Sống Lại Thập Niên 70, Thôn Thảo Theo Đuổi Nuông Chiều Ta

Chương 1: Sống lại?



"Ba -- ba --"

Nhiệt độ hơn 30 độ khó thở như bị bao chùm trong nhà kính, tiếng ve kêu râm ran đánh thức Thẩm Thanh đang nằm trên giường.

Cô xoa xoa đầu có chút đau, chậm rãi mở mắt ra ngồi dậy, lúc này truyền đến âm thanh nói chuyện ở gian ngoài.

"Không phải chỉ là rơi xuống nước sao? Cô ta chỉ là một thôn phụ làm ra vẻ cho ai xem, có thể gả cho anh ta đều là phúc khí của của cô ta, còn nghĩ mình thật là phu nhân chủ nhiệm sao mà không làm việc?"

"Mẹ người đừng như vậy, anh cả cưới cô ta về chính là để hầu hạ một nhà chúng ta, con cũng sẽ không nuông chiều cô ta."

Thẩm Thanh nghe lời này xong, nhăn mày, cuộc nói chuyện vừa xa lạ vừa quen thuộc này làm cô khiếp sợ.

Cô chạy tới trước gương, nhìn khuôn mặt không tì vết nhưng không ngăn được vẻ non nớt này, con ngươi mở rộng.

Ngay vừa rồi, cô vừa kết thúc sinh mệnh đau ốm cả đời, bên cạnh không một thân nhân bằng hữu, ngay cả lúc lâm chung cũng không có một người đưa tiễn.

Cô nhớ lại đời trước, hối hận lại hối hận, đau khổ nhắm mắt.

Thẩm Thanh cho rằng đã trải qua một đời đau khổ, trời cao có lẽ thương tiếc cô từ khi sinh ra chưa có một ngày lành, kết quả không nghĩ tới mở mắt ra, cô lại quay về thời điểm chính mình còn trẻ.

Thẩm Thanh cười khổ trong lòng, chuyện này không thể tưởng tượng lại có thể phát sinh trên người cô, rốt cuộc là may mắn hay bất hạnh đây?

Thôi coi như may mắn đi.

Coi như may mắn đời này, được tạo từ bất hạnh cả đời kiếp trước của cô.

Kiếp trước 19 tuổi Thẩm Thanh gả cho Vương Nam Hải.

Vốn dĩ ban đầu Vương Nam Hải đính hôn với Lưu Mẫn ở đầu thôn, nhưng sau khi đính hôn, Vương Nam Hải liền lâm bệnh nặng.

Thầy bói nói nếu muốn vượt qua một kiếp này, phải cưới một cô gái mệnh cứng. Tính đi tính lại, trong mấy thôn quanh đây chỉ có đại khuê nữ Thẩm gia, Thẩm Thanh là thích hợp nhất.



Người trong thôn đều nói Thẩm Thanh mệnh tốt, Vương Nam Hải tuổi còn trẻ cũng đã là chủ nhiệm xưởng thực phẩm, về sau đi theo hắn hưởng không hết phúc.

Thẩm Thanh ban đầu không muốn gả, nhưng không chịu nổi trong nhà còn có đệ đệ muội muội muốn đi học...... Một trăm đồng lễ hỏi kia đối với đệ đệ muội muội chính là cơ hội thay đổi vận mệnh.

Cô là con cả trong nhà, mẫu thân luôn nói trưởng tỷ như mẹ, kiếp trước Thẩm Thanh nhìn mẫu thân quỳ gối cầu xin, đành phải thỏa hiệp gả vào Vương gia.

Nghĩ lại cũng rất kỳ quái, cô gả qua không tới một tháng bệnh của Vương Nam Hải liền tốt.

Chỉ là sau khi kết hôn Thẩm Thanh mới biết được, ban đầu Lưu Mẫn đính hôn với Vương Nam Hải là thanh mai trúc mã, cho dù kết hôn, tâm hắn cũng không ở trên người mình.

Hơn nữa Thẩm Thanh còn phát hiện Vương Nam Hải sở dĩ đáp ứng cưới cô, là bởi vì phương diện kia của hắn không được, căn bản không dám ngẩng cao đầu. Hắn không muốn nhìn cô gái mình yêu chịu loại đau khổ này, liền đáp ứng người trong nhà cưới người hắn không yêu Thẩm Thanh.

Kiếp trước trong lòng Vương Nam Hải áy náy với Thẩm Thanh, cho nên dù không yêu cô, mặt ngoài cũng tính là khách khí, sau đó hắn lên thành phố buôn bán 8 năm, để cô ở lại trong thôn chăm sóc Lưu Kim Mỹ.

Mẹ chồng đối với cô cực kém, mấy năm nay người nhà chồng đều cho rằng thân thể Thẩm Thanh có vấn đề, cho nên mới không thể có một đứa con, ngày tháng tích lũy với Thẩm Thanh dần thành oán hận sâu đậm. Nhẹ thì nhục mạ, lớn thì động thủ, dần dần tích lũy thành một thân bệnh cũng không chịu bỏ ra một đồng trị liệu, đây mới là nguyên nhân gây nên cái chết sau này của cô.

Nhìn lịch treo tường, hiện tại cô hẳn là mười chín tuổi, vừa mới gả vào Vương gia được một năm.

Đáy lòng Thẩm Thanh xẹt qua một chút mất mát, nếu trời cao cho cô cơ hội sống lại, vì sao không cho cô quay lại sớm hơn một năm? Để cô rời xa một nhà ti tiện này.

