Mấy lời lắt léo kiểu này, nhưng thực ra Khương Lê nghe phu tử nói xong liền tự mình nghiệm ra, vốn phu tử nói thẳng hết thảy đều là vì tiền, nếu vậy thì dễ làm rồi.
Thêm một chút mánh lới, đám người này tất nhiên sẽ vui vẻ.
Chỉ cần nàng phen này dụng tâm lương khổ để cuộc sống những đệ tử khổ hàn tốt hơn một chút, miễn sang năm lại có thư viện bởi vì túng quẫn mà để đệ tử quấn chăn bông đi dự thi.
Theo sát phía sau lưng Khương Lê chính là Từ Ứng. Hắn sau khi đứng vững, lau mồ hôi trán, sau đó nhìn Khương Lê mỉm cười.
Khương Lê nhìn hắn một cái, yên lặng quay đầu, trước kia không cảm thấy gì, nhưng từ sau hôm qua, càng nhìn nàng càng cảm thấy hắn giống Phượng Phi Vũ, nhất là khi hắn mỉm cười, đều là có cảm giác ngây thơ tuấn tú lộ ra...
Khương Lê dời mắt không nhìn hắn nữa, không biết thế nào, ngược lại phân thần nghĩ tới Phượng Phi Vũ lúc này hẳn là đang trên đường tuần tra Thiên Hà, không biết cả phủ giai lệ như vậy, ai là người dụng tâm chiếm được vị trí đầu tiên trong lòng chàng ta, có thể được đi theo hầu Thái tử trên đường tuần tra...
- Học huynh, bắt đầu rồi, mau mau nâng cung!
Đúng lúc này, Từ Ứng ở cạnh đột nhiên nhỏ giọng nhắc nhở.
Khương Lê lúc này mới lấy lại tinh thần, nhìn thấy người giám sát đang ngậm còi trúc bên miệng, chuẩn bị ra hiệu mọi người b.ắ.n tên.
Nàng vội vàng chuẩn bị, ngắm tới mục tiêu dựng thẳng tại cọc gỗ phía bên kia.
Những người dự thi cũng có màu mũi tên không giống nhau, ví như Khương Lê mũi tên là màu đỏ, của Từ Ứng là màu đen.
Kết quả tỷ thí dựa theo số mũi tên trúng hồng tâm của sáu tấm bia nhiều nhất, chính là người thắng lợi.
Khương Lê cũng không vội vàng b.ắ.n tên — nhiều bia như vậy, nhưng số mũi tên lại có hạn, cần phải ngắm chuẩn mới b.ắ.n tên.
Nàng dùng tiểu cung, lực đạo không thể so với người khác được, cho nên nếu như cũng b.ắ.n trúng hồng tâm nhưng bị mũi tên của người b.ắ.n sau chen rơi, vậy thì chẳng thà đợi họ hắn xong sau đó mình mới bắn, như vậy liền mười phần chắc chín.
Thế nhưng nếu cứ như vậy, thời gian sẽ không đủ, bởi vì thời gian để b.ắ.n tên chỉ có nửa nén nhang, mà bởi vì ban nãy Khương Lê trì hoãn, cho nên thời gian còn lại càng không đủ.
Từ Ứng b.ắ.n khá ổn, sau khi b.ắ.n xong mũi tên cuối cùng, mới phát hiện ra Khương Lê còn chưa b.ắ.n mũi tên nào, không khỏi hơi kinh ngạc, vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở:
- Học huynh, sao lại không bắn, thời gian sắp hết rồi.
Sau đó hắn liền thấy Khương Lê không chút hoang mang từ ống tên phía sau lưng rút ra liền bốn mũi tên, phân vào bốn kẽ ngón tay, kéo dây cung trên tiểu cung, giương cung nhắm bắn, vòng eo thẳng tắp lộ ra vẻ trang nghiêm, khiến nhóm quý nữ trên đài cao xì xào bàn tán.
Còn có người hiểu thì nhìn hương cháy sắp hết, hơi lắc đầu, nói thẳng thiếu niên suy cho cùng là thiếu thí luyện, tư thế có đẹp cũng vô dụng, thời gian sắp hết rồi.
Nhưng Khương Lê không chút hoang mang, cuối cùng khi nàng thả lỏng ngón tay, các mũi tên cùng lúc bay ra thi triển xạ kỹ của mình.
