Sống Lại Trong Mắt Chỉ Còn Có Ngươi

Chương 47



Lân My bận trên người một bộ y phục mỏng với màu hồng nhã, cô trang điểm không quá đậm với mái tóc dài mượt buông xõa trông xinh đẹp lộ rõ từng đường nét làm rung động lòng người, khi vừa thấy Thiên Vũ đi vào

và đóng lại cửa mới tỏ ra một chút e dè tự tay rót một ly rượu mang tới: " Vương Gia!"

Thiên Vũ không nói cũng không động, chỉ im lặng ngắm nhìn thật kỹ làm khuôn mặt yêu kiều càng thêm ửng đỏ: " Vương gia nếu cứ nhìn thần thiếp như vậy thật làm thiếp ngại ngùng."

" Vậy sao?" Thiên Vũ khẽ nói rồi nắm lấy cái cổ tay đang dâng rượu trước mặt mình.

Tay bị nắm lấy Lân My mới thẹn thùng: " Vương gia!"

" Bản vương không nên chỉ là ngắm nhìn thôi phải không?"

" Người nói mà không biết xấu hổ!"

Thiên Vũ cười nữa môi, tay còn lại hắn cầm lấy ly rượu trên tay cô rồi uống cạn: " Không chỉ có hương thơm, ngay cả rượu cũng làm

người sảng khoái như vậy?"

Hắn mang một bông hoa tứ sắc duy nhất còn sót lại ở Tần Di cung cài lên tóc cô: " Mỹ nhân lại càng không thể thiếu, ngươi nói có đúng không."

Nội trong một ngày những cây hoa tứ sắc quý hiếm ở Tần Di cung đều được Thiên Vũ ra lệnh loại bỏ và chỉ giữ lại một đóa duy nhất, hắn lại mang hoa đó cho nàng không phải ngụ ý muốn nói rằng hắn chỉ cần mình nàng thôi sao?

Lân My tự đắc thầm cười, đáng lý không

cần tới cái gì gọi là Huân hương này nữa, vương gia đến cuối cũng phải xiêu lòng trước mình: " Vương gia, thần thiếp..."

Lân My chủ động sà vào lòng hắn, tựa

mặt ở ngực hắn, muốn cho hắn tất cả mọi thứ của nàng. Nhưng đột nhiên hơi thở lại cảm

thấy thật khó khăn.

Thiên Vũ không có hành động gì, chỉ im lặng tùy ý cái thứ đáng ghê tởm trong mắt đang câu dẫn mình.

" Thần thiếp....!" Lân My mỗi lúc một khó chịu hơn, lòng ngực bắt đầu quặn thắt lại đau đớn, nàng khụy gối ôm lấy ngực cố gắng hít thở:

" Sao lại như vậy?"

Thiên Vũ lạnh lùng " Hừ!" một tiếng rồi dùng chân đá ra tay nàng đang nắm vạt áo hắn: " Vương gia...!"

Hắn thản nhiên tiến lại ghế ngồi xuống, dùng tay chống đầu nhìn Lân My đau đớn trên nền đất: " Đau? Khó thở?"

Lân My tái mặt, bây giờ nàng lập tức hiểu ra: " Là do người?"

" Không phải do ngươi sao?"

"..."

" Nữ nhi ngu xuẩn!" Thiên Vũ điềm đạm rót thêm một ly rượu mà uống.

" Tại sao? Tại sao ngài lại đối xử với ta như vậy... ta đã làm gì sai chứ?"

Ánh mắt hắn trở nên sắc lạnh đầy sát khí bắn về phía nàng, khiến Lân My cảm thấy cả thân mình như có tảng băng bao phủ không rét mà run: " Ngươi làm gì sai sao?"

Thiên Vũ đứng lên đi đến trước mặt nàng dùng tay nắm mạnh cằm nâng lên khuôn mặt xinh đẹp động đầy lệ, đối diện với hắn nàng vô cùng sợ hãi.

" Cái mà nhà ngươi sai đó là dám cùng ả họ Ninh thông đồng dùng huân hương ám hại ta, ngươi không rõ sao?"

" Thiếp...." Lân My kinh hãi, làm thế nào

Thiên Vũ có thể biết chuyện này: " Thiếp... thiếp không có..."

" Ngươi dám nói lại một lần nữa?"

" Thiếp chỉ là muốn người sủng ái mình mới... thiếp không có muốn hại vương gia...huân hương đó chỉ là..."

Thiên Vũ nhếch môi: " Cho dù là do ngươi ngu xuẩn mới bị kẻ khác lợi dụng nhưng ngươi có biết cái ngươi sai nhất ở đây là gì?"

Hắn tựa như nâng lên một tầng sát khí mà siết mạnh tay hơn: " Ngươi cũng thật có tài, đã rất lâu rồi mới có kẻ có gan làm ta phẫn nộ đến nhường này."

" Thần thiếp không.....á....a.aa!" Chỉ trong chớp mắt Lân My đã ôm lấy gương mặt đầy máu của mình bò lăn trên đất trong thật thê thảm.

Thiên Vũ đứng thẳng người, hắn lạnh lùng dùng khăn lau đi máu trên thanh dao trong tay mình: " Cái mà ngươi sai chính là dám dùng bàn tay dơ bẩn của mình chạm vào y."

" Mặt ta....gương mặt của ta.....a a...a!"

" Ngươi đâu."

Nghe tiếng gọi đám lính lập tức đi vào: " Vương gia."

" Lôi cô ta xuống, bất cứ làm cách nào cũng phải khiến cô ta khai ra ai là người đứng sau sai khiến. Không được để ả chết biết chưa?"

" Thần tuân lệnh."

Lân My đau đớn run sợ, cả gương mặt đầy máu quỳ lạy van xin: " Vương gia xin tha tội... vương gia.... đều là lỗi của ta... xin người tha tội!"

" Nếu còn không câm miệng lại ta sẽ ném người làm thú vui cho tất cả binh sĩ ngoài

kia. Có muốn thử hay không?"

"Không… ta…"

" Kéo đi."

" Dạ!"

- ------------------------------------------------------------

Ở Xưng gia lúc này đang tổ chức tiệc linh đình, Xưng Hùng đại công tử sắp lấy thêm tiểu thiếp, ngay cả vị Cao đại nhân cũng đến chúc mừng, không ngờ lúc này gia nhân lại có vẻ hoảng hốt chạy vào thông báo cho Xưng Ứng: " Lão gia."

" Có chuyện gì mà hớt hải vậy?"

" Lão gia không xong rồi, bên ngoài có hai người gây náo loạn nói muốn đòi người chính là vị tiểu phu nhân mà thiếu gia đưa về, còn đánh người của chúng ta bây giờ sắp đánh tới

đây rồi."

" Cái gì?"

Vị Xưng lão gia này còn chưa định thần thì một tên thanh niên trên người bận y phục xám đứng dậy vỗ bàn, kẻ này không ai khác chính là Xưng đại công tử, Xưng Hùng: " Dám đến chỗ của ta đòi người, để ta xem chúng là

ai mà dám cả gan như vậy." nói xong hắn hào hùng bước đi.

" Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, còn

không đi theo thiếu gia?"

" Dạ lão gia."

Bên ngoài Thụy Bích đi vào, những tên gia nhân mang theo gậy la to đều bị Tiêu Lụy đánh gục trước khi Thụy Bích đi đến. Y tự nhiên một đường tiến vào trong nội phủ, không nói nhiều mà đi từng nơi một để kiếm ra người mới thôi: " Tiêu Lũy, ở đây không có. Chúng ta đến chỗ khác tìm."

" Vâng công tử." Tiêu Lũy cũng thật khó khăn ngăn cản Thụy Bích nhưng vô ích khi y chẳng thèm nghe, cũng không thể để y một mình hắn đánh hy vọng những ảnh vệ Thiên Vũ sắp đặt bên cạnh Thụy Bích đã báo về.

Ngay lúc Thụy Bích muốn chuyển hướng tìm thì nghe giọng quát lớn của một tên nam nhân đang dẫn theo cả đám người đông nghẹt cầm đao trên tay đến: " Là tên nào dám

đến đây làm loạn?"

" Ngươi muốn hỏi là ta sao?"

Tên Xưng Hùng chợt ngừng lại la hét ngắm nhìn tiểu mỹ nhân vừa lên tiếng, hắn ngẩn cả người ra mà ngay cả nước miếng cũng muốn chảy dài tới đất.

Tiêu Lũy nhận ra ánh mắt háo sắc của hắn lập tức chặn trước người Thụy Bích: " Nếu còn dám nhìn ta lập tức khiến người không còn có thể nhìn thấy bất cứ thứ gì được nữa." Nếu là thông thường Tiêu Lũy đã có thể nhanh tay lấy mạng hắn, nhưng kẻ này ít nhiều cũng là đại ca của hai vị thiếp hiện thời của Thiên Vũ mà còn là do hoàng đế ban tặng, hắn vốn không được phép ra tay nếu không cho dù là Thiên Vũ cũng khó có thể thay hắn

nói lý.

" Ha ha ha ở đâu lại chạy đến một mỹ nhân như tiên đồng hạ phàm thế này, ta thật đúng là có phúc ngắm nhìn mà!" Nhìn y phục trên người Thụy Bích hắn đương nhiên có thể nhận ra: " Cho dù là nam nhưng ngươi quả thật khiến ta phải động lòng xuân ha ha ha!"

" Ngươi..."

Xưng Hùng vuốt cằm: " Ta nghe nói có kẻ đến làm loạn mới muốn đích thân giết hắn thị uy, nhưng... tiểu mỹ nhân ngươi làm ta đổi ý, ta quyết định sẽ để ngươi làm nam thê của mình có chịu hay không?"

" Tên khốn nhà ngươi."

Tiêu Lũy muốn động thủ thì Thụy Bích ngăn lại, y nhìn thẳng tên Xưng công tử lạnh từ chữ: " Giao người ra đây."