Bỗng cửa gian phòng lần nữa mở ra, Khuất Tử Dạ nhìn thấy một thân ảnh bước vào, chạy nhanh về phía mình.
Người đó ngồi xuống bên cạnh đỡ hắn dậy, ôm hắn vào lòng, nắm lấy bàn tay đầy máu của hắn.
"Sao bị thương thành ra như vậy? Tôn chủ, người mau tỉnh táo lại!"
Đôi mắt Khuất Tử Dạ lờ đờ nhìn không rõ gương mặt đối diện, hắn chỉ cảm nhận được thái độ người đó rất lo lắng, luôn miệng nói điều gì đó không rõ ràng.
Vì không đành lòng nhìn Khuất Tử Dạ chịu sự giày vò nên Nghiêm Dung rời đi tìm y sư nói rõ ngọn ngành, cầu xin thuốc giải. Y sư sau khi nghe xong thì lắc đầu, đưa ra một lọ thuốc nhỏ, ông nói dược tính hỗn tạp Khuất Tử Dạ trúng phải có thể không phải xuân dược bình thường, viên đan này sẽ giúp hắn giảm bớt phần nào đau đớn, còn lại phải tùy thuộc vào số mệnh của hắn.
Nghiêm Dung mở nắp lọ, trút ra viên đan màu đỏ đưa đến trước miệng Khuất Tử Dạ.
"Người mau dùng thuốc này, sẽ ổn nhanh thôi."
Khuất Tử Dạ ngớ ngẩn nghiêng đầu, chuyên chú nhìn sinh vật biết cử động trước mặt.
Nghiêm Dung cố gắng nhét viên đan vào miệng người đối diện, chợt đôi môi đó cong lên, nghẻo miệng cười quái gở.
Tay y chợt khựng lại, trong lòng đầy rẫy bất an.
Khuất Tử Dạ đột ngột xông đến ôm lấy Nghiêm Dung khiến y mất thăng bằng ngã về phía sau, đan dược trượt khỏi đầu ngón tay rơi xuống sàn nhà, lăn vào góc khuất.
Khuất Tử Dạ không khác gì mãnh thú bắt được con mồi, điên cuồng vồ lấy đối phương, đầu kề vào hõm cổ y phun ra từng ngụm nhiệt khí.
Nghiêm Dung có chút sởn tóc gáy vội đẩy hắn ra.
"Đừng như vậy, Tôn chủ!"
Khuất Tử Dạ lần nữa áp chế, đầu hắn vẫn cúi sâu vào cái cần cổ xinh đẹp của đối phương hít lấy hương thơm mê hoặc, sau đó bờ môi cố tình trượt dài xuống dưới, gặm nhấm từng tấc da thịt đó tạo thành nhiều vết tình ái sẫm màu.
Nghiêm Dung biết Khuất Tử Dạ đã bị dục vọng chi phối hoàn toàn mất đi ý thức. Y dứt khoát siết chặt cổ hắn rồi mạnh mẽ xoay người, cưỡng chế đảo một vòng khống chế hắn xuống dưới thân, giữ chặt hai cánh tay hắn lại. Bản thân thì đưa mắt xung quanh tìm kiếm viên đan dược.
Bỗng dưng Nghiêm Dung nổi lên một trận rùng mình, vật thể nóng bỏng bên dưới hạ thân hắn xuyên qua lớp y phục dày đặc cọ vào cơ thể y, khiến y không tự chủ được đỏ bừng gương mặt.
Nhân lúc đối phương lơ là, Khuất Tử Dạ vùng dậy thoát khỏi sự khống chế, nắm lấy thắt lưng người đang ngồi trên hông mình rồi nhấc bổng lên ném thẳng về phía giường.
Lưng Nghiêm Dung đập mạnh xuống giường kêu lên một tiếng, toàn thân đau ê ẩm. Y đang muốn bật dậy thì một cơ thể to lớn lập tức ập đến, hừng hực khí thế bao phủ lấy y.
"T... tôn..."
Câu nói hoàn chỉnh còn chưa kịp ra khỏi miệng, Khuất Tử Dạ đã cấp tốc đưa tay ra sau ấn mạnh vào lưng Nghiêm Dung trói lại nội đan, niêm phong linh lực.
Hai mắt Nghiêm Dung trợn lớn nhìn người đối diện, cơ hồ không thể lường trước tình huống bất ngờ này.
Khuất Tử Dạ đẩy Nghiêm Dung trở lại giường, không nói một lời kéo rách phần y phục trước ngực y, nơi đó liền lộ ra hai điểm hồng nhạt được che chắn phía sau lớp áo.
