Động tác trên tay Sơ Bạch dừng lại, vào lúc này sao?
Đúng vậy, Cận Văn Tu đã nói rằng chỉ dựa vào Vực chủ Hoàn Nhũng thì có lẽ khoảng hai ngày nữa mới tìm được, nhưng cũng sẽ rút lui sau hai ngày, có lẽ có một khoảng thời gian chênh lệch ở giữa, chỉ cần trốn qua là được.
Nghĩ đến đây, Sơ Bạch tiếp tục ăn miếng bánh mì trong tay.
Cận Văn Tu cũng tiếp tục nói: "Nhưng không sao, ông ta sẽ rời đi vào buổi chiều."
Sơ Bạch ghi nhớ thời gian thuốc độc khiến người ta mất ý thức, Vực chủ Hoàn Nhũng rời đi cũng có nghĩa là Cảnh Lan đã tỉnh lại.
Những việc cần làm đã được giải quyết trong hai ngày trước, bây giờ Lãnh chủ bận rộn tiếp đãi Vực chủ Hoàn Nhũng, Cận Văn Tu đã hoàn toàn nghỉ ngơi.
Ngay cả hắn cũng không định xuất hiện trước mặt Vực chủ Hoàn Nhũng vào lúc này, bằng chứng trong tay vẫn chưa có được, trước có sói sau có hổ, không cần thiết phải làm những việc lộ thân phận, chi bằng ở trong phòng nghỉ ngơi thêm một chút.
Ăn sáng xong, Hoa Vị vội vàng mang bát đĩa đi rửa, lau bàn, lau sàn nhà.
Cậu ta không sử dụng robot nhỏ, ở đây những việc nô lệ có thể làm sẽ không để robot làm, không vì lý do gì khác, chỉ đơn thuần là để hành hạ họ.
Trong lúc Vực chủ Hoàn Nhũng còn ở lại lâu đài, Cận Văn Tu và Sơ Bạch vẫn ở trong phòng, họ không bị làm phiền nhiều, nhưng việc kiểm tra trong và ngoài cửa lại trở nên nghiêm ngặt, các trạm kiểm soát ra vào lâu đài, mỗi người đều phải được kiểm tra khuôn mặt bằng công cụ chuyên dụng, xem có đeo mặt nạ hay không.
Trong thành còn chia một nhóm người ra ngoài tuần tra kiểm tra, đồng thời truyền đạt yêu cầu xuống từng cấp.
Có vẻ như sau khi phát hiện ra Sơ Bạch bên cạnh Cận Văn Tu, Vực chủ Hoàn Nhũng ở trung tâm đã thảo luận riêng với Cảnh Lan, cả hai đều hiểu ra kẻ đã xông vào Tinh vực Hoàn Nhũng rồi lại xông vào đảo Trung tâm, cuối cùng đổ tội cho Liêu Lâm Sinh rốt cuộc là ai.
Là Cận Văn Tu, hắn đã đùa giỡn bọn họ.
Vực chủ Hoàn Nhũng rất tức giận, nhưng cũng từ đó biết được thủ đoạn mà Cận Văn Tu thích sử dụng.
Nhưng ông ta có lẽ không ngờ rằng, chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủi, Cận Văn Tu không chỉ trở thành "thổ dân" ở khu vực hai này mà còn là một nhân tố tiềm năng bên cạnh Lãnh chủ.
Tóm lại, mấy ngọn lửa mà Vực chủ Hoàn Nhũng đến đây đốt thế nào cũng không thể lan đến bọn họ.
Quả nhiên, cho đến khi rời đi vào buổi chiều cũng không tra ra được gì, tuy rằng đã gây ra sóng gió lớn, an ninh trong và ngoài cửa rất nghiêm ngặt, ngay cả con chó đi ngang qua cũng phải bị kiểm tra, nhưng vẫn không thể tra được đến bọn họ.
Cận Văn Tu đứng bên cửa sổ lặng lẽ nhìn tình hình bên dưới, tay hắn ngứa ngáy sờ vào điếu thuốc trong túi áo, cuối cùng lại trực tiếp ném vào thùng rác.
Cầm trên tay mà không thể hút, chi bằng vứt đi cho xong.
Sau khi Vực chủ Hoàn Nhũng rời đi, Cận Văn Tu vẫn ở cùng Sơ Bạch cho đến tối mới lại rời đi, trước khi ra ngoài hắn nói với Sơ Bạch: "Ngày mai sẽ có người đưa cậu đến mỏ khoáng sản." Nói xong, hắn đeo một chiếc nhẫn không nổi bật vào ngón út của Sơ Bạch, trên đó có gắn một viên ngọc rất mờ nhạt.
Đó là một không gian trữ vật, bên trong có chứa vũ khí.
Sau đó, hắn lại nhét một chiếc tai nghe vào tai trái của Sơ Bạch, chiếc tai nghe này có thể tàng hình, với công nghệ ở đây thì không thể phát hiện ra.
"Ưu tiên an toàn, nghe theo sự chỉ đạo của tôi."
"Nếu xảy ra chuyện đe dọa đến tính mạng thì nhớ rút lui trước."
Cận Văn Tu dặn dò.
Sơ Bạch gật đầu, nhìn đối phương rời khỏi phòng, không ngoài dự đoán là đi gặp Lãnh chủ.
Sau khi khóa cửa phòng, Sơ Bạch liếc nhìn Hoa Vị đang cúi đầu ở góc phòng, cậu ta vẫn luôn bị sắp xếp ở góc phòng, căn phòng rất lớn, cách cửa rất xa, thông thường rất khó nghe rõ họ nói gì.
Nhưng chỉ cần không ngốc, khi cậu và Cận Văn Tu không cố ý che giấu thì ít nhiều cũng có thể phát hiện ra điều gì đó khác thường.
Nhưng không sao, không có ảnh hưởng gì.
Sơ Bạch vẫn đi vào phòng tắm rửa mặt như thường lệ, trước khi đi ngủ lấy một cuốn sách ra sân thượng lật xem, trên sân thượng có một chiếc ghế dài trải đệm mềm, cậu dựa vào đó, đèn trắng treo trên đầu chiếu sáng chữ trên sách.
"Thưa ngài." Hoa Vị bưng một ly sữa nóng đến đặt trên bàn, còn có một đĩa bánh quy nhỏ.
"Đây là vừa mới chuẩn bị."
Cậu ta quỳ xuống bên bàn, sống lưng gầy guộc hơi cong lên để lộ chiếc vòng cổ của nô lệ ở sau gáy.
Sơ Bạch khẽ chớp mắt, thản nhiên nói: "Cậu về nghỉ ngơi đi, không cần vào đây nữa."
Hoa Vị khựng lại nhưng không rời đi, cậu ta cung kính dập đầu một cái, chậm rãi nói: "Thưa ngài, tôi có thể hỏi ngài một câu hỏi không?"
Bàn tay đang cầm sách siết chặt hơn, Sơ Bạch chú ý hơn một chút, cậu nhìn xuống, "Cậu nói đi."
"Ngài... không phải là nô lệ đúng không."
