hắn vươn tới, không xâm nhập mà ngậm lấy môi nàng, như đứa trẻ bướng bỉnh hai đôi môi kề sát nhau...
Khương Lê biết rõ, tính mệnh của mình và huynh trưởng đều nằm trong tay trữu quân Đại Tề, thế nhưng vì sao hắn lại năm lần bảy lượt kinh bạc mình? Chẳng lẽ hắn... hắn biết gì rồi?
Nghĩ thế, cảm giác tức giận khi bị khinh bạc liền bị tia sợ hãi quấn quanh, nàng chỉ có thể đẩy hắn ra, trầm thấp thử dò xét:
- Điện hạ đối với ta như vậy... là vì cảm thấy ta giống như nữ tử?
Phượng Phi Vũ dừng một chút, hỏi lại:
- Quân cảm thấy mình giống nữ tử sao?
Khương Lê không dám ngẩng đầu nhìn biểu cảm của Phượng Phi Vũ, chỉ nửa cúi đầu nói:
- Tại hạ... Chỉ may mắn mình không phải là nữ tử... Nếu là nữ tử, tại hạ hiện tại chính là một bữa ăn của phụ vương điện hạ, cảm giác tươi mới tất nhiên sẽ khiến người ta thèm muốn, thế nhưng ăn nhiều rồi, mỹ vị đến đâu cũng có lúc nguội lạnh, cả đời không người quan tâm. Nếu là như vậy, tại hại chỉ nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ..
Phượng Phi Vũ đưa tay nhấc cằm của nàng lên, ngoài ý muốn thấy khuôn mặt chiều nay còn cao cao tại thượng pha lẫn ngạo mạn của thiếu niên, hiện giờ nước mắt đong đầy...
Đôi mắt trong veo lộ ra linh khí hiện tại ngâm trong nước mắt, có thể thấy nàng thực sự sợ hãi, giống như con dê nhỏ đợi người ta tới làm thịt vậy. Sự bất lực của nàng khiến cho hắn cảm thấy đau lòng.
Phượng Phi Vũ có trái tim lạnh lẽo cứng rắn, trong bất tri bất giác khẽ nhăn một cái, vốn là muốn lột y phục của nàng, hung hăng nhục nhã chất vấn nàng nhưng hiện tại ham muốn đó đã sớm bay đâu mất.
Hắn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt nàng mới trượt xuống, sau đó nhéo nhéo má của nàng:
- Nhìn ngươi không giống nữ tử, mà giống như đứa trẻ ham khóc nhè, có cần Cô mời nhũ mẫu đến dỗ dành không?
Khương Lê nhìn kỹ thần sắc Thái tử, thật không giống như nhìn thấu cái gì, trong lòng bỗng nhiên thở dài một hơi.
Đến lúc đó, mình liền bị đánh về nguyên hình. Có khi Phượng Phi Vũ hận mình lừa dối, lại đẩy mình vào hoán y cục, thậm chí còn liên lụy với ca ca.
Thế là hết thảy đều như kiếp trước diễn ra... Khuất nhục như vậy, nàng không muốn phải chịu đựng lần nữa!
Sau khi buông lỏng, nàng mới phát hiện cả người đều mệt mỏi, tay chân vô lực tê liệt ngã vào trong n.g.ự.c Thái tử.
Nàng giãy dụa muốn đứng dậy, thế nhưng Phượng Phi Vũ hết lần này tới lần khác không buông tay, chỉ thản nhiên nói:
- Nhìn ngươi cũng buồn ngủ, cùng Cô đi ngủ trưa.
Nói vậy xong liền ôm lấy nàng, đi về phía giường nghỉ trưa trong thư phòng.
Chuyện lớn chuyện nhỏ, hiện tại đều bị Thái tử hù chết. Khương Lê nào còn buồn ngủ nữa, chỉ muốn Thái tử buông ra để lui xuống, mời Thái tử một mình ngủ tránh bị mình làm phiền.
Nhưng Thái tử lại khép hờ mắt nói:
- Quân nếu không buồn ngủ, vậy vẫn cùng Cô thưởng thức tranh họa đi, miễn một người nhàm chán...
Khương Lê đã từng xem qua tranh họa mà Thái tử cất giữ, mặc dù họa công tinh xảo, nhưng nàng cũng không dám hưởng thụ. Chỉ vội vàng nói, hiện tại nhắc tới chuyện xem tranh, lại cảm thấy buồn ngủ rồi.
Sau đó lập tức bị Thái tử đàng hoàng kéo đi, cùng nhau ngủ trưa.
Hai người ôm nhau chợp mắt, nhừng đều không buồn ngủ, chỉ lắng nghe hơi thở nhàn nhạt gần kề của đối phương, mỗi người đều có suy nghĩ riêng...
Chật vật mãi cũng hết gần buổi chiều, khi Khương Lê rời giường, cảm thấy toàn thân đều bủn rủn.
Trong lòng nàng kêu khổ, đúng là hận Phượng Phi Vũ ngày mai không lập tức cưới trắc phi, nếu không cứ ôm nàng hư hoàng giả phượng, đỡ thèm đã nghiền thì khổ!