Nghiêm Dung hoảng sợ vịn lại tay hắn, giúp hắn trấn định tinh thần, nói: "Tôn chủ, người nhìn ta đi, người không phải rất ghét loại quan hệ này sao? Chúng ta là hai nam nhân, nếu thật sự xảy ra va chạm... Lúc người tỉnh táo lại sẽ căm hận bản thân như thế nào?"
Chẳng nghe lọt tai điều gì, Khuất Tử Dạ cúi xuống liếm vành tai đã ửng đỏ của người dưới thân, sau đó cắn nhẹ một cái thay cho câu trả lời.
Nghiêm Dung đứng giữa tình cảnh này không biết làm thế nào, y theo bản năng xoay người muốn chạy nhưng bị Khuất Tử Dạ một tay giữ chặt.
Không ngờ đối phương mất đi ý thức nhưng sức lực vẫn quá kinh khủng khiến y không tài nào thoát khỏi sự khống chế, muốn ra chiêu tấn công lại phát hiện linh lực hoàn toàn tiêu tán.
Khuất Tử Dạ khẽ nhíu mày khi thấy con mồi trước mặt kịch liệt phản kháng, hắn mang một bộ dạng không chút hài lòng.
Nghiêm Dung cảm nhận đôi mắt lưu ly đó lạnh lẽo đến thấu xương, sự phẫn nộ trên gương mặt vốn dĩ anh tuấn đâm thẳng vào trái tim y. Một cảm giác thương tâm truyền đến, chợt bàn tay cứng như đá của Khuất Tử Dạ tóm chặt lấy cổ Nghiêm Dung, như muốn đem nơi đó nghiền nát thành bột vụn.
Nghiêm Dung há hốc mồm không tài nào thở được, gương mặt căng chặt đến tím tái, tay chân vùng vẫy đập loạn trên giường.
Trong một khoảnh khắc, Khuất Tử Dạ vô tình nhìn thấy đôi mắt hạc của con mồi trong tay mang vẻ bi thương cùng ướt át như đang cầu xin hắn buông tha, đôi môi đó mấp máy không thành tiếng, mắt hạc trợn trắng đảo một vòng lớn, hai cánh tay kháng cự cũng trở nên vô lực dần xụi xuống.
Đôi đồng tử của Khuất Tử Dạ bất chợt co lại, hốt hoảng buông ra bàn tay đang thô bạo đặt trên cổ đối phương.
Trong một khắc đó, hắn không hiểu tại sao thâm tâm lại trở nên đau đớn vô cùng!
Vùng cổ được thả lỏng, không khí đột ngột tràn vào làm Nghiêm Dung ho sặc sụa, y ôm lấy lồng ngực đau nhói đang dâng lên một luồng nhiệt khí, hương vị lờ lợ tanh nồng trào lên cổ họng. Y vội vàng đưa tay bịt lại mũi miệng, không kịp khống chế phun ra một ngụm máu đặc sệt, xuyên qua kẽ tay nhểu xuống ga giường.
Gương mặt y biến sắc, uể oải ngã trở về vị trí cũ.
Đầu óc Khuất Tử Dạ trống rỗng, hắn chẳng thấy sự việc trước mắt là chuyện gì to tát, càng không thể biết được người trước mặt đang cố kiềm nén nội thương. Hiện tại hắn chỉ cảm thấy con mồi trong tay đã nằm yên không còn ồn ào, rất hợp ý hắn.
Khuất Tử Dạ đưa tay tháo ra dây buộc tóc trên đỉnh đầu Nghiêm Dung, tóc dài lập tức xõa xuống hõm vai, một ít rơi lên gương mặt xinh đẹp nhưng tiều tụy, trên lông mi cong cong và gò má vẫn còn lưu lại những vệt máu đỏ sẫm, rơi vào mắt hắn lại là khung cảnh mỹ lệ diễm tình, khiến đôi mắt lưu ly đó càng trở nên tăm tối, sâu thăm thẳm.
Khuất Tử Dạ dùng dây buộc tóc cố định hai tay người nọ trên đỉnh đầu, ngón tay hắn không yên phận lướt qua lồng ngực y, xoa nắn hai điểm mẫn cảm trên cơ thể đó.
Nghiêm Dung bị xúc cảm kỳ lạ bao lấy chợt rên lên một tiếng yếu ớt. Khuất Tử Dạ thấy có điểm thú vị, tiếp tục dịch chuyển bàn tay bị rạch nát mò mẫm khắp nơi trên cơ thể người bên dưới, máu từ lòng bàn tay chưa được băng bó cứ theo đó vương vãi khắp nơi, trên người và y phục đều loang lổ vết máu.
Chạm phải thắt lưng, hắn đưa tay giật ra nhưng nút thắt quá chặt không thể nào gỡ được, hắn cau có xé rách từng mảnh y phục trên cơ thể đó, vải vụn đồng loạt bay lên không trung, sau đó rải rác rơi xuống sàn nhà.
Mồ hôi chảy xuống như thác đổ, hơi thở càng trở nên dồn dập, Khuất Tử Dạ thời khắc này chỉ còn lại sự cuồng dã mang theo một tia bạo ngược, điều duy nhất hắn nghĩ đến chính là phóng thích bản thân.
Khuất Tử Dạ gập hai chân Nghiêm Dung lên trước ngực, đắm đuối nhìn vào cơ thể trần trụi phía dưới.
Nghiêm Dung ngước nhìn lên, bị đôi mắt như xuyên qua từng lớp da thịt của hắn nhìn thấu khiến y xấu hổ vô cùng, vội lẩn tránh quay mặt đi nơi khác.
Cho dù nam nhân trước mặt có đưa ra yêu cầu vô lý như thế nào thì Nghiêm Dung cũng không bao giờ từ chối. Đừng nói đến cơ thể này, cho dù phải đánh đổi bằng tính mạng, y cũng sẽ tự nguyện dâng lên hai tay.
Nhưng tình thế trước mắt, Khuất Tử Dạ hoàn toàn mất đi lý trí, những hành động đang diễn ra đều không phải trái tim hắn muốn, ngược lại là điều hắn căm phẫn. Khi hắn tỉnh táo nhận ra sự việc, không những tự trách bản thân còn sẽ xa lánh kẻ vấy bẩn hắn là y.
Vượt quá giới hạn, đừng nói làm một thị vệ cận thân, cả đứng nhìn hắn từ xa cũng không còn cơ hội.
Y khó khăn lắm mới được ở cạnh hắn, tại sao lại rơi vào kết cục không thể cứu vãn này?
Cảm nhận một vật thể nóng bỏng liên tục chạm vào hai bên bắp đùi trong làm cho da đầu Nghiêm Dung trở nên tê dại, đánh y trở lại với hiện thực tàn khốc. Y thấy Khuất Tử Dạ đã cởi ra thắt lưng, cự long từ sớm cương cứng sau lớp y phục dày đặc bật ra bên ngoài, đưa đến cửa động giữa hai chân y.
Trái tim không tự chủ được co giật, vật đó nổi đầy gân xanh to lớn quá mức bình thường, Nghiêm Dung ôm lấy lồng ngực đang chịu nội thương, muốn dùng chút sức lực cuối cùng lần nữa bỏ chạy.
Thấy người dưới thân tìm cách trườn người đi, lần này Khuất Tử Dạ thật sự nổi giận, hắn nắm lấy cổ chân thon dài kia kéo lại, vung tay tát thẳng vào kẻ đang muốn đào tẩu.
Đầu óc Nghiêm Dung choáng váng xoay một vòng, vành môi xước một đường, gương mặt không còn một chút huyết sắc. Y ngã ngửa giữa chiếc đệm giường rộng lớn, hoàn toàn kiệt sức.
Đôi mắt hạc nhìn lên trần nhà hiện lên tia khổ sở, sau đó tuyệt vọng nhắm mắt lại, triệt để bị người kia khóa chặt.
Trong lúc mơ màng, cửa động đột ngột bị một vật cứng rắn nhét vào, Nghiêm Dung đau đớn hét lên một tiếng, hai hàm răng cắn chặt vào nhau kêu răng rắc.
"Đ... đừng, T... Tôn chủ... Tôn... chủ..."
Nơi tư mật lần đầu bị khai phá tiếp nhận vật lạ khiến cơ thể y như bị xé rách, đau đớn kịch liệt vẫn không ngừng gọi đối phương.
Khuất Tử Dạ ra sức đi vào, hậu huyệt nhỏ bé không ngừng nông ra, hút chặt lấy cự long.
Qua rất lâu sau vẫn bị giữ chặt ở cửa, tiến không được lùi không xong, hoàn toàn không thể thoả mãn được hắn.
Khuất Tử Dạ hơi cau mày, sau đó nâng mông Nghiêm Dung lên cao tạo ra thế dễ dàng xâm nhập, dùng sức lực một cú thút mạnh khiến toàn bộ miễn cưỡng chui vào trong cơ thể ấm áp.
"K... không... a đau quá!"
Nghiêm Dung thất thanh hét lớn, mười đầu ngón tay bấu chặt vào nhau.
Khuất Tử Dạ ngã đầu ra sau, cảm nhận cơn khoái cảm kỳ lạ.
