Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ

Chương 460



Đang lúc ấy, chợt nghe một giọng nói thanh thúy truyền tới. “Không xong rồi, không xong rồi!”

Mọi người quay đầu nhìn, không phải Lưu Manh Manh thì là ai, Lưu đại thẩm mắng. “Con bé chết dẫm kia, con đi đâu vậy hả? Trễ như vậy mới về?!”

“Mẹ, không xong rồi,” Lưu Manh Manh thở hổn hển nói. “Hôm nay con vào núi, ở trong núi gặp phải phu quân của Nguyễn nương tử, bọn họ dẫn theo rất nhiều người, khả năng cao là tới bắt Nguyễn nương tử. Con sợ họ biết được nơi này, nên qua loa lừa gạt, sợ bọn họ đuổi theo, còn cố ý đi nhiều đường vòng, bây giờ mới về tới.”

“Phu quân của Nguyễn nương tử?” Đại Sơn hỏi.

“Phải,” Lưu Manh Manh ra dấu. “Thân cao cao, rất dễ nhìn, người mặc đồ đen. A ——” Lưu Manh Manh hét lên một tiếng, chỉ về phía bóng đêm. “Tại sao ngươi lại ở đây?”

Người đứng đó thân cao cao, dáng dấp tuấn mỹ, người mặc hắc y, không phải phu quân Tưởng Nguyễn như Lưu Manh Manh miêu tả thì là ai? Sau lưng hắn còn dẫn theo một số người, đều rất lạ mặt. Toàn bộ các thôn dân thôn Thanh Bình đều đứng dậy, tất cả mọi người biết rõ thân thế Tưởng Nguyễn, đối diện với tên trượng phu lòng lang dạ sói này tất nhiên rất thống hận, Đại Sơn ngăn trước mặt người hắc y, nói. “Ngươi muốn làm gì?”

Tề Phong nhíu mày, luôn cảm thấy các thôn dân có địch ý rất lớn với họ, mặc dù không biết tại sao, Tề Phong vẫn nói. “Chư vị, bọn ta không phải người xấu, bọn ta tới chỉ vì muốn tìm thiếu phu nhân thôi, sau khi tìm được bọn ta lập tức đi ngay, sẽ không quấy rầy mọi người, sẽ không để lộ tin tức về nơi ở của mọi người ra ngoài.”

“Bạch nhãn lang giả nhân giả nghĩa, cút!” Tiểu Sơn ôm đòn gánh vọt tới, Tưởng Tín Chi chỉ nhẹ vươn tay, đòn gánh đã bị chặn lại, hắn nghi ngờ nói. “Có ý gì?” Vô duyên vô cớ, sao lại thành bạch nhãn lang? Nhìn dáng vẻ, quả thật người trong thôn rất bất mãn với họ.

Đại Sơn ngăn Tiểu Sơn lại, nhìn xung quanh, chắc chắn người mặc đồ đen là phu quân của Tưởng Nguyễn, người này nhìn khí vũ hiên ngang, ai ngờ lại là một tên cầm thú, Đại Sơn cứng rắn nói. “Nơi này của bọn ta không có phu nhân gì cả, đều là người trong thôn, sợ rằng công tử tìm lộn chỗ rồi.”

Lời còn chưa dứt, đã nghe tiếng hét cao vút từ trong căn phòng sáng đèn truyền ra. “A —— ”

Giọng nói này mọi người không xa lạ gì, chình là Tưởng Nguyễn. Sắc mặt Tiêu Thiều và Tưởng Tín Chi đồng loạt biến đổi, kêu. “A Nguyễn-----” nhấc chân muốn đi vào trong.

Giọng nói lo lắng của Vương bà tử vang lên. “Nguyễn nương tử sắp không xong rồi, không có sức, phải làm sao đây?”

Đại Sơn ngăn cản Tiêu Thiều, tức giận nói. “Ngươi đừng hòng tổn thương cô ấy, nếu ngươi dám tổn thương cô ấy, ta sẽ lấy mạng ngươi!”

Tiêu Thiều lạnh lùng nhìn Đại Sơn một cái, tâm trạng cực kỳ không vui, đưa tay bắt lấy tay Đại Sơn, một giây sau, Đại Sơn bay ra ngoài.

Thôn dân xung quanh lập tức kêu lên, toàn bộ vây lại. Tề Phong cảm thấy rất khổ não, chuyện này không nhất thiết phải nháo lớn như vậy, cũng có thể giải quyết trong hòa bình, sao lại thành như vậy. Tiêu Thiều không thèm nhìn ai, lập tức nhấc chân đi về phía căn phòng kia. Tưởng Nguyễn yếu ớt đến mức kêu không thành tiếng, nhưng vào lúc này, mơ hồ như nghe được giọng Tiêu Thiều, vốn thần trí không rõ bất ngờ thanh tỉnh lại, nàng nói. “A Thiều ——”

Tiêu Thiều nghe thấy giọng nàng, trong nháy mắt lập tức phá cửa mà vào, thôn dân xung quanh muốn ngăn cũng không ngăn được, Đại Sơn thấy vậy thì đứng lên bắt lấy Tiêu Thiều. “Ngươi muốn làm gì?”

“Ngươi mới muốn làm gì?” Cẩm Nhị một cú đánh ngã thiếu niên, vốn nhìn thiếu niên không vừa mắt, người này còn ra vẻ rất quen thuộc với Thiếu phu nhân, bỗng dưng chọc Thiếu chủ nhà mình tức giận, Cẩm Nhị cười một tiếng. “Chuyện phu thê nhà người ta, liên quan gì đến ngươi?”

Mấy phụ nhân trong phòng nhìn thấy có người đột nhiên xông vào đều hét lên. Tưởng Nguyễn mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy Tiêu Thiều, nước mắt lập tức rơi xuống, nàng nói. “A Thiều, A Thiều, rốt cuộc huynh cũng tới…”

“Ta tới trễ,” Tiêu Thiều tam lưỡng bộ nửa quỳ trước giường, nắm chặt tay nàng, nói. “Thật xin lỗi.”

“Ta… Cứu con chúng ta…” Tưởng Nguyễn nói. “Mau cứu con…” Thấy Tiêu Thiều, tim Tưởng Nguyễn như được thả lỏng, ý nghĩ duy nhất chính là bảo hộ đứa bé trong bụng, nàng cảm giác được sức lực toàn thân và sinh mạng đang trôi qua, chỉ muốn Tiêu Thiều có thể cứu được bé con, đây là con của nàng và Tiêu Thiều, nàng không muốn mất đi.

“A Nguyễn, chịu đựng, nàng và bé con sẽ không sao cả, ta tới rồi, không sao đâu, nàng đừng sợ, đừng từ bỏ.” Tiêu Thiều cầm tay nàng, thanh niên xưa nay vui giận không hiện, giờ hốc mắt lại đỏ, giọng nói run rẩy, nhưng mười phần kiên định, nói. “A Nguyễn, chịu đựng.” Hắn quay đầu nhìn mấy phụ nhân đứng sợ ngây người bên kia, thanh niên luôn cao ngạo lần đầu tiên khẩn cầu. “Xin hãy giữ mạng cho nàng!”

Mới đầu có người xông vào khiến mấy người Vương bà tử và Quế tẩu giật mình, sợ mất hết hồn vía, nhìn dáng vẻ người kia hình như là trượng phu của Tưởng Nguyễn. Nhưng theo như nghe kể thì phu quân của Tưởng Nguyễn là một kẻ phụ bạc, vậy mà giờ nhìn thấy biểu hiện của người này lại không phải vô tình với Tưởng Nguyễn, họ cũng là người từng trải, ánh mắt thanh niên này nhìn Tưởng Nguyễn đều là thương yêu và đau lòng. Về phần Tưởng Nguyễn, tới thôn Thanh Bình lâu như vậy, nàng luôn mỉm cười đối đãi mọi người, nhưng đây là lần đầu tiên họ thấy Tưởng Nguyễn như vậy, cứ như đến tận hôm nay mới bỏ xuống lớp ngụy trang, toàn tâm toàn ý tin tưởng người trước mắt.

Tiêu Thiều nắm lấy tay Tưởng Nguyễn, hắn nói bên tai nàng. “Nàng không thể bỏ lại ta một mình, A Nguyễn, ta bỏ lỡ nàng một đời, đời này không muốn bỏ lỡ nữa, chờ tất cả mọi chuyện lắng xuống, ta cùng nàng làm chuyện nàng muốn làm, nàng muốn đi đâu cũng được, ta đều sẽ đi cùng nàng. Đừng rời bỏ ta...” Nước mắt hắn từng giọt từng giọt rớt xuống, khiến người ta kinh ngạc, thanh niên lạnh như băng nước mắt lại cực kỳ nóng bỏng.

Vành mắt Tưởng Nguyễn đỏ lên, nàng không bỏ được Tiêu Thiều. Có lẽ chỉ khi con người đi sai đường một lần mới phát hiện tất cả mọi thứ hiện tại trân quý biết bao. Đời này, Tiêu Thiều là món quà ngoài ý muốn nhất của nàng, may mắn biết bao mới gặp được hắn, nếu như mình chết, Tiêu Thiều một mình lẻ loi sống trên cõi đời này, hắn cũng sẽ rất đau khổ. Tưởng Nguyễn nhắm hai mắt, lần nữa siết chặt quả đấm.

Mấy người Quế tẩu thấy thế mắt cũng đỏ oạch, Vương bà tử lanh mắt, liếc cái đã nhìn ra Tưởng Nguyễn bất đồng, vội vàng cao giọng nói. “Nguyễn nương tử, không tệ, cứ vậy, dùng sức!” Bà vừa giúp Tưởng Nguyễn đỡ đẻ, vừa lên tiếng khích lệ. Tiêu Thiều cũng nắm thật chặt tay Tưởng Nguyễn, một mực khích lệ nàng.

Đêm này dài đằng đẵng, khi mặt trời vừa ló dạng, tiếng khóc đầu tiên của bé sơ sinh vang lên khắp chân trời, người trong phòng ngoài phòng đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Đại Sơn và các thôn dân đều bị Cẩm y vệ vây quanh không thể đến gần, nhưng nghe thấy giọng nói vui mừng kinh ngạc của Vương bà tử từ bên trong vang lên. “Là sinh đôi trai gái, Nguyễn nương tử thật có phúc!”

“A Nguyễn...” Tưởng Tín Chi thoáng buông lõng, vội vàng đi vào nhà, ngay sau đó liền thấy Quế tẩu đi ra, nhờ mấy cô con dâu nhà hàng xóm đi nấu nước đường, cả đêm Tưởng Nguyễn sinh con, hung hiểm cực kỳ, cuối cùng thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, khiến lòng mọi người căng thẳng vô cùng, nếu không phải cuối cùng có thanh niên hắc y tới, chỉ sợ không biết nàng có thể kiên trì nổi không.

Quế tẩu thở dài, nhớ tới cảnh vừa rồi sau khi bé con được sinh ra, thanh niên không thèm liếc nhìn con một cái, ánh mắt chỉ tập trung trên người Tưởng Nguyễn. Dáng vẻ lo lắng căng thẳng ấy khiến lòng người nhìn ê ẩm, lúc ấy tẩu liền biết, thanh niên này và Tưởng Nguyễn quan hệ không cạn, chỉ sợ chuyện không như Tưởng Nguyễn nói. Nếu người này là phu quân của Tưởng Nguyễn, nhất định là một người rất yêu thương thê tử.

Trong phòng, trẻ sơ sinh trong tả được lau chùi sạch sẽ, bé con rất đáng yêu. Là ca ca và muội muội, đặt nằm bên cạnh Tưởng Nguyễn. Cơ thể Tưởng Nguyễn còn rất yếu ớt, Tiêu Thiều luôn nắm nàng tay, Tưởng Nguyễn cười nói. “Ta muốn nhìn con.”

“Đừng cử động.” Tiêu Thiều cau mày ngăn nàng lại, bản thân bế con cho nàng nhìn, động tác của hắn còn rất vụng về, tư thế bế không đúng, cũng may hai đứa bé không yếu ớt, cũng không khóc. Tuy nhiên trẻ con mới sinh làn da nhăn nheo, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một cục, Tiêu Thiều thấy cũng sửng sốt, chậc một tiếng, nói. “Xấu quá đi mất.”

Mới sinh ra đã bị cha ruột chê, Tưởng Nguyễn trợn mắt nhìn Tiêu Thiều, Tiêu Thiều ôm bé con tới trước mắt Tưởng Nguyễn, Tưởng Nguyễn đưa tay trêu chọc bé, lòng đều là vui mừng. Vào thời khắc này tất cả mọi đau đớn biến mất, mọi thứ đều rất đáng giá. Sinh mạng kỳ diệu thật, đây là con của nàng và Tiêu Thiều. Nàng nói. “Ta vẫn chưa đặt tên cho bọn nhỏ, luôn muốn chờ huynh.” Không thấy Tiêu Thiều trả lời, Tưởng Nguyễn ngẩng đầu nhìn lên, Tiêu Thiều đang sâu sắc nhìn nàng.

“Huynh nhìn ta làm gì?” Tưởng Nguyễn hỏi.

“Thật xin lỗi,” Tiêu Thiều thấp giọng nói. “Lâu như vậy, một mình nàng, nhất định rất khổ cực. Ta tới quá muộn, suýt chút nữa...” Suýt chút nữa, đã mất đi nàng. Tiêu Thiều vươn tay vuốt tóc Tưởng Nguyễn, nếu mất đi Tưởng Nguyễn, hắn không dám nghĩ.

Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Có là gì đâu, nơi này rất tốt. Nhưng sao ta cứ có cảm giác, hình như huynh không quá thích hai con?” Lòng Tưởng Nguyễn hơi khẩn trương, từ sau khi Tiêu Thiều xuất hiện thái độ đối với hai bé cứ lạnh nhạt, sao hắn lại như thế, là bởi vì hắn không thích con sao?

Tiêu Thièu chần chừ nhìn hai con khỉ nhỏ trong tả, vùi đầu vào hõm vai Tưởng Nguyễn, hít một hơi thật sâu, giống như muốn khắc sâu mùi hương của nàng vào lòng, hắn nói. “A Nguyễn, sau này… Đừng sinh nữa.”

Nhìn nàng sinh con, từng giây phút như bước vào quỷ môn quan, đời này đừng có thêm một lần nào nữa. Cảm giác kinh hoảng khi không thể làm gì chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn, thấy người thương đau đớn khổ sở lại không thể làm gì. Con thì thế nào? Chỉ cần Tưởng Nguyễn còn sống, hắn không hy vọng Tưởng Nguyễn bị khổ như vậy nữa.