Sống Lại Trong Mắt Chỉ Còn Có Ngươi

Chương 74: Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (3)



" Hoàng hậu vạn an "

Sau khi rời khỏi Chương Long điện, mỗi nơi Thụy Bích đi qua đều có người quỳ xuống kính trọng hành lễ khiến Thụy Bích càng hỗn loạn hơn, hoàng hậu là có ý gì? Đây không phải cuộc sống mà y biết, Thụy Bích bằng cách nào lại có thể ngồi lên vị trí hoàng hậu, còn là vào thời gian của hoàng tộc Thiên Ân năm 420 do Thiên Chân hoàng đế chấp chính.

Thụy Bích chắc chắn nơi này không sai chính là hoàng cung Vương lân quốc, thế nhưng y không biết người mà bọn họ đang quỳ bái kia là ai. Y cứ vậy không để ý đến tất cả bọn họ mà bước đi thẳng về phía Tần Di cung: " Ta không phải, ta không phải là hoàng hậu gì cả."

“ Hoàng hậu hôm nay làm sao vậy?”

“ Đừng nhiều chuyện nữa, Minh Tô tỷ tỷ đến kìa, mau đi thôi.”

Minh Tô đuổi theo phía sau Thụy Bích, nàng không an tâm mới lên tiếng gọi: " Hoàng hậu người muốn đi đâu, chờ nô tỳ với."

" Ta đã nói đừng gọi ta là hoàng..." Còn chưa nói hết lời Thụy Bích đã ngừng lại, y nhìn thấy phía trước là hai người khá quen thuộc với mình. Tựa như tìm được một chút sự thân thuộc đã từng trải qua, Thụy Bích ngừng lại đứng đó, cứ như vậy không biết có nên xuất hiện trước mặt họ hay không.

" Thụy Bích?” Hạ Uyên từ xa đã nhìn thấy người phía trước, nàng vẫy tay gọi cũng chạy lại chỗ Thụy Bích: “ Gặp ở đây hay quá, ta cũng đang định sẽ đến tìm ngươi."

Tiêu Lũy nhìn thấy Hạ Uyên tự nhiên như vậy gọi danh xưng của Thụy Bích, hắn vội vàng kéo tay nàng nhắc nhở: " Muội nói lời cũng phải biết phân nặng nhẹ, sao có thể tùy ý như vậy?"

" Ta..." Nghe nói Hạ Uyên lúc này mới nhớ ra điều quan trọng, thiếu niên dáng vẻ đáng yêu trước mặt bây giờ đã là hoàng hậu của Vương Lân quốc, cho dù nàng muốn tùy tiện trò chuyện như trước cũng không thể: " Hạ Uyên vô ý, xin hoàng hậu đừng trách tội."

Thụy Bích chưa kịp tránh mặt thì bọn họ cũng đã đến bắt chuyện, y cảm thấy chuyện này không đúng mới ngập ngừng lên tiếng: " Tiêu Lũy, Hạ Uyên... hai người?"

Hạ Uyên làm lạ hỏi lại: " Chúng ta làm sao?"

Hai người này làm cách nào xuất ở đây? Cũng làm sao có thể tự nhiên bắt chuyện với ta? Những lời này trong lòng Thụy Bích vội chặn lại không thể nói ra miệng.

Thụy Bích nhớ rõ, Hạ Uyên nửa năm sau mới bị Thiên Vũ ép buộc ở lại bên cạnh, Tiêu Lũy nhận lệnh của chủ tử, trông chừng không để người chạy mất. Việc này thế nhưng lại tình cờ khiến cho cả hai người nảy sinh tình cảm với nhau, lén lút trao đổi ánh mắt cũng không dám bày tỏ.

Qua gần một năm Hạ Uyên không chịu nổi cuộc sống như vậy, nàng thiếu nữ tính tình kiên cường thế nhưng lại vì bị Tiêu Lũy cự tuyệt mà quyết định tự sát lại không thành. Tiêu Lũy sau đó vô cùng hối hận, hắn cuối cùng quyết định lén cứu đi Hạ Uyên cùng nhau bỏ trốn.

Thụy Bích vì biết trước biến cố sau này, muốn tìm cách cứu Tĩnh Thất bị vây trong biển lửa. Y không có cách nào khác tìm đến Tiêu Lũy và Hạ Uyên, cầu xin bọn họ bí mật quay trở lại hoàng thành, cũng giao ra bản đồ mật thất của hoàng cung để hai người bí mật cứu Tĩnh Thất ra ngoài, trước khi hắn bị Thiên Uy thiêu sống.

" Hoàng hậu." Minh Tô theo ngay phía sau Thụy Bích, nàng vội lên tiếng nói: " Hoàng thượng đã sắp hạ triều, chúng ta mau trở về chuẩn bị đi thôi."

" Ta không…” Thụy Bích vẫn chưa thể hiểu rõ tình hình hiện tại vì sao có thay đổi lớn đến như vậy, y trong lòng hỗn loạn vô cùng.

Hạ Uyên thế nhưng chỉ nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của Minh Tô khi vừa đến, nàng cười nói: " Minh Tô, trông ngươi lo lắng như vậy có chuyện gì sao?"

" Hạ Uyên tiểu thư.” Minh Tô giọng khó xử nói: “ Hoàng hậu không biết vì sao cảm thấy rất…”

" Tiêu Lũy." Không đợi cho Minh Tô nói hết lời Thụy Bích đã chen vào, y túm lấy cánh tay Tiêu Lũy, hỏi vội: " Hộ vệ Tĩnh Thất, ngươi biết hắn bây giờ đang ở đâu hay không?"

" Tĩnh...?” Tiêu Lũy ngạc nhiên, hắn vội lui lại sau hai bước để tránh tiếp xúc quá gần với Thụy Bích mới nói: “ Ở... ngài ấy là ở Tần Di cung thưa hoàng hậu."

" Tần Di cung...?" Thụy Bích lầm bẩm trong miệng lập lại một lần, y trong mắt ánh lên một tia vui mừng rồi không nói thêm gì mà bỏ chạy đi.

Tiêu Lũy còn ngây người ở đó không hiểu ra sao, hắn tưởng mình vừa nghe lầm mới nhìn Minh Tô hỏi lại: " Có phải… ta vừa nghe hoàng hậu gọi hộ vệ… Tĩnh Thất?"

Hạ Uyên cũng gượng cười nói: " Đột nhiên nghe Thụy Bích gọi ngài ấy như vậy… có chút kỳ lạ, chắc không phải ta nghe lầm chứ?"

" Hai vị không có nghe lầm đâu." Minh Tô nói rồi thở dài, nàng lại lập tức theo phía sau Thụy Bích.

Không đúng, có điều gì đó không đúng...

Thụy Bích trong lòng đầy những câu hỏi không thể tự mình trả lời, trên đường đi y đã cảm thấy kỳ lạ, khi vừa bước vào Tần Di Cung thì lại càng ngạc nhiên hơn với ngập tràn một màu tím của hoa Tử Đằng.

" Tại sao lại như vậy?" Đây không phải là Tần Di Cung mà y biết đến, thế nhưng chỉ vừa nhìn thấy khung cảnh này thì trong đầu lại đột nhiên hiện lên những hình ảnh và âm thanh, vừa quen cũng vừa lạ.

" Thiên Vũ ca, huynh xem đi."

" Tử Đằng?"

" Thụy nhi có thể nhận lại người thân cũng biết mình thật ra là ai, tên thật của Thụy nhi là Mạn Hoa, Tĩnh Mạn Hoa."

Xuất hiện những hình ảnh thật xa lạ mà mình chưa từng trải qua, Thụy Bích lắc đầu xua tan đi những ảo tưởng mơ hồ trong đầu rồi lại bước vào bên trong Tần Di Cung.

Đi trên đường đá giữa hai hàng hoa Tử Đằng nở rộ cùng những cánh hoa bị thổi bay theo gió, những tiếng nói lại tiếp tục vang lên trong đầu.

" Ngươi sợ sao?"

" Không có. Điều đáng sợ nhất đối với Thụy nhi, chính là phải nhìn thấy Thiên Vũ ca chỉ còn lại một mình, mãi mãi cô đơn.... thật là rất đáng sợ."

" Đúng vậy, bất cứ ai cũng không thể so sánh với ngươi. Nếu không còn ngươi nữa, ta thật sự sẽ phải mãi mãi sống một cuộc đời cô độc."

" Thụy nhi sẽ không rời xa Thiên Vũ ca đâu."

" Ta biết."

Thụy Bích tự mỉm cười chế nhạo mình, những lời nói dịu dàng và ngọt ngào của hắn như vậy, y lúc nào cũng chỉ biết mơ tưởng về những lời nói nhẹ nhàng đó.

Những hình ảnh này cho dù có chân thật đến đâu thì mãi mãi cũng chỉ là ảo ảnh của chính y tạo ra mà thôi, không thể nào có thể chạm đến: " Người sẽ không bao giờ nói những lời đó với ta, cho dù trải qua bao nhiêu lần sống đi nữa… cũng không thể."

Những thái độ tỏ ra chán ghét đến cùng cực, hành động xua đuổi và xúc phạm y của Thiên Vũ ở kiếp sống đầu tiên. Và ngay cả đôi mắt thù hận hắn nhìn y, cùng nỗi đau đớn khi lưỡi kiếm xuyên qua thân thể đời trước vẫn còn đây.

Tất cả những thứ đó mới là sự thật, Thụy Bích nhỏ giọng gọi: " Nhị hoàng tử."

" Thụy Bích."

Thụy Bích giật mình nghe tiếng gọi tên mình, y đưa mắt phát hiện đi ra từ chính điện Tân Di cung không ai khác chính là Tĩnh Thất. Thụy Bích bất chợt cảm thấy thật ấm áp dễ chịu mà mỉm cười, y lại lập tức che giấu để hắn không thể nhận ra.

Thụy Bích từ đời trước bản thân tình cờ nhìn thấy mảnh ngọc như ý khắc chữ " Tĩnh ", y biết Tĩnh Thất luôn muốn tìm lại đệ đệ bị thất lạc, cũng biết được thân phận của mình.

Y bản thân chính là nhị công tử của Tĩnh Thái An đại tướng quân, vừa sinh ra đã bị người lén đưa đi bỏ lại trước cửa phủ thượng thư. Thụy Bích hạnh phúc như vậy khi nhận ra mình không phải bị phụ mẫu bỏ rơi, rằng mình vẫn còn có một gia đình đang chờ đợi.

Thụy Bích biết chỉ cần nói ra, y sẽ có thể lại nhận phụ mẫu cũng có một vị đại ca tài giỏi, nhưng lại không thể. Với tình cảnh của Thụy Bích lúc đó, y chỉ có thể mang lại tai họa cho người thân. Đối với Thụy Bích, nhận lại gia đình chỉ là một giấc mộng đẹp mà thôi.

" Đại ca." Thụy Bích cúi đầu thầm gọi một tiếng, tựa như lúc đó trước khi chết vẫn có thể gọi hắn như vậy. Y đời này cũng không nghĩ sẽ nhận lại hắn, tiếng gọi vừa rồi tựa như an ủi chính mình, rồi lại lập tức giấu đi vẻ vui mừng trong ánh mắt.

" Sao lại đến đây, ta còn định sẽ giữ bí mật đến phút cuối.” Tĩnh Thất ngừng lại ngay phía trước Thụy Bích, hắn giọng nói có chút thất vọng: “ Thật là.. không ngờ lại bị phát hiện nhanh đến vậy."

Thụy Bích ngạc nhiên ngước đầu nhìn Tĩnh Thất, hắn không phải chẳng bao giờ để tâm hay nói chuyện cùng y hay sao?

Tĩnh Thất tính tình khá chững chạc lại là nhất đẳng hộ vệ bên cạnh nhị hoàng tử, hắn luôn chú ý từng hành vi cử chỉ của bản thân, thậm chí nhiều lần Thụy Bích muốn tìm cách bắt chuyện đều sẽ bị Tĩnh Thất lơ đi.

Không ngờ sau khi Thụy Bích sống lại một lần nữa, Tĩnh Thất thế nhưng chủ động nói chuyện với y. Còn thật tự nhiên thân thiết, làm cho Thụy Bích cũng lúng túng không biết mình đang ở trong hoàn cảnh nào: " Ta... ta thật ra…"

" Đệ làm sao vậy, cảm thấy không khỏe ở đâu?"

Nghe hỏi, Thụy Bích vội lắc đầu nói: " Không... ta không sao."

" Để ta xem." Tĩnh Thất vẫn không an tâm, hắn liền đưa tay đặt lên trán y mới nói: " Hơi nóng, hình như đệ bị sốt rồi, ta nghĩ tốt hơn vẫn là nên gọi thái y xem thử."

" Ta... ta không…" Thụy Bích hoảng sợ, y lui vài bước về sau.

Tĩnh Thất cũng vì hành động của y mà ngạc nhiên: " Thụy Bích?"

" A, vâng… ta..."

Tĩnh Thất nhăn mày, hắn nhận ra Thụy Bích đúng là không bình thường mới nói: " Đệ ở đây đợi, ta sẽ đi báo chuyện này với hoàng thượng."

" Không cần." Thụy Bích vội vàng kéo lại tay Tĩnh Thất: " Ta thật sự không sao cả."

“ Ta thấy không giống như là đệ không sao.” Tĩnh Thất Nghiêm giọng nói: " Cho dù bây giờ đã là hoàng hậu đi chăng nữa, thì đệ vẫn là đệ đệ của ta, thế nên đừng khiến ta lo lắng."

“ Huynh… vừa mới…” Thụy Bích không dám tin, y ngập ngừng: " Huỳnh vừa mới nói… đệ đệ?"

“ Có gì sai sao?”

“ Nhưng…” Thụy Bích lắc đầu.

Làm sao có thể, không thể nào. Đại ca lúc này vốn chưa phát hiện ra thân phận của mình, thế nên không thể…

" Thụy Bích?"

Thụy Bích thả ra tay đang kéo Tĩnh Thất, y nhìn xung quanh mình rồi tỏ ra sợ hãi: " Không phải."

Nơi này rõ ràng không giống với hai lần sống trước của y, cho dù không biết lý do tại sao nhưng tất cả đều không giống.

Ta trước kia phải dựa vào những gì mình biết trước sẽ xảy ra, như vậy mới có thể giúp được cho người... còn bây giờ, những gì mà ta biết trước đã không còn đúng nữa, ta không còn biết gì cả... ta không thể giúp nhị hoàng tử… ta không còn hữu dụng

Thụy Bích lắc đầu: " Ta vô dụng… vậy ta sống lại một lần này có nghĩa lý gì, còn có nghĩa gì đây?"

Tĩnh Thất đang không biết tại sao đệ đệ trở nên kỳ lạ như vậy thì một người đột nhiên xuất hiện, chậm đi đến phía sau Thụy Bích. Tĩnh Thất nghĩ tốt hơn hết vẫn là để người này hỏi rõ, hắn sau khi nhận một cái gật đầu của người kia mới lặng lẽ rời khỏi.

" Ta Không còn lý do gì để trở lại, vậy thì tại sao lại tiếp tục... ta..." Thụy Bích vẫn không hề phát hiện ra người đến và đi, y chỉ biết chìm vào trong những suy nghĩ hoang mang của mình, đột nhiên bên tai lại nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên.

" Ngươi thì làm sao?"

" Á." Thụy Bích bất ngờ kêu lên một tiếng, y còn chưa kịp phản ứng lại bị vòng tay rộng ôm trọn lấy mà bế lên.

" Vừa hạ triều đã nghe đám cung nữ hoàng sợ đến xanh mặt nói hoàng hậu chạy mất, vậy chứ đây là chuyện gì?" Thụy Bích tròn hai mắt ngạc nhiên đến độ không nói một lời mà nhìn không chớp mắt, hắn mỉm cười hôn nhẹ đôi môi y mới nói: " Thế nào, trên mặt ta có gì sao?"

Đột nhiên bị hôn khiến Thụy Bích giật mình bị kéo về thực tại, y chạm đầu ngón tay lên môi mình rồi nhìn hắn khẽ giọng: " Nhị... nhị hoàng tử?"