Khuất Tử Dạ âm thầm rời khỏi Đỉnh Phong Hoa mấy ngày, mọi việc trên dưới đều giao lại cho Nghiêm Dung toàn quyền phụ trách.
Khi hắn vừa trở về thì lập tức tập trung lực lượng, những đội binh được đào tạo bên ngoài đều âm thầm quay về Đỉnh Phong Hoa chi viện.
Quả nhiên chưa đến mấy ngày, Ngũ đại môn phái bất ngờ cho người bao vây Đỉnh Phong Hoa, không lâu sau đó đoàn người từ Tàn Cốt Động cũng theo náo nhiệt mà đến, chiến trường lập tức chia thành ba phe đối lập.
"Tụ họp đông đúc như vậy, các ngươi là đang muốn cùng nhau gia nhập Đỉnh Phong Hoa của bổn tôn sao?" Trông thấy mọi người sát khí đằng đằng, Khuất Tử Dạ thản nhiên nói.
"Dạ Tôn ngươi... ngươi đừng nhiều lời... Tên đại ma đầu ngươi tu luyện ma công sát hại nhiều người vô tội. Ngũ đại môn phái bọn ta hôm nay đến đây để diệt trừ tà đạo, trả lại yên bình cho tu chân giới..."
Nghiêm Dung lập tức chắn trước người Khuất Tử Dạ, ngăn cản mũi kiếm từ tay Hứa Lang đang chỉ loạn xạ về phía hắn.
"Hứa Lang, nếu hôm nay ngươi dám đụng đến một sợi tóc của người đang đứng trước mặt bổn tôn, bổn tôn nhất định sẽ cho Dược Hà Cốc của ngươi trở thành Thanh Vân Sơn thứ hai."
Nghe được lời nói chứa đầy uy lực này, bàn tay cầm kiếm của Hứa Lang vẫn chỉ về phía trước nhưng đôi chân gã đã bắt đầu rã rời, hoảng sợ lùi về phía sau, tấm lưng đầy mồ hôi được một bàn tay to lớn đỡ lấy.
Nhận ra người phía sau mình là Tống Chi Dương, gương mặt Hứa Lang lập tức nhăn lại, đôi mắt gã lộ ra vẻ bất đắc dĩ cầu xin sự trợ giúp từ đối phương.
Nội tâm Hứa Lang âm thầm gào thét: Tống chưởng môn, ngươi đừng lúc nào cũng đẩy ta lên làm lá chắn, ta cũng biết sợ mà!
Tống Chi Dương dứt khoát đẩy kẻ phiền phức trước mặt qua một bên, hắn bước ra bên ngoài, dõng dạc lên tiếng: "Nếu Dạ Tôn ngoan ngoãn đầu hàng, biết đâu chính đạo bọn ta sẽ tha cho môn đồ dưới trướng ngươi một con đường sống!"
"Các ngươi luôn miệng nói muốn diệt trừ tà đạo, vậy thì nên bắt đầu từ Tàn Cốt Động mới phải."
Khuất Tử Dạ vừa dứt lời thì nhìn về một khoảng xa xăm trong đám đông, mọi người cũng đưa mắt nhìn theo, nơi đó Phó Ngân đang đứng khoanh tay yên lặng tại vị trí, sau đó hắn thu lại ánh mắt chứa đầy hàm ý, rất tự nhiên mà tiếp tục nói: "Động chủ Phó Thành vừa bị hộ pháp thân cận hãm hại, đoạt đi chiếc ghế Động chủ chưa bao lâu, dám chắc nội bộ bên trong vẫn đang là một mớ hỗn độn. Các ngươi muốn diệt thì nên tìm Tàn Cốt Động thân cô thế cô, đến Đỉnh Phong Hoa luôn sống an nhàn của bổn tôn làm gì?"
Phó Ngân thoát khỏi trạng thái ung dung xem náo nhiệt khi nhận thấy mọi cặp mắt đang chĩa về phía mình, hắn cau mày nhìn người kia đang cố tình kéo hắn cùng Tàn Cốt Động vào cuộc chiến không hồi kết.
Phó Ngân vẫn không tiến vào quá gần vòng vây, hắn hừ lạnh: "Khuất Tử Dạ, ngươi không cần kéo ta vào vũng lầy này của ngươi. Hôm nay ta đến chỉ muốn tận mắt xem ngươi bị Ngũ đại môn phái tiêu diệt ra sao, Đỉnh Phong Hoa biến thành một đống đổ nát như thế nào? Sau đó Phó Thành, tên tội đồ bỏ trốn kia sẽ nằm gọn trong lòng bàn tay ta."
Trong lòng Khuất Tử Dạ cảm thán, chấp niệm của Phó Ngân đối với Phó Thành dường như lớn hơn những gì hắn từng nghĩ.
Khuất Tử Dạ tiếp tục châm biếm: "Luôn miệng nói muốn diệt trừ tà đạo nhưng các ngươi cứ khăng khăng nhắm vào Đỉnh Phong Hoa, không cảm thấy quá kỳ lạ sao? Hay thực chất các ngươi có ý đồ khác, bí kíp thần công chẳng hạn..."
Nghe thấy bí kíp thần công, mọi người lập tức nhìn nhau đầy nghi kỵ.
"Đừng nói nhiều với tên đại ma đầu này!"
Như sợ sẽ bị bại lộ điều gì đó, Tống Chi Dương bất chợt chen ngang: "Tất cả xông lên tử chiến cùng Dạ Tôn, thay tu chân giới lấy lại sự yên bình!"
Đệ tử Minh Huyền Môn lập tức nhận lệnh chưởng môn, nhưng khi họ vừa thủ thế hành động thì tất cả binh khí trên tay đều đột ngột bị đánh rơi xuống đất.
Tống Chi Dương kinh ngạc nhìn hành động hết sức hoang đường của đám đệ tử Vọng Nguyệt Đài, hắn trừng lớn mắt: "Các ngươi khống chế người của ta là có ý gì?"
Đệ tử Vọng Nguyệt Đài không chút dao động, vẫn vây chặt lấy người Minh Huyền Môn không chút kẽ hở, không cho bọn chúng có cơ hội manh động.
Chưởng môn Vọng Nguyệt Đài Lôi Bích Chân lên tiếng: "Mạo phạm rồi Tống chưởng môn, ta chỉ là muốn biết rõ sự thật, đến lúc đó sẽ không cho ngươi tự ý làm càn."
"Xằng bậy!" Tống Chi Dương quát lớn.
"Lôi chưởng môn, ngươi đừng quên mối thù tận diệt Thanh Vân Sơn năm đó! Hiện tại chúng ta không những có lợi thế mà còn có Tàn Cốt Động không đội trời chung với Đỉnh Phong Hoa đang ở đây, cho dù Dạ Tôn lợi hại thế nào cũng không tài nào chống đỡ, nhưng lúc này ngươi lại đối phó ngược lại người của ta. Lôi chưởng môn, đừng nói rằng ngươi và bọn chúng vốn dĩ là cùng một bọn!"
Lôi Bích Chân vẫn một bộ dạng điềm nhiên, không đáp trả dù chỉ nửa lời.
"Nếu chính đạo các ngươi đối với bí kíp thần công này không chút tạp niệm nào." Nhân thời cơ người kia đang tức giận, Khuất Tử Dạ từ trong tay áo lấy ra bí kíp thần công, quăng lên không trung.
"Vậy hôm nay bổn tôn sẽ làm chuyện tốt, giúp các ngươi tiêu hủy thứ được cho là hại người này!"
Ngọn lửa từ tay Khuất Tử Dạ phóng ra ngoài, mọi người chưa kịp phản ứng đã trông thấy Tống Chi Dương bay đến bắt lấy.
Sắc mặt tất cả đều biến đổi, trở nên khó coi vô cùng.
Tống Chi Dương cũng nhận ra bản thân đã thất thố khi nghe đến bốn chữ bí kíp thần công. Nhưng hiện tại đã không thể cứu vãn, hắn mở bí kíp thần công ra, sau đó tức giận xé bỏ.
"Khuất Tử Dạ, ngươi giở trò!"
Khuất Tử Dạ vỗ tay đi đến, ánh mắt nhìn về phía Lôi Bích Chân: "Lôi chưởng môn, những điều ta nói với ngươi, giờ ngươi tin rồi chứ?"
Lôi Bích Chân im lặng không đáp.