Sau khi bốn mũi tên màu đỏ bay về bốn phía, Khương Lê lại lập tức lấy từ ống tiễn phía sau bốn mũi tên nữa, tiếp tục lên dây ngắm bắn. Cứ như vậy, mười hai mũi tên trong chớp mắt đều đã b.ắ.n ra ngoài, khi bốn mũi tên cuối cùng rời khỏi dây cung, thì tiếng còi lá trúc cũng vang lên, báo hiệu thời gian đã hết.
Mọi người ở đây chưa kịp phản ứng, thiếu niên này đã quay người nhẹ nhàng bước khỏi nơi ngắm bắn, quay lại trên bờ.
Khi họ hồi thần lại, đã nhìn thấy mũi tên có lông chim màu đỏ cắm chi chít trên hồng tâm, mà có tận sáu hồng tâm, mỗi một cái đều có cắm hai mũi tên màu đỏ, không nhiều không ít.
Trong lần dự thi này, có không ít thí sinh là người trong giang hồ được thuê tới cho đủ số lượng, mà hơn nữa vẻ ngoài của Khương Lê lại không khỏe mạnh vạm vỡ như Đậu Tư Võ. Cho nên khi mới bắt đầu, thấy Khương Lê cầm tiểu cung, cũng không có ai chú ý.
Dù sao thì xạ nghệ có giỏi tới đâu, cầm cung ná của lũ trẻ con b.ắ.n tổ chim cũng chẳng làm nên trò trống gì cả.
Nhưng chính một thiếu niên nhẹ nhàng gầy gò như vậy, lại có xạ nghệ bậc thần kỹ. Qủa khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Sau khi Khương Lê quay người chưa kịp xuống khỏi đài b.ắ.n cung, hoa tươi với khăn tay từ trên đài cao ào ào ném tới, có quý nữ bốc đồng không kìm nén được tâm tình kích đông, không để ý thị nữ ngăn cản, chạy từ trên chỗ xem thi đấu xuống dưới, lớn mật nhét một chiếc khăn tay vào trong n.g.ự.c Khương Lê.
Đôi mắt ướt át, biểu lộ động tình, chính là vũ nữ vờn mây, hồn nhiên khiến người ta yêu thương.
Thế là Khương Lê lần nữa khiến cho đám đồng môn ghen tỵ ao ước, hô hàng nói huynh đài diễm phúc không cạn, nhưng đừng bắt chước Đậu Tư Võ, sau trận đấu uống đến say mèm, cô phụ lời mời chân tình của nhóm quý nữ.
Những bông hoa ném xuống đều có phun thêm hương liệu. Từ Ứng vốn vẫn một mực đi theo bên cạnh Khương Lê xuống dưới cũng bị ảnh hưởng, hoa tươi đập vào mặt, khiến hắn hắt xì một hồi, có vẻ khá chật vật.
Cảm giác không hài hòa lại lần nữa đánh vào lòng Khương Lê - Phượng Phi Vũ cũng giống như vậy, không chịu nổi mùi hương liệu hay son phấn...
Nàng không nhịn được một đường suy nghĩ lung tung, Từ Ứng chỉ có mẫu mà không có phụ... Sẽ không phải là nhi tử Đoan Khánh đế bên ngoài phong lưu lại, sau đó gửi nuôi ở Từ gia chứ?
Nếu thực sự là như vậy, thì Tần Chiếu đưa Từ Ứng đến thư viện là vì mục đích gì?
Kiếp trước, có thể nói Tần Chiếu n thờ Phượng Phi Vũ như thần linh, từ trước đến nay là nói gì nghe nấy.
Thế nhưng kiếp này, không riêng gì quan hệ của nàng cùng Tần Chiếu dần dần căng thẳng, mà thái độ của Tần Chiếu và Phượng Phi Vũ cũng dần dần bằng mặt không bằng lòng.
Hiện tại trong lòng Tần Chiếu nghĩ gì, Khương Lê hoàn toàn không biết.
Bất quá sau khi trở về, nàng tất nhiên là phải uyển chuyển nhắc nhở Phượng Phi Vũ, trong thư viện có một đệ tử giống chàng ta.
Tuổi thơ của Phượng Phi Vũ không giống người bình thường, khiến khi lớn lên lòng mang tâm tư nghi kỵ rất nặng, nếu như mình mặc cho huynh đệ cùng phụ khác mẫu ẩn núp bên cạnh mình, như vậy tất nhiên sẽ khiến chàng ta nghi kỵ.
