Sống Lại Tôi Thành Đôi Với Kẻ Thù Cặn Bã

Chương 82



Dù Cảnh Lan có mang theo bao nhiêu người đi nữa, nhưng việc gã rời khỏi địa giới Linh Khung chính là một sai lầm.

Viện trợ từ phía sau đã bị cắt đứt hoàn toàn, cho dù có cố gắng đến kịp cũng không thể so với tốc độ tiêu diệt của kẻ địch đã có sự chuẩn bị từ trước.

Cận Văn Tu đã chuẩn bị quá đầy đủ, hắn quyết đoán điều động hỏa lực của ba khu vực, bỏ trống phòng thủ của một số khu vực, chỉ để vào lúc này, tung hết sức ra một đòn.

Sơ Bạch lái tàu bay tàng hình nhanh chóng ẩn mình sau chiến hạm, sau đó nhanh chóng rút khỏi chiến trường.

Những gì cậu nên làm đã làm đủ rồi, chuyện sau đó không nằm trong phạm vi của cậu.

Trong quá trình dần dần rút lui, cuộc gọi với Cảnh Lan vẫn chưa kịp ngắt kết nối.

"Em và Cận Văn Tu tính kế tôi?!"

Giọng nói không thể tin được của Cảnh Lan truyền đến, ánh mắt nhìn Sơ Bạch tràn đầy đau khổ, "Bình thường tôi tuyệt đối sẽ không rời khỏi phạm vi tinh vực, là vì em... tôi mới, tại sao em lại..."

"Anh đổ oan cho tôi, tôi tính kế anh là chuyện đương nhiên."

Sơ Bạch nhanh chóng điều chỉnh đường bay, ánh mắt không nhìn vào màn hình chút nào, vừa dứt lời đã trực tiếp tắt cuộc gọi.

Cậu và Cảnh Lan đã không còn gì để nói nữa.

Ngay lúc này, bên cạnh truyền đến tiếng rên rỉ khe khẽ.

Tên gián điệp bị Sơ Bạch đánh ngất đã tỉnh lại.

Thể chất của gã ta vẫn rất tốt, chưa đến nửa tiếng đã tỉnh lại, tuy nhiên đáp lại gã ta là một đòn khác của Sơ Bạch.

Người kia thậm chí còn chưa kịp mở mắt, đã bị đánh ngất một lần nữa không chút thương tiếc.

Sơ Bạch hiện tại không có thời gian để ý đến gã ta.

Sau khi tàu bay tàng hình rút lui đến vị trí thích hợp, cậu mới coi như hoàn toàn an toàn.

Nếu cậu lại bị Cảnh Lan bắt để uy hiếp Cận Văn Tu một lần nữa, vậy thật quá mất mặt.

Nhìn khoảng cách đủ xa, Sơ Bạch hơi thở phào nhẹ nhõm, lấy một chai nước bên cạnh uống hai ngụm, sau đó lại lục lọi tủ bên cạnh lấy ra vài chai dung dịch dinh dưỡng uống vào, lúc này bụng mới có chút cảm giác no.

Mấy ngày nay vội vàng chạy trốn, cơm cũng không ăn yên ổn.

Ăn uống no đủ, Sơ Bạch nhìn cảnh chiến hỏa cách đó không xa, có chút tiếc nuối vì không thể làm gì đó.

Dù sao chiếc tàu bay này của cậu căn bản không có chức năng chiến đấu.

Cũng không biết lần này có thể thành công hay không...

Sơ Bạch khẽ cau mày nhìn cảnh tượng đó, trong lòng luôn có một dự cảm, lần này e rằng rất khó bắt được người.

Hôm qua khi Cận Văn Tu nói chuyện với cậu, cũng không nhắc đến Linh Khung, hẳn là cũng đại diện cho việc lần này khó có thể tiến triển đến mức tấn công vào Linh Khung.

Hắn chỉ muốn gây thương tích nặng cho Cảnh Lan, ép gã phải lộ ra quân bài chủ chốt, chuẩn bị cho cuộc chiến dài hơi sau này.

Suy nghĩ như vậy, Sơ Bạch cảm thấy hoàn toàn hợp lý.

Không lâu sau, thiết bị đầu cuối của Sơ Bạch bất ngờ nhận được tin nhắn.

"Em về trước đi, nghỉ ngơi cho tốt."

Vỏn vẹn tám từ ngắn ngủi, là Cận Văn Tu tranh thủ thời gian gửi cho cậu.

Bây giờ cậu là tội phạm phải chịu án tử hình hôm nay, lúc này trở về thì làm sao mà nghỉ ngơi tốt được?

Tuy nhiên, sau khi đóng tin nhắn, Sơ Bạch nhanh chóng đổi hướng của tàu bay, nhanh chóng quay về theo lối cũ.

Cậu nghĩ, mấy chuyện nhỏ nhặt thế này, chắc Cận Văn Tu sẽ giải quyết ổn thỏa.

Sau khi thiết lập tuyến đường tự động trở về, Sơ Bạch liếc nhìn người đang bất tỉnh bên cạnh, trong lòng đột nhiên cảm thấy lo lắng.

Suốt mấy ngày di chuyển trên tàu bay, bây giờ cậu rất mệt, chỉ muốn nghỉ ngơi, nhưng nếu người này tỉnh dậy giữa chừng thì phải làm sao đây?

Sơ Bạch suy nghĩ một chút, rồi ngay lập tức vươn tay lục soát trên người đối phương. Quả nhiên, cậu tìm thấy một lọ lớn chứa thuốc mê và vài ống tiêm đã chuẩn bị sẵn, có lẽ dự định dùng lên cậu; nếu cậu không chịu nghe lời sẽ bị đánh ngất rồi mang đi. Nhưng bây giờ...

Sơ Bạch ngửa đầu đối phương ra, nhét miệng lọ thuốc mê vào miệng người kia, dốc cả chai xuống.

Cậu lặng lẽ quan sát một lúc bên cạnh, xác định hơi thở của đối phương ngày càng đều đặn mới yên tâm.

Tuy nhiên, để đảm bảo an toàn, Sơ Bạch cắt dây an toàn và trói chặt tay đối phương lại, như vậy chỉ cần có tiếng động nhỏ cậu sẽ lập tức tỉnh giấc.

Sau khi hoàn thành tất cả những việc này, Sơ Bạch cũng yên tâm đi ngủ.

Hành trình kéo dài vài ngày, Sơ Bạch ăn uống ngủ nghỉ, vô cùng thoải mái.

Ngược lại, tên gián điệp bên cạnh, không biết có phải bị tiêm thuốc quá nhiều hay không, đã ngủ mê man mấy ngày liền không có dấu hiệu tỉnh lại, Sơ Bạch còn tưởng gã ta đã chết, thỉnh thoảng lại kiểm tra hơi thở của gã ta, sau đó vì lý do nhân đạo, cậu lại tiêm cho đối phương một ít dung dịch dinh dưỡng để duy trì chức năng cơ thể.

Cho đến khi, trở về căn cứ phía Đông.

Sơ Bạch vẫn còn hơi lo lắng khi lái tàu bay dừng lại ở cửa, cậu không biết hiện tại trong căn cứ mọi người nghĩ gì về chuyện của cậu, cũng không biết họ có biết cậu còn sống hay không.

Nhưng dù thế nào đi nữa, vẫn phải trở về.

Sơ Bạch hít một hơi thật sâu, lấy giấy tờ tùy thân trong ngực ra rồi bước xuống khỏi tàu bay, người lính đứng gác ngoài cửa đã tiến lại gần.

Tuy nhiên, chưa kịp để Sơ Bạch lên tiếng và xuất trình giấy tờ, người đó đã kích động nói:

"Thiếu úy Sơ Bạch!"

?

Sơ Bạch ngẩn người.

Cậu nhìn kỹ, rất chắc chắn mình không quen biết đối phương, dù sao căn cứ cũng lớn như vậy, lính mới đến đi nhiều vô kể, làm sao nhớ hết được, có thể nhớ được vài trăm người dưới quyền mình đã là tốt lắm rồi.

"Thiếu úy! Thật tuyệt khi ngài trở về bình an vô sự! Hóa ra ngài đã tham gia vào kế hoạch của Vực chủ, mấy ngày hôm đó thật sự đã làm khó ngài rồi!" Người lính kích động muốn nắm lấy tay Sơ Bạch, nhưng nhanh chóng nhận ra sự khác biệt về thân phận, vội vàng kiềm chế lại.

Sơ Bạch im lặng một lúc, gật đầu, rồi hỏi: "Vậy, bây giờ... sau khi tôi bị "kết án tử hình", căn cứ thế nào rồi?"

Người lính vội vàng trả lời: "Hôm đó, tòa án do Vực chủ dẫn đầu đã bất ngờ không đợi bằng chứng, muốn trực tiếp kết tội ngài, mấy vị sĩ quan dưới quyền ngài không phục, đã dẫn người đến tòa án để đòi một lời giải thích, sự việc này kéo dài đến tận tối, trong tòa án tụ tập rất nhiều người muốn có câu trả lời và cả những người đến xem náo nhiệt..."

Nói đến đây, người lính gãi đầu, có chút xấu hổ: "Tôi cũng ở trong đó xem náo nhiệt."

Sau đó tiếp tục nói, "Sau đó, thẩm phán đã đóng cửa lại, giải thích lý do cho mọi người, đồng thời tại hiện trường đã giải mã đoạn camera giả đó."

Câu chuyện dừng lại ở đây, người lính rõ ràng có chút kích động, có lẽ anh ta cũng không ngờ rằng bây giờ lại có phương pháp làm giả tinh vi như vậy, nhưng công nghệ của Bạch Động vẫn có thể giải mã được!

Người lính rất tự hào về Bạch Động.

"Được, cảm ơn." Sơ Bạch gật đầu sau khi hiểu rõ tình hình, vẫn làm theo quy định xuất trình giấy tờ tùy thân.

Người lính vội vàng xua tay, "Không sao đâu Thiếu úy, bây giờ trong căn cứ ai mà không biết ngài chứ, ngài bị đám súc sinh Linh Khung kia hãm hại, bị giam giữ mấy ngày, vậy mà vẫn sẵn lòng tham gia kế hoạch của Vực chủ, thân mang hiểm nguy, xâm nhập vào quân địch, nhờ có ngài, lần này nhất định sẽ thắng lớn!"

"Để cho lão già Linh Khung đó, trộm gà không được còn mất nắm gạo."

Người lính trông rất trẻ và tràn đầy năng lượng, có vẻ như anh ta rất ghét Cảnh Lan, cứ luôn miệng gọi "lão già", mặc dù tuổi tác hai người không chênh lệch nhau là mấy.

"Tiếc thật, lần này căn cứ phía Đông điều động ít người quá, không thể tham chiến."

Người lính tiếp tục lải nhải, khi tuần tra không thể tán gẫu làm phân tán sự chú ý, nhưng Sơ Bạch đến đã cho anh ta cơ hội nói thêm vài câu để thở.

Tuy nhiên, lần này không thể ra trận, đối với anh ta quả thực là một điều đáng tiếc.

Lần điều binh này phần lớn là điều động binh lính từ ba căn cứ lớn khác, căn cứ phía Đông để tránh bị kẻ địch phát hiện bất thường, chỉ điều động đi một phần ba, vì vậy phần lớn mọi người vẫn ở lại căn cứ, vừa cảnh giác vừa kiểm tra các lỗ hổng trên căn cứ và phòng tuyến.

Sơ Bạch đứng bên cạnh, cũng không để ý đến việc lải nhải của anh ta, tùy ý lắng nghe.

Hiện tại những thay đổi trong căn cứ vẫn chưa rõ ràng lắm, cậu rất cần thu thập một số thông tin hữu ích từ miệng người lính, sau khi thu thập đủ thông tin, cậu đang định ngắt lời, bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói.

"Cậu nhóc! Đang lôi kéo Thiếu úy làm gì ở đây vậy!"

Đội trưởng đội tuần tra chú ý đến sự bất thường, vội vàng đi tới, ban đầu còn nghĩ Thiếu úy tìm người lính hỏi tình hình, lát nữa anh ta sẽ qua sau, kết quả người lính này cứ lải nhải mãi làm mất thời gian của Thiếu úy.

"Không sao đâu."

Sơ Bạch nhìn đội trưởng đang vội vã đi tới, thản nhiên nói, vị đội trưởng này có vẻ hơi quen mặt, là người có thâm niên rồi.

Cậu chuyển chủ đề: "Tàu bay tàng hình các anh xử lý đi, trên đó trói một người là gián điệp, tôi lục soát trên người hắn tìm được một lọ thuốc mê đã cho hắn uống hết rồi, các anh xem tình hình mà xử lý."

Đội trưởng liên tục nói: "Được, không vấn đề gì."

Sau đó lại thúc giục người lính đó và mấy người bên cạnh, người khiêng gián điệp thì khiêng, người lái tàu bay tàng hình thì lái vào trong.

Sau khi sắp xếp xong mọi việc, anh ta quay sang nói với Sơ Bạch: "Thiếu úy, bên tôi Vực chủ có dặn dò vài việc, làm phiền ngài đi theo tôi một chuyến."

Sơ Bạch gật đầu, "Được."

Trông cậu có vẻ lạnh lùng, nhưng lại rất dễ nói chuyện.

Đội trưởng dẫn Sơ Bạch trực tiếp vào cổng chính, sau đó đi thẳng vào phòng canh gác bên cạnh, bên trong có một khu vực nghỉ ngơi công cộng và vài căn phòng.

"Thiếu úy, mời đi lối này."

Đội trưởng ra hiệu.

Sơ Bạch đi theo.

Sau khi vào bên trong, đội trưởng đóng cửa lại, lấy ra một cuộn giấy từ tủ bên cạnh đưa cho Sơ Bạch, "Đây là Vực chủ dặn tôi phải đích thân giao cho ngài."

Không cần mở ra, cả hai đều biết rõ đây là gì.

Sơ Bạch cầm cuộn giấy, đáy mắt lóe lên vẻ phức tạp, sự rung động mà tờ đơn kiến nghị mang lại dường như vẫn còn tồn tại, tay cậu cầm cuộn giấy hơi run rẩy.

Cậu cố gắng kìm nén xúc động trong lòng, bình tĩnh nói: "Làm phiền anh rồi."

Đội trưởng vội vàng xua tay, "Sao có thể chứ, có thể làm chút việc nhỏ cho ngài là vinh hạnh của tôi, là người chủ chốt trong chiến dịch lần này, thật tuyệt khi ngài có thể trở về an toàn."

Anh ta nói với sự kính trọng và cảm thán.

Sau đó lại vội vàng nói: "Còn một việc nữa, Vực chủ bảo tôi chuyển lời cho ngài, công việc trong thời gian này có thể tạm thời giao cho mấy vị sĩ quan, ngài mệt rồi thì nghỉ ngơi cho tốt vài ngày, đợi Vực chủ trở về sẽ đón ngài về thành Động Tâm một thời gian."

"Tôi hiểu rồi, còn việc gì khác không?" Sơ Bạch hỏi.

Đội trưởng lắc đầu, "Không còn gì nữa, Vực chủ nói mấy ngày này ngài cứ vui vẻ thoải mái là được."

Sơ Bạch có chút ngạc nhiên nhìn đội trưởng, luôn cảm thấy lời nói của Cận Văn Tu có gì đó kỳ lạ, giống như đang bảo cậu ăn bữa cuối vậy.

Sau khi dặn dò xong những gì cần dặn, Sơ Bạch ôm tờ đơn kiến nghị đi về phía khu nhà ở, theo thường lệ bây giờ là thời gian luyện binh, hẳn là sẽ không gặp phải người quen nào, cậu muốn cất tờ đơn kiến nghị trước, sau đó mới đi tìm mấy vị sĩ quan trao đổi.

Cậu thật sự có chút mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi vài ngày.

...

Sau khi Sơ Bạch cất đồ xong, tắm rửa ăn uống một chút, lại ngủ một giấc ngắn trên giường, vừa đúng lúc kết thúc giờ luyện binh.

Cậu đứng dậy mặc một bộ thường phục, đi thẳng đến sân tập.

Phải biết rằng đôi mắt và mái tóc đặc biệt của Sơ Bạch là cực kỳ nổi bật, ước chừng cả tinh vực cũng không có hai trường hợp, càng không nói đến một căn cứ nhỏ ở phía Đông.

Hầu như tất cả những người đã gặp cậu đều có thể nhớ được, cộng thêm việc nội gián và kế hoạch của Vực chủ được công bố hoàn toàn, gần như không có ai ở căn cứ phía Đông không biết Sơ Bạch.

Vì vậy, có thể Sơ Bạch không quen biết nhiều người, nhưng nhiều người lại quen biết cậu.

Trên đường đi, có không ít náo động.

Nhiều binh sĩ quen mặt hoặc chưa từng gặp, hoặc nhìn cậu từ xa, hoặc chủ động chạy đến bắt chuyện.

Đây chính là Thiếu úy Sơ Bạch suýt chút nữa bị kết án tử hình oan uổng, cuối cùng không chỉ thoát chết mà còn lập được công lớn!

Trong căn cứ có không ít người có công lao, cũng không ít người lật ngược tình thế khi đối mặt với nguy hiểm, nhưng phần lớn là trực tiếp đối mặt với kẻ thù, rất ít người bị hãm hại trên quy tắc của căn cứ.

Phải biết rằng so với các tinh vực khác, Bạch Động đã đủ minh bạch, công chính và công bằng, nhưng lần này, kẻ địch lại đang cố gắng nghiền nát và phá vỡ quy tắc của Bạch Động để giết chết binh lính của Bạch Động.

Thật quá độc ác.

Nếu không phải thành Động Tâm cập nhật hệ thống, lần này e rằng kẻ địch đã thành công, nếu vậy, Thiếu úy Sơ Bạch sẽ chết oan uổng.

Mà sau khi chịu oan ức, Thiếu úy vẫn sẵn sàng phối hợp với nhiệm vụ của Vực chủ, thậm chí còn xâm nhập vào quân địch.

Tất nhiên, cảnh tượng của tờ đơn kiến nghị cũng khiến họ ấn tượng sâu sắc, vị Thiếu úy này không chỉ có tấm lòng rộng lượng, mà có vẻ như cũng rất được lòng cấp dưới.

Sơ Bạch lại chào hỏi một người lính, trong lòng hơi ngạc nhiên, tại sao các binh sĩ trong căn cứ lại nhiệt tình như vậy, chẳng lẽ sự việc đó thật sự có ảnh hưởng lớn như vậy sao?

Cậu không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng đến sân tập của mấy vị sĩ quan, quả nhiên họ đều đang nghỉ ngơi bên cạnh hàng rào sắt.

Vì quay lưng lại, mấy vị sĩ quan không phát hiện ra sự xuất hiện của Sơ Bạch.

Cho đến khi nhận thấy tiếng động phía sau, họ mới lần lượt quay người lại, nhìn thấy Sơ Bạch trong nháy mắt, tất cả đều như nhìn thấy ma, trợn tròn mắt.

Hạ sĩ Lâm đứng bật dậy, chạy đến nắm chặt tay Sơ Bạch, "Thiếu úy?!"

Sơ Bạch hơi cứng người, vẫn không quen với việc tiếp xúc cơ thể với người ngoài, nhưng đối mặt với Hạ sĩ Lâm lần này đã dốc hết sức giúp đỡ cậu, trong lòng ít nhiều có chút cảm động.

"Lần này cảm ơn mọi người."

Cậu dịu giọng, nét mặt so với bình thường cũng mềm mại hơn nhiều.

"Không có gì đâu." Hạ sĩ Lâm cũng có chút kích động, "Ồ, ngài không bị thương chứ? Nghe nói Vực chủ biết ngài bị oan nên đã giao nhiệm vụ cho ngài, thế nào, tiền tuyến có nguy hiểm không, có chỗ nào không thoải mái không?"

Vừa nói anh ta vừa đi vòng quanh Sơ Bạch để quan sát kỹ lưỡng.

Sơ Bạch bất lực cười, "Tôi không sao."

"Tôi đã nói là ngài sẽ không làm chuyện phản bội căn cứ! Có vài người còn không tin." Hạ sĩ Lâm vỗ đùi, vẻ mặt phẫn nộ.

"Cảm ơn." Ánh mắt Sơ Bạch dịu dàng nhìn anh ta, nhẹ giọng nói.

Lúc này Hạ sĩ Lâm cũng hoàn hồn lại, trong khoảnh khắc nhìn vào mắt Sơ Bạch, anh ta rùng mình một cái, sau đó lắp bắp nói: "Thiếu úy, ngài đừng nhìn tôi như vậy, tôi vẫn thích ánh mắt lạnh lùng của ngài, cái ánh mắt như muốn tôi lập tức tập luyện đến chết ấy."

Sơ Bạch bật cười.

Mấy vị sĩ quan bên cạnh cũng kịp phản ứng, vội vàng tiến lên, chỉ có Hạ sĩ Lý vẫn còn hơi lúng túng, lề mề đi tới chào hỏi.

"Lần này cũng cảm ơn Hạ sĩ Lý." Sơ Bạch gật đầu với hắn ta.

Mặt Hạ sĩ Lý lập tức đỏ bừng, nhưng hắn ta tự cho là mình không thể hiện ra ngoài, cố tỏ ra bình tĩnh nói: "Đáng lẽ phải làm vậy, Thiếu úy."

Sau khi mấy vị sĩ quan vây quanh Sơ Bạch trò chuyện một hồi lâu, những người lính gần đó cũng đi tới.

"Thiếu úy, Thiếu úy!"

"Thật tốt là ngài không sao!"

"Không ngờ tờ đơn kiến nghị thật sự có tác dụng."

Họ ríu rít xúm lại.

Sơ Bạch lần lượt nói chuyện với từng người, thời gian trôi qua, trên trán cậu cũng không khỏi lấm tấm mồ hôi lạnh, có vẻ như cậu vẫn không giỏi giao tiếp cho lắm.

Nói chuyện một lúc, cậu hơi nghiêm mặt lại, nói: "Trong khoảng thời gian này có ai lười biếng không, tôi cần kiểm tra kết quả huấn luyện của các vị sĩ quan."

Những người lính bên cạnh nghe vậy, im lặng một lúc, sau đó đồng loạt kêu than.

Bài kiểm tra của Thiếu úy Sơ luôn là nghiêm khắc nhất! Kiểm tra xong toàn thân có thể đau cả ngày!

Mấy vị sĩ quan cũng không khỏi ho khan hai tiếng.

Chết tiệt, sau khi kiểm tra những người lính này xong, sẽ đến lượt kiểm tra bọn họ.

Ai mà ngờ được sau khi lên chức Hạ sĩ còn phải bị kiểm tra hàng ngày, các Thiếu úy khác sẽ không quan tâm đến những việc này đâu.

Tuy nhiên, dù phàn nàn thì phàn nàn, họ biết rõ Thiếu úy làm vậy cũng là vì muốn tốt cho họ, chỉ có duy trì cường độ huấn luyện, sau này mới không bị loại trong quá trình thăng cấp.

Mặc dù Sơ Bạch không mặc quân phục, nhưng sau khi cậu nói xong, từng người vẫn ngoan ngoãn đi kiểm tra.

Sơ Bạch đứng bên cạnh lật xem từng bản ghi chép thành tích và dữ liệu trên thiết bị đầu cuối, kết quả không khác mấy so với lần trước, nhưng cũng không có tiến bộ, có vẻ như cơ thể họ đã quen với quá trình huấn luyện gần đây, tiếp theo cần có tiêu chuẩn huấn luyện khác.

Nghĩ vậy, cậu sửa đổi giáo trình tiếp theo trên thiết bị đầu cuối.

Cứ như vậy vừa xem kết quả vừa sửa, nửa ngày nhanh chóng trôi qua.

Sơ Bạch gửi giáo trình huấn luyện đã sửa đổi trên thiết bị đầu cuối cho các Hạ sĩ, "Từ nay về sau cứ theo tiêu chuẩn này mà tập luyện."

Bọn họ nhìn lướt qua, bề ngoài không có phản ứng gì, nhưng trong lòng đã run sợ.

Dưới trướng của Thiếu úy Sơ có một quy tắc, tiêu chuẩn huấn luyện của binh sĩ đã cao, Hạ sĩ càng phải cao hơn, mà Sơ Bạch luôn lấy mình làm gương, tiêu chuẩn của cậu cũng phải cao hơn Hạ sĩ.

Tiêu chuẩn huấn luyện này tăng lên gấp mấy lần cậu cũng có thể làm được, còn bọn họ thì...

Hạ sĩ Lâm đau đầu xoa trán, đau khổ nhắm mắt lại.

Ôi trời, mấy Hạ sĩ bọn họ lại phải lén luyện tập vào ban đêm rồi.

May mà có hai người Lý và Dương làm bạn, một mình khổ không bằng ba người cùng khổ.

Sau khi kiểm tra kết thúc, Sơ Bạch mới bắt đầu nói chuyện chính sự với các Hạ sĩ.

"Mọi người, có một việc tôi muốn nói với các anh."

Họ vừa nghe, vội vàng nghiêm túc lại, biết Thiếu úy sắp nói một số chuyện quan trọng.

Thực ra bọn họ đã sớm chú ý tới, hôm nay Thiếu úy đến không mặc quân phục...

Trong căn cứ, trừ những ngày nghỉ cố định, những lúc khác đều phải mặc quân phục, nhưng Thiếu úy lại thay ra.

Chẳng lẽ là...

"Tôi muốn nghỉ phép vài ngày." Sơ Bạch nói.

Các Hạ sĩ nhìn nhau, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

May quá, họ còn tưởng Thiếu úy sắp bị điều đi hoặc cách chức.

Bọn họ hoàn hồn lại, vội vàng nói: "Ngài thật sự nên nghỉ ngơi vài ngày cho tốt."

"Chuyện gần đây đã khiến ngài tiêu hao không ít tinh lực, ngủ hai ngày cũng tốt."

"Cảm ơn đã thông cảm." Sơ Bạch cười, sau đó nói tiếp: "Nhưng chắc sẽ không quá nửa tháng, nhưng trong khoảng thời gian này, công việc trên tay phải giao lại cho mọi người."

"Không vấn đề gì! Ngài cứ yên tâm nghỉ ngơi!"

"Chuyện nhỏ, chúng tôi sẽ xử lý ổn thỏa cho ngài, nhất định sẽ quản tốt đám nhóc đó."

Các Hạ sĩ trả lời nhanh chóng, chỉ cần không bị điều đi thì chuyện gì cũng dễ nói.

Thấy vậy, Sơ Bạch cũng hơi yên tâm, thực ra công việc còn lại trên tay cũng không nhiều, cậu dặn dò từng người một, cuối cùng nói sẽ về thành Động Tâm vài ngày, có việc gì thì liên lạc kịp thời.

Mấy người họ liên tục gật đầu đồng ý.

Sau khi dặn dò xong những việc này, Sơ Bạch rời đi, trước khi đi còn không quên dặn mấy vị Hạ sĩ lát nữa gửi dữ liệu huấn luyện của ba người bọn họ qua.

Ba người vốn còn lưu luyến lập tức thay đổi sắc mặt, nhăn nhó.

Lúc này những người lính đã về nghỉ ngơi, Sơ Bạch đang định rời khỏi cổng sân tập thì đột nhiên dừng bước, cậu nhìn gương mặt quen thuộc mà xa lạ dưới ánh đèn cách đó không xa, có chút thất thần.

Là Hoa Vị.

Cậu ta lại thay đổi nhiều rồi.

Từ sau khi rời khỏi tinh cầu Teffi, cậu ta thay đổi càng lúc càng thường xuyên, ít nhất khuôn mặt vốn còn hơi non nớt giờ đã trưởng thành hơn nhiều.

"Chưa về nghỉ ngơi à?"

Sơ Bạch nhẹ giọng hỏi.

Hoa Vị thẳng thắn nói: "Tôi muốn gặp ngài."

Cậu ta gầy đi một chút, trên mặt cũng lộ rõ vẻ mệt mỏi, nhưng khi nhìn Sơ Bạch, đôi mắt u ám lại ánh lên tia sáng.

Cũng giống như lần đầu tiên nhìn thấy Sơ Bạch trên tinh cầu Teffi, trái tim đã chết lặng lại dấy lên những gợn sóng.

Đối mặt với ánh mắt có phần nóng bỏng của cậu ta, Sơ Bạch nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào.

Khác với Cận Văn Tu, cậu cảm thấy, tình cảm của Hoa Vị dành cho cậu dường như không phải là loại tình cảm đó, có lẽ có một chút, nhưng không thuần túy.

Giống như một loại "phụ thuộc" và "khát khao" hơn.

Giống như cá không có nước không thể sống, giống như hoa không có mặt trời sẽ khô héo.

"Thưa ngài, ngài có thấy tôi vô dụng không?" Hoa Vị lên tiếng, cậu ta nhìn Sơ Bạch, hạ giọng nói.

Đây không phải là lần đầu tiên Hoa Vị nói những lời như vậy, cậu ta không có cảm giác an toàn, giống như một chiếc bè gỗ trôi nổi trên biển lớn, có thể bị lật úp bất cứ lúc nào, mất đi tất cả.

"Hoa Vị." Sơ Bạch thở dài, "Điều này cậu không nên hỏi tôi."

Cậu nói: "Đây không phải là chuyện tôi có thể đánh giá, có lẽ cậu có thể chú ý đến bản thân mình nhiều hơn, câu trả lời cho vấn đề này cũng nên do chính cậu nói cho mình biết."

"Câu trả lời của tôi không thể quyết định bất cứ điều gì."

"Nhưng tôi..." Hoa Vị vội vàng lên tiếng.

Sơ Bạch ngắt lời: "Hoa Vị, cậu nên tin tưởng vào bản thân mình."

Chứ không phải dựa dẫm vào nước, cậu ta vốn dĩ không phải là cá, cậu ta phải tự quyết định mọi việc của mình, mới có thể sống tốt hơn và lâu dài hơn.

Hoa Vị cố gắng hiểu, nhưng dường như vẫn không hiểu, chỉ có thể tạm thời gác chuyện sang một bên, nói với Sơ Bạch: "Xin lỗi ngài, tôi không nên nói những điều này."

Chỉ là trong khoảnh khắc nhìn thấy Sơ Bạch bình an vô sự, nghĩ đến việc mình làm nhiều nhất cũng chỉ là ký một chữ ký, những việc khác đều không thể làm gì, thậm chí không thể như Lưu Văn Tây đi vận động cho ngài Sơ Bạch, điều này khiến cậu ta cảm thấy thất bại chưa từng có.

Cậu ta cảm thấy không còn mặt mũi nào để gặp Sơ Bạch, nhưng lại rất muốn gặp.

Cậu ta thật sự rất nhớ.

"Thực ra hôm nay đến chỉ là muốn gặp ngài, thấy ngài bình an... tôi rất vui, tôi không làm phiền ngài nữa, ngài nghỉ ngơi sớm đi." Cậu ta cúi đầu, vẻ mệt mỏi trên mặt càng rõ ràng hơn, mấy ngày liền không ngủ ngon, ban ngày lại còn phải huấn luyện không ngừng nghỉ, cơ thể cậu ta có chút không chịu nổi.

Nhưng trong lòng vẫn còn hoang mang, đau khổ.

Cậu ta muốn làm rất nhiều việc cho Sơ Bạch, nhưng cậu ta lại không thể làm gì, sau khi vào quân đội, ngày nào cũng khổ luyện dường như cũng chẳng có tác dụng gì.

Cậu ta không biết ý nghĩa của việc mình làm tất cả những điều này là gì, cậu ta rất mờ mịt.

Sơ Bạch lặng lẽ nhìn Hoa Vị, không biết là đã nhìn ra điều gì hay chưa, chỉ tiến lên vỗ nhẹ vào vai Hoa Vị, nói: "Hoa Vị."

Hoa Vị ngẩng đầu nhìn lại, nhưng lần này ánh mắt có chút né tránh.

"Từ giây phút rời khỏi tinh cầu Teffi, cậu đã hoàn toàn tự do, không cần phải tự trói buộc mình quá nhiều." Sơ Bạch nói: "Cậu có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, miễn là không phạm pháp, cậu hoàn toàn tự do."

"Nếu không nghĩ ra mình cần gì, thì hãy làm những điều khiến bản thân vui vẻ, nếu có thứ gì đó mình muốn, chỉ cần làm những gì cậu cho là sẽ dẫn đến con đường đó..."

"Người bình thường, không có đường tắt." Sơ Bạch nhìn cậu ta, "Đừng đi đường vòng."

Ý nghĩ mơ hồ trong lòng lập tức bị vạch trần, Hoa Vị có chút luống cuống lùi lại một bước.

"Tôi, tôi tạm thời chưa nghĩ ra."

"Quy tắc của Bạch Động rất rõ ràng và tương đối công bằng, mang lại cho người bình thường vô số cơ hội." Sơ Bạch đứng dưới ánh đèn đường, ánh sáng lọt vào đôi mắt bạc của cậu, khiến chúng càng thêm sáng hơn một chút, "Ở đây, chỉ có cậu muốn hay không muốn, so với việc để người khác làm kim chỉ nam, có lẽ cậu tự có phương hướng và phán đoán của riêng mình sẽ tốt hơn."

"Tôi chỉ là một khách qua đường trong cuộc đời trăm năm của cậu, tôi chỉ có thể nói với cậu rằng, cậu đã cố gắng hết sức, cậu đã nỗ lực, nhưng cậu cụ thể là người như thế nào, nên do chính cậu định nghĩa mới đúng."

Nói xong, Sơ Bạch không dừng lại nữa, đi thẳng qua Hoa Vị, cậu hiểu sự hoang mang của Hoa Vị, nhưng từ giây phút rời khỏi tinh cầu Teffi, cậu ta đã có được cuộc sống mới.

Cậu ta nên có sự lựa chọn của riêng mình, suy nghĩ của riêng mình, chứ không phải sống vì người khác, bị người khác trói buộc.

...

Sơ Bạch trở về nơi ở của mình, lần này cậu hoàn toàn thả lỏng, có thể nghỉ ngơi thật tốt vài ngày.

Cậu vừa mở mục tin tức của căn cứ, bật chế độ đọc tin tức về tình hình chiến sự mới nhất ở tiền tuyến, vừa dọn dẹp nhà cửa.

"Đội quân tiên phong của Linh Khung bị đánh bại nặng nề trong cuộc chạm trán đầu tiên..."

Giọng đọc máy móc phát ra từ thiết bị đầu cuối, Sơ Bạch để robot dọn dẹp sàn nhà, cậu dọn dẹp ghế sofa, trên đó còn có hai chiếc áo khoác của Cận Văn Tu, cậu tiện tay ném vào giỏ quần áo mà robot mang theo để đem đi giặt.

Cũng lúc đó, một hộp gì đó rơi ra từ túi áo khoác.

Sơ Bạch cúi xuống nhặt lên xem, là một hộp thuốc lá đã mở nắp.

Thấy vậy, Sơ Bạch hơi ngạc nhiên.

Hình như cậu chưa từng thấy Cận Văn Tu hút thuốc, kiếp trước thấy nhiều hơn, kiếp này thì...

Cậu vô thức đổ ra vài điếu thuốc kiểu cũ này, trên đó có mùi thuốc lá thoang thoảng, rõ ràng hơn là có mấy điếu thuốc bị bóp méo nhưng vẫn được đặt lại vào hộp.

Giống như...

Sơ Bạch nghĩ một chút, bắt chước động tác hút thuốc của Cận Văn Tu, vừa hay ngón tay chạm vào chỗ lõm trên điếu thuốc.

Giống như rất muốn hút, nhưng cuối cùng lại không hút, chỉ dùng sức ấn mạnh đầu thuốc, giải tỏa cơn thèm muốn trong lòng.

Sơ Bạch đặt thuốc lá trở lại, cất vào người mình, lại lục lọi trong túi áo khoác của hắn, xác định không có gì nữa mới ném vào giỏ đồ bẩn.

Mấy ngày tiếp theo, cậu hoàn toàn thả lỏng, cũng không ra ngoài mà chỉ ở lì trong nhà, thỉnh thoảng xem tin tức về tiền tuyến.

Trận chiến này không kéo dài lắm, ngoài mấy ngày cậu rời khỏi chiến trường để trở về căn cứ phía Đông, bọn họ lại đánh thêm ba ngày nữa.

Cuối cùng kết thúc với việc quân đội Linh Khung thua trận, chỉ có lác đác vài người chạy thoát, Cảnh Lan đương nhiên cũng chạy về.

Điều này cũng nằm trong dự đoán, nhưng sau trận chiến này, chiến tranh giữa hai tinh vực sẽ chính thức bùng nổ, sau đó Hoàn Nhũng rất có thể cũng sẽ bị cuốn vào, tức là toàn bộ tinh vực sẽ bước vào chiến tranh toàn diện.

Sơ Bạch dựa vào ghế tựa, sau khi xem tin tức mới nhất, không hiểu sao lại có chút cảm giác cấp bách, nghĩ một chút lại thức đêm sửa đổi giáo trình huấn luyện.

Hy vọng khi cuộc chiến thực sự nổ ra, sẽ có ít thương vong hơn.

Thực ra dù tin tưởng Cận Văn Tu, nhưng đến lúc này cậu vẫn có chút không yên lòng.

Tình hình hiện tại đã hoàn toàn khác với kiếp trước.

Chiến tranh tinh vực bùng nổ sớm hơn ba năm.

Sơ Bạch khẽ thở dài.

Thôi bỏ đi, đây không phải là phạm vi cậu nên suy nghĩ, cứ để Cận Văn Tu tự lo liệu đi, cậu chỉ cần làm một Thiếu úy đủ tư cách để thực hiện yêu cầu của Vực chủ là được.

Sau khi chiến dịch này kết thúc, một nửa số binh lực đã trở về, số còn lại tạm thời ở lại căn cứ phía Đông để hồi phục, chuẩn bị phân phối lại.

Cận Văn Tu trở về cùng với quân lính, nhưng Lã Tư ở lại chỉ huy toàn cục, hắn phải về thành Động Tâm một chuyến, đồng thời, cũng như lời hắn đã dặn dò người chuyển tới Sơ Bạch trước đó, đưa Sơ Bạch đi cùng.

Ngày nhận được tin tức, Cận Văn Tu đã sắp đến nơi.

Sơ Bạch cũng đã sớm thu dọn đồ đạc xong, cậu không hiểu sao lại có chút căng thẳng, không có khẩu vị, chỉ uống qua loa hai chai dung dịch dinh dưỡng.

Theo đại quân hạ cánh xuống căn cứ phía đông, đầu tiên là đội ngũ y tế ra ngoài đưa những người lính bị thương vào trong, sau đó những người khác lần lượt tiến vào một cách trật tự, đi đến khu nhà ở đã được sắp xếp sẵn.

Sơ Bạch mang theo hành lý đã thu dọn xong đi ra ngoài, đội ngũ của Cận Văn Tu chuẩn bị trở về thành Động Tâm đang ở bên ngoài, không vào căn cứ.

Cậu cứ nghĩ rằng lên tàu bay rồi chưa chắc đã gặp được hắn, kết quả còn chưa đến cửa, đã nhìn thấy từ xa một bóng người đứng đó, đang nói chuyện với lính canh ở cửa, tiện thể chỉ huy trật tự.

Sơ Bạch nhìn từ xa, ổn định tinh thần, vừa bước lại gần vài bước, đối phương cũng như nhận ra điều gì đó mà quay đầu lại, nhìn về phía cậu từ xa.

Trong khoảnh khắc này, ánh mắt của họ giao nhau ngắn ngủi trên không trung.

Sơ Bạch nhanh chóng thu hồi ánh mắt, cậu cũng không biết tại sao mình lại né tránh, khi kịp phản ứng, tầm nhìn đã chuyển hướng sang nơi khác.

Nhưng chưa đi được hai bước, trước mặt cậu đột nhiên xuất hiện một bóng đen.

"Đi thôi."

Cận Văn Tu vậy mà lại trực tiếp đi tới, rất tự nhiên xách lấy hành lý trên tay Sơ Bạch, hành động thẳng thắn này khiến Sơ Bạch không khỏi sững sờ, sau đó vội vàng nhìn xung quanh.

Quả nhiên, nơi đây người người tấp nập, vô số ánh mắt từ xa hoặc gần đều đổ dồn về phía bọn họ.

Như vậy có phải là... quá công khai rồi không.

Sơ Bạch cảm thấy lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi.

Cậu liếc nhìn xung quanh, nhận ra đã làm mất thời gian nên phải nhanh chóng đuổi theo, lúc quay đầu lại, đối phương vậy mà vẫn đứng trước mặt cậu.

Dường như đang lặng lẽ chờ cậu xem hết phản ứng của mọi người xung quanh.

"..." Sơ Bạch cảm thấy mặt hơi nóng lên.

Quá rõ ràng!

Trước đây Cận Văn Tu rõ ràng sẽ đi thẳng luôn, bây giờ hắn đang làm gì vậy!

Nhận thấy ánh mắt xung quanh ngày càng nhiều, Sơ Bạch đành phải chủ động tiến lên, đến gần thì hạ giọng nói: "Sao anh không đi?"

Cận Văn Tu nhướn mày, cũng phối hợp hạ thấp giọng: "Anh tưởng em còn có việc."

Sơ Bạch: "......"

Trong tình huống này hoàn toàn không cần thiết, chỉ khiến mọi người xung quanh chú ý thôi.

Sơ Bạch rất muốn nói gì đó, nhưng vừa quay đầu lại đã thấy vẻ mặt ngơ ngác của Cận Văn Tu.

- Cậu cảm thấy hắn đang giả vờ.

Nhưng lại quá giống, cậu không tìm ra sơ hở.

"Đi thôi." Sơ Bạch nuốt một hơi, nói.

Nhưng người bên cạnh không nhúc nhích, ngược lại còn hỏi: "Không có việc gì nữa rồi?"

Vô số ánh mắt giống như những quả cầu lửa nóng rực, khiến Sơ Bạch đã không thể chờ đợi thêm được nữa, cậu liếc nhìn đối phương, cứng rắn nói một câu: "Hết rồi."

Nói xong, cậu đi thẳng ra ngoài.

Thấy vậy, Cận Văn Tu cười nhẹ, xách hành lý chậm rãi đi theo.

Hai người một trước một sau, dưới ánh mắt của mọi người rời khỏi căn cứ.

Trở lại tàu bay, Sơ Bạch cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Với người khác có lẽ không sao, nhưng Cận Văn Tu...

Người này vốn đã nhận được quá nhiều sự chú ý, quan trọng hơn là, cậu thật sự có chút mờ ám với hắn.

Lúc này tiết lộ ra ngoài dường như không ổn lắm, nhưng đối phương như lại không quan tâm.

"Về thành còn cần chút thời gian, đến phòng ăn chút gì đi." Cận Văn Tu đi từ phía sau lên, sau lưng còn có vài binh sĩ đi theo.

"... Ừm, được." Sơ Bạch liếc nhìn rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

"Đi theo anh." Cận Văn Tu đuổi mấy binh sĩ đi, dẫn Sơ Bạch về phòng.

Lúc này, hành lang trống trải chỉ còn lại hai người bọn họ, quả thật thoải mái hơn một chút.

Nhưng Sơ Bạch cũng không nói gì, mãi đến khi về phòng, cậu mới thẳng thắn nói: "Nếu anh còn chưa muốn công khai chuyện giữa chúng ta, tại sao lại làm như vừa rồi?"

Sơ Bạch không hiểu, cậu cho rằng Cận Văn Tu đã không muốn nói ra vào ngày hôm đó, tức là vẫn chưa muốn công khai, bất kể là vì lý do gì, như đối phương nói là cảm thấy thời điểm đó không thích hợp cũng được, hay là vì lý do khác cũng được, cậu đều có thể hiểu, giống như lúc trước cậu không muốn đối mặt vậy.

Nhưng bây giờ...

Mặc dù nhìn từ vừa rồi, đối phương không làm gì quá đáng, nhưng hắn là Cận Văn Tu, những hành động này đã đủ bất thường rồi.

Cận Văn Tu hiếm khi dừng ánh mắt lại, bật cười nói: "Em đang nghĩ gì vậy, ai nói anh không muốn công khai."

"Nhưng hôm đó anh..."

"Anh đã nói rồi, anh chỉ cảm thấy không thích hợp."

Sơ Bạch khựng lại, thực ra nghe có vẻ giống một cái cớ, như thể muốn trì hoãn chuyện này vậy.

"Anh chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề có công khai trước mặt người ngoài hay không, điều đó không quan trọng, cũng không ảnh hưởng đến anh." Cận Văn Tu tiến lên hai bước, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Sơ Bạch trong lòng bàn tay mình, "Anh chỉ nghĩ, nếu chúng ta muốn nói chuyện này, cần một thời gian và địa điểm tốt hơn."

Sơ Bạch nhìn bàn tay bị nắm chặt, cố gắng rút lại, nhưng không thoát ra được.

Trong lúc nhất thời có chút căng thẳng nên không nghe rõ lời đối phương nói, chỉ mím môi, nhìn thẳng qua.

"Hôm đó không thích hợp để nói về chuyện này." Cận Văn Tu hiếm khi có vẻ mặt dịu dàng như vậy, "Đó là ngày em được sống lại, anh cảm thấy dành thời gian để em tự mình tiêu hóa chuyện này sẽ quan trọng hơn."

Sơ Bạch chớp mắt, đã hiểu.

Hóa ra không phải là lời từ chối.

Nói ra thì cậu và Cận Văn Tu có chút khác biệt ở điểm này, cậu luôn thích quyết định hoặc xác định những việc "nên" làm thì sẽ thực hiện ngay, giống như lúc trước sau một đêm với Cảnh Lan, với tâm lý chịu trách nhiệm, cậu đương nhiên ép buộc bản thân chấp nhận, rồi nhanh chóng ở bên nhau.

Cũng như lần này, đã quyết định nói rõ với Cận Văn Tu thì sẽ nói thẳng, dù sao sự giúp đỡ của đối phương và khoảng cách giữa bọn họ ngày càng gần khiến cậu không thể làm ngơ, trong khoảnh khắc xác định này, cậu rất muốn cho đối phương một câu trả lời.

Nhưng rõ ràng, Cận Văn Tu không nghĩ như vậy.

"Chuyện như vậy không cần phải vội, chúng ta còn nhiều thời gian, anh cảm thấy..." Cận Văn Tu từng chút một nắm lấy tay Sơ Bạch, từng chút một luồn vào giữa các ngón tay của đối phương, cho đến khi mười ngón tay đan vào nhau, "Chúng ta nên tận hưởng khoảnh khắc xác định mối quan hệ."

Chứ không phải ở một hành lang lạnh lẽo không có gì, chỉ bằng một lời xác nhận qua loa đã quyết định tất cả.

Sơ Bạch nhìn thẳng vào ánh mắt nóng rực của hắn, lực trên tay vô thức bị cuốn theo, nắm chặt lấy tay đối phương.

Rõ ràng miệng hắn nói "không vội", nhưng ánh mắt lại mang theo sự kìm nén và cấp bách đến cực điểm, phức tạp như muốn kéo người ta vào vực sâu xoáy nước.

Cận Văn Tu...

Đúng vậy, hắn vẫn luôn là một người như vậy.

Đằng sau mỗi quyết định, đều là những toan tính lâu dài.

Sơ Bạch hơi nghiêng đầu đi, cố gắng duy trì vẻ ngoài bình tĩnh, cố gắng không để đối phương nhìn thấy rung động trong lòng, nhẹ giọng đáp:

"Vâng."