Khuất Tử Dạ muốn cho mọi người thấy rõ, trong những kẻ luôn tự cho mình là chính đạo sẽ có bao nhiêu người muốn có được bí kíp thần công, hắn cố tình nói lớn: "Bí kíp thần công thật sự vẫn luôn ở Vọng Sơn. Ta đang rất tò mò chỉ một lúc sau nữa thôi, bí kíp này sẽ nằm trong tay ai?"
Xung quanh lập tức trở nên náo động, có nhiều âm thanh bàn tán xen lẫn vào nhau vọng lại từ nhiều phía.
Mặc kệ là thật hay giả, từng người bắt đầu rời đi, sau đó lại tranh nhau rời đi, không còn đếm xuể.
Nhìn thấy tình hình không còn nằm trong tầm kiểm soát đang hiện ra trước mắt, Tống Chi Dương thận trọng suy nghĩ, sau đó nói với Tịnh Hàm Tư đang ngao ngán lắc đầu bên cạnh.
"Tịnh chưởng môn, tên đại ma đầu này đang dùng lời lẽ chia rẽ mọi người, ngài còn ngây ra đó làm gì? Không lẽ ngài vẫn còn niệm tình xưa, muốn cả tu chân giới vì một Thiên Sinh Chí Kiệt không còn tồn tại mà rơi vào vạn kiếp bất phục?"
Nhận thấy ánh mắt Tịnh Hàm Tư nhìn mình đã không còn sự tin tưởng, Tống Chi Dương liền xoay người hướng về phía Lôi Bích Chân, nhưng xem ra Lôi Bích Chân từ sớm đã nhìn thấu sự tình.
Tống Chi Dương biết rằng đã chẳng thể lợi dụng bọn họ được nữa.
Tống Chi Dương cầm lấy lệnh bài đứng đầu Ngũ đại môn phái giơ cao, lớn tiếng ra lệnh:
"Giết Dạ Tôn! Tiêu diệt Đỉnh Phong Hoa!"
Cho dù người của Nhã Kiếm Đường cùng Vọng Nguyệt Đài không chút dao động nhưng trước nay uy nghiêm của Tống Chi Dương không nhỏ, chưởng môn các môn phái nhỏ lẻ còn lại đều theo lệnh tấn công, ồ ạt xông về phía Khuất Tử Dạ.
"Động chủ, ngươi còn đứng đó xem náo nhiệt đến khi nào?" Tống Chi Dương tức giận quát.
Nghe thấy có người gọi mình, Phó Ngân ngáp dài một cái, thời khắc này mới ngoắc tay làm lệnh, đám người Tàn Cốt Động lập tức xông lên giải vây cho Minh Huyền Môn từ tay đệ tử Vọng Nguyệt Đài.
Ai đánh ai đã không còn rõ ràng, mọi thứ dần trở nên hỗn loạn.
Để tránh một cuộc chiến đẫm máu vô nghĩa diễn ra, từ nơi bị nhóm người chính đạo vây kín công kích đột ngột bộc phát một nguồn ma lực.
Mọi người đưa tay che lại gương mặt đau rát vì khói bụi đánh vào, cơ thể như bọt sóng bị hất văng ra ngoài, tạo thành một vòng tròn lớn trống trải xung quanh nơi Khuất Tử Dạ đang đứng.
Nội lực mạnh mẽ nhưng không tổn thương đến bất kỳ người nào.
"Các ngươi ở đây đánh nhau thì có lợi ích gì? Lúc này kẻ thông minh đều sẽ đến Vọng Sơn giành lấy bí kíp." Khuất Tử Dạ trầm mặc nói.
Mọi người dần lấy lại tinh thần, phủi đi lớp bụi trên y phục.
Đại đệ tử của Minh Huyền Môn bức xúc tiến về phía trước: "Bí kíp thần công thực chất là tâm pháp ma công, chỉ những kẻ có tâm địa xấu xa mới mong được có nó, bọn ta vốn dĩ không cần bí kíp hại người đó. Hiện tại chỉ cần diệt trừ đại ma đầu ngươi thì tu chân giới sẽ lại thái bình như trước!"
"Vậy hỏi ngươi, chưởng môn các ngươi đang ở đâu?"
