Sống Lại Trong Mắt Chỉ Còn Có Ngươi

Chương 82: Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (11)



Hoàng đế ngồi bên bàn phê tấu chương tại thượng thư phòng, hắn nhìn thấy Minh Tô vào đến mới lên tiếng: " Tĩnh tướng quân đã trở về rồi?"

" Vâng thưa hoàng thượng." Minh Tô không đợi Thiên Vũ hỏi đến, nàng vẫn tự chủ động nói thêm: " Hoàng hậu cũng đã trở về Chương Long điện rồi ạ."

Thiên Vũ trầm giọng hỏi: " Bọn họ đã nói những gì?"

" Dạ là..." Minh Tô ngập ngừng, nàng không biết liệu nói ra thì hoàng đế sẽ có tâm trạng như thế nào. Liệu có giống như hôm trước, trở về liền sẽ nổi nóng, tức giận lớn tiếng với Thụy Bích hay không. Dù sao Minh Tô cũng đã hầu hạ y một thời gian rất dài, nàng không muốn nhìn thấy Thụy Bích lúc nào cũng ưu sầu lo lắng như vậy.

Thấy vẻ ấp úng của Minh Tô, Thiên Vũ đan hai bàn tay lại với nhau để trên chân mình, hắn nghiêm giọng: " Minh Tô, có phải trẫm để ngươi lại bên cạnh Thụy Bích quá lâu rồi hay không? Ngươi đến cả thân phận và chủ nhân của mình cũng đã quên?"

" Nô tỳ không dám." Minh Tô lập tức quỳ xuống, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng mặt hoàng đế nói: " Thần từ trước đến nay chưa từng quên bổn phận và nhiệm vụ của mình, vẫn một lòng tận tâm bên cạnh chăm sóc và bảo vệ chu toàn cho hoàng hậu."

Thiên Vũ vẫn một mặt lạnh nhạt nói: " Chuyện lần trước xảy ra trẫm không muốn truy cứu, không có nghĩa chỉ vì ngươi đuổi đám cung nữ đó đi đã xem như qua chuyện."

" Là Minh Tô làm việc không chu toàn, mong hoàng thượng giáng tội."

Thiên Vũ gắt giọng: " Còn không mau nói?"

" Bẩm hoàng thượng, là Tĩnh tướng quân muốn hoàng hậu đến khuyên người nên suy nghĩ lại chuyện lập phi tử."

Thiên Vũ trầm tư suy nghĩ hồi lâu, hắn chẳng biết tâm trạng thế nào chỉ là một khoảng im lặng. Hoàng đế cứ như vậy lưỡng lự một hồi rồi mới trầm giọng: " Y trả lời thế nào?"

" Dạ là...” Minh Tô ngập ngừng: “ Hoàng hậu đã đồng ý nhận lời của Tĩnh tướng quân thưa hoàng thượng."

" Ra là vậy." Thiên Vũ ngắn gọn nói.

“ Hoàng thượng?” Thấy hoàng đế tức giận, hắn đứng lên khỏi ghế muốn rời đi khiến Minh Tô lo lắng.

Nàng sợ rằng hắn sẽ vì việc này, cùng Thụy Bích có mâu thuẫn nên bạo gan lên tiếng: " Xin hoàng thượng bớt giận, hoàng hậu cũng chỉ là lo lắng cho người và tương lai của Vương Lân quốc ta.”

“ Ngươi nói y là vì lo lắng cho trẫm?”

“ Minh Tô biết hoàng thượng không muốn như vậy, càng không muốn hoàng hậu chỉ nghĩ là vì hoàng thượng mới làm những việc khiến người tức giận.” Biết hoàng đế vẫn còn nóng giận, Minh Tô lại tiếp: Nói đến cùng hoàng hậu vẫn là một nam nhân, người làm cách nào có thể bỏ ngoài tai những lời bàn tán kia... nhất là khi điều đó còn ảnh hưởng đến hoàng thượng người."

Hoàng đế nghe đến đó thì lại như vừa nhận ra rất nhiều chuyện, hắn trầm mặt lại lên tiếng: " Ngươi nói không sai."

" Hoàng thượng?"

" Dù cho trẫm có nói gì đi nữa cũng sẽ chẳng có kết quả, muốn loại bỏ những lo lắng của y… trước hết vẫn phải nên làm cho đám đại thần kia phải ngậm miệng lại đã."

Minh Tô không hiểu rõ ý của Thiên Vũ, nhưng nàng cũng không có gan để đoán mò tâm tình của hắn lúc này. Nàng cứ như vậy quỳ gối nhìn bóng lưng hắn rời đi.

