Thiên Chân mấy đêm liền đều phải ngủ ở ngự thư phòng, chỉ cần vừa thấy bóng của hắn xuất hiện là y như rằng Bình Phi lại nổi điên lên đá đồ lung tung. Khư công công chậm đi tới cúi sâu người: " Hoàng thượng, có tứ hoàng tử xin vào."
Hoàng đế chùng đôi chân mày, hắn xoa xoa hai mi mắt nói với giọng mệt mỏi: " Bảo hắn đi đi, có gì thì đợi đến buổi lâm triều ngày mai hãy nói."
" Vâng hoàng thượng."
Thiên Uy đứng chờ bên ngoài thấy Khư công công trở ra mới chủ động lên tiếng: " Phụ hoàng ta nói thế nào?"
" Bẩm tứ hoàng tử, hoàng thượng tâm trạng gần đây không được tốt nên không muốn cho triệu kiến. Hoàng thượng nói nếu có việc gì xin hoàng tử hãy chờ đến buổi lâm triều ngày
mai."
" Tâm trạng phụ hoàng không tốt?"
" Hoàng thượng chỉ có chút chuyện không vui tứ hoàng tử không cần phải bận tâm, thỉnh người nên trở về nghĩ ngơi không cần phải chờ ở đây nữa."
" Ta biết rồi." Thiên Uy nhiều lần tới vẫn không đồng ý triệu người vào, hoàng đế đối với việc xử trí Thiên Vũ thế nào vẫn tìm cách lẩn tránh không nhắc đến. Hắn đã để cho mấy vị đại thần dâng sớ nói cần phải trị tội Thiên Vũ,
hoàng đế cũng chỉ dùng lý do cần điều tra thêm để đối phó: " Hắn rõ ràng không muốn giết Thiên Vũ."
Thiên Uy nghiến răng: " Nếu người làm phụ hoàng như ngươi không nỡ xuống tay thì hãy để ta thay thế đi."
Thụy Bích không giống mọi ngày nhốt mình trong phòng lại có tâm tình ra hậu viên của Trữ Lan cung ngắm hoa, từ lúc gặp được Thiên Vũ y cứ nhiên vui vẻ trở lại, việc ăn uống cũng không kén như trước làm Quan Chân cũng mừng thay Thụy Bích: " Hôm nay
tâm tình tốt như vậy còn ra ngoài này dạo chơi?"
" Tể tướng tiểu thư."
" Đừng khách sáo với ta như vậy, cứ gọi là Quan Chân được rồi."
Thụy Bích không nói, Quan Chân lại tiếp: " Không muốn quá thân thiết với người của tứ hoàng tử cũng không sao, dù gì cũng là tứ hoàng tử ép buộc ngươi ở đây nên không thích cũng là lẽ đương nhiên."
Thụy Bích đối với những người bên cạnh Thiên Uy đều rất đề phòng, ngay cả Hoàng Duy y cũng tránh tiếp xúc. Mỗi lần gặp nhiều nhất cũng chỉ nói không quá ba câu nên đối với Quan Chân lại càng không nói nhiều mà chỉ lắc đầu: " Có thể ngươi thấy cách làm của tứ hoàng tử là không đúng nhưng có ai sinh ta trong hoàng tộc mà chưa có làm qua những chuyện sai trái chứ? Ngay cả Đông vương điện hạ cũng không có ngoại lệ."
Không hiểu vì sao Quan Chân lại nói những điều này với mình Thụy Bích vẫn chọn cách im lặng né tránh ánh mắt nàng.
" Cả tứ hoàng tử hay vương gia cho dù đấu với nhau đến một sống một chết nhưng họ đều nặng tình với ngươi, nhưng Thụy Bích ngươi có hiểu hay không? Đông vương điện hạ vẫn hạnh phúc hơn rất nhiều vì nhận được sự đáp trả của ngươi."
" Tể tướng tiểu thư...?"
Giọng Quan Chân chứa đầy sự buồn bã: " Tứ hoàng tử thì không may mắn như vậy nên mới
phải dùng cách này để có được ngươi... Vì vậy xin ngươi đừng hận người, hãy hiểu cho những gì tứ hoàng tử đang làm."
Tại sao lại nói những lời này với mình, nàng ta yêu tứ hoàng tử? Thụy Bích lắc đầu: " Không thể nói như vậy... yêu một người không phải nhất định người đó cũng sẽ yêu mình. So với cách của tứ hoàng tử đang làm ta vẫn nghĩ nên chọn lựa như tiểu thư mới đúng."
" Nói vậy là có ý gì?"
Thụy Bích thẳng thừng: " Yêu một người thì chỉ cần nhìn thấy họ hạnh phúc, giống như tiểu thư có tình cảm với tứ hoàng tử nhưng vẫn dùng những lời lẽ đó để khiến ta chấp nhận người."
