Sau khi tỉnh lại, Phó Thành nói lời tạm biệt với Khuất Tử Dạ rồi lập tức trở về Tàn Cốt Động, đến nay đã được hơn mười ngày, mà Phí Đình không lâu sau đó cũng đi theo y.
Nàng nói nội thương của Phó Thành chưa khỏi khiến nàng không yên tâm, muốn ở lại đó chăm sóc đến khi nào y hoàn toàn bình phục thì nàng sẽ tự động trở về Đỉnh Phong Hoa, mọi người không cần phải lo lắng. Về phía Khuất Tử Dạ đương nhiên không đồng ý với quyết định này của nàng, Phí Đình liền đi tìm Nghiêm Dung nhờ y giúp nàng nói đỡ vài câu.
Nghiêm Dung nói ra việc nặng nhẹ bên trong vấn đề, không biết đến khi nào Sát Vô Tâm lại tiếp tục hành động, hiện tại Đỉnh Phong Hoa mới là nơi nguy hiểm nhất, chi bằng cứ để Phí Đình ở lại Tàn Cốt Động vài hôm như vậy sẽ an toàn cho nàng hơn rất nhiều. Nhận thấy lợi và hại, dù không bằng lòng nhưng Khuất Tử Dạ chỉ đành chấp thuận, hắn để thuộc hạ hộ tống Phí Đình đến Tàn Cốt Động đồng thời gửi thư trước cho Phó Thành, phiền y thay hắn quản lý muội muội một khoảng thời gian.
Riêng vào đêm hôm nay, không biết Nghiêm Dung có việc gì cần bàn lại thần bí hẹn Khuất Tử Dạ đến đình viện phía Tây, còn cố tình nhắc đi nhắc lại không gặp không về.
Khuất Tử Dạ đương nhiên sâu sắc ghi nhớ.
Tâm trạng hôm nay của Nghiêm Dung đặc biệt tốt, y chuẩn bị mọi thứ kỹ càng và cũng đến chỗ hẹn từ rất sớm, khi thấy Khuất Tử Dạ đến, đôi mắt hạc lập tức sáng lên, y cầm một đĩa bánh ngọt giơ lên cao, mỉm cười rạng rỡ nhìn về phía nam nhân đang tiến về phía mình.
Khuất Tử Dạ không rõ sự tình đi đến, Nghiêm Dung nhanh chóng kéo hắn ngồi xuống ghế, vẻ mặt đầy phấn khích.
"Sinh thần vui vẻ!"
"Hôm nay?" Khuất Tử Dạ ngơ ngác hỏi lại: "Là sinh thần của ai?"
Nghiêm Dung bật cười, không lấy làm ngạc nhiên vì câu hỏi này của hắn.
Nghiêm Dung nhớ rất rõ sinh thần năm đầu tiên sau khi Khuất Tử Dạ thu nhận y, ngày hôm đó y đã đích thân xuống bếp làm bánh ngọt đưa đến đại điện Dạ Hằng, nhưng khi đó Khuất Tử Dạ bận đến mức không có thời gian dừng tay, cả bánh cũng chưa từng nếm qua. Lúc đó y nhận ra bản thân hắn đã lãng quên chính ngày sinh của mình, y chỉ còn cách lẳng lặng túc trực bên cạnh xem như đã cùng hắn đón một mùa sinh thần.
"Hôm nay là sinh thần của Tôn chủ!"
Nghiêm Dung cầm lấy một đĩa bánh đưa đến trước mặt Khuất Tử Dạ, lại nói: "Khi thuộc hạ còn ở thị trấn Phúc Yên, vào ngày sinh thần mọi người đều sẽ ăn bánh ngò, uống trà hoa và ngắm sao trên trời nguyện cầu một điều ước. Ở Đỉnh Phong Hoa cái gì cũng có nên thuộc hạ không biết phải tặng gì cho người, chỉ có thể tự tay xuống bếp làm chút điểm tâm này. Thuộc hạ biết người không thích lá ngò nên đã thay thế bằng nguyên liệu khác, người nếm thử xem có vừa miệng không?"
Khuất Tử Dạ của kiếp trước chưa từng quan tâm đến sự tồn tại của Nghiêm Dung, càng không biết tình cảm của y đặt trên người mình nhiều đến mức độ nào, cả những thứ mà hắn đã lãng quên từ rất lâu nhưng y lại có thể nhớ đến từng chi tiết, khắc sâu vào tâm khảm.