Thụy Bích nằm trên giường lăn qua lăn lại mãi vẫn không thể ngủ nổi, bên ngoài phía cổng hoàng cung lại thấp lên thêm một ngọn đuốc sáng rực. Ngày thường Thiên vũ sẽ ít khi trở về muộn đến vậy, nếu y muốn chờ đến khi mặt trời lên không phải hắn sẽ lại lên triều?

Thụy Bích suy nghĩ, không biết mình nên tìm thời gian nào thích hợp để cùng hắn nói chuyện. Hoàng đế lần trước đã tức giận như vậy, nếu y lại nhắc đến chuyện phi tử hắn sẽ không lại cảm thấy không vui chứ?

" Hoàng thượng vạn an."

Nghe tiếng bên ngoài, Thụy Bích giật mình chợt nhắm mắt lại giả vờ như đã ngủ. Y không hiểu nổi chính mình nữa, dù biết vì sao bản thân cứ phải thao thức chờ hắn, nhưng khi chờ được lại không muốn đối mặt với chuyện mình sắp nói ra đây.

Mặc dù xoay lưng lại còn giả ngủ, nhưng Thụy Bích vẫn cảm nhận được Thiên Vũ đang nhìn mình lại chẳng có chút động tĩnh gì. Chờ đợi hồi lâu y mới nghe tiếng hắn thở dài, sau đó là sự rung chuyển một chút khi hắn ngồi xuống.

Từ lúc đi vào đã đối diện với bóng lưng của Thụy Bích nằm trên giường, Thiên Vũ không nói chỉ như vậy nhìn, đôi khi nhìn thấy bờ vai lại run nhẹ của y, cũng đủ để hắn đoán ra Thụy Bích vẫn chưa ngủ.

Thiên Vũ thở ra một tiếng, hắn ngồi xuống cởi đi giày và ngoại bào của mình rồi mới tiến vào trong chăn nằm xuống. Thiên Vũ dùng vòng tay rộng lớn của hắn ôm lấy Thụy Bích từ sau lưng, hắn vùi mặt mình vào mái tóc có mùi hương thơm nhẹ quen thuộc của y nói: " Vẫn chưa ngủ, là vì đang đợi ta trở về sao?"

Không ngờ ngay lập tức đã bị phát hiện, Thụy Bích xấu hổ vẫn giữ nguyên tư thế như vậy để hắn ôm y mà nói nhỏ: " Người nhận ra rồi sao?"

" Cho dù đã có thêm mấy phần ký ức cũng vậy.” Thiên Vũ nói: “ Ngươi từ đó đến nay vẫn không có thay đổi, mặc dù đã nói ngươi ngủ trước, cuối cùng vẫn sẽ chờ đến khi ta trở về mà thôi."

Thì ra trước kia y giả ngủ đều bị Thiên Vũ nhận ra, Thụy Bích lại nói: " Người có nhiều việc lắm sao?"

" Đúng vậy, rất nhiều việc.” Hoàng đế hít vào một hơi, ngửi mùi hương dễ chịu trên tóc Thụy Bích rồi mới nói: “ Cho nên hiện tại cảm thấy rất mệt, ta thật chỉ muốn nhanh chóng có thể ôm lấy ngươi để ngủ một giấc."

" Hoàng thượng."

" Chuyện gì?" Thiên Vũ thì thào trả lời.

" Về việc lập thêm phi tử... người thật sự không muốn suy nghĩ lại?" Thụy Bích lưỡng lự xong vẫn lên tiếng hỏi

Chờ đợi vẫn không nghe thấy hắn trả lời, Thụy Bích lại nhỏ tiếng gọi: " Hoàng thượng?"

" Vậy ngươi thấy thế nào?" Thiên Vũ nói.

" Thụy nhi..." Thụy Bích mỗi lúc giọng lại càng nhỏ hơn, y thế nhưng vẫn đủ để Thiên Vũ nghe thấy thật rõ: " Thụy nhi sẽ không sao cả, chỉ cần là người mà hoàng thượng thích, chỉ cần là hài tử của người... Thụy nhi đều sẽ..."

" Vậy cứ làm theo ý của ngươi là được rồi." Thiên Vũ không do dự nói, hắn cảm nhận được cơ thể Thụy Bích trong cái ôm của mình khẽ run một chút, hắn lai lên tiếng: " Không còn sớm nữa, ngươi cũng mau ngủ đi."

Thụy Bích im lặng cảm nhận hơi thở đều đặn của Thiên Vũ thật gần mình, y cho dù là đang nằm trong vòng tay của hắn nhưng bản thân lại cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.

Đây là điều y muốn hắn làm, là con đường mà y lựa chọn… nhưng khi nghe hắn đồng ý một cách dễ dàng như vậy, Thụy Bích lại bất chợt khiến trái tim mình đau nhói.

