Sống Lại Ta Trở Thành Hoàng Hậu Của Phản Diện

Chương 94



Sau khi xác định Phượng Phi Vũ đã chết, Phượng Vũ quả quyết nhanh chóng rút lui.

Bởi vì Phượng Phi Vũ chết, chủ tớ Khương Lê cũng không bị giám thị chặt chẽ như trước nữa. Thế nhưng Thiển nhi vẫn bị ép uống nhuyễn cốt tán, dưới yêu cầu lặp đi lặp lại của Khương Lê, Thiển nhi cuối cùng được đỡ lên xe ngựa của Khương cơ.

Thiển nhi mấy ngày nay cũng chịu khổ, khuôn mặt gầy gò đi không ít. Khương Lê đau lòng sờ mặt của nàng, nhẹ lời hỏi nàng muốn ăn gì, chờ đến lúc có cơ hội, sẽ mua cho nàng ăn.

Sau đó vừa nói chuyện vừa cầm tay nàng, trong lòng bàn tay nàng viết chữ.

Do Khương Lê ban tặng, cho nên Thiển nhi biết không ít mặt chữ, tập trung nhìn nét tay Khương Lê, thực sự có thể đọc được chủ từ viết rõ ràng: Không được mạnh miệng, tùy thời chạy trốn.

Thiển nhi khẽ gật đầu, sau đó cất tiếng nói cho người giám thị bên ngoài xe ngựa nghe:

- Muốn ăn thịt hầm, nếu là thịt heo thì tốt quá, một miếng lớn, mới đỡ thèm được.

Hai ngày sau, khi đoàn người hạ trại tại vùng đồng nội, trên đống lửa quả thực có nấu một miếng thịt lợn to, còn cho thêm hành mới hái được, rót thêm chút rượu vào, mùi hương bay ra bốn phía, chỉ đợi đun sôi cắt thành miếng nhỏ chấm muối ăn.

Nhưng Phượng Vũ là người chú trọng áo cơm sinh hoạt thường ngày, đương nhiên sẽ không ăn loại thịt heo thô kệch như vậy. Thức ăn của hắn đều tinh tế dùng nồi sắt xào nấu.

Mà Khương Lê cũng ăn thức ăn trong nồi sắt cùng hắn.

Ban đầu Khương Lê nghe tin Phượng Phi Vũ tin c.h.ế.t uể oải một thời gian ngắn, cuối cùng đã khôi phục bình thường.

Bởi vì đường đi nhàm chán, cho nên xuống xe ngựa liền tới xem nhóm đầu bếp nấu ăn. Ở phương diện ăn uống nàng còn bắt bẻ hơn Phượng Vũ nhiều, khi đầu bếp nấu ăn, còn chỉ điểm, kêu phương pháp không đúng, thịt không non mềm.

Phượng Vũ đi tới bên cạnh nàng, cười hỏi: 

- Làm sao? Nàng còn biết nấu cơm?

Khương Lê không quan tâm nói:

- Ngài cũng quá không chú ý ẩm thực, ngay cả dạng đồ ăn này mà cũng có thể ăn hết, lại nhìn miếng thịt vẫn còn đỏ thế này, không hiểu nấu nướng ra làm sao?

Nói xong, nàng kéo ống tay áo lên, kêu Phượng Vũ giúp nàng nhét ống ray áo vào thắt lưng bên hông, sau đó liền ngồi xổm xuống, cắt tỏi và gừng thành lát, dùng dầu nóng phi thơm lên.

Khương Lê ở phòng bếp phủ Thái tử lăn lộn đã lâu, cũng học lỏm được của nhóm ma ma phòng bếp chút da lông.

Bây giờ nấu ăn, nhìn tư thế cũng là thành thục mười phần.

Phượng Vũ cảm thấy một vương nữ làm đồ ăn, có ý tứ, mà tư thế thái mỏng lát tỏi và gừng còn vô cùng thành thạo.

Sau khi thịt cho vào nồi, Khương Lê vội vàng nói: 

- Nhanh, cho thêm chút nước suối vào trong nồi.

Bọn họ khi nấu cơm đều lấy nước sông, đào đâu ra nước suối ở đây?

Thị vệ nghe vậy xách một thùng nước sông tới.

Khương Lê có chút không dám tin trừng mắt nhìn nước sông đục ngầu nói: 

- Ta thà rằng c.h.ế.t đói, cũng tuyệt đối không uống nước này.

Thiển nhi không có sức lực đứng bên cạnh lúc này cũng lên tinh thần: 

- Tiểu chủ tử ăn uống đều tinh xảo! Đã không có nước suối, nước sông này cũng không biết xử lý rồi mới dùng sao?