"Ngươi điều tra ta cũng thật kỹ càng, bắt đầu từ khi nào?"
Khuất Tử Dạ vẫn khó kìm lòng, có cơ hội lại muốn trêu chọc người trước mặt.
Nghiêm Dung không nghĩ tới hắn sẽ hỏi câu này, gương mặt y phút chốc sượng lại.
Từ khi hiểu chuyện, Nghiêm Dung xác định người trong lòng mình chỉ có thể là Khuất Tử Dạ, cho dù ở đâu trái tim y vẫn luôn hướng về hắn, trước nay chưa từng thay đổi. Mọi sở thích, hành tung và chiến tích vẻ vang của hắn đều được y dùng tất cả số tiền mình kiếm được thu thập lại từ kẻ bán tin, tích góp thông tin qua năm tháng.
Từ những gì thấy được qua những giấc mơ kia, Khuất Tử Dạ đương nhiên biết rõ đáp án là gì. Hắn bật cười xóa đi gương mặt nghiêm nghị, dịu dàng nắm lấy tay Nghiêm Dung, giọng nói cũng trở nên mềm mại:
"Ngươi ở cạnh ta đã là món quà quý giá nhất."
Nghiêm Dung thoáng thẫn thờ, không dám tự mình đoán dụng ý trong câu nói này của hắn, y lúng túng nhìn ra bên ngoài, chợt trông thấy bầu trời hôm nay đầy sao lấp lánh, không khỏi thích thú ngước nhìn một hồi lâu, y cất lời: "Đẹp thật..."
"Thật sự rất đẹp!"
Khuất Tử Dạ nhìn chằm chằm Nghiêm Dung, gật đầu tán thành.
Nghiêm Dung chợt nhớ đến nhiệm vụ của mình, lần nữa đưa đĩa bánh đến trước mặt Khuất Tử Dạ, ý tứ muốn hắn dùng thử, hắn liền đưa tay lấy bánh, cắn một miếng.
Nhận thấy đối phương đang mong chờ xem phản ứng của mình, hắn gật đầu nói: "Ngon lắm, ngươi vất vả cả ngày rồi, cùng ta dùng thử đi."
Trông thấy Khuất Tử Dạ hài lòng khiến Nghiêm Dung cảm thấy rất hạnh phúc, y cũng cắn thử một miếng cảm nhận hương vị bên trong đậm đà, hoàn toàn không uổng phí cả ngày hôm nay đều loay hoay trong bếp, y chợt nghĩ đến, nếu sau này đều có thể ở cạnh hắn như vậy thì thật tốt.
Nghiêm Dung theo cái chỉ tay của Khuất Tử Dạ mà thử loại bánh này đến loại bánh khác, chưa bao lâu y đã thấy hắn chống cằm ngồi phía đối diện nhìn mình trân trân, trên môi còn ẩn chứa ý cười.
"Trên mặt ta dính gì sao? Tôn chủ đừng nhìn ta như vậy."
Khuất Tử Dạ nói: "Bánh vụn trên mặt ngươi..."
Hiểu ý, Nghiêm Dung đưa tay áo lau lau lên mặt mình nhưng dường như không mấy khả quan. Khuất Tử Dạ thấy vậy liền nhoài người về phía trước, nâng cằm y lên, rất tự nhiên nói: "Chỗ này!"
Nghiêm Dung trợn tròn mắt khi khoé môi đột ngột bị người trước mặt liếm một cái đem mẩu bánh vụn nuốt vào trong miệng, sau đó môi hắn nhanh chóng bao phủ toàn bộ môi y, mút đi từng hương vị ngọt ngào trên đó.
Đến khi đôi môi Nghiêm Dung trơn mượt sạch sẽ Khuất Tử Dạ mới dần tách ra, trước khi trở về vị trí cũ, hắn vô tư cướp đi nửa cái bánh còn lại trên tay y, thuận thế bỏ vào miệng mình: "Ngọt thật."
Mọi thứ diễn ra quá bất ngờ khiến đầu óc Nghiêm Dung trở thành một mớ rối bời, y đưa tay chạm nhẹ lên vành môi có chút ướt của mình, lưỡng lự một hồi lâu, cuối cùng vẫn cất lời: "Ngay cả đêm yến tiệc cho dù chúng ta đã cùng nhau làm chuyện đó... người cũng chưa từng hôn ta dù chỉ một lần, nhưng hiện tại..."