Khi Hoa Vị nói ra câu này, cậu ta có chút sợ hãi, cậu ta biết mình không nên nói, nói ra có thể sẽ chết, nhưng cậu ta thật sự có quá nhiều nghi vấn.
Có lẽ hai ngày trước còn có nghi ngờ, nhưng hôm nay sau khi quan sát tương tác giữa Ô Mâu và cậu cả ngày, cậu ta khẳng định Sơ Bạch không phải là nô lệ.
Ít nhất, ở chỗ Ô Mâu không phải.
Nô lệ không có sự tự nhiên và kiêu hãnh như vậy, cũng không có mùi vị của tự do.
Sơ Bạch dừng động tác, cậu chậm rãi khép sách lại, đặt lên bàn, yên lặng nhìn Hoa Vị đang cúi đầu xuống đất.
Không có thiết bị nghe lén.
Không có camera giám sát, không có gì bất thường.
Sơ Bạch nhìn kỹ từng chút một, cuối cùng, dưới ánh mắt toát mồ hôi lạnh của Hoa Vị, cậu bình tĩnh nói: "Cậu muốn nói gì?"
Câu nói này như một nhát búa đóng đinh kết quả, Hoa Vị đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, biết rằng mình sẽ không bị xử tử ngay lập tức.
Nhưng theo sau đó là một sự thất vọng nhàn nhạt.
Cậu không trả lời trực tiếp, nhưng cũng đại diện cho câu trả lời.
Đối phương quả thật không phải là nô lệ.
Trong lòng Hoa Vị đột nhiên dâng lên một cảm xúc phức tạp không nói nên lời.
Nô lệ đều khao khát tự do, nhưng đó là thứ mà họ không thể chạm tới trong suốt cuộc đời, vì vậy họ thường không dám nghĩ đến, có thể sống thêm một ngày đã là tốt rồi, được sống đã là sự xa xỉ lớn nhất.
Họ tê liệt, họ im lặng, họ sống qua ngày không có hy vọng.
Vì vậy, khi nhìn thấy Sơ Bạch đeo vòng cổ, Hoa Vị đã đau lòng và kinh ngạc như vậy.
Đau lòng vì một người như vậy sao có thể bị giam cầm, kinh ngạc vì đối phương dù bị giam cầm nhưng vẫn tự do như vậy.
Điều này khiến Hoa Vị không khỏi khao khát.
Nhưng cuối cùng vẫn không phải.
Cũng đúng, nô lệ sẽ không như vậy, nô lệ đều bẩn thỉu, hôi hám, là thứ dơ bẩn mục nát trong bóng tối.
Hoàn toàn không giống như cậu xinh đẹp như vậy.
Hoa Vị lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Tôi chỉ muốn biết điều này, ngài không phải nô lệ là tốt rồi, mong ngài... sau này hạnh phúc."
Cậu ta là nô lệ, sinh ra đã là như vậy, cậu ta không thể nói ra những lời hay ý đẹp, lục tung cả bộ não cũng chỉ có một câu chúc phúc này.
Vừa dứt lời, Hoa Vị đột nhiên không báo trước rút ra con dao gọt hoa quả trong tay áo, đâm thẳng vào ngực mình!
Cậu ta biết từ khi hỏi câu đó, mình không thể sống được nữa.
Đây là bí mật của chủ nhân, ngài ấy đã ban ơn cho một câu trả lời.
Sơ Bạch:!
Cậu hoàn toàn không ngờ tới chuyện này, phản ứng cực nhanh, ngay khi mũi dao sắp đâm vào, cậu đã nắm chặt lấy cổ tay đối phương.
"Choang" một tiếng.
Do động tác mạnh, ly sữa trên bàn trực tiếp lăn xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh vụn.
Sơ Bạch hơi cúi người xuống, nắm lấy tay đối phương, dùng sức đến mức các ngón tay trắng bệch, cậu trầm giọng.
"Cậu làm gì vậy!"
Mặt mày Hoa Vị tái nhợt, tay cầm dao không ngừng run rẩy, cậu ta lắp bắp nói: "Tôi, tôi không thể sống được nữa."
Sơ Bạch hít sâu một hơi, cậu đánh rơi con dao trong tay đối phương, kéo cậu ta vào phòng, nhanh chóng đóng rèm cửa lại.
"Ai nói cậu không thể sống được nữa."
Cậu xoa trán đau đầu.
"Tôi biết đây là chuyện quan trọng giữa ngài và ngài Ô Mâu, không phải là điều một nô lệ như tôi nên biết." Hoa Vị lại quỳ ngay ngắn dưới chân Sơ Bạch.
Sơ Bạch đứng đó, vẻ mặt phức tạp nhìn cậu ta.
"Cậu đứng dậy trước đi." Cậu xoa mái tóc đen hơi rối rồi ngồi xuống mép giường, sau đó lấy ra một chiếc hộp từ ngăn kéo bên cạnh.
Hoa Vị cũng bị kích động không nhẹ, sắc mặt trắng bệch, nhìn thì có vẻ dũng cảm nhưng thực chất là sợ hãi đến mức nào, vừa đi một vòng từ cửa quỷ trở về, tay chân đều mềm nhũn, cậu ta loạng choạng bò đến, "Tiên sinh..."
Sơ Bạch không nói thêm gì nữa, nắm lấy cánh tay cậu ta rồi kéo cậu ta dậy, đặt lên giường.
Đột nhiên được ngồi trên tấm nệm êm ái, Hoa Vị càng thêm hoảng sợ, tay cậu ta siết chặt một cách bất an, bấu chặt vào lòng bàn tay.
"Bôi thuốc." Sơ Bạch bảo cậu ta cởi áo, đồng thời lấy ra một tuýp thuốc mỡ từ trong hộp.
Thấy vậy, Hoa Vị đỏ mặt.
"Tôi, tôi..."
Cậu ta chưa từng gặp chủ nhân nào như vậy, tay nắm chặt áo không ngừng bấu chặt, không dám cởi ra.
Rõ ràng trước đây đã hầu hạ biết bao nhiêu người, thậm chí còn vứt bỏ cả mạng sống, đến đây lại trở nên hoảng loạn, cậu ta thậm chí còn bắt đầu liên tục nhớ lại xem trên người mình có chỗ nào xấu xí không, sẹo? Hay là gì khác?
"Đừng coi thường mạng sống như vậy." Sơ Bạch thở dài, giọng nói dịu lại.
Hoa Vị cúi đầu không dám nói, dù đang ngồi trên giường nhưng vẫn không tự chủ được mà cong lưng, dường như luôn sẵn sàng quỳ xuống bất cứ lúc nào.
Sơ Bạch nhìn cậu ta, trong thoáng chốc dường như nhớ ra điều gì đó, im lặng một lúc lâu rồi nhẹ nhàng đưa tay lên đỉnh đầu Hoa Vị, xoa nhẹ dưới cơ thể cứng đờ của đối phương.
"Bôi thuốc trước đã."
Giọng nói ôn hòa của cậu đối với một nô lệ chỉ tồn tại trong cống rãnh, quả thực là sự cám dỗ không thể cưỡng lại.
Hơi thở của Hoa Vị trở nên gấp gáp hơn một chút, cậu ta run rẩy cởi áo trước ngực, theo lớp vải từ từ kéo xuống, để lộ vết thương đã đóng vảy máu.