Thế là Thiển nhi kêu mấy thị vệ đỡ nàng đi bãi sông nhặt chút đá cuội nhỏ, xếp một vòng lớn trên miếng vải trong chậu, sau đó rải lớp cát sạch rồi mới đổ nước sông vào.

Biện pháp này ngược lại là có tác dụng, nước vẩn đục sau khi lọc qua trong hơn rất nhiều.

Khương Lê lúc này mới cho thêm gia vị vào nồi thịt đang xào, rồi đổ nước vào. Nàng quay ra nói với Phượng Vũ:

- Một lúc nữa ta kêu Thiển nhi lọc thêm nước, pha trà cho quân uống nhé?

Phượng Vũ thích nhìn bộ dáng lúc nàng đắc ý tranh công, tất nhiên là mỉm cười đáp ứng.

Lại thấy nơi đồng nội gió lớn, nàng ăn mặc đơn bạc, liền sai người lấy áo lông chồn của hắn, tự mình phủ thêm cho nàng.

Lúc này đang là mùa thu, lá trong rừng phủ một màu đỏ choán hết không gian, ánh tà dương chiếu xuống gương mặt giai nhân, làn da trắng nõn được lớp áo lông chồn bọc lại lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, đang mỉm cười ngọt ngào với hắn.

Thế nên sau đó vị trà xanh không hiểu sao cũng mang theo vị ngọt ngào, dễ uống vô cùng.

Đêm đó, Phượng Vũ ngủ từ rất sớm —— toàn bộ mọi người ở trong doanh địa đều chìm vào giấc ngủ say.

Khương Lê và Thiển nhi nằm trong lều nhỏ im lặng nghe ngóng thanh âm bên ngoài.

Nghe tiếng có người tuần tra đi tới đi lui, Khương Lê thấp giọng nói: 

- Tại sao vẫn có người không bị trúng mê dược?

Thiển nhi thấp giọng nói: 

- Những người kia là tuần đội, khi bọn họ trở về ăn cơm, nước trong bình lại bị đổ đầy, cho nên dược tính bị hòa loãng bớt, cho nên phản ứng của bọn họ không lớn, nhưng sau một lúc nữa khi phải đổi ca gác, nếu đổi người với nhóm lính gác bị dính mê dược, vậy thì nhất định sẽ bị lộ tẩy. Hiện tại thừa dịp canh phòng không nghiêm cẩn, chúng ta tranh thủ chạy thôi.

Ban đầu khi mới khởi hành, Phượng Vũ lại sai người rót mê dược cho Thiển nhi.

Nhưng sau này bởi vì nàng ta ở trên xe ngựa Khương Lê, có tiểu chủ tử hiệp trợ, ngay sau khi uống xong đã cho tay vào móc cổ họng nôn thuốc ra.

Vì chạy trốn, chủ tớ hai người cũng nhọc lòng. Vậy mà còn thu thập đám nước thuốc mà Thiển nhi nôn ra, tích vào một chiếc túi da trên xe ngựa.

Ban đầu khi lọc nước, Thiển nhi nhanh tay lẹ mắt, lấy cớ dồn nước vào túi da, đem thuốc kia đều đổ vào trong thùng nước.

Chủ tớ hai người mặc dù ăn cơm thịt, thế nhưng sau đó một giọt nước cũng không đụng vào.

Bởi vì nước bị pha loãng, dược tính thuốc mê cũng không còn tác dụng mạnh nữa, nhưng cũng đủ để người trúng mê dược mơ mơ màng màng ngủ trọn một đêm.

Chỉ là Khương Lê cực hận Phượng Vũ, vốn chuẩn bị thừa dịp hắn bị trúng mê dược, giơ tay c.h.é.m xuống.

Bây giờ xem xét, còn có thị vệ thanh tỉnh đến đây tuần sát, cũng chỉ có thể coi như thôi, thừa dịp mấy người bọn họ chưa thay ca, mau chóng trốn đi.

Thiển nhi mấy ngày nay cũng không có uống thuốc mê, cho nên rốt cục khôi phục được khí lực. Chỉ chuẩn bị hành trang, đem mấy bộ y phục Phượng Vũ ban thưởng cho tiểu chủ tử bọc lại.