Ngay lúc cô đang than thở trong lòng, cửa bị đẩy ra phanh một tiếng.

Vương Linh Linh kiêu ngạo trừng mắt nhìn cô, "Cô không phải đã có thể xuống giường sao? Vậy còn không nhanh chạy ra ngoài làm cơm trưa cho chúng ta? Chẳng lẽ cô còn chờ mẹ ta hầu hạ cô sao?"

Nghe giọng nói chói tai của Vương Linh Linh, trong lòng Thẩm Thanh bình chân như vại. Nghĩ lại kiếp trước, loại chuyện này thường xuyên xảy ra.

Người Vương gia căn bản đối đãi với cô như người hầu, từ đầu đến cuối bọn họ mới là người một nhà, cô em chồng và chú em chồng mắng nhiếc cô đều là chuyện thường xuyên, mà trượng phu của cô chỉ nói -- bọn họ là em trai / em gái ruột của ta, cô nhường bọn họ một chút thì làm sao?

Mà lần này, cũng bởi vì thời điểm giặt quần áo giúp Vương Linh Linh, bị Vương Nam Lâm vào giữa sông, cho nên mới bị nhiễm phong hàn.

Ký ức thê thảm kiếp trước vẫn còn mới mẻ, đã có cơ hội sống lại vậy cô nhất định phải thay đổi vận mệnh chính mình.

"Ta đang nói chuyện với cô đó, cô có điếc hay không? Không phải chỉ là rơi xuống nước thôi sao? Có gì nghiêm trọng đâu? Nhanh đi nấu cơm cho ta." Vương Linh Linh chống nạnh, cùng mẹ cô quả thực không có gì khác biệt.



Thẩm Thanh nhẹ nhàng thở dài một hơi, mặt không biểu tình trả lời: "Nếu cô đói bụng thì chính mình tự làm đi, cô có tay có chân còn muốn ta tới hầu hạ sao?".

||||| Truyện đề cử: Bạch Tiên Sinh, Tôi Muốn Ly Hôn |||||

Trong lòng Vương Linh khiếp sợ, đôi mắt trừng lớn, "Cô vừa nói cái gì? Thẩm Thanh cô cũng đừng quên, nơi này là nhà ta! Cô ăn uống dùng toàn bộ đều là của anh ta, nên cô phải hầu hạ ta! Đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa."

Ha ha.

Tiền lương mỗi tháng của Vương Nam Hải đều nộp cho Lưu Kim Mỹ, trừ bỏ đồ ăn thường ngày, cô một phân một hào cũng không được động tới.

"Nếu cô thích được người hầu hạ như vậy, thì cô hẳn là muốn trở lại xã hội cũ làm thiên kim tiểu thư. Lãnh đạo đã nói ' chính mình lao động, cơm no áo ấm ', cô đây là không hài lòng ý tứ lãnh đạo?" Giọng Thẩm Thanh lạnh như băng chất vấn.

Vương Linh Linh đột nhiên lớn giọng, hoang mang rối loạn mà nói: "Cô nói bậy! Cô đây là lung tung chụp mũ cho ta!"

Thẩm Thanh nhìn bộ dáng cô chột dạ, cười nhạo một tiếng.

"Cô cười cái gì? Anh cả ta cưới cô chính là muốn cô làm tròn đạo hiếu, cô thì tốt rồi, còn ở trong phòng lên mặt ăn vạ, để mẹ ta người già thân thể không tốt đi nấu cơm cho cô, cô không xứng làm con dâu." Vương Linh Linh tức muốn hộc máu mà mắng.

"Ngày hôm trước họp chợ, vì tiết kiệm một xu, mẹ cô đứng dưới nắng to cãi nhau với người ta nửa giờ."

"Hôm qua gà nhà Vương thẩm ăn rau trong vườn, mẹ cô đứng ở trước cửa nhà Vương mắng hai mươi phút."

Nói xong Thẩm Thanh che miệng cười khẽ, "Nào có người già nào thân thể không tốt lại như vậy? Thân thể so với ta người trẻ tuổi còn tốt hơn."

Gương mặt Vương Linh Linh giận dữ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mẹ ta có xấu thế nào cũng là mẹ chồng cô. Không có mẹ chồng xấu, chỉ có con dâu ác! Cô có thể gả cho anh cả ta chính là phúc phận mười kiếp! Cô nếu lại âm dương quái khí, không biết tốt xấu như vậy, ta lập tức bảo mẹ ta đuổi cô ra khỏi nhà! Đến lúc đó anh ta sẽ ly hôn với cô, xem cô còn có thể cười vui vẻ như vậy nữa được không."

Thẩm Thanh thu lại nụ cười, sắc mặt trở nên lạnh lùng.

"Hừ, nếu hiện tại cô xin lỗi ta, lại đi nấu cơm ngon, ta coi như hôm nay cô phát sốt mơ hồ, không so đo với cô." Vương Linh Linh cho rằng lời nói của mình có tác dụng, cực kỳ đắc ý.

Nào biết Thẩm Thanh chỉ lạnh lùng mà nói: "Ta không làm sai bất kì chuyện gì, vì sao ta phải xin lỗi? Hơn nữa, ta căn bản chướng mắt anh cô, muốn ly hôn cũng là ta nói ra, hắn? Có tư cách gì nhắc tới chuyện ly hôn?"