Thế nhưng Thái tử ngược lại thần thái sảng khoái, dậy ngủ tiếp tục phê duyệt công văn, cũng phân phó buổi tối muốn ăn thịt dê lần trước nàng kêu nhà bếp làm.
Khi Khương Lê từ trong thư phòng lui ra ngoài, đi chưa được mấy bước, liền trông thấy mấy vị phụ tá khác đang tản bộ trong hoa viên.
Khương Lê vừa ngủ dậy, y phục nhăn nhúm, tóc hơi có chút tán loạn, còn chưa kịp sửa sang.
Lý Quyền nhìn Khương Lê bộ dáng như vậy từ trong thư phòng Điện hạ bước ra. Khóe mắt lóe lên, sự khinh bỉ càng tăng, nghiêng đầu nhổ một ngụm nước bọt, sau đó âm dương quái khí mà nói:
- Chẳng trách được sủng ái như vậy, cùng mấy người dựa vào tài học như chúng ta, quả nhiên bán m.ô.n.g còn nhanh hơn nhiều.
Lý Quyền mắng ác miệng vậy, thế nhưng mấy vị phụ tá khác cũng không ai mở miệng phụ họa.
Cũng không phải là bọn họ không nhìn ra, mà là tiểu Khương công tử cho dù thực sự có quan hệ mờ ám với Thái tử, không chỉ là quan hệ quân thần đơn giản, nhưng bọn hắn đâu giống như Lý Quyền, đi đắc tội tân sủng của Thái tử?
Đương thời, nam phong rất thịnh hành. Nhất là giữa những danh lưu nhã sĩ, nuôi dưỡng mỹ thiếu niên phục thị bên người, xưa giờ cũng chưa cần phải giấu diếm.
Chỉ cần không mê muội mất cả ý chí, quên hết đại nghiệp, thì đây cũng chỉ coi là tình thú không ảnh hưởng toàn cục.
Chỉ là điện hạ trước kia chưa từng lộ ra đam mê kiểu này, cũng không biết trong người điện hạ lại có sở thích như vậy!
Nhất thời, tâm tư của mọi người khác nhau. Chỉ có kẻ ngoan cố Lý Quyền là hùng hùng hổ hổ.
Khương Lê lười cùng lão già này so đo, nhưng không thể mặc cho ôgn ta chà đạp thanh danh của mình, nàng liên giơ tay túm lấy tay áo Lý Quyền, muốn lôi ông ta vào trong thư phòng Thái tử.
Lý Quyền bất ngờ không kịp đề phòng bị kéo đi vài bước, tức giận nói:
- Ngươi muốn làm gì?
Khương Lê hất cằm nói:
- Muốn để Lý tiên sinh ngài tới trước mặt Thái tử hỏi rõ ràng, ta cùng điện hạ ai là người bán mông?
Lời này của nàng thay đổi trắng thay đen, nghĩa là hắn với Thái tử, ai trên ai dưới còn chưa biết, muốn biết thì vào hỏi Thái tử....
Thế nhưng chuyện giường chiếu của Thái tử, phụ tá bọn họ hoàn toàn không có gan hỏi tới.
Lý Quyền lúc này cũng nhận ra mình lắm lời, chỉ giận dữ giằng tay áo lại, quay người bực bội rời đi.
Khương Lê cảm thấy thanh danh Điện hạ cũng bị một câu nói mờ ám của mình bôi xấu, liền cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn nhiều, ung dung quay người đi chuẩn bị đùi dê nướng cho điện hạ. Tay chắp phía sau lưng, khoan thai bước về phía trù phòng.
Tư thái tiêu sái, ngược lại thật sự không giống với kẻ vừa bán mông, hành động bất tiện chút nào.
Ánh mắt mấy vị phụ tá nhất thời tìm tòi nghiên cứu sâu xa...
Sau vài ngày, chuyện Thái tử điện hạ thích nam sắc được truyền ra khắp thành Lạc An.
Phượng Phi Vũ phát hiện nhiều kẻ muốn nhét người cho mình. Chỉ là những người được đưa tới, đều có phong cách khác nhau, có mỹ thiếu niên mảnh mai thướt tha, lại có cả đại hán cường tráng mày rậm râu đen, nói chung là tạp nham, khiến người ta thán phục.
Điện hạ làm việc, từ trước đến nay sấm rung chớp giật, chỉ phất tay gọi người trượng tễ mấy người được tặng tới, lập tức cỗ gió này mới dừng lại.
Hắn mặc dù chưa từng thẩm tra xem tin đồn từ đâu lan ra, thế nhưng mấy người phụ tá trong phủ đột nhiên bị Thái tử phân chia đi các nơi, Lý Quyền là người đầu tiên bị đưa đi.
Thế nhưng tiểu Khương công tử không kín miệng thì vẫn như cũ được lưu lại trong phủ, chuyện này thực không thể không khiến người ta suy nghĩ sâu xa: "Con đường yêu thích nam phong của Điện hạ, hóa ra phía sau còn có cả truyền kỳ!