Khương Lê không muốn bản thân bị cuốn vào cuộc tranh đoạt vương quyền Tề triều, cũng hi vọng Phượng Phi Vũ có thể thuận lợi kế vị, sớm lấp đầy hậu cung, ba ngàn giai lệ. Khi đó nếu nhớ về tình cảm ngày xưa với nàng, nhân duyên như hạt sương nhưng tình nghĩa như sông rộng, hai bên cũng sẽ không làm mất thể diện của nhau.
Lần này, học sinh thư viện Lạc An lại lần đều độc chiếm vị trí đầu bảng, danh tiếng vang dội.
Mà tại tiền sảnh nơi quyên góp ngân lượng cho các thư viện, nghe nói rương lớn chất đầy, toàn vàng bạc châu báu.
Thư viện Lạc An đã giành được công lớn, cho nên cùng ngày hôm đó Khương Lê cũng nhận được tiền thuởng. Tiền do Mộc Phong tiên sinh chi, đưa cho đám thiếu niên mua chút rượu thơm thịt ngon, chúc mừng một phen.
Nhưng phải chú ý không thể ham uống, dù sao ngày hôm sau còn phải thi đấu tứ biện, không thể say rượu đi dự thi được.
Lần này Khương Lê không cách nào từ chối, chỉ có thể đi theo đồng môn tới tửu lâu ở gần đó.
Bọn họ bao toàn bộ tầng hai tửu lâu, sau đó thoải mái ăn thịt uống rượu.
Suy cho cùng đều là người trẻ tuổi, mặc dù bình thường ở trong thư viện bị gò bó làm theo khuôn phép, đều là thiên chi kiêu tử trong phân viện Thiên Cán, thế nhưng không thể tránh khỏi ham chơi giống nhau.
Trong đó một người tên là Trần Tuyên mở miệng hỏi Đậu Tư Võ:
- Hôm qua nhiều quý nữ mời như vậy, Đậu đồng môn lại say bí tỉ, đã lãng phí một đêm đẹp, tối nay liền chớ lãng phí. Người tối nay mời ngươi, Là quý nữ nhà nào? Kể cho chúng ta nghe một chút về mỹ nữ Ngụy quốc đi.
Đậu Tư Võ liếc mắt nhìn Thiển Nhi rót rượu bên cạnh Khương Lê, lớn tiếng nói:
- Những mỹ nữ đó đều là nhóm nữ nhi nũng nịu, nói chuyện giống dê chưa ăn no, nhìn đã thấy phiền lòng rồi.
Lời này rước lấy tiếng cười vang của đám bạn học, Trần Tuyên nói:
- Nữ tử như vậy mới được cho là ôn nhu cẩn thận, nhất động lòng người. Đậu đồng môn không yêu nữ tử giống như dê con bình thường dịu dàng ngoan ngoãn, chẳng lẽ lại thích cọp cái?
Hắn nói vậy, khiến mọi người lại lập tức cười vang.
Đậu Tư Võ lại nói:
- Các ngươi biết cái gì!
Thế là dưới đề nghị của Trần Tuyên, mọi người lại lần nữa nhao nhao nâng chén, uống cạn một ly lớn.
Khương Lê mỉm cười nghe bọn họ nói chêm chọc nói cười, cảm thấy tâm tính già cỗi của mình ngược lại được bọn hắn lôi kéo bỗng nhiên trẻ lại không ít.
Giờ này khắc này, không có Phượng Phi Vũ ở bên cạnh, cũng không cần phải cẩn thận đề phòng phụ họa lấy lòng ai, chỉ buông lỏng thể xác tinh thần uống rượu, nghe bọn họ nửa thật nửa giả nói chuyện phong lưu ngày trước, ngược lại cũng có chút thú vị.
Từ Ứng ngồi bên cạnh nàng, nhìn qua có vẻ không thả lỏng như nàng, hắn chỉ chú ý đến bát đĩa dưới tay nàng, chỉ cần đĩa vừa trống thì hắn lập tực nâng đũa gắp thêm đồ ăn vào.
Điều làm cho Khương Lê cảm thấy khó chịu nhất chính là, những thứ Từ Ứng gắp cho nàng, đều là món mà nàng thích ăn.