Đầu Nghiêm Dung hơi cúi xuống, ánh mắt đầy mông lung, vành tai cũng đã ửng hồng một mảng.
"Hiện tại khi thần trí người tỉnh táo nhất, người từng hôn ta đến tận hai lần. Tôn chủ... có phải ta đã có quyền hy vọng rằng người cũng thích ta không?"
"Đây là lần thứ ba."
Nghe được lời này, Nghiêm Dung có phần kinh ngạc.
Hắn nói đây là nụ hôn thứ ba giữa họ, nhưng chuyện quan trọng như vậy làm sao y có thể nhớ nhầm?
Trông thấy bộ dáng ngờ nghệch của y, Khuất Tử Dạ không khỏi buồn cười, hắn thế mà lúc nhỏ lại từng muốn một kẻ nham hiểm như Nghiêm Mãnh nhận nuôi Dung của hắn, nếu thật sự lúc đó họ trở thành người một nhà, với sự ngây ngô này của y có lẽ sẽ khiến ông ta tức chết mất.
Trong lúc y muốn hỏi Khuất Tử Dạ cho rõ ràng hơn thì hắn bỗng dưng bật người đứng dậy, một bộ dạng chuẩn bị rời khỏi.
"Ở đây quá lạnh, ta muốn trở về phòng nghỉ ngơi."
"Vậy... vậy còn số bánh này?"
"Ngươi theo ta đem chúng về phòng."
Nghiêm Dung nhanh chóng dọn mớ đồ ăn còn lại, sau đó chạy theo sau Khuất Tử Dạ.
Về tới phòng, Nghiêm Dung loay hoay đặt mấy đĩa bánh lên bàn, lúc này Khuất Tử Dạ từ phía sau tiến đến ôm lấy y, y giật mình xoay người lại, một dáng người thân thuộc thường ngày lập tức xuất hiện trước mắt, hắn nghiêm túc nói:
"Dung, ta muốn mỗi ngày đều hôn ngươi, hôn ngươi nhiều đến mức ngươi không còn khả năng đếm nữa."
"Tôn chủ..."
Lời nói này của người đối diện quá mức kỳ lạ, Nghiêm Dung nhất thời không biết phải đáp trả thế nào thì bàn tay hắn đã đặt ra sau gáy y cố định lại phần đầu, Khuất Tử Dạ hơi cúi xuống, hai đôi môi lần nữa chạm vào nhau.
Cảm giác này quả thật quá ngọt ngào, Nghiêm Dung theo bản năng nhắm mắt lại, hai tay cũng bất giác nắm chặt vạt áo trước ngực hắn. Khuất Tử Dạ thấy vậy liền không chút do dự đưa đầu lưỡi tiến vào, nhanh chóng để Nghiêm Dung tiếp thu cùng hắn phối hợp, hai đôi môi hòa quyện vào nhau, không ngừng mút lấy hương vị của đối phương.
Khuất Tử Dạ vừa say sưa nuốt lấy chiếc lưỡi của Nghiêm Dung vừa đưa tay sờ loạn khắp cơ thể y, cả hai dây dưa môi lưỡi lâu đến mức y bắt đầu thở gấp, cơ thể cũng bắt đầu động tình. Y cảm nhận rõ ràng bàn tay của hắn mò mẫm vào trong vạt áo của y, sau đó càng không yên phận mà tìm đến vị trí quanh thắt lưng.
Một tia chớp chợt xẹt ngang qua đại não, Nghiêm Dung bừng tỉnh nắm lấy bàn tay đó của Khuất Tử Dạ, ngưng thở gấp một hồi, y vội nói: "Khoan đã Tôn chủ... có phải chúng ta sắp mất kiểm soát rồi không?"
"Ngươi không muốn sao?"
"Thuộc hạ không có ý đó..."
Nghiêm Dung nhìn chằm chằm vào Khuất Tử Dạ, trong giọng nói có chút run nhẹ: "Ta sợ người chỉ là nhất thời không thể kiểm soát bản thân, ta sợ người sẽ hối hận, ta sợ... ta..."
Nhìn vào đôi mắt hạc đang phủ một lớp sương mù dày đặc kia, dường như lúc này Khuất Tử Dạ đã có thể hiểu được những lo lắng trong lòng y, hắn liền đưa tay miết nhẹ lên bờ môi đã sưng đỏ của đối phương rồi hôn nhẹ lên đó một cái.