Không gian tĩnh mịch và đen tối cứ kéo dài, Thiên Vũ từ lâu đã ngủ say nhưng y lại không thể nào chợp mắt. Nhận ra gương mặt mình đã ướt đẫm nước mắt, Thụy Bích lo sợ tự cắn chặt răng để không phát ra tiếng khóc.

Nỗi buồn khổ lúc này của Thụy Bích, chỉ là cái giá mà y đáng phải nhận khi đã từng tổn thương quá nhiều người, làm quá nhiều việc xấu chỉ để đổi lại có thể ở bên cạnh hắn.

Nếu y thật sự chỉ là Thụy Bích của đời này... nếu y không nhớ lại hai đời tang thương mình từng trải qua, có thể y sẽ ngây thơ đơn giản biết bao. Y lúc đó cũng sẽ thật dễ dàng bỏ mặt tất cả, không cần quan tâm đến bất cứ hậu quả gì, chỉ muốn giữ tình cảm của hăn cho riêng mình.

Đôi mắt giá lạnh của Thiên Vũ tưởng chừng như đã say ngủ từ lâu lại chậm mở ra, hắn lặng thinh nhìn bóng lưng nhỏ run lên cùng vài tiếng nấc khẽ mà siết chặt nắm tay. Hắn muốn mạnh mẽ ôm lấy Thụy Bích để an ủi, nhưng rồi chỉ như vậy tự đè nén bản thân tránh khỏi những hành động đó.

Hắn muốn y phải thừa nhận rằng bản thân không đồng ý như vậy, hắn muốn y tự mình ích kỷ và nói với hắn chỉ có thể nhìn một mình y mà thôi.

Khi bình minh ló dạng, Trung công công đã đến Chương Long điện. Lão tự mình đi vào tẩm phòng của hoàng đế, đứng bên ngoài màn che khẽ giọng lên tiếng gọi: " Hoàng thượng, đã đến giờ thượng triều rồi ạ."

Thiên Vũ mở mắt lặng nhìn gương mặt đang say ngủ của Thụy Bích, hắn dùng tay sờ qua đôi mắt có phần sưng lên rồi hôn nhẹ lên đó.

Bên ngoài lại truyền tới tiếng của Trung công công: " Hoàng thượng, nên dậy rồi ạ."

" Trẫm biết rồi." Hoàng đế rời giường, hắn không quên kéo chăn lên cao cho hoàng hậu vẫn còn ngủ của mình.

Để cung nữ thay triều phục cho mình xong, Thiên Vũ lại thêm một lần nhìn đến người đang ngủ say trên giường mới ra lệnh: " Nói Minh Tô để y ngủ thêm, không được đánh thức."

" Vâng thưa hoàng thượng."

" Còn nữa, sau khi hạ triều ngươi bảo Tĩnh Thất đến ngự thư phòng gặp trẫm."

Trung công công cúi lưng lên tiếng: " Lão nô tuân lệnh."

- ------------------------------------------------------------------------------

Hoàng đế trên đại điện im lặng thật lâu, hắn từ lúc nghe bản tấu đầu tiên của ngự sử đại nhân đã trầm mặt không có bất cứ một động tĩnh gì. Mỗi buổi thiết triều thường là những lúc cho các quan lớn tranh luận ý kiến, nhưng bây giờ không khí tại đại điện lại trở nên thật im ắng đến đáng sợ.

Trong bầu không khí đó, chợt âm giọng hoàng đế vang lên nghe lại càng rõ ràng hơn: " Kiều Chu ngươi ngoài việc khiến trẫm lập thêm phi tử, sẽ còn chuyện gì khác để khởi tấu hay không?"

Kiều ngự sử chờ đợi hồi lâu cũng nghe hoàng đế mở lời vàng, hắn cong lưng nói: " Khởi bẩm hoàng thượng, không ai không biết người đối với hoàng hậu tình thâm nghĩa trọng, hết lòng sủng ái. Nhưng hoàng hậu thân lại là nam nhi..."

" Ngoài hắn ra, tất cả các ngươi có phải cũng chỉ có một chuyện duy nhất để tấu?" Âm thanh rõ ràng, dứt khoác từ trên long vị lại vang lên.

Kiều Chu ngự sử còn chưa nói hết lời thì đã bị hoàng đế cắt ngang, tất cả các quan đại thần trên triều đưa mắt nhìn nhau rồi không ai lên tiếng.

Hoàng đế từ trên long ngai dời mắt đến chỗ đại tướng quân Tĩnh Thái An, hắn trầm giọng hỏi: " Cả Tĩnh tướng quân, