" Thiên Vũ ca... " Thụy Bích ngại ngùng khi bị mọi người nhìn như vậy mới muốn rút chân lại: " Hay là cứ để Minh Tô tỷ tỷ làm là được rồi?"
" Ngồi im đi nếu không đừng trách ta."
Thiên Vũ vẫn rửa qua vết thương trên chân y, giọng hắn vô cùng không vui làm Thụy Bích không dám nói gì nữa. Minh Tô che miệng cười muốn thay chậu nước mới: " Vương gia lúc nào cũng xem chừng công tử không ngờ người lại tự khiến mình bị thương đương nhiên vương gia phải tức giận rồi."
Thái An lo lắng khi thấy cảnh này, ông biết rõ với tình hình hiện tại Thiên Vũ và Thụy Bích không thể tách ra nữa. Nếu sau này nhi tử của hắn phải chịu uất ức gì hắn cũng không thể đứng ra thay y làm chủ, đối phương dù gì thân
phận cũng không phải ai muốn động là động: " Haizzz!"
" Phụ thân." Thấy Thái An thở dài Tĩnh Thất biết hắn đang lo lắng điều gì: " Người không cần lo lắng cho đệ ấy đâu, Vương gia chắc chắn sẽ không để Thụy Bích phải chịu tổn thất gì."
" Cái đó... ta biết vương gia đối với hắn nặng tình nhưng Mạn nhi dù sao vẫn là nam nhi. Vương gia lại rất có thể chính là người thừa kế ngai vị, người sớm muộn cũng phải cần có người nối dõi."
" Đúng ra hài nhi cũng từng có những lo lắng như vậy nhưng những năm qua ta thấy cách vương gia bảo hộ đệ ấy, điều đó khiến cho ta tin vương gia ngoài đệ ấy sẽ không còn cần đến ai khác nữa."
" Hy vọng là như vậy."
" Nhưng nếu vương gia thật sự muốn có thêm thê thiếp thì cho dù có phải bị định tội, thân làm đại ca hài nhi cũng sẽ mang đệ ấy đi thật xa để không ai có thể tìm thấy."
Không ngờ hai người thì thầm qua lại cũng bị Thiên Vũ nghe thấy, hắn liếc mắt Tĩnh Thất: " Ngươi nói cái gì?"
" Vương gia nghe thấy?"
" Đừng nghĩ ta trọng dụng ngươi đã muốn nói gì thì nói."
" Thần không dám." Họa từ miệng mà ra, từ nay về sau nên cẩn thận thì hơn.
" Đại ca!" Thụy Bích nhìn Tĩnh Thất cười tươi: " Huynh không sao thật tốt quá. Đệ lo cho huynh lắm."
Tĩnh Thất xoa xoa đầu y: " Còn có một tiểu đệ cần chăm sóc, ta sao có thể chết dễ như vậy."
Loading...
" Hì hì..."
Có người vì hành động thân mật của họ mà sát khí nổi lên không ít, cùng lúc từ ngoài vọt vào một thân ảnh ôm cứng lấy Tĩnh Thất: " Đồ đệ."
" Này... sư phụ làm gì vậy?"
" Ngươi khiến vi sư lo lắng cỡ nào có biết hay không, vi sư còn tưởng ngươi bị cháy thành tro rồi a."
" Chuyện này..." Tĩnh Thất đột nhiên lạnh sống lưng, không biết là may mắn hay rủi ro mà hắn hiển nhiên trở thành cái bia hứng hết nguy hiểm nha: " Hoàng... hoàng thượng?"
" Còn không mau buông ra?" Thiên Chân đen mặt phẫn nộ.
" Sư... sư phụ mau buông ra không là mạng ta thật sự bị đe dọa đó."
" Có sư phụ ở đây ai dám làm khó ngươi."
Bình Phi xoay mặt hướng hoàng đế: " Ngươi làm dữ cái gì, dám lừa cả ta. Nếu đồ nhi ngoan của ta mất mạng thật ngươi đền nổi không?"
" Không phải ta đã nói trở về sẽ giải thích với người?"
" Không cần, bây giờ ta mang hắn đi. Giang sơn của ngươi cũng an toàn rồi việc gì ta phải nghe ngươi giải thích nữa."
" Ngươi..."
Thụy Bích ngạc nhiên kéo tay áo Tĩnh Thất: " Đại ca, huynh với sư phụ mình đi đâu sao?"
" Cái đó..." Cả hai cứ bám vào người mình khiến Tĩnh Thất cảm thấy ngày tháng sau này của mình khó sống rồi, hắn định cầu cứu Minh Tô với Tiêu Lũy thì không biết bọn họ trốn mất tự lúc nào: "..."
" Đồ đệ."
" Đại ca, huynh không khỏe sao?"
Hai kẻ ăn dấm chua một hồi thì hết kiên nhẫn. Thiên Chân cười đáng ngờ ôm ngang eo Bình Phi xách y lên: " Ngươi muốn chọc giận trẫm chứ gì? Để xem trẫm làm sao dạy bảo lại ngươi."
" Hôn quân, bỏ ta xuống." Bị ôm ngang khó xem như vậy Bình Phi tức giận loạn tay đánh người không ngờ bị hắn dọa cho sợ.
" Không muốn nữa trẫm sẽ dùng kim túy trói ngươi mang trở về."
Thiên Chân không nói không rằng vác theo
Bình Phi đi ra. Thiên Vũ cũng chẳng mấy quan tâm đến họ lại kéo ngược Thụy Bích trở lại vào lòng mình: " Thụy nhi, xem ngươi cả người bị bẩn cả."
" Thiên Vũ ca!"
" Chân ngươi bị thương đi đứng không thuận tiện, ta đưa ngươi đến ôn tuyền tắm rửa."
" Tắm... tắm sao?"
Bế Thụy Bích lên rồi hắn nói thầm vào tai y: " Đã lâu như vậy chẳng lẽ ngươi không nhớ ta một chút nào?"
" Ư..." Mặt Thụy Bích đỏ bừng lên vùi mặt
vào vai hắn: " Thụy.... thụy nhi rất nhớ người."
Nghe vài lời của tiểu bảo bối hắn cười nửa môi đắc ý mới liếc mắt qua Tĩnh Thất mà bỏ đi.
Cuối cùng còn lại cũng chỉ có phụ tử Tĩnh
gia, Tĩnh Thất chảy mồ hôi: " Phụ thân, có phải vừa rồi hoàng thượng và vương gia đối với hài nhi có sát ý hay không?"
Thái An vỗ vỗ vai nhi tử trấn an: " Ngươi chịu khổ rồi, Tĩnh nhi."
Hai ngày sau đó triều thần Vương Lân có nhiều thay đổi lớn, một số quan thần vì cấu kết với tứ hoàng tử tạo phản đều bị định tội.
Hoàng đế Thiên Chân nhân từ không truy
cùng giết tận, hầu hết bị tru di cửu tộc đều giảm hình phát thành tam tộc.
Toàn gia Hoàng thượng thư lẽ ra cũng phải định tội chết nhưng vì có Tĩnh tướng quân cầu xin, hoàng thượng quyết định tịch thu gia sản đầy ra biên cương.
Riêng kẻ chủ mưu tứ hoàng tử Thiên Uy bị đầy làm thứ dân vĩnh viễn không có cơ hội quay trở lại. Đông vương Thiên Vũ được xóa bỏ tội danh mưu phản, có công hộ giá được hoàng đế hết lòng khen ngợi để toàn dân noi gương, ngoài ra ngũ hoàng tử Thiên Hoài cũng được sắc phong làm Thuần Vương.
" Ngươi làm vậy có phải vẫn còn nghi ngờ chính nhi tử của mình hay không?"
" Nói vậy là có ý gì?" Hoàng đế trả lời Bình phi nhưng tay vẫn không ngừng lại giải khai đai lưng của y.
Bình Phi bị hắn quấn như con bạch tuộc mà khó chịu: " Ngươi biết hắn lần này có công lớn nhưng ngoài khen vài lời cũng không có ban thưởng, đến cả ta cũng cảm thấy bất bình thay hắn."
Hôn xuống đôi môi lắm lời của y Thiên Chân mỉm cười: " Là đồ đệ ngoan của ngươi bảo ngươi nói những lời này với ta?"
" Chuyện này liên quan gì hắn?" Y đẩy hoàng đế trên người mình qua một bên mà ngồi bật dậy: " Nói đi, ngươi nhất định vẫn còn nghi ngờ hắn có ý đồ với ngôi vị hoàng đế của ngươi đúng
không?"
Bị từ chối Thiên Chân gác tay qua trán thở dài: " Phi Phi, ngươi thật đúng biết cách làm ta mất hứng."
" Hừ..."
" Được rồi, nếu nghi ngờ hắn ngay từ đầu ta đã không cùng hắn diễn ra cái màn kịch này."
" Vậy thì tại sao?"
" Vì ta muốn cùng người sống cuộc sống phiêu bạc đó đây."
Bình Phi ngạc nhiên: " Ngươi..."
- ----------------------------------------------
Thụy Bích giật mình tỉnh giấc mới nhận ra mình vừa lại nằm mơ, giấc mơ này khiến lòng người cảm thấy nỗi buồn đong đầy không sao thoát ra. Cậu rút vào lòng ngực trần của Thiên Vũ cảm nhận sự an toàn trong đó, từ lúc trở lại Tần Di cung mọi thứ trôi qua thật bình lặng.
" Lạnh sao?"
Thụy Bích giật mình ngước đầu thấy Thiên Vũ đang mở mắt nhìn mình: " Thiên Vũ ca... người chưa ngủ?"
" Ngươi thì sao?"
Y im lặng hồi lâu mới lại tựa vào ngực hắn thì thào: " Thụy nhi đã nằm mơ."
" Mơ?"
" Thụy nhi mơ thấy mình đã chết."
Thiên Vũ trầm giọng: " Ngươi sợ sao?"
" Không có." Thụy Bích lắc đầu: " Điều đáng sợ nhất chính là Thụy nhi nhìn thấy Thiên Vũ ca chỉ còn lại một mình, mãi mãi cô đơn một mình... thật là rất đáng sợ."
Hắn ngạc nhiên mới hôn lên trán tiểu bảo bối: " Đúng vậy, bất cứ ai cũng không thể so sánh với ngươi. Nếu không còn ngươi nữa ta thật sự sẽ phải mãi mãi sống một cuộc đời cô độc đến chết."