Hắn giữ chặt eo y, nửa thân dưới đâm vào từng nhịp, mỗi lần đi vào đều khiến cơ thể Nghiêm Dung vặn vẹo, giật nảy lên từng trận.
Cự long to lớn liên tục trừu sáp khuấy động bên trong vách thịt non mềm một cách hung bạo, hậu huyệt bị cưỡng ép nông ra đến rách toạc, Khuất Tử Dạ vẫn ra vào liên tục, dường như không nhìn thấy nơi hai người kết hợp đã xuất hiện một tầng máu tươi, từng giọt rơi xuống ga trải giường, thê thảm lưu lại một mảng ướt lớn.
Khuất Tử Dạ lần đầu tiên nếm trải sự đời, tận hưởng khoái cảm đến tiêu hồn thực cốt. Ngược lại người dưới thân khổ sở chịu đựng, tiếng rên rỉ chưa từng dứt, đau đớn xâm nhập kịch liệt từ thân dưới truyền đến như muốn bổ đôi vùng bụng của y, đau đến đoạt mạng.
Xung quanh chỉ còn lại mùi máu tanh và hương vị tình dục thoảng quanh chóp mũi. Xương cốt Nghiêm Dung rã rời, lồng ngực như có hàng ngàn hàng vạn con kiến cắn loạn, y không biết sự đau đớn đó xuất phát từ nơi nào?
Thân ảnh Khuất Tử Dạ liên tục đong đưa trên cơ thể y, Nghiêm Dung thấy trong đôi mắt lưu ly của hắn như muốn bắn ra tia lửa, trông thật dữ tợn. Y chợt đưa đôi tay bị trói ôm lấy gương mặt thân thương đó, muốn xoa dịu thần trí điên cuồng trong hắn.
Mắt hạc chứa nước lóng lánh chậm rãi khép lại, Nghiêm Dung trườn người về trước muốn hôn lên môi đối phương, đến khi hai đôi môi sắp chạm vào nhau thì y lại dịch chuyển nụ hôn lên trên, chạm nhẹ lên vầng trán thấm đẫm mồ hôi của hắn. Một dòng nước nóng từ khoé mắt đỏ ửng của y nhẹ nhàng rơi ra, sượt qua gò má tiều tụy chảy xuống vành tai, thấm sâu vào trong tóc.
Nghiêm Dung thì thào: "Tôn chủ, ta thích người, thích người... từ rất lâu rất lâu rồi..."
Khuất Tử Dạ không thể nghe rõ, hắn thấy biểu cảm người dưới thân nhu thuận nên thuận thế kéo hai tay bị trói đó vòng qua cổ mình, khiến Nghiêm Dung chỉ có thể ôm chặt lấy hắn. Khoảng cách thu hẹp, hai lồng ngực chạm vào nhau cùng chung nhịp thở, nơi kết hợp cũng vì thế mà dễ dàng đi vào sâu hơn.
Nghiêm Dung biết bản thân đã không còn đường lui, hai chân y mềm nhũn vòng lấy eo nam nhân, hạ thân dần thả lỏng phối hợp theo từng động tác đưa đẩy của hắn, cũng là giảm đau đớn cho chính mình.
Qua rất lâu sau, khi Nghiêm Dung nghe thấy đối phương rên lên một tiếng, chất dịch nóng bỏng rót vào hậu huyệt, cứ tưởng mọi chuyện đã chấm dứt nhưng không ngờ cơ thể mềm nhũn của y lại bị lật lại không thương tiếc, cự long to lên một vòng lần nữa lấp đầy cửa động giữa hai chân, Nghiêm Dung cắn chặt vành môi đến rỉ máu, cố gắng chịu đựng cơn đau cực đại kéo dài.
Lúc đầu y còn có thể quỳ gối để hắn tiến vào, nhưng qua một lúc lâu, hai tay đặt phía trước vô lực chống đỡ, cơ thể rã rời muốn ngã lại bị một bàn tay cứng rắn ôm ngang ngực cố định trở lại, liên tục làm tình trên cơ thể không còn sức lực.
Nghiêm Dung nhiều lần ngất lịm đi lại vì những cú thút mạnh sâu đến tận ruột mà bị đánh tỉnh, hai bờ mông liên tục ma sát tạo thành một mảng ửng đỏ.
Y giống như con rối rỗng tuếch bị người nọ lăn qua lăn lại không khác gì một vật phát tiết. Những lúc mê man y vẫn nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề và "lép bép" từ nơi giao hợp không ngừng phát ra, người nọ vẫn đang điên cuồng đào sâu trong cơ thể y.
Từng đợt kịch liệt thay thế nhau đến, cứ như vậy, không biết trải qua bao nhiêu lần...