Từ Ứng đang gắp thức ăn cho vào bát Khương Lê, thì thấy Khương Lê không ăn, liền ngẩng đầu hỏi:
- Học huynh không phải thích ăn nhất thịt thỏ nướng sao? Sao không ăn? Là mùi vị không ngon sao?
Khương Lê giống như lơ đãng nâng chén nói:
- Từ học đệ sao lại biết ta thích ăn thịt thỏ?
Từ Ứng hơi sững sờ, khuôn mặt còn mang nét ngây ngô hơi chút xấu hổ mỉm cười, trả lời:
- Bởi vì ngưỡng mộ học huynh, mấy ngày nay đều dụng tâm tìm hiểu sở thích của học huynh, nên cũng không nhớ rõ lắm ai là người nói học huynh thích ăn thịt thỏ nữa. Có thể là Thiển nhi?
- Nô tỳ khi nào nhắc tới chứ? Nếu công tử không nói, nô tỳ còn không biết là tiểu chủ nhân thích ăn thịt thỏ nướng ý?
Đậu Tư Võ lúc này nói chen vào:
- Có phải thấy da mặt tiểu tử Từ gia non mềm, ngươi cái xấu tỳ nữ này động tâm rồi, cùng người ta lời ra lời vào, trong lúc vô tâm nói mấy chuyện tào lao?
Hắn vừa nói thế, cả đám người lại cường vang lên.
Bởi vì tỳ nữ kia trên mặt có bớt tím, thân hình cao lớn mạnh mẽ, nếu thực sự có ý gì với tiểu Từ ngây thơ, rồi vô tình đáp lời, đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Trên tiệc rượu nhiều người, không phải đang nói chuyện riêng.
Thiển nhi tự biết mình là một hạ nhân, vô luận Từ Ứng hay Đậu Tư Võ cũng được, đều là đồng môn của tiểu chủ nhân, nàng không thể quá mức lỗ mãng được.
Thế là dứt khoát im lặng, chỉ cầm lấy một đoạn xương bò nướng ở trên bàn, không cần dùng tùy, hai bàn tay dùng lực nhẹ, bẻ xương ống chân bò gãy làm đôi, sau đó dùng thìa cán dài, múc tủy bên trong đặt vào bát tiểu chủ tử.
Thế nhưng chẳng biết tại sao, nhìn xấu tỳ mặt lộ vẻ vẻ dữ tợn bẻ gãy xương đùi bò, đám người vừa mới cường nhạo nàng đều cảm thấy bắp đùi run lên, tiếng cười sau đó cũng đột nhiên im bặt.
Khương Lê từ đầu đến cuối đều không có chú ý tới màn nháo kịch này.
Lúc này trong lòng của nàng đang xoay quanh một cảm giác hoảng sợ khó tả.
Kiếp này, kỳ thực nàng chưa từng yêu cầu quá cao về ẩm thực hay đồ ăn thức uống hàng ngày.
Dù sao nàng sống nhờ dưới mái hiên Thái tử, cũng không phải tự mình lập phủ trạch, đồ ăn thức uống ngon miệng nàng sẽ ăn nhiều một chút, không thể ăn thì cũng phải cố lấp cho đầy bụng.
Hơn nữa nàng thường xuyên đi theo Thái tử, nên ăn uống cũng ngon miệng, công phu vuốt m.ô.n.g ngựa cũng cao, vì thế Phượng Phi Vũ thích ăn thứ gì, nàng liền an bài cái đó.
Thế nhưng món thịt thỏ nướng ngày hôm nay, hoàn toàn chính xác là món ăn mà nàng thíchh, nhưng ngoại trừ ở kiếp trước, khi nàng đang ở bên ngoài phủ trạch, thường xuyên yêu cầu đầu bếp làm. Đời này, nàng chưa từng ăn nhiều, vì Phượng Phi Vũ không thích ăn...
Nàng cho rằng Thiển nhi không nói sai, thế nhưng Từ Ứng là từ ai mà nghe được rằng nàng thích ăn thịt thỏ?
Có một số việc, suy nghĩ tỉ mỉ mới thấy đáng sợ, Khương Lê giờ này khắc này, nhìn Từ Ứng đang xấu hổ cười với mình, sống lưng tự giác toát mồ hôi lạnh.
Thiếu niên này, tuyệt không phải kẻ đơn giản như vẻ bề ngoài của hắn. Hắn ta trăm phương ngàn kế tiếp cận mình, mục đích rốt cuộc là vì cái gì?