May mắn là Sơ Bạch đã ngăn kịp thời, chỉ đâm vào một chút, không quá sâu.
Trước tiên cậu lau sạch vết thương, sau đó bôi một lớp thuốc mỡ dày lên rồi dùng băng dán lại, băng kín vết thương.
Trong suốt quá trình, Sơ Bạch đều tập trung cao độ, ngược lại ngực Hoa Vị không ngừng phập phồng, lòng bàn tay đổ mồ hôi vì căng thẳng, toàn thân run rẩy, cậu ta chưa bao giờ hoảng sợ như vậy.
Còn hoảng sợ hơn cả lần đầu tiên bị đánh gãy chân, lần đầu tiên bị chuột gặm mất ngón chân.
Cậu ta không biết tại sao, có lẽ là người mà cậu ta vốn không thể nào chạm tới, lại đích thân đến gần cậu ta.
Một vinh dự khó diễn tả thành lời.
Hoa Vị trước giờ không hiểu những người sẵn sàng sống chết vì chủ nhân, đối với cậu ta, điều khiến cậu ta khuất phục chỉ là nỗi sợ hãi đối với đau đớn và cái chết, những người vì một lời khen ngợi của chủ nhân mà xông pha khói lửa, cậu ta chưa bao giờ hiểu được.
Nhưng bây giờ, cậu ta dường như đã hiểu một chút.
Mãi cho đến khi Sơ Bạch thuận tay kéo áo Hoa Vị lên, đối phương mới miễn cưỡng hoàn hồn, chân cậu ta mềm nhũn định quỳ xuống đất lại bị Sơ Bạch nắm lấy.
Đỡ cậu ta ngồi lại, cậu đứng dậy đóng chặt cửa sổ vừa mới mở vội.
"Xin, xin lỗi." Hoa Vị căng thẳng nói một cách khô khốc, "Tôi không nên nói thẳng, còn làm phiền ngài giúp tôi..."
Trong đôi mắt Sơ Bạch dường như lộ ra một chút bất lực.
Hoa Vị càng thêm căng thẳng, cậu ta lại quỳ sụp xuống đất từ mép giường, tim đập thình thịch, không thể nào kìm nén được.
Hoa Vị vội vàng lắc đầu, như trống bỏi, "Không có, không có gì."
Sơ Bạch nhìn sâu vào cậu ta một cái, khiến Hoa Vị chột dạ, cậu ta nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc.
"Nói đi." Sơ Bạch ngồi xổm xuống bên cạnh cậu ta, đôi mắt bạc nhìn chằm chằm vào đối phương.
Hoa Vị mím môi, nhất thời không nói gì.
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh.
Sơ Bạch cũng không có động tác gì, chỉ đứng yên tại chỗ lặng lẽ nhìn cậu ta. Khoảnh khắc Hoa Vị vô tình ngước mắt lên nhìn vào mắt cậu, suýt chút nữa đã bị cuốn vào, đôi mắt bình tĩnh như mặt hồ được mệnh danh là "Vĩnh Tĩnh" ở tinh cầu Bác Bỉ, trong vắt khiến người ta yên lòng.
Hoa Vị không tự chủ được bị thu hút ánh nhìn, trong đầu đột nhiên hiện lên sự kinh diễm khi lần đầu tiên nhìn thấy Sơ Bạch, dáng vẻ không thay đổi của đối phương khi đeo vòng cổ, trong lúc thất thần, cậu ta nói: "Tôi đang nghĩ, nếu ngài thật sự là nô lệ thì sẽ như thế nào."
Vừa dứt lời, cậu ta đột nhiên hoàn hồn, cả người ngã ngửa ra sau, đập mạnh vào thành giường, nhưng cậu ta không để ý nhiều, vội vàng quỳ rạp xuống, đập đầu mạnh xuống đất, lập tức trên mặt đất xuất hiện một vệt máu nhạt.
"Không, không phải! Thưa ngài, tôi đáng chết!"
Cậu ta thật sự điên rồi, sao có thể nói ra những lời như vậy chứ!
"Tôi không có ý đó, tôi chỉ, tôi chỉ..." Hoa Vị sắp khóc, "Tôi chỉ là trước đây khi nghĩ ngài là nô lệ, cảm thấy rất khó tin, bởi vì ngài thật sự quá tốt, còn bản thân tôi lại không bằng ngài một nửa."
"Bây giờ biết ngài không phải, tôi cảm thấy quả nhiên là vậy, người như ngài tuyệt đối không thể là thứ ghê tởm như nô lệ."
Bản thân cậu ta chính là một con chuột sống trong cống rãnh không thể ngóc đầu lên được, khi nhìn thấy Sơ Bạch, cậu ta đã nghĩ rằng thì ra ngay cả trong cống rãnh cũng có người như vậy, cậu ta khao khát, cậu ta không thể không bị thu hút, như thể đang bò về phía tia sáng duy nhất trong bóng tối.
Nhưng khi biết rằng người đó đến từ thế giới bên trên, cậu ta lại đột nhiên mất đi chút ánh sáng đó.
Cậu ta lại chìm vào bóng tối, không phân biệt được phương hướng, không phân biệt được trái phải.
Điều này khiến cậu ta vốn tưởng rằng đã nhìn thấy ánh sáng, không khỏi thất vọng. Mười mấy năm trong bóng tối, cuối cùng cũng nhìn thấy một lần nhưng lại không thuộc về họ.
Hy vọng của Hoa Vị hoàn toàn biến mất, cậu ta nghĩ, cống rãnh mãi mãi là cống rãnh, sẽ không bao giờ có vì sao nào được sinh ra ở đây.
Sơ Bạch không ngờ cậu ta phản ứng mạnh như vậy, không kịp ngăn cản, mãi đến khi trên sàn nhà xuất hiện một vệt máu, cậu mới nắm chặt vai đối phương, ngăn cản hành động tiếp theo.
Hoa Vị nước mắt giàn giụa, "Xin lỗi, tôi không nên nói như vậy về ngài."
Cậu ta hối hận vì sao lại nói ra, suy nghĩ như vậy thật đáng chết, người như cậu nếu rơi vào cống rãnh, chỉ cần nghĩ đến cậu ta đã cảm thấy hoảng sợ.
Sơ Bạch nhìn bộ dạng chật vật của cậu ta, im lặng một lúc, dưới sự sợ hãi của Hoa Vị, cậu lau đi nước mắt trên mặt đối phương.
Cậu nhẹ nhàng nói: "Tôi không biết người khác sẽ làm như thế nào..."
Hoa Vị khựng lại, đột nhiên im lặng.
"Tôi hy vọng họ có thể sống tốt, nhưng nếu đặt vào tôi thì chỉ có hai kết quả."
Ánh mắt Sơ Bạch không có chút gợn sóng nào, dường như cậu đang nhớ lại điều gì đó, tuyết trắng xóa nhuốm máu tươi, hoặc là con dao găm đâm sâu vào não để tìm ra con sâu.
Cậu nói: "Sống sót rời đi, hoặc chết vì phản kháng."
...
Hoa Vị đã bình tĩnh lại, nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi của mình, cậu ta cảm thấy vô cùng xấu hổ.
"Xin lỗi, tôi đã thất thố." Cậu ta vẫn quỳ trên mặt đất, cúi đầu, không chịu đứng dậy.
"Dù ngài tha thứ cho tôi, tôi vẫn cảm thấy mình đáng chết." Hoa Vị hối hận vô cùng, chỉ cần nghĩ đến việc đối phương rơi vào hoàn cảnh như vậy, cậu ta đã cảm thấy lạnh sống lưng, sợ làm vấy bẩn, càng không dám nói ra.
Ý cậu ta vốn không phải như vậy, cậu ta chỉ muốn biết liệu trong cống rãnh này có một chút hy vọng nào không, hy vọng đó trông như thế nào, kết quả lại nói ra những lời như vậy.
Có lẽ là vì cậu quá giống với hình ảnh của vì sao đó.
Sơ Bạch bình tĩnh xoa đầu cậu ta, "Vậy cũng không nên chết ở đây."
Hoa Vị nhìn cậu, trong lúc lơ đãng, Sơ Bạch đã kéo cậu ta đứng dậy.
"Cậu tên gì, năm nay bao nhiêu tuổi?" Sơ Bạch hỏi, nói ra thì cậu cũng không biết tên của đối phương.
Hoa Vị vừa nghe, lập tức luống cuống và kích động nói: "Tôi tên là Hoa Vị, năm nay, năm nay mười lăm, không đúng, mười sáu rồi."
Mười sáu?
Sơ Bạch ngẩn người, nhỏ như vậy sao?
Cậu nhìn kỹ hơn vài lần, phát hiện đối phương quả thực còn trẻ, nhưng có lẽ vì bị nô dịch quá lâu nên thoạt nhìn không có vẻ non nớt đó.
Hoa Vị bị cậu nhìn, ngón tay không khỏi bấu chặt vào lòng bàn tay, sau đó thấy đối phương vỗ nhẹ vào vai cậu ta, "Tôi biết rồi, về nghỉ ngơi đi."
Hoa Vị đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, nhưng cậu ta không rời đi ngay, cậu ta nói: "Dù thế nào đi nữa, được hầu hạ ngài là điều hạnh phúc nhất đối với tôi."
Nói xong, khi đi đến cửa, cậu ta lại quỳ xuống dập đầu với Sơ Bạch một cái, rồi mới từ từ rời khỏi phòng.
Sống sót rời đi, hoặc chết vì phản kháng.
Cậu ta nghĩ, là cậu ta sai rồi.
Ngôi sao trong bóng tối mãi mãi tồn tại.
Chỉ là bây giờ Hoa Vị cảm thấy, so với việc rời khỏi cống rãnh để nhìn thấy thế giới rộng lớn và rực rỡ, cậu ta lại càng muốn ở lại trong bóng tối, canh giữ bên cạnh ngôi sao ấy.
Ngôi sao tồn tại trong ánh sáng cũng tồn tại trong bóng tối, trong ánh sáng cậu ta không tìm thấy, nhưng nếu trở về bóng tối, cậu ta có thể nhìn thấy ngay lập tức.
Cậu ta muốn mãi mãi làm nô lệ của cậu, chỉ cần có thể nhìn thấy cậu.
Hoa Vị rời khỏi cửa phòng, quay đầu nhìn lại thật sâu.
Cậu ta biết mình không xứng, vì vậy không dám nói ra suy nghĩ trong lòng, nhưng chỉ cần có thể mãi mãi làm nô lệ của ngài, hầu hạ ngài ấy...
Trong phòng chỉ còn lại một mình Sơ Bạch, cũng hoàn toàn yên tĩnh trở lại.
Cậu lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, sau khi đóng cửa phòng lại, cậu cũng không làm gì thêm mà trực tiếp lên giường nghỉ ngơi, tối nay vốn nên dưỡng sức để chuẩn bị cho ngày mai.
Nằm trong chăn, Sơ Bạch nhắm mắt lại một lúc, trong đầu lướt qua một số chuyện rồi nhanh chóng buồn ngủ.
Cậu mơ màng nghĩ.
Ánh mắt của Hoa Vị trước khi đi có vẻ hơi kỳ lạ, nhưng nếu đứa trẻ đó đủ suy nghĩ thì có thể để Cận Văn Tu xem có thể bồi dưỡng được không.
Ngày hôm sau.
Khi Sơ Bạch tỉnh dậy, trời vẫn còn tờ mờ sáng, cậu ra khỏi phòng sau khi thức dậy và rửa mặt, lại phát hiện trên bàn đã có bữa sáng.
"Không ngủ thêm một chút sao?" Sơ Bạch ngồi xuống bên bàn.
Hoa Vị lắc đầu, "Tôi ngủ ít." Sắc mặt cậu ta hồng hào, trông rất tỉnh táo.
Thấy vậy, Sơ Bạch không nói thêm gì, ăn một chút điểm tâm lót dạ, không lâu sau, có người gõ cửa.
Đến rồi.
Sơ Bạch bật tai nghe bên tai trái, chiếc tai nghe này chỉ ghi âm một chiều, tức là Cận Văn Tu có thể nghe thấy bên cậu, còn cậu không thể nghe thấy bên Cận Văn Tu.
Đối phương truyền tin nhắn bằng thiết bị đầu cuối.
Sau khi điều chỉnh thiết bị đầu cuối sang chế độ nhận tin nhắn thoại, Sơ Bạch bước tới mở cửa.
"A Lục đúng không."
Một gã đàn ông cao lớn lực lưỡng đứng ngoài cửa, ánh mắt gã ta khinh miệt lướt qua khuôn mặt Sơ Bạch.
"Phải."
Sơ Bạch gật đầu.
"Đi thôi, đến mỏ đá trắng." Gã đàn ông không nói nhảm, buông một câu rồi quay người bỏ đi.
Sơ Bạch cũng đã ăn gần xong, định đi theo ngay, nhưng Hoa Vị hơi ngăn cậu lại.
"Ngài..."
Gã đàn ông trông hung dữ, Hoa Vị có chút lo lắng, muốn đi cùng.
"Không sao đâu." Sơ Bạch nói: "Tôi đi một lát sẽ về."
Cậu nói rất nhẹ nhàng, như thể sẽ không mất nhiều thời gian, Hoa Vị là một nô lệ, đương nhiên không thể nói thêm gì nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương rời đi.
Cậu ta đứng ở cửa, bàn tay buông thõng bên người dần dần siết chặt.
Hoa Vị tha thiết muốn làm điều gì đó, có thể đi theo bên cạnh cậu, dù là làm nô lệ hay làm chó cũng được.
....
Sơ Bạch bước nhanh theo kịp gã đàn ông.
Cậu biết Cận Văn Tu đã dành cả đêm qua để giao tiếp với Lãnh chúa, đồng thời cố gắng ở lại đó trong khi cậu đến khu mỏ.
Cậu phải nhanh lên.
Có gã ta dẫn đường, với tư cách là cánh tay phải của Lãnh chủ, gã ta cầm theo lệnh bài, hai người đi đến hang đá trắng không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Cho đến khi đến mỏ đá trắng.
Sơ Bạch xuống khỏi tàu bay, chỉ thấy mỏ đá trước mặt cực kỳ lớn, vô số cửa hang nối liền thành một mảng, có thể tưởng tượng bên trong phức tạp đến mức nào.
Muốn tìm thấy cơ quan trong mỏ trong thời gian ngắn, quả thực là chuyện viển vông.
Sơ Bạch lấy lại bình tĩnh, đi theo gã đàn ông vào trong.
Quản đốc ngoài cửa nhìn thấy gã ta thì vội vàng cúi chào một cách lộn xộn, xoa xoa đôi bàn tay thô ráp đen đúa lấy lòng: "Sao ngài lại đến đây."
Nói xong, hắn ta nhìn về phía Sơ Bạch, khi nhìn thấy chiếc vòng cổ nô lệ sáng loáng trên cổ cậu, vội vàng nói: "Đây là người mới được đưa đến sao? Vừa đúng lúc chúng tôi..."
"Câm miệng." Gã đàn ông không kiên nhẫn để ý đến hắn ta, giơ tay tát cho hắn ta một cái, đánh ngã quản đốc xuống đất.
Quản đốc nằm sõng soài trên mặt đất kêu đau, mấy quản đốc khác nghe tin chạy đến thấy vậy cũng không dám tiến lên bắt chuyện.
Gã ta dẫn Sơ Bạch đi vào trong, đi qua vô số công nhân đang khai thác khoáng thạch và những mỏ đá trắng rộng lớn, gã ta tùy ý chỉ vào một chỗ, "Đi đi, không phải nói chỉ cần xem một chút thôi sao? Nhanh lên."
Giọng điệu của gã ta đầy vẻ không kiên nhẫn, so với đó, Sơ Bạch lại bình thản hơn nhiều.
"Được." Cậu đáp lại một tiếng nhạt nhẽo, rồi đi về phía đống khoáng thạch bên cạnh, đồng thời tin nhắn từ thiết bị đầu cuối cũng vang lên bên tai.
[Cơ quan ở phía đông của khu vực khoáng thạch, cố gắng tranh thủ thời gian rời khỏi tầm mắt của đối phương.]
Sơ Bạch dừng lại một chút, cậu nhặt một mảnh quặng lên quan sát một lúc, ánh mắt lướt qua từng đường vân trên đó, cuối cùng quay lại chỗ người đàn ông, "Năng lượng trong số quặng này rất yếu, không phải loại được khai thác từ nơi thích hợp nhất."
Cậu nói bừa.
Nghe không đáng tin lắm, gã đàn ông nghi ngờ hỏi: "Cái này còn có quy tắc nữa à?"
"Ừm, số năng lượng này không tính là chất lượng cao, tôi cần xem thêm một chút." Sơ Bạch nghiêm túc gật đầu.
Gã ta cau mày, chỉ đành đứng dậy đi theo cậu xem thêm vài chỗ. Hai người càng đi càng xa, càng đi càng về phía đông.
Thời gian trôi qua quá lâu, gã đàn ông bắt đầu sốt ruột, "Mẹ kiếp, thằng nhóc da trắng, rốt cuộc mày xem xong chưa!" Gã ta bực bội nói.
Chỉ là một tên nô lệ, nếu không phải do đích thân Lãnh chủ ra lệnh, gã ta cũng chẳng phí nhiều thời gian như vậy!
Sơ Bạch dừng lại, "Chưa, nhưng càng đi về phía này dường như chất lượng quặng càng tốt, có một hang mỏ ở đây chắc hẳn là nơi thích hợp nhất để khai thác quặng."
"Thật phiền phức! Mày nhanh lên cho tao." Gã đàn ông gắt gỏng.
Sơ Bạch không để ý, tiếp tục đi về phía đông, cho đến khi đến điểm cực đông, nơi đây có một hang mỏ khổng lồ, bên trong hang có vô số lối đi thông ra bốn phương tám hướng.
Muốn tìm cơ quan ở đây, vẫn giống như mò kim đáy bể.
Sơ Bạch đảo mắt nhìn những lối đi đó.
Cậu đã tìm hiểu sơ qua về mỏ đá trắng, khu vực phía đông này được khai thác sớm nhất, nên lượng quặng cũng giảm mạnh. Những người đầu tiên muốn đặt cơ quan ở đây, chắc chắn là vào thời điểm hang mỏ đã được khai thác và có các lối đi, tức là ở một vài hang mỏ ban đầu.
Sơ Bạch giả vờ xem qua vài hang mỏ, sau đó nhặt một mảnh lên nói: "Hang mỏ này được khai thác vào lúc nào, chất lượng cũng khá đấy."
Gã đàn ông nghe vậy thuận miệng trả lời một khoảng thời gian.
Sau đó, Sơ Bạch lại lấy thêm vài mảnh, hỏi hết cái này đến cái khác khiến gã đàn ông càng thêm bực bội. Gã ta vốn đã khinh thường nô lệ, huống chi là loại có ngoại hình ưa nhìn, vừa nhìn đã biết là loại người gì. Bây giờ bị sai khiến nói này nói nọ càng khiến gã ta tức giận.
"Chẳng lẽ mày là loại chẳng hiểu gì cả sao." Gã đàn ông nghiến răng cười, dường như định gọi người đến kiểm tra xem năng lượng trong mấy mảnh quặng mà Sơ Bạch nói có tinh khiết hay không.
Sơ Bạch không giải thích, cậu nói thẳng: "Anh trì hoãn tôi chính là trì hoãn thời gian của Lãnh chủ, bây giờ tôi phải nhanh chóng tìm thêm nhiều mẫu khác nhau để đánh giá tình hình. Nếu anh không muốn hợp tác thì đổi người khác đi, nếu không Lãnh chủ sẽ nói chủ nhân của tôi làm việc không hiệu quả."
"Mày!"
"Nhanh lên, cái này là của lúc nào." Sơ Bạch thách thức: "Tôi không muốn chọc giận Lãnh chủ."
Cậu liên tục nhắc đến Lãnh chủ, gã đàn ông dù có tức giận đến đâu cũng chỉ đành tạm thời nhịn xuống, lạnh lùng nói cho cậu vài khoảng thời gian.
Sau một hồi hỏi han như vậy, Sơ Bạch đại khái biết được những lối đi nào là từ thời kỳ đầu.
Đúng lúc này, Cận Văn Tu gửi đến thời gian Lãnh chủ lên nắm quyền ở Tinh vực Hoàn Nhũng, Sơ Bạch liếc nhìn, nhanh chóng tính toán rồi khoanh vùng năm hang mỏ, bởi vì cơ quan ở đây ban đầu không phải để lưu trữ hồ sơ của các hoạt động phi pháp, mà là để cất giấu những bí mật khác, mãi đến khi Lãnh chủ đoạt quyền mới đưa những thứ khác vào.
Sau khi xác định được các hang mỏ, Sơ Bạch bắt đầu đi vào từng hang một.
Bên trong hang mỏ lại là một mê cung phức tạp.
Nhưng nếu là cơ quan cất giấu bí mật, Lãnh chủ chắc chắn sẽ thỉnh thoảng đến kiểm tra, đồng thời xung quanh cơ quan cũng sẽ có ít thợ mỏ, hoặc là quặng chất đống khắp nơi hoặc là được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng việc đào hang mỏ không phải chỉ để phục vụ cho cơ quan, cơ quan cũng được đặt vào sau khi hang mỏ đã hình thành.
Vậy thì rất có thể quặng xung quanh cơ quan đã bị dọn sạch, vị trí thường sẽ nằm ở điểm sâu nhất của một nhánh hang mỏ nào đó.
Sơ Bạch chọn một hang mỏ rồi đi vào sâu bên trong qua nhiều nhánh rẽ, cho đến khi vào đến tận cùng thì số lượng thợ mỏ giảm đi nhiều, bên trong cũng đột nhiên tối om và yên tĩnh.
Trong hang mỏ chật hẹp, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ của cậu và gã đàn ông.
Đúng lúc gã ta đang khó chịu định lên tiếng, Sơ Bạch đột nhiên nói: "Lãnh chủ nói có một hang mỏ có chất lượng quặng rất tốt, anh có biết là chỗ nào không?"
Giọng điệu của Sơ Bạch đột nhiên trở nên gấp gáp và áp bức, "Anh nghĩ lại đi, Lãnh chủ đã nói rồi, có phải ở phía đông không? Đá trắng ở đây tôi thấy tốt hơn nhiều so với bên kia, anh mau nghĩ kỹ lại đi."
"Chờ đã, chờ đã." Gã đàn ông cũng bị giọng điệu lo lắng của cậu cuốn theo, "Có thể là hang số ba hoặc số năm?"
Nói đến đây, Sơ Bạch đột nhiên im lặng.
"Được rồi, đứng yên đó làm gì, qua đó xem thử." Gã đàn ông thấy vậy liền nói.
"Số ba hay số năm?" Sơ Bạch hỏi.
Người đàn ông cau mày, suy nghĩ một chút, "Có thể là số năm..."
Chờ đã!
Gã đàn ông dường như đột nhiên nhận ra điều gì đó, sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng, "Ý mày là gì! Xem đá trắng khắp nơi đều có, rốt cuộc mày muốn làm gì!"
"Bằng chứng ở hang số năm, đúng không?" Sơ Bạch đột nhiên cười, ngẩng đầu lên từ từ nói.
Sắc mặt gã đàn ông đột nhiên thay đổi, gã ta giơ tay định tóm lấy Sơ Bạch, nhưng ngay sau đó lại chộp hụt, tiếp theo bụng gã ta bị một cú đánh mạnh khiến gã ta ngã nhào xuống đất!
Một ngụm máu phun ra.
Gã ta trừng mắt nhìn bóng dáng đang nhanh chóng tiến lại gần trong bóng tối, không kịp phản ứng gì, cổ gã ta đau nhói rồi ngất đi.
Trong hang mỏ tối tăm, Sơ Bạch cúi đầu, sau đó từ từ bò dậy từ mặt đất.
Trên thiết bị đầu cuối của cậu có một tin nhắn:
[Cơ quan ở phía đông của mỏ quặng, cố gắng hết sức để thoát khỏi tầm nhìn của đối phương.]
Cậu trả lời: [Đánh ngất hắn luôn được không?]
Bên kia im lặng một lúc rồi từ từ trả lời: [Được.] kèm theo một biểu tượng cảm xúc [cười].
Sơ Bạch đứng nhìn gã đàn ông đã ngất xỉu, từ từ thở ra một hơi, sau đó nhanh chóng tháo tai nghe trên người đối phương, trói gã ta lại rồi ném vào một góc, sau đó lấy ra bộ biến giọng đã ghi âm giọng nói của đối phương từ trước rồi đeo vào.
Từ đầu đến cuối cậu không định tìm từng hang mỏ một.
Ngay từ đầu cậu đã có ý định moi thông tin từ gã đàn ông này.
Nếu Lãnh chủ đến hang mỏ thì chắc chắn lần nào cũng nhắm thẳng đến cơ quan mà đến, cho dù trước đây ông ta còn sức đi lòng vòng các hang mỏ khác để đánh lạc hướng người ngoài, nhưng với địa vị hiện tại, ông ta sẽ chỉ đi thẳng đến mục tiêu của mình.
Tức là hang mỏ có cơ quan.
Vậy thì dù thuộc hạ có biết rõ nội tình hay không, ít nhất họ cũng biết chủ nhân của mình thường đi vào hang mỏ nào.
Vì vậy, khi Sơ Bạch lo lắng hỏi câu đó, họ sẽ vô thức nói ra hang mỏ mà Lãnh chủ thường đi, bởi vì Lãnh chủ không đến các hang mỏ khác nhiều, họ không có ấn tượng gì, thứ hai là câu hỏi về việc Lãnh chủ nói hang mỏ nào có chất lượng quặng tốt, trong lúc lo lắng họ thường sẽ trực tiếp trích xuất hai từ khóa "Lãnh chủ" và "quặng", coi như Lãnh chủ đã đích thân đi xem mà quên mất có người chuyên kiểm tra, vì vậy câu trả lời cũng là hang mỏ mà Lãnh chủ thường đến.
Hang mỏ thường đến, cũng chính là nơi đặt cơ quan.
Cũng không cần lo lắng đối phương không biết gì cả, với tính cách đa nghi của Lãnh chủ, có người tự nguyện đến mỏ đá trắng, đương nhiên ông ta cũng sẽ tìm người bên cạnh biết nhiều chuyện để đi cùng.
Sau khi biết được vị trí gần đúng của cơ quan, trực tiếp dùng bằng chứng để thăm dò xem đối phương có biết hay không, nếu biết thì có thể tiến hành bước tiếp theo để lợi dụng, nếu không biết thì sẽ hơi phiền phức.
May là tên kia biết không ít.
Vì đã đánh ngất gã đàn ông, Sơ Bạch cũng tắt chức năng truyền âm thanh của thiết bị đầu cuối, cậu đeo một tai nghe của Cận Văn Tu, một tai nghe vừa cướp được.
Cậu nhanh chóng vào hang mỏ số năm, vừa đi vào nơi ít người vừa bật tai nghe và bộ biến giọng.
"Lãnh chủ không xong rồi! Thằng nhóc đó biến mất rồi!"
Đồng thời, giọng nói của gã đàn ông lập tức truyền đến Lãnh chúa, tai nghe của cả hai đều ở trạng thái tắt, chỉ khi có chuyện quan trọng thì một bên mở ra bên kia mới nhận được.
Không lâu sau, giọng nói trầm trầm của Lãnh chúa nhanh chóng truyền đến, "Đồ vô dụng! Nó đi đâu rồi!"
"Tôi, tôi không biết thưa ngài, tôi chỉ chớp mắt một cái là nó biến mất rồi." Mặt Sơ Bạch không biểu cảm bắt chước giọng điệu của gã đàn ông.
"Chờ đã, thợ mỏ nói nó vào hang số năm rồi!"
Nghe vậy, giọng nói của Lãnh chủ rõ ràng trở nên lo lắng, "Đồ ngu! Mau vào đó tìm nó!"
Sơ Bạch dừng bước, thăm dò nói: "Thưa ngài, nó chạy vào hang bên trái rồi!"
Vừa dứt lời, bên Lãnh chủ im lặng một lúc, sau đó giọng bình tĩnh hơn nói: "Nhanh chóng tìm nó! Đồ vô dụng, mới một lúc đã để mất người rồi!"
Sơ Bạch hiểu ra, rẽ vào hang bên phải, nơi đây cũng có rất nhiều hang nhỏ nhưng thường thì các lối vào thời kỳ đầu sẽ nằm ở tầng sát mặt đất, cậu tìm kiếm hai nhánh của hang bên phải nhưng không thấy manh mối, sau đó đi ra ngoài tìm thêm vài hang khác.
Những tiếng động cậu gây ra không nhỏ, nhưng xung quanh không có nhiều thợ mỏ để ý, họ tê liệt làm công việc của mình, từng người một dùng tấm lưng đầy xương gầy cõng quặng đến xe đẩy.
Sơ Bạch tìm thêm vài nhánh, lại dùng chiêu cũ lừa Lãnh chủ một lần nữa, cho đến khi cuối cùng thu hẹp mục tiêu xuống còn ba nhánh.
Lúc này Lãnh chủ cũng nhận ra có gì đó không ổn, ông ta nói: "Việc hôm qua giao cho ngươi làm xong chưa, bây giờ còn lãng phí thời gian ở đây!"
Sơ Bạch khựng lại, tại sao đột nhiên lại nói đến chuyện này, cậu suy nghĩ một chút rồi hiểu ra đối phương đã nghi ngờ, một bên nhanh chóng gửi tin nhắn cho Cận Văn Tu, một bên trì hoãn không trả lời.
Đúng lúc Lãnh chủ bắt đầu chất vấn, Cận Văn Tu gửi tin nhắn đến, [Nói bừa đi.]
Sơ Bạch im lặng một lúc, rồi nói: "Lãnh chủ, ngài không giao cho tôi việc gì cả."
Bên phía Lãnh chủ dường như thở phào nhẹ nhõm, vừa định nói tiếp thì đột nhiên có tiếng rên rỉ, ngay sau đó trong tai nghe truyền đến giọng nói quen thuộc.
"Làm tốt lắm."
Giọng nói quen thuộc, lười biếng và trầm thấp.
Sơ Bạch cười, "Sắp tìm thấy rồi."
Vài nhánh còn lại thực sự không thể xác định chính xác hơn nữa, chỉ có thể tìm kiếm từng chút một, đồng thời Cận Văn Tu cũng đại khái nói về tình hình của hắn.
Tối qua hắn đến chỗ Lãnh chủ, lấy lý do có vũ khí mới để câu kéo đối phương ở lại đó một đêm, sáng nay dậy sớm nói thêm vài câu thì bên kia đã cử người đến, bởi vì hắn lại đề cập đến một vài loại vũ khí mới với Lãnh chủ.
Ý tưởng về nhiều vũ khí hơn khiến Lãnh chủ trở nên sốt ruột, muốn nhanh chóng giải quyết chuyện mỏ đá trắng.
Trong khi Sơ Bạch đang tìm kiếm cơ quan, Cận Văn Tu vẫn luôn lừa gạt.
Cho đến khi nhận được tin giả từ gã đàn ông mà Sơ Bạch đóng giả, Lãnh chủ đã đi sang phòng bên cạnh, chuyện sau đó không cần phải nói, Sơ Bạch lừa ông ta một lúc, moi hết những gì ông ta có thể nói rồi Cận Văn Tu vào làm điều tương tự như Sơ Bạch - đánh ngất ông ta.
Cận Văn Tu còn tiêm cho ông ta vài loại thuốc ngủ, đảm bảo ông ta ngủ ngon lành.
Sau đó hắn lẻn vào phòng của Lãnh chủ, mở mật thất, cơ quan kết nối với hang mỏ quặng nằm bên trong mật thất, còn bên trong mật thất có thứ gì thì tạm thời chưa biết.
Một người tìm kiếm từng chút một trong các nhánh hang, một người đã vào bên trong mật thất.
Cả hai đều đang chạy đua với thời gian.
Mười phút, ba mươi phút, một tiếng...
Sơ Bạch tìm kiếm trong các nhánh hang đến ướt đẫm mồ hôi, hang mỏ thực sự quá lớn, bên trong các nhánh còn có các nhánh nhỏ hơn, chằng chịt như tổ nhện.
Hơn nữa cậu không may mắn, hai nhánh đầu tiên không có một chút dấu vết nào, bây giờ chỉ còn lại một nhánh cuối cùng.
Sơ Bạch nghiến răng, cậu kéo nhẹ chiếc áo ướt đẫm mồ hôi dính vào người, dù mặt nạ có thoáng khí nhưng má cậu cũng đã bị hầm đến khó chịu, cậu chui vào nhánh hang cuối cùng.
Bên trong cũng ít người và tối tăm như những hang mỏ trước đó.
Cậu nhanh chóng tìm kiếm bên trong, cho đến khi đến một nơi nào đó, nhánh này trông rất hoang vắng và tối tăm, hầu như không có mấy viên đá trắng.
Sơ Bạch có linh cảm, cậu nhanh chóng tiến lên bắt đầu sờ soạng, ngón tay bị đá sắc nhọn cứa vào cũng không để ý, cậu lần mò khắp nơi cuối cùng cũng sờ thấy một chỗ nhô lên khác thường ở một góc cực kỳ kín đáo.
Nhưng, đó là một mũi đá nhọn.
Nếu không phải là cơ quan thì khi ấn xuống ngón tay sẽ bị đâm đến máu thịt be bét.
Sơ Bạch mím môi, không còn do dự mà dứt khoát nhấn xuống!
Cơn đau trong dự liệu không xuất hiện, cậu nhẹ nhàng thở phào. Cùng lúc đó, bên cạnh tảng đá đột nhiên hiện ra một khe hở mỏng, chứng tỏ cơ quan đã khởi động. Bây giờ chỉ còn chờ Cận Văn Tu kích hoạt bên kia, cơ quan sẽ hoàn toàn mở ra.
Tuy nhiên, sau một lúc, giọng nói từ phía Cận Văn Tu vang lên: "Tôi đã kích hoạt rồi."
Hắn đã lấy được bằng chứng giấu trong nơi ở của Lãnh chủ và tiếp tục tìm thấy cơ quan ở khu mỏ sau khi tiến sâu vào.
Sơ Bạch ngẩn người, tập trung nhìn vào cơ quan bên này, nhưng không thấy bất kỳ động tĩnh nào. Cậu khẽ nhíu mày: "Cơ quan chưa mở."
Phía bên kia của Cận Văn Tu im lặng một lát.
Dường như hắn cũng có chút bất ngờ. Nhưng ngay lúc đó, một tiếng động vang lên từ bên phía hắn, kèm theo giọng nói lạnh lùng: "Lãnh chủ tỉnh lại rồi."
Chính xác hơn, không phải là tỉnh lại, mà là có người giải thuốc cho ông ta.
Với lượng thuốc mà Cận Văn Tu đã tiêm vào, bình thường ông ta phải ngủ ba ngày liền. Nhưng có vẻ như hôm qua đội ngũ do Vực chủ của Tinh vực Hoàn Nhũng phái đi để kiểm tra người trong khu vực đã trở về. Họ làm việc hiệu quả đến mức gần như đã kiểm tra hết tất cả mọi người mà không tìm ra manh mối nào. Giờ họ đến báo cáo với Lãnh chủ, đồng thời hỏi xem có nên kiểm tra người trong lâu đài không. Kết quả là, họ phát hiện Lãnh chủ tự nhốt mình trong phòng.
Cho đến khi một người hầu bên cạnh thắc mắc rằng Lãnh chủ không có thói quen ngủ trưa, mọi người mới phá cửa xông vào phát hiện ra điều bất thường.
Giờ thì Lãnh chủ đã tỉnh, có lẽ ông ta cũng nhận ra mình đã bị lừa, đang trên đường lao xuống hầm ngầm.
Phía sau, tiếng bước chân gấp gáp dần áp sát. Cận Văn Tu vẫn bình tĩnh nói với Sơ Bạch: "Nếu hai cơ quan cần kích hoạt đồng thời thì phải có hai người. Lãnh chủ rất đa nghi, có lẽ chỉ mình ông ta biết vị trí chính xác của tất cả các cơ quan, vì vậy đây chắc chắn là cơ quan có độ trễ."
Nghĩa là sau khi hai bên cùng kích hoạt, cơ quan sẽ mở ra sau một lúc, để Lãnh chủ có thể kịp thời đến khu mỏ sau khi mở cơ quan.
"Tôi có thể chờ, nhưng anh bên đó thì..." Sơ Bạch nói nửa chừng.
Tiếng nói bên kia bỗng phát ra một tiếng rè rồi ngắt kết nối.
Sơ Bạch ném chiếc tai nghe sang một bên, lấy chiếc khác ra. Giọng của Cận Văn Tu lại vang lên: "Bên cậu..."
Nhưng nói đến giữa chừng, kết nối lại bị cắt.
Bên phía Cận Văn Tu đã nổ ra trận chiến, cả hai chiếc tai nghe đều hỏng trong lúc chiến đấu. Dường như kẻ địch đã nhắm vào chính chúng để ra tay.
Nhìn chiếc tai nghe bị hỏng, cùng những đợt tấn công liên tiếp kéo tới, Sơ Bạch không khỏi cau mày.
Cùng lúc đó, Lãnh chủ nhanh chóng nhận ra bằng chứng của mình đã bị phơi bày. Dù không biết người trước mặt là ai, nhưng ông ta tuyệt đối không để bằng chứng thoát khỏi tay mình!
Chỉ cần bằng chứng vẫn nằm trong tay ông ta, dù Tinh cầu Teffi có làm bao nhiêu chuyện, cũng không ai dám động vào ông ta!
"Truyền tin đến khu mỏ đá trắng...," Lãnh chủ nói với vẻ lạnh lùng hiểm ác, "phong tỏa khu mỏ phía đông, đánh sập nó!"
Người có thể đánh ngất ông ta và thế thân chắc chắn không phải là một kẻ bình thường. Tên nhóc mảnh khảnh đó rõ ràng không chỉ là bề ngoài. Người của ông ta có lẽ không thể đối phó trong thời gian ngắn. Nếu để cậu chạy thoát, sẽ rất rắc rối, chi bằng đánh sập hang động để chôn sống!
Nhìn chiếc tai nghe đã mất tín hiệu, Sơ Bạch ngơ ngẩn.
Cùng lúc đó, cơ quan bên cạnh bắt đầu vận hành. Tảng đá đang từ từ mở ra từng chút một.
Dù trong lòng có chút bất an, Sơ Bạch vẫn tin rằng Cận Văn Tu sẽ không sao, cậu sẽ lấy bằng chứng rồi rời đi.
Ngay lúc ấy, đầu cuối đột ngột phát ra một tin nhắn.
"Rút lui."
Là tin nhắn của Cận Văn Tu.
Sơ Bạch nhìn hai chữ đó, rồi nhìn vào tảng đá đã mở được một nửa, không khỏi nhíu mày.
Chỉ còn một chút nữa thôi, đĩa lưu trữ bằng chứng đã lộ ra một phần. Chỉ cần tảng đá mở thêm một chút nữa là đủ.
Nhưng lời của Cận Văn Tu chưa bao giờ sai. Tuy nhiên, trước mắt chỉ còn chút ít thời gian nữa là xong.
Sơ Bạch hít sâu một hơi, nhìn vũ khí trong không gian nút. Nếu có viện quân đến, cậu chắc chắn có thể đối phó.
Cậu nín thở nhìn tảng đá đang dần nhấc lên. Ngay khi đĩa lưu trữ sắp lộ ra hoàn toàn...
"Bùm--"
Ngay lúc đó, một tiếng nổ vang lên dữ dội trên đầu.
Sơ Bạch sững sờ, không dám tin mà ngẩng đầu nhìn lên.
Ngay sau đó, những tiếng nổ liên tiếp vang lên dồn dập!
"Bùm—" "Bùm—"
Tiếng nổ chấn động màng tai khiến đá và bụi từ trên trần hang đổ xuống. Miệng hang bắt đầu sụp đổ.
Sơ Bạch hít sâu một hơi, họ thực sự định đánh sập hang!
Nhưng... cậu liếc nhìn cơ quan chỉ còn cách vài centimet nữa.
Sơ Bạch bất ngờ nắm lấy đuôi của đĩa lưu trữ. Tiếng nổ càng vang rền bên tai, mồ hôi lạnh không ngừng toát ra trên trán cậu.
Cuối cùng, chỉ còn chút nữa thôi...
Mồ hôi thấm đẫm quần áo, tảng đá trên trần hang rơi xuống sát bên cạnh. Ngay khi đĩa lưu trữ hoàn toàn lộ ra, Sơ Bạch nhanh chóng rút nó ra rồi lập tức lao về phía lối ra.
Trên đường đi, đầy rẫy những mảnh vụn đá, xe đẩy bị bỏ lại và những tảng đá trắng.
Sơ Bạch nhanh chóng thoát khỏi cửa hang số năm đã bị sập một phần, một tảng đá lớn bất ngờ rơi xuống vai cậu, tạo ra một vết thương sâu tóe máu. Cậu loạng choạng một chút, nhưng không để ý, tiếp tục chạy về phía lối ra.
Quần áo đã sũng nước, những bước chạy gấp gáp khiến hơi thở cậu trở nên nặng nề, lồng ngực phập phồng dưới lớp áo thấm đẫm mồ hôi.
Xung quanh gần như đã sụp đổ hoàn toàn, ngay cả lối ra cũng không còn ánh sáng.
Sơ Bạch mím chặt đôi môi khô nứt, trong miệng toàn vị máu, cậu cố gắng hết sức lao về phía lối ra, gần như chạm vào luồng ánh sáng cuối cùng...
"Bùm" – một tiếng nổ lớn vang lên! Thuốc nổ ở lối ra đã phát nổ.
Trước mắt cậu hoàn toàn sụp đổ, xung quanh chìm vào bóng tối đen kịt.