" Tại sao ngươi..." Quan Chân ngừng lại, không chỉ Hoàng Duy mà ngay cả Thụy Bích cũng có thể dễ dàng nhìn ra tâm tư của nàng.
" Ngươi cũng ở đây sao?"
Thiên Uy xuất hiện ngay lúc này khiến Quan Chân lúng túng: " Thần cùng Thụy Bích nói chuyện, cũng định sẽ rời khỏi bây giờ."
" Vậy thì đi đi."
" Ưm...Vâng tứ hoàng tử."
Quan Chân đi khỏi Thụy Bích lại tiếp tục im lặng không nói gì, Thiên Uy nhìn y hồi lâu thì tiến lại gần ôm lấy vòng eo nhỏ của y: " Người
làm gì vậy?"
" Hoàng Duy nói với ta lần đầu ngươi gặp Thiên Vũ là ở Thượng thư phủ?" Trong mắt hắn hiện ra ý cười.
" Hắn nói với ngươi nếu hắn trở thành hoàng đế thì nhất định sẽ lập ngươi làm hậu."
Hoàng Duy thật sự mang chuyện này nói với tứ hoàng tử? Thụy Bích không né tránh: " Đúng là có chuyện đó."
" Hoàng hậu sao?" Thiên Uy cười nửa môi: " Các triều đại trước của Vương Lân chưa từng có nam hoàng hậu hắn lại tự tin nói với ngươi như vậy. Ngươi chưa từng nghĩ chuyện đó là không có khả năng hay sao?"
" Đây là việc giữa Thụy Bích và vương gia, tứ hoàng tử có nhất thiết phải quan tâm hay
không?"
Thiên Uy ôm càng chặt hơn Thụy Bích: " Vậy nếu ta nói với ngươi sớm thôi ta chắc chắn sẽ để ngươi trở thành hoàng hậu của Vương Lân
thì sao?"
Thụy Bích ngạc nhiên, hắn đang nói cái gì vậy. Hoàng đế Thiên Chân vẫn đang tại vị, Thiên Uy lại ngang nhiên nói những lời đó: " Tứ hoàng tử, người có biết mình đang nói gì
không?"
" Trả lời ta!" Thiên Uy ôn nhu nhìn y: " Ngươi đồng ý trở thành hoàng hậu của ta? Trên đời này chỉ cần là ngươi muốn ta đều sẽ thực hiện được."
" Người..." Thụy Bích ngẩn người một hồi mới hiểu ý của hắn mà cười nhạo: " Người cho rằng ta vì địa vị hoàng hậu mới ở bên cạnh
Vương gia?"
" Một thân nam nhi lại nuôi mộng với địa vị hoàng hậu, người xem ta là hạng người gì? Nếu không phải là huynh ấy thì cho dù người mang một trăm cái ngôi vị hoàng hậu để trước mặt ta cũng sẽ không một lần nhìn lấy."
Thụy Bích đẩy hắn ra: " Không cần biết người muốn làm gì, chỉ một câu thôi ta khuyên tứ hoàng tử hãy từ bỏ đi."
" Thụy Bích..." Y vẫn tiếp tục xoay lưng lại với hắn, mỗi lần nhìn thấy bóng Thụy Bích rời đi đều khiến hắn vô cùng phẫn nộ: " Ngươi cho rằng làm vậy ta sẽ từ bỏ? Rồi sẽ có ngày ta khiến ngươi không thể dùng ánh mắt như vậy để tiếp tục nhìn ta."
Bị trói hai tay ngồi một chỗ Bình Phi khó chịu mắng chửi hết mấy ngày không ngờ tên hôn quân vẫn mặt dày ngồi nghe còn đưa cái mặt hạnh phúc của hắn ra khiến y tức đến nóng mặt: " Ngươi cười cái gì, bị ta mắng vui lắm sao?"
" Phi Phi, ngươi mắng cả đời ta cũng sẽ nghe cả đời thôi."
" Ngươi..." Cái tên mặt dày vô liêm sỉ, y còn chưa tính với hắn bắt đền mạng cho đồ đệ a: " Nếu không phải ngươi thông đồng với tên khốn Thái An dùng thứ kim túy này trói ta Bình Phi ta còn rảnh thời gian như vậy ở đây nhiều lời?"
Chương Long điện lộng lẫy xa hoa bây giờ xem chẳng khác nào thảm họa, Thiên Chân thở dài tự mình đi lại cởi trói cho y: " Phi Phi, thả ngươi cũng được nhưng không được bỏ trốn."
" Còn ra điều kiện với ta?"
" Phi Phi..." Hắn nhìn ái nhân cảm thấy không cam lòng: " Phải nhờ tới ngươi ta một chút cũng không muốn nhưng hiện tại lại không có ai có thể làm đối thủ của ngươi."
Bình Phi đề phòng hắn: " Ngươi nói vậy là có ý
gì?"
" Thời gian tới phải nhờ tới ngươi lúc nào cũng phải ở bên cạnh ta rồi."