Sau đó Thiển nhi kéo một người thị vệ canh giữ trước cửa trướng bị trúng mê dược vào bên trong, lục soát trên người hắn được một chút bạc, lại mặc y phục của hắn vào, sau dó dẫn Khương Lê đi tới phía sau doanh trướng. Ánh sáng của đống lửa bị khuất bóng, hai người một đường bò phủ phục vào rừng cây ở phụ cận, sau đó đi dọc theo dòng sông, để tiếng nước che đi tiếng bước chân của họ.

Khương Lê biết rõ, khi Phượng Vũ tỉnh lại, nhất định phát giác mình bị trúng thuốc mê, nhất định sẽ thẹn quá hóa giận hạ lệnh truy sát chủ tớ hai người.

Cho nên việc này không thể chậm trễ, phải nhanh chạy trốn mới được.

Thiển nhi ngược lại là có kinh nghiệm chạy nạn. Nàng thân mặc nam phục, đóng vai thành nam tử so với Khương Lê còn giống hơn. Đêm đầu tiên là đi vào một thôn xóm trong vùng đồng nội, dùng một bộ y phục thêu hoa đổi thành áo bông quần vải của dân thôn dã thêm một chiếc mũ rộng vành, lúc rời khỏi thôn xóm, lập tức để Khương Lê mặc vào.

Thiển nhi dung mạo khác hẳn với người thường, mà nhan sắc Khương Lê lại khuynh thành, cho nên cần phải cải trang giả dạng một chút.

Khương Lê lại lần nữa đổi về nam trang, búi tóc đơn giản, nhưng dung mạo của nàng dù sao vẫn khác xa những thôn phu hương dã.

Hai người bọn họ cũng không dịch dung, dứt khoát bôi chút bùn đất lên mặt, xong lại tiếp tục mang tay nải rời đi.

Phượng Phi Vũ chết, khiến trong lòng Khương Lê hụt hẫng.

Nàng cũng không biết tại sao lại vậy, nhưng bởi vì âm mưu của Phượng Vũ, cho nên chất tử Ba quốc Khương Hòa Nhuận đã rơi vào lòng sông c.h.ế.t đuối.

Nghe Phượng Vũ phân phó thị vệ truyền tin, thì nữ thích khách giả mạo thành nàng cũng đã bị phát hiện.

Khương Lê biết rõ chính mình không thể lại lộ diện, nếu không tội danh hành thích Thái tử sẽ vững chãi buộc lên thân nàng.

Hiện tại việc cấp bách liền là thừa dịp tin dữ Thái tử qua đời chưa truyền đến kinh thành, phải nhanh chóng đưa một nhà huynh trưởng tẩu tử rời đi. Nàng tích góp được không ít bạc, về phần phòng ốc phủ trạch đều là vật ngoài thân, không cần phải nuối tiếc.

Nhưng sau này, huynh muội hai người cùng tẩu tử liền phải mai danh ẩn tích một thời gian dài.

Khương Lê từ trước đến nay là đi một bước nhìn một bước. Thời gian thay đổi cấp bách như vậy, con đường phía trước cũng gập ghềnh khó dò, nàng không kịp suy nghĩ quá nhiều. Tin tức Phượng Phi Vũ c.h.ế.t khiến cho tâm trạng nàng trở nên hỏng bét cũng bị nàng cứng rắn ép xuống đáy lòng.

Theo lý thuyết, hai người bọn họ chạy trốn, đối với Phượng Vũ cũng không tạo thành ảnh hưởng quá lớn.

Thế nhưng không nghĩ tới qua vài ngày, Thiển nhi liền phát giác được có người đang truy đuổi các nàng.

Truy đuổi không tính, lại còn dán rất nhiều cáo thị treo thưởng.

Khu vực biên giới giữa các nước vốn hỗn loạn, rất nhiều phú hộ gặp giặc cướp, hoặc nhi nữ bị bắt đi, có thù riêng đều dán bố cáo, treo thưởng truy nã.

Mà khi các nàng đi đến thôn nhỏ trong huyện, lại thình lình nhìn thấy bố cáo có chân dung hai người. Bố cáo kia cũng kì lạ, vậy mà có hai phần, một phần nam trang, một phần nữ trang, mà tiền thưởng cũng nặng, chỉ cần bắt sống đưa tới vậy mà thưởng tới hai trăm lượng.

Ở nơi thâm sơn cùng cốc, cái giá này tuyệt đối có thể dụ hoặc người bán cha gọi mẹ.

Khương Lê quyết định thật nhanh, không thể ở  lại hương trấn, chỉ có thể đi vòng từ vùng đồng nội.

Nhưng cứ quay tới quay lui như vậy, vậy mà sau cùng lại trở về Ngụy quốc nơi tổ chức thư hội Mặc Trì. Đến Ngụy quốc, có lẽ Phượng Vũ cũng không ngờ tới các nàng vậy mà lại quay về nơi cũ, cho nên ở đây cũng không thấy dán bố cáo.

Khương Lê vốn cho rằng thời gian ở hoán y cục đã là khổ cực lắm rồi, thế nhưng hiện tại sau khi trải qua màn trời chiếu đất, ăn được lửng bụng, trong đêm lạnh lẽo ẩm ướt mới đúng là giày vò.

Mỗi khi đêm xuống, Thiển nhi liền tìm cỏ tranh dựng tạm một túp lều đơn giản, sau đó ôm tiểu chủ tử vào n.g.ự.c cố gắng giữ ấm cho nàng ngủ.

May mắn lúc trước khi chạy trốn Thiển nhi đóng gói y phục còn mang theo cả chiếc áo lông chồn mà Phượng Vũ cho Khương Lê, nếu không với thân thể tiểu chủ tử, đã sớm bị nhiễm phong hàn bệnh không dậy nổi rồi.

Nhưng hai người ở trong trấn mua được không nhiều lương khô, mà ngân lượng cũng dùng sắp hết.

Tiếp tục thế này, cũng chỉ có thể cầm cố áo lông chồn, đổi lấy lương thực cùng lộ phí.

Ngay trong ngày hôm đó, khi các nàng đi tới một thôn trang ở Ngụy quốc nằm bên hạ lưu sông Đại Giang, thấy phía trước có thanh âm ồn ào, tựa hồ như đang dùng lưới đánh bắt cái gì.

Mà ở bên bờ sông, còn có người không ngừng đi nhận tiền thưởng xong xuống sông tìm kiếm.

Khương Lê có chút hiếu kỳ, liền đè ép mũ rộng vành kéo thấp xuống, nhỏ giọng hỏi người bên cạnh đang đứng xem náo nhiệt, đây là đang làm gì?  

Phụ nhân hai tay lồng trong ống tay áo. Hút nước mũi nói:

- Đây là quan gia có tiền, tức phụ của người ta rơi xuống sống, đang đi từng khúc sông thuê người tìm kiếm, nhất định phải mang được t.h.i t.h.ể phu nhân trở về! Chậc chậc, thật đúng là quan gia quý tử tình thâm ý trọng.

Thiển nhi mắt sắc liếc ra xa nhìn một chút, chỉ cảm thấy người đang đứng cạnh bờ sông vô cùng quen mắt, không hiểu sao lại thấy giống Đậu Tư Võ.

Bộ mặt thống khổ biểu lộ hoàn toàn chính xác như tức phụ của hắn c.h.ế.t vậy, nhưng... hắn ra lấy vợ lúc nào thế?

Thiển nhi cảm thấy tiểu chủ tử muốn giả chết, tất nhiên không thể cùng người quen gặp mặt.

Thế là chủ tớ hai người trao đổi ánh mắt cho nhau, liền xoay người rời đi.

Nhưng ai biết, Đậu Tư Võ trong lúc vô tình ngẩng đầu một cái, nhìn theo bóng lưng cao lớn của Bạch Thiển.

Cái bộ dáng bước đi kia, bước chân trầm ổn, dáng vẻ dù hóa thành tro hắn cũng nhận ra.

Mặc dù trong lòng nghi ngờ mình gặp quỷ, thế nhưng là Đậu Tư Võ lại cảm thấy do bản thân mình thành tâm thành ý cảm động thần sông, cho nên liền chạy nhào tới, hét to một tiếng:

- Thiển nhi!

Sau đó ôm chặt eo của nàng.

Bạch Thiển không nghĩ tới hắn sẽ  bổ nhào lại đây, thân thể run lên vội vàng muốn hất ra hắn. Nhưng cơ thể hai người khi đấu võ đều sàn sàn như nhau, không phân thắng thua.

Cho nên giãy dụa một chút, chiếc mũ rộng vành trên đầu Bạch Thiển rớt xuống đất.

Dân chúng chung quanh vốn bị tình thâm ý trọng của quý nhân Đại Tề làm cho cảm động rơi nước mắt, nhưng hành động của Đậu Tư Võ khiến thôn phụ chung quanh họ khi nãy choáng váng.

Vị quý nhân,  hóa ra lại có sở thích này?

Nam nhân xấu như vậy, mà hắn cũng coi là tâm can bảo bối ôm?

Có phải tức phụ của quý nhân không phải bị rơi xuống nước, mà là nghĩ không thông, nhảy xuống sông tự sát đó chứ?