Sự xuất hiện của thanh dao găm đã tác động rất lớn vào phần ký ức không được nguyên vẹn của Khuất Tử Dạ, khiến cho những mảnh ghép vụn vặt từ lâu đã đi vào quên lãng nay lại từng chút hiện ra, ghép thành một chuỗi hình ảnh hoàn chỉnh.
Năm vừa lên tám, Khuất Tử Dạ cùng đoàn người Khuất Liệt Gia Trang đi cứu trợ thiên tai ở một vùng đất hẻo lánh.
Bắt đầu lên đường chưa bao lâu thì trời đổ tuyết lớn, mọi người đành phải dừng chân ven đường nghỉ ngơi. Trẻ con hiếu động, Khuất Tử Dạ một mình chạy khắp nơi nghịch phá gió tuyết thì vô tình trông thấy một bàn tay nhỏ nhắn lộ ra dưới lớp tuyết trắng tinh, cậu nhanh chóng chạy đến cào lớp tuyết ra, kéo từ hố tuyết sâu lên một đứa trẻ gầy trơ xương trạc tuổi mình.
Mặc dù cơ thể đứa trẻ lạnh cóng nhưng rất may vẫn còn hơi thở, Khuất Tử Dạ liền dùng hai bàn tay nhỏ bé xoa xoa má đối phương, sau đó cậu cởi ra áo choàng lông đang mặc khoác lên người đứa trẻ rồi cõng nó trên lưng đưa về đoàn người điều trị.
Sau khi tỉnh lại, đứa trẻ nhìn thấy người lạ thì rất sợ hãi, nó bó gối ôm chân nép người vào một góc trên xe ngựa không chịu nói chuyện cùng ai.
Khuất Tử Dạ thấy đứa trẻ đáng thương nên xin phụ thân đưa nó cùng lên đường. Cậu mỗi ngày đều tìm cách trò chuyện giúp người bạn mới quen không còn nhút nhát như xưa nữa, lời đầu tiên đứa trẻ nói ra sau nhiều ngày im lặng chính là hai chữ "Ân nhân".
Đứa trẻ biết vị công tử cứu mạng mình là người rất tốt, thời gian qua lại đối xử chân thành khiến nó thực tâm cảm kích trao hết niềm tin nơi cậu, chân thành kể với cậu toàn bộ quá khứ không mấy tốt đẹp của bản thân.
Đứa trẻ từ nhỏ đã là trẻ mồ côi lớn lên trong trại buôn bán người, mỗi ngày đều ăn không no, mặc không đủ ấm. Bọn chúng bắt những đứa trẻ như nó phải đi ăn xin khắp nơi, trộm cắp, lừa gạt người qua đường, làm đủ loại chuyện xấu. Nếu không nghe lời sẽ bị bọn chúng thẳng tay đánh đập.
Nó làm việc không đủ yêu cầu nên bọn chúng bàn với nhau bán nó đến một nơi rất xa, nó liền liều mạng bỏ trốn. Mặc dù đã thoát khỏi trang trại nhưng nó không có nơi nào để đi, bụng rất đói, sau đó lại gặp phải trận tuyết lớn, cơ thể không chịu đựng được nữa mà ngất đi.
"Tuyết bao phủ khiến ta lạnh cóng, ta rất sợ hãi, sợ bản thân không thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày hôm sau... ta thật sự, ta... hức..."
Thấy đối phương nước mắt lã chã nên Khuất Tử Dạ kéo tay áo lau đi lấm lem trên gương mặt non nớt của nó, cậu lúng ta lúng túng: "Đừng khóc, đừng khóc nha. Phụ thân nói nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, thà đổ máu không đổ lệ mà. Này, ngươi không được khóc nhiều như vậy!"
Đứa trẻ chớp chớp đôi mắt tròn xoe nhìn vị công tử trước mặt rồi lập tức ngừng khóc.
Khuất Tử Dạ sợ nó nhớ đến chuyện cũ lại đau lòng, cậu lanh lợi chuyển đề tài: "Này, quen biết ngươi lâu như vậy nhưng bổn công tử vẫn chưa biết tên ngươi là gì?"
"Tiểu nhân không có tên."
Đứa trẻ cúi đầu, giọng nói yểu xìu: "Trong trang trại có rất nhiều trẻ mồ côi, chúng đều không có tên... Bọn họ gọi đám trẻ bọn ta bằng số thứ tự, ta được gọi là Thập Bát."
Khuất Tử Dạ vươn tay xoa xoa mái tóc nâu đen vì cháy nắng của đối phương, cậu nói: "Được rồi, ta đã hứa sau khi trở về sẽ cầu xin Nghiêm thúc nhận nuôi ngươi, đến lúc đó ngươi sẽ có một cái tên mới thôi."
"Nhưng công tử làm sao chắc chắn thúc thúc tốt bụng đó sẽ chịu thu nhận tiểu nhân?"
"Sao ngươi có nhiều câu hỏi quá vậy?"
Khuất Tử Dạ phồng hai cái má phúng phính, cậu phì một tiếng: "Nghiêm thúc và phụ thân ta giao tình rất tốt, hai người không khác gì huynh đệ một nhà. Thúc ấy đến nay vẫn chưa lập gia đình, mỗi ngày đều muốn nhận ta làm con nuôi nhưng bị kế mẫu nhiều lần từ chối. Trông ngươi dễ nhìn như vậy, Nghiêm thúc nhất định sẽ rất thích."
"Nhưng tiểu nhân chỉ muốn đi theo công tử..."
"Ngươi đừng ngốc nữa, làm một tiểu công tử vẫn tốt hơn là hầu hạ bên cạnh ta."
Nghĩ nghĩ một lát, Khuất Tử Dạ lại nói: "Nhưng ta cũng không thể mỗi ngày đều kêu ngươi là "Này" được, hay ta đặt cho ngươi một cái tên nhỉ?"
Đứa trẻ có chút ngẩn ngơ, sau đó vui vẻ gật đầu.
Khuất Tử Dạ tuy suy nghĩ đơn giản nhưng là một đứa trẻ thông minh, cậu thấy người bạn của mình trông rất dễ thương, vẻ ngoài hiền lành thật thà, cậu "A" lên một tiếng.
"Vậy gọi Nghiêm Dung đi!"
Họ "Nghiêm" vốn chỉ sự ngay thẳng, mạnh mẽ và cứng rắn. Vậy thì nên kết hợp cùng chữ "Dung", chính là bao dung vị tha, thể hiện người có tấm lòng bác ái sống chan hòa với mọi người.
Cậu liền muốn lấy tên này đặt cho người bạn nhỏ.
Đứa trẻ hai mắt sáng rực, luôn miệng lẩm bẩm hai chữ "Nghiêm Dung". Nó rất thích thú với cái tên mới này cùng vị công tử đã ban cho nó một cuộc đời mới.
...
Sau thiên tai lại kéo theo dịch bệnh hoành hành, đoàn người cứu trợ phải ở lại lâu hơn dự tính, bất giác kéo dài tận nửa năm.
Hai đứa trẻ tính cách trái ngược như bổ trợ cho nhau dần trở nên thân thiết, chung sống chơi đùa cùng nhau như hình với bóng liền tự xem nhau là tri kỷ. Nghiêm Dung không còn rụt rè núp sau lưng Khuất Tử Dạ như những ngày đầu tiên, nó đã bắt đầu hòa nhập cùng với mọi người nhưng tính cách vẫn còn rất trầm lặng, chỉ dám thoải mái cười đùa khi ở một mình cùng Khuất Tử Dạ.
Sau khi ổn định xong thiên tại dịch bệnh tại nơi này, đoàn người Khuất Liệt Gia Trang nhanh chóng từ biệt mọi người, nhưng không ngờ trên đường trở về lại bất ngờ bị kẻ thù phục kích.
Tiếng binh khí va chạm vào nhau, đoàn người gia trang ra sức chống lại cuộc tấn công đã được bố trí từ trước.
Trong lúc hỗn loạn, một kẻ cầm đao xông đến tấn công về phía hai đứa trẻ đang giữ chặt tay nhau nấp sau thân cây to lớn gần đó. Khuất Tử Dạ nhận thấy nguy hiểm liền kéo tay Nghiêm Dung bỏ chạy, lẩn trốn vào trong một ngôi nhà bỏ hoang.
Gã xấu xa cầm đao rất nhanh đã đuổi theo đến nơi, gã đá một cước mở toang cánh cửa gỗ xập xệ nhưng khi vừa bước vào, gã bất ngờ bị một khúc gỗ đánh mạnh vào đầu khiến gã ngã sõng soài nằm bất động dưới đất.
"Bên kia có người, mau qua đó xem!"
Nghe thấy bên ngoài có tiếng hét lớn cùng bước chân dồn dập chạy đến, Khuất Tử Dạ lập tức nhảy khỏi chiếc ghế rồi quăng khúc gỗ trên tay sang một bên, cậu lo lắng quay sang xem xét người bạn nhỏ bên cạnh mặt đã tái xanh, miệng luôn lẩm bẩm: "Công tử, phải làm sao đây? Họ... sắp đuổi đến đây rồi..."
"Nhìn bổn công tử!" Khuất Tử Dạ lấy ra một thanh dao găm luôn mang theo bên người nhét vào tay Nghiêm Dung.
"Dung, ngươi giữ lấy Trảm Phong phòng thân, yên lặng nấp vào bên trong đợi ta!"
Nghiêm Dung giữ chặt dao găm trong tay, lo sợ nắm lấy tay áo đối phương: "Vậy còn công tử?"
Khuất Tử Dạ vén mấy lọn tóc bết trên vầng trán Nghiêm Dung, sốt ruột nói thêm: "Nhưng bên ngoài nhiều người như vậy, hai đứa trẻ chúng ta không thể nào đối phó được. Ta đi tìm phụ thân, ngươi phải ở yên đây đợi ta quay lại."
Tiếng bước chân càng gần hơn, mấy gã xấu xa bước vào căn nhà hoang cũ kỹ thì thấy một bóng dáng thấp bé phóng nhanh ra ngoài bằng đường cửa sổ, một gã đứng giữa uy phong hét lớn: "Bắt lấy nó, không được để nó thoát!"
Bốn năm tên cầm đao lập tức đuổi theo, gã uy phong nhấc chân đá vào tên thuộc hạ bất tỉnh dưới đất, miệng mắng chửi: "Đồ vô dụng!"
Sau đó gã cau có ra lệnh với mấy tên còn lại: "Đốt sạch hết chỗ này, đừng để lại bất kỳ dấu vết gì."
Những tên xấu xa đuổi theo luôn ở khoảng cách rất gần với Khuất Tử Dạ, cậu cắm đầu chạy thật nhanh nên trượt chân vấp ngã, đến khi nhìn lại đã thấy mấy thanh đao sắc lẻm chĩa về phía mình.
Cậu run rẩy nhắm nghiền hai mắt, chỉ nghe leng keng mấy tiếng, khi mở mắt ra đã thấy đám người to lớn trước mắt ngã xuống đất, trên cổ bọn chúng đều có vết cứa ngang.
"Công tử không sao chứ?"
Hà quản gia và nửa đoàn người lo lắng chạy đến xem xét tình hình, sau đó theo sự chỉ dẫn của Khuất Tử Dạ mà quay ngược trở lại căn nhà bỏ hoang.
Vừa rồi rời đi mọi thứ đều bình thường, nhưng không ngờ khi quay lại đã thấy căn nhà cuồn cuộn bốc cháy.
Khuất Tử Dạ không nghĩ ngợi nhiều liền xông thẳng về phía đám cháy.
"Dung! Ta quay lại rồi, ngươi mau ra đây!"
Thanh gỗ trên trần nhà nghi ngút lửa rơi xuống cản đường đánh vào cánh tay Khuất Tử Dạ, dù cảm nhận được từng lớp da thịt bỏng rát nhưng cậu vẫn lao về phía trước, lúc này lại bị một vòng tay to lớn ôm ngang bụng kéo ngược trở về.
"Nguy hiểm lắm, công tử mau rời khỏi đây!"
"Không, Dung vẫn còn bên trong, ông mau buông ta ra!!!"
Khuất Tử Dạ ra sức cựa quậy, cậu hét đến khản cả tiếng, nước mắt giàn giụa khắp gương mặt non nớt.
Hà quản gia vác Khuất Tử Dạ trên vai mặc cậu phản kháng ra sao, khi ông vừa bước chân ra khỏi thì một tiếng nổ lớn vang lên, ngọn lửa lập tức bùng phát bao trùm lấy căn nhà gỗ.
Ngay trước mắt cậu.
Tất cả đều bị đổ sập...
"Dung!!!"
Khuất Tử Dạ hét lên một tiếng thất thanh, trơ mắt nhìn đám lửa nghi ngút nuốt chửng mọi thứ cùng người tri kỷ duy nhất của cậu.
Hà quản gia ôm lấy cậu rời đi, khoảng cách càng lúc càng xa dần, đôi mắt cậu lim dim mệt mỏi không biết từ lúc nào dần thiếp đi.