Lúc này bọn chúng mới nhận ra, không chỉ Tống Chi Dương, mà cả Phó Ngân cũng đã biến mất.
Khuất Tử Dạ nhìn Tịnh Hàm Tư vẫn luôn lặng lẽ đứng phía sau, hắn hạ giọng: "Sư phụ, ta biết những việc ta làm đã khiến người thất vọng. Nhưng những lời ta nói hôm nay, ta dùng danh dự Khuất Liệt Gia Trang ra đảm bảo, tuyệt đối không dám nửa lời dối trá."
Hứa Lang trợn tròn mắt không hiểu sự tình gì khi bị Lôi Bích Chân kéo ra giữa trung tâm sự chú ý, nàng khảng khái: "Ta cũng đảm bảo!"
Đôi lông mày trắng bạc của Tịnh Hàm Tư dần giãn ra, đầu khẽ gật nhẹ.
Khuất Tử Dạ mỉm cười, chắp tay hành lễ với Tịnh Hàm Tư, sau đó xoay người hỏi Hứa Lang.
"Hứa chưởng môn, ngươi thân là chính đạo lại dùng người sống chế luyện đan dược, sau đó còn dùng thủ đoạn tiểu nhân hãm hại ta trong đêm yến tiệc. Ngươi còn gì để nói không?"
"Chuyện đó... chuyện đó..." Hứa Lang không ngờ người đầu tiên được nhắc đến lại là mình, nhất thời chưa thể nghĩ ra cách nào để bao biện.
Lần thứ nhất Hứa Lang chối tội, Khuất Tử Dạ đưa Phí Đình đến làm chứng.
Lần thứ hai Hứa Lang chối tội, Lôi Bích Chân tra hỏi tại sao gã lại thay mặt Tống Chi Dương đến Vọng Nguyệt Đài yêu cầu nàng thay đổi lễ vật thành rượu Ủ Túy Sương?
Hứa Lang không còn lời nào giải thích.
Vào thời niên thiếu, Hứa Lang chỉ là kẻ bốc thuốc nhỏ bé trên núi Khương Luân, gã vì một phút bốc đồng mà trộm đi sách thánh, lẩn trốn khỏi núi. Sau này âm thầm dùng những thứ học được trong sách rồi gia nhập Dược Hà Cốc, được chưởng môn trước đây hết sức coi trọng.
Ngày Hứa Lang dương dương tự đắc ngồi lên chức vị chưởng môn cũng là lúc Tống Chi Dương không biết từ đâu xuất hiện, hắn yêu cầu Hứa Lang dùng người sống chế thuốc trường sinh cho hắn.
Hứa Lang đương nhiên không đồng ý làm chuyện độc ác trái với lương tâm đó, nhưng Tống Chi Dương lại lấy chuyện gã phản bội Khương Luân ra uy hiếp. Hứa Lang khó khăn lắm mới ngồi lên chức vị chưởng môn, chuyện xấu hổ như trộm đồ bỏ trốn lại còn dùng y dược học được từ một môn phái khác làm cho Dược Hà Cốc trở nên hưng thịnh thật quá bỉ ổi. Nếu những chuyện này để người khác biết được sẽ phỉ báng gã đến chết, gã chỉ còn cách cúi đầu nghe theo sắp xếp từ Tống Chi Dương.
Cả việc nghĩ cách hạ dược Khuất Tử Dạ trong đêm yến tiệc cũng là Tống Chi Dương sai khiến.
Trong Diệc Hoả đan, Hứa Lang đã cố tình thêm một số thành phần dị biệt, khi kết hợp với Ủ Túy Sương sẽ khiến toàn bộ mạch máu căng chặt, đứt đoạn thành từng khúc. Cho dù người trúng dược có tự mình kiềm chế hay dùng bất kỳ người nào để phóng thích đều sẽ dẫn đến con đường duy nhất chính là thiệt mạng.
Hứa Lang vì không muốn hại người nên đã cố tình gợi ý cho Tống Chi Dương dùng mỹ nhân Tây Vực làm lễ vật, đó chính là thuốc giải duy nhất, cho dù sẽ khiến người trúng dược mất hết công lực nhưng ít ra vẫn bảo toàn được tính mạng.