"Vừa rồi ngươi hỏi ta có thích ngươi không?"
Khuất Tử Dạ cởi ra áo choàng, sau đó tiếp tục làm chuyện đang dang dở, hắn gỡ bỏ thắt lưng trên người Nghiêm Dung, bộ y phục chật chội thường ngày của y lập tức được thả lỏng.
Hắn nói: "Đây chính là câu trả lời!"
Lần nữa ngậm lấy môi Nghiêm Dung, đôi tay Khuất Tử Dạ nhanh chóng đi xuống cởi đi từng lớp y phục trên người y, bế y đến vị trí trên giường, lúc này hắn mới chịu tách khỏi đôi môi sưng đỏ cùng ướt át của y. Cả cơ thể trần như nhộng của Nghiêm Dung lập tức được phơi bày dưới ánh nến, phơi bày trước mắt Khuất Tử Dạ, hắn say sưa ngắm nhìn người dưới thân rất lâu, cái gò má ửng hồng, đôi mắt mơ màng đang bị tình dục che phủ, hắn đưa tay vuốt nhẹ vùng ngực rồi đến eo, cơ thể nhạy cảm của y cũng theo đó mà run lên.
Khuất Tử Dạ cúi xuống hôn dài lên cần cổ thon dài của y, sau đó di chuyển xuống dưới, mỗi nơi hắn chạm qua đều để lại trên da y những dấu chấm đỏ chỉ thuộc về riêng hắn. Bất chợt ngậm lấy hai điểm mẫn cảm trước ngực người dưới thân, hắn như trêu chọc mà mút mạnh, đầu lưỡi khuấy đảo một vòng khiến Nghiêm Dung chịu kích thích rên lên một tiếng.
Khuất Tử Dạ đưa tay mở ngăn tủ nhỏ trên đầu giường, lấy ra một lọ dược bôi trơn đổ ra lòng bàn tay, sau đó cẩn thận thăm dò phía dưới Nghiêm Dung, mỗi một bước đều vô cùng thành thạo.
Chợt có thứ gì đó lành lạnh đi vào cơ thể, Nghiêm Dung rùng mình bấu lên cánh tay săn chắc của người nọ, trên trán dần toát ra mồ hôi lạnh. Thấy y như vậy, Khuất Tử Dạ lập tức dừng lại động tác, hắn biết rõ tại đêm yến tiệc vì muốn thỏa mãn bản thân mà hắn đã xé rách cơ thể y đến kiệt quệ, có lẽ vì thế mà trong lòng y vẫn còn sợ hãi, hắn lập tức trườn người về phía trước, hôn lên vầng trán đẫm mồ hôi của Nghiêm Dung, nhẹ giọng an ủi: "Chỉ một lúc thôi, ta đảm bảo sẽ không để ngươi khó chịu nữa."
"Ta tình cờ đọc được một số sách kỳ quái trong phòng Đình Đình."
Nói xong, vành môi của hắn khẽ cong lên: "Nhưng xem ra lại có tác dụng."
Nghiêm Dung có thể mường tượng ra sách mà Phí Đình đã đọc là loại sách gì, mặc dù có chút ngượng ngùng nhưng y vẫn đưa tay chạm lên ngực áo Khuất Tử Dạ, khẽ nói:
"Tôn chủ, người không định cởi y phục sao?"
Vào đêm yến tiệc, cho dù cả hai đã làm chuyện thân mật rất nhiều lần nhưng Khuất Tử Dạ chưa từng cởi đi y phục trên người, y muốn được thật sự đắm chìm trong cơ thể hắn nên cả gan nói thêm:
"Ta muốn nhìn thấy cơ thể của người."
Khuất Tử Dạ mỉm cười ôn hòa rồi đưa tay cởi đi từng lớp y phục trên người, sau lớp vải dày đặc lập tức lộ ra thân hình săn chắc được tập luyện hằng ngày, nhưng có một điểm trên cơ thể đó lại khiến Nghiêm Dung lặng người vì kinh ngạc.