Sau khi trở về Khuất Liệt Gia Trang, Khuất Tử Dạ vừa tỉnh dậy liền khóc lóc đòi tìm Nghiêm Dung, tình trạng kéo dài mấy ngày liền khiến cậu phát sốt, hôn mê một khoảng thời gian.
Khuất Tử Dạ tận mắt chứng kiến người bạn thân nhất ra đi, đã phải chịu đả kích quá lớn so với tâm hồn của một đứa trẻ.
"Thần trí tiểu công tử bị tổn thương nên một số ký ức đau lòng đã tự động biến mất để bảo vệ bản thân." Y sư nói với người đàn ông đối diện đang nhìn đứa trẻ nhăn nhó uống thuốc sau khung cửa sổ.
"Có cách nào điều trị được không? Xin y sư giúp đỡ." Khuất Phương dời tầm mắt khỏi Khuất Tử Dạ, ông xoay người lại, lo lắng hỏi vị y sư trước mặt.
"Ngài yên tâm, tình trạng này chỉ là nhất thời, chỉ cần một tác động nhỏ cũng sẽ dễ dàng đánh thức ký ức bị đánh mất. Nhưng nếu muốn tiểu công tử trưởng thành vô ưu vô lo thì lão phu khuyên ngài tốt nhất đừng nên nhắc với công tử về những việc đau thương trong quá khứ, hãy cứ để những sự việc đó trôi vào quên lãng."
"Xem ra chỉ còn cách như vậy."
Khuất Phương tiễn y sư rời đi, sau khi ông quay lại đã thấy Khuất Tử Dạ đứng sau lưng mình từ bao giờ, cậu đưa đôi mắt tròn xoe nhìn người vừa rời khỏi.
"Phụ thân, vị vừa rồi vừa nói gì thế ạ?"
Khuất Phương đi đến ôm đứa trẻ vào lòng, vuốt nhẹ lên sống mũi nó: "Tử Dạ của phụ thân đã nghe được gì sao?"
Khuất Tử Dạ lắc lắc đầu.
Ông nở ra nụ cười yên tâm, xoa xoa đầu cậu: "Tử Dạ không được suy nghĩ nhiều, nhớ phải ngoan ngoãn uống thuốc để mau chóng khỏi bệnh, lần sau phụ thân lại dẫn con đi cứu trợ người dân, có chịu không?"
Khuất Tử Dạ một tay chống đỡ thái dương, một tay siết chặt Trảm Phong.
Nghiêm Dung chính là người bạn thuở nhỏ của hắn.
Hắn từng không thể đưa y cùng về nhà, không thể cứu y khỏi biển lửa nghi ngút, lần này lại chính tay hắn đẩy y vào một biển lửa nguy hiểm khác...
Khuất Tử Dạ, ngươi đang nghĩ gì?!
Hàn khí đột ngột quấn thân, một bàn tay của Khuất Tử Dạ bất chợt bị đông cứng.
Thâm tâm bị cắt thành từng mảnh khiến hắn đau đớn đến đứng cũng không còn vững vàng.
"Tôn chủ!"
Một giọng nói gấp gáp vang lên, sau đó Chu Tân khom lưng đi vào, cả hành lễ lão cũng không còn nhớ, vội vàng nói: "Tôn chủ, có chuyện không hay rồi!"
"Chuyện gì?"
"Trên đường đi vì xảy ra núi lở nên kiệu hoa đưa Nghiêm thị vệ phải đi đường vòng. Nhưng đi được một đoạn thì bị sơn tặc quanh đó tập kích, bọn họ cướp hết lễ vật còn đưa cả tân lang đi. Họ còn nói..."
"Mau nói!" Khuất Tử Dạ không còn kiên nhẫn, quát lớn.
"Nói sẽ bắt Nghiêm thị vệ làm tiểu thiếp mới của sơn chủ bọn họ."
Lý nào người của Đỉnh Phong Hoa cũng dám cướp?!
"Vị trí sơn trại?"
"Phía tây Tàn Cốt Động."
Chu quản sự ngước mắt nhìn sang thì thấy cánh tay Khuất Tử Dạ đã bị hàn khí quấn lấy, lão lo lắng nói: "Tôn chủ, tay trái của người..."
Khuất Tử Dạ không quan tâm lời lão.
Bàn tay có thể cử động chỉ vào không trung liền xuất hiện vệt sáng hóa thành linh kiếm, thân ảnh đen tuyền lập tức nhảy lên thân kiếm bay vút lên trời, trong cái chớp mắt liền mất hút trên bầu trời đêm.