Không ngờ khi nghe được lời này Tống Chi Dương đã lập tức đồng ý, với hắn mà nói, nhìn kẻ thù chết đi so với thân bại danh liệt thì sự lựa chọn thứ hai mới là thú vị nhất, hắn muốn xem thử Khuất Tử Dạ sẽ tự chọn cái kết cho bản thân thế nào?
Hứa Lang khóc không nổi, gương mặt bình tĩnh cũng không xong, gã ủ rũ giãi bày: "Vì lẽ đó nên Dạ Tôn mới không bị làm sao, nếu tính ra ta đã cứu ngài một mạng, ngài có thể niệm tình đó mà tha cho ta không? Ta thật sự biết sai rồi..."
Khuất Tử Dạ lạnh nhạt nói: "Làm sao tha cho ngươi khi bổn tôn vốn dĩ không chạm đến những mỹ nhân do ngươi cất công an bài đó."
Hứa Lang trợn mắt kinh ngạc, hóa ra trận cuồng phong vừa rồi thật sự là do Khuất Tử Dạ gây ra, công lực của hắn sao lại không chút tổn thất nào?
Những hành động của Tống Chi Dương đều được Hứa Lang xác nhận. Nhưng khi Khuất Tử Dạ nói Thanh Vân Sơn từ sớm đã là tay sai của tà đạo, bọn họ lại chưa thể tin tưởng, một người trong đám đông nói: "Cho dù ngươi giúp chúng ta nhìn rõ bộ mặt thật của Tống Chi Dương nhưng ngươi khiến Thanh Vân Sơn diệt môn là sự thật không thể nào chối cãi. Ngươi có gì để chứng minh lời nói của mình không phải bịa đặt?"
"Thanh Vân Sơn quả thật chỉ còn lại một đống tro tàn nhưng Diệp Y Ninh chính là nhân chứng sống tốt nhất. Cả việc Tống Chi Dương mà các ngươi nhìn thấy hiện tại cũng không phải Tống Chi Dương thật sự." Khuất Tử Dạ nói.
Gương mặt kẻ vừa mở lời lập tức biến sắc, Khuất Tử Dạ tiếp tục phơi bày một sự thật còn hoang đường hơn trăm vạn lần.
"Tống Chi Dương của hiện tại chính là gia chủ Nghiêm gia - Nghiêm Mãnh, người vốn dĩ đã mất tích rất lâu về trước!"
Trong đêm yến tiệc, Khuất Tử Dạ vô tình nhìn thấy vết sẹo hình cung quen thuộc trên người một cố nhân lại xuất hiện trên cổ tay Tống Chi Dương, cùng sự tương tác xa lạ không nên có giữa Tống Chi Dương và Lôi Bích Chân khiến hắn không ngừng đặt nghi vấn.
Lại nhớ đến sự biến mất kỳ lạ của Nghiêm gia sau khi Khuất Liệt Gia Trang bị diệt môn không lâu sau đó, hắn mơ hồ nghĩ đến một lời giải thích khó mà tin tưởng.
Mấy ngày trước Khuất Tử Dạ rời khỏi Đỉnh Phong Hoa, chủ động đến tìm Lôi Bích Chân nói rõ về sự tình trong đêm yến tiệc cùng những gì hắn điều tra được.
Từ sớm Lôi Bích Chân cũng đã nhận thấy sự khác biệt trong lời nói và cử chỉ của Tống Chi Dương nên cả hai dần trở nên xa cách. Sau khi nhìn thấu huyền cơ trong những vật phẩm được dâng lên có liên kết với nhau, Lôi Bích Chân xác nhận nếu là Tống Chi Dương của trước đây, đệ đệ kết nghĩa từng thân thiết của nàng sẽ không bao giờ làm ra loại chuyện hèn hạ đó.
Khuất Tử Dạ và Lôi Bích Chân cùng nhau vạch trần bộ mặt thật của Tống Chi Dương khiến những người hiện diện tại đây đều nhìn thấu vấn đề, nhận ra đúng sai phải trái.
Tâm thế mọi người tuy đã minh bạch nhưng lòng càng tức giận khi bị Tống Chi Dương giả mạo lừa gạt suốt nhiều năm qua, họ mang theo sự phẫn nộ cùng nhau đi đến Vọng Sơn đòi lại công đạo.