Trên ngực trái của Khuất Tử Dạ từ lúc nào lại nở một bông hoa tuyết to lớn, từ nơi đó không ngừng lan rộng ra bên ngoài tạo thành nhiều đường ngang dọc chồng chéo lên nhau, hoa tuyết đi đến đâu đều có cảm giác da thịt ở vị trí đó đang bị nứt nẻ. Tác hại của việc luyện ma công thật sự quá đáng sợ, nếu hắn không sớm luyện thành công tầng cuối cùng của Bách Tà Tản Ma Công thì e rằng hàn khí này sẽ ngày càng nghiêm trọng, không bao giờ có thể chữa lành được nữa.
Chân mày Nghiêm Dung nhíu chặt vào nhau, y thương xót đưa tay chạm nhẹ lên bông hoa tuyết lớn trên ngực Khuất Tử Dạ.
"Có đau lắm không?"
"Lúc trước thì rất đau, bây giờ đã đỡ hơn nhiều rồi."
Nghiêm Dung hướng mặt về phía vị trí trước ngực trái Khuất Tử Dạ, yêu thương đặt lên đó một nụ hôn, sau đó đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa: "Sau này sẽ không còn đau nữa."
Trước hành động đó của đối phương khiến lửa tình trong lòng Khuất Tử Dạ càng trở nên nghi ngút, hắn như phát nghiện lại cúi người hôn lên môi Nghiêm Dung, tiếp tục cùng y dây dưa môi lưỡi, dẫn dắt tay y đi xuống vị trí dưới đũng quần của hắn.
Bàn tay bất ngờ chạm phải vật nóng bỏng đã có phản ứng, gương mặt Nghiêm Dung lập tức đỏ bừng lên. Khuất Tử Dạ mỉm cười, giọng nói từ bao giờ đã trở nên đầy mê hoặc:
"Ngươi cảm nhận được không? Nó vì ngươi mà trở thành thế này."
Không chỉ gương mặt mà cả cơ thể Nghiêm Dung cũng phảng phất sắc hồng, y xấu hổ tựa đầu vào lồng ngực Khuất Tử Dạ, bàn tay theo sự hướng dẫn kia mà nắm lấy cự long xoa nắn. Vì hành động này mà cơ thể Khuất Tử Dạ như có một luồng điện mạnh mẽ chạy thẳng vào khiến hắn bộc phát thú tính, không còn khả năng tiếp tục kiềm chế.
Khuất Tử Dạ ghé sát vào tai Nghiêm Dung, xấu xa phà hơi thở ấm nóng vào đó, hắn thì thầm:
"Nó muốn ngươi!"
Khi Khuất Tử Dạ đi sâu vào trong cơ thể Nghiêm Dung, cả hai đều cảm nhận được hương vị hạnh phúc đang dâng trào trong cơ thể, đó là mùi vị của tình yêu, là sự gắn kết giữa hai cá thể, chỉ xuất hiện khi cả hai thật sự thuộc về nhau.
Không giống với lần đầu tiên khi thứ Nghiêm Dung nhận được là sự đau đớn, lần này Khuất Tử Dạ dịu dàng âu yếm y vào lòng, khuấy động tình dục trong người khiến y mất hết lý trí, hai chân run rẩy quấn lấy vòng eo cứng rắn của hắn mà không ngừng khát khao được nhiều hơn nữa. Cả hai thân mật xác thịt qua nhiều tư thế, đến cả dáng vẻ kỳ quặc nhất cũng được Nghiêm Dung không ngần ngại cùng người trong lòng làm đến nhiều lần.
Sau khoảng thời gian kịch liệt, Nghiêm Dung mệt mỏi đến mức chỉ muốn ngã vào lồng ngực Khuất Tử Dạ để đánh một giấc thật say.
Khuất Tử Dạ đã biết kiếp này hắn được trùng sinh không chỉ để báo thù rửa oan cho bản thân và Khuất Liệt Gia Trang, mà còn để tìm báo vật quý giá nhất cuộc đời mình là y, bảo vệ y một đời an nhiên hạnh phúc. Cuối cùng hắn ôm chặt lấy y vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve, khi cảm nhận hơi thở người trong lòng dần trở nên đều đặn, hắn thầm cất lời:
"Dung, ta yêu ngươi, sau này cũng chỉ yêu một mình ngươi."
Không ngờ lời này được nói ra, Nghiêm Dung tưởng chừng đã say giấc lập tức ôm chặt lấy hắn, y như đứa trẻ cọ cọ mặt mình vào lồng ngực săn chắc của hắn, hai cơ thể cứ như vậy áp sát vào nhau cùng chung nhịp đập, y vẫn nhắm chặt mắt, khẽ đáp lại: