Sống Lại Trong Mắt Chỉ Còn Có Ngươi

Chương 60



" Tiêu Lũy sao lại là huynh. Đã xảy ra chuyện gì?"

Tiêu Lũy nóng ruột nhìn lại phía sau xem có truy binh hay không: " Không có thời gian giải thích đâu, trước hết hãy cứu người đã."

" Được, mau vào trong nhanh lên." Tránh qua một bên để họ đi vào Hạ Uyên không biết xảy ra chuyện gì nhưng cũng dặn gia đinh: " Xem như chưa có chuyện gì xảy ra, nếu có người đến tìm cứ nói không nhìn thấy ai cả biết không?"

" Nô tài biết rồi."

" Canh chừng cửa cẩn thận đừng để ai vào trong, còn có đi gọi Kính đại phu tới phòng của ta."

" Dạ tiểu thư."

Tiêu Lũy nhờ Hạ Uyên dẫn đường đến chính phòng của nàng, hắn để Trung công công nằm xuống mới nói: " Minh Tô giúp ta xử lý các vết máu lưu lại, tránh để lại dấu vết."

" Được, ta lập tức đi ngay."

" Tiêu Lũy, đây là chuyện gì?" Hạ Uyên nhìn máu trên người hắn thì lo lắng: " Huynh bị thương rồi?"

" Không phải, là máu của Trung công công."

" Trung công công... là công công?" Một lão thái giám trong cung sao hắn lại đưa đến đây: " Huynh còn không nói có chuyện gì?"

" Tứ hoàng tử dẫn người đến Tần Di cung vây bắt, Thụy Bích công tử hiện tại đã rơi vào trong tay hắn. Ta cũng không còn cách nào khác mới phải đến đây!"

" Tứ hoàng tử đánh tới Tần Di cung? Vậy còn Đông Vương điện hạ thì sao, sao lại để Thụy Bích bị bắt?"

Loading...

Tiêu Lũy cẩn thận đóng lại các cửa: " Chuyện rất dài dòng, thật ra..." hắn ghé vào tai Hạ Uyên nói nhỏ.

Vừa nghe xong mặt Hạ Uyên đã tái đi: " Có chuyện như vậy? Vậy bây giờ các ngươi phải làm sao?"

" Tứ hoàng tử chỉ hứa sẽ thả bọn ta đi chứ không có nói sẽ không cho người truy bắt, ta hiện tại nếu ra ngoài sẽ rất bất lợi. Đành phải phiền muội thay ta đi một chuyến."

" Không sao, ta làm được." Hạ Uyên vừa nói đã khoác lên áo choàng thì Tiêu Lũy kéo lại tay nàng: " Sao?"

" Nhớ phải cẩn thận."

Hạ Uyên ngẩn người một khắc mới mỉm cười: " An tâm, ta không phải hạng nhi nữ yếu đuối."

- ---------------------------------------------

Chương Long điện mới sáng ra đã phát ra đủ loại tiếng ồn, không ngờ đường đường là hoàng đế một nước lại bị đuổi ra khỏi tẩm cung của mình: " Phi Phi ngươi bình tĩnh lại một chút đi." Thiên Chân vừa nói vừa né các vật thể lạ từ trong ném ra ngoài.

" Ngươi cút đi cho ta, nếu để ta nhìn thấy ta lập tức lấy mạng ngươi đền mạng cho đồ đệ của ta."

" Phi Phi!"

" Cút..."

Thiên Chân xoa thái dương nhìn Khư công công: " Không phải ta đã nói đừng để y biết chuyện này sao?"

" Hoàng thượng, nô tài đã căn dặn rất kỹ những kẻ hầu hạ nhưng không biết vì sao Bình Phi công tử vẫn biết được..."

" Còn chỗ tứ hoàng tử thế nào rồi, hắn đang làm cái gì?"

" Từ khi tứ hoàng tử phong tỏa Tần Di cung thì không có động tĩnh gì khác, nghe nói hoàng tử đã bắt thị nô của nhị hoàng tử còn cho gọi Hà thái y xem bệnh cho hắn... Hoàng thượng coi chừng."

Thiên Chân né qua một bên thì cái bàn rơi rầm xuống đất, không ngờ đã bị trói lại y vẫn có khả năng ném mấy thứ vật nặng này ra ngoài.

"..."

" Hoàng thượng người không sao chứ?"

" Y đang rất tức giận tốt nhất đừng gây phiền, đồ bên trong chắc cũng đã bị phá hết rồi. Cần thì mang thêm đến cho y hả giận đi."

Khư công công vã mồ hôi: " Nhưng....nhưng đó đều là cống phẩm..."

" Có vấn đề?" Hoàng đế lạnh giọng.

" Nô tài lập tức đi ngay."

- ------------------------------

Thụy Bích từ lúc tỉnh lại một câu cũng không

mở miệng, y từ sớm đến tối chỉ ngồi trên giường thẩn thờ như người chết. Cho dù Thiên Uy ở bên cạnh hay Hoàng Duy hết lời khuyên nhủ cũng không khiến y có chút biểu

tình gì: " Thụy Bích, ngươi không muốn nói cũng được nhưng phải ăn chút đồ gì đi chứ."

Hoàng Duy khó xử: " Thụy Bích, nể tình chúng ta từng thân như huynh đệ uống một ngụm nước thôi cũng được, nếu cứ tiếp tục như vậy ngươi sẽ chết đấy." Hắn lại để ly nước trước môi nhưng Thụy Bích vẫn nhất nhất không có phản ứng gì.

Thiên Uy tức giận hất đổ đồ ăn trên bàn rồi tranh lấy ly nước trên tay Hoàng Duy khiến hắn lo sợ: " Tứ hoàng tử."

" Ngươi muốn chết có phải không?" Thiên Uy tiện tay ôm lấy Thụy Bích: " Cho dù ngươi muốn chết thì chưa có sự cho phép của ta cũng không thể chết." Nói rồi hắn tự uống ly nước trên tay rồi áp lên môi Thụy Bích ép y phải nuốt vào.

" Ư..." Thụy Bích trợn tròn hai mắt, y bây giờ mới có phản ứng yếu ớt muốn thoát khỏi Thiên Uy. Sức lực không đủ không thể phản kháng y lập tức cắn xuống lưỡi mình.

Nhận ra ý định của Thụy Bích, Thiên Uy lập tức cho ngón tay vào miệng y, lực cắn quá mạnh khiến tay hắn rỉ ra máu: " Ngươi..."

" Tứ hoàng tử, người chảy máu rồi."

Thụy Bích ngã nằm trên giường mái tóc dài toán loạn mới vất vả bò dậy, y mỉm cười chế giễu rồi phun ra máu trong miệng mình.

Thiên Uy từ lúc nào đã khiến con người này nhìn hắn với ánh mắt xem thường đó, hắn nghiến răng không nói bỏ ra ngoài: " Khốn kiếp."

" Thụy Bích ngươi thật... ngươi cho dù chống đối như vậy thì có ích gì chứ?" Hoàng Duy nhìn dáng vẻ bây giờ của y mà lắc đầu: " Ta sẽ lại cho người mang ít đồ ăn tới cho ngươi."

Khi Hoàng Duy cũng bỏ đi thì con người kiên cường không chịu khuất phục vừa rồi bất chợt trở nên thật yếu đuối, y để nước mắt rơi xuống rồi lặng thầm một mình khóc không để ai nhìn thấy. Ta nhất định không thể chịu thua, ta nhất định phải tin vào Thiên Vũ ca.

Hai cung nữ mang theo cháo tổ yến ở Ngự Thiện phòng đi ra mới đẩy việc cho nhau, cả hai đều tỏ ra rất sợ hãi: " Ngươi mang đi đi."

" Ta không đi đâu, nhiệm vụ mang đến Trữ Lan cung trước nay đều là của ngươi mà. Đừng mang họa cho ta."

" Ta đã mang tới rất nhiều lần nhưng hắn vẫn không chịu ăn. Họa không chỉ có một mình ta, tứ hoàng tử đã nói nếu không có cách khiến hắn ăn thì sẽ giết tất cả chúng ta."

" Vậy biết phải làm sao? Hay ngươi lựa vài lời khuyên hắn thử đi."

" Nếu là bình thường còn được, đằng này hắn một câu cũng không chịu mở miệng cả ngày cứ thờ ơ như người không hồn vậy, nhìn hắn cũng không nhìn qua nói hắn cũng không nghe tới."

" Người các ngươi đang nói là ai?"

Cả hai cung nữ thấy người tới mới quỳ xuống: " Kính an Ngũ hoàng tử."

" Đứng lên hết đi, vừa rồi người các ngươi nói

tới chính là tiểu thị nô bị tứ ca ta nhốt ở Trữ Lan cung?"

" Chuyện này..." Thông thường những chuyện của chủ tử không được tùy tiện nói cho người khác biết nếu không sẽ phải chịu phạt.

Hai cung nữ nhìn nhau không biết làm thế nào thì Thiên Hoài quay lưng đi còn bỏ lời dọa: " Các ngươi không muốn nói cũng được, chờ tới lúc tứ ca ta mang tất cả xử tội chết mới nói cũng chưa muộn."

Phạt và mất mạng họ đương nhiên biết cái nào mới là quan trọng liền quỳ lạy với Ngũ hoàng tử: " Chuyện này... xin Ngũ hoàng

tử cứu mạng."

Thiên Hoài dừng chân lại mỉm cười: " Vậy thì nói cho ta biết người ở Trữ Lan cung lúc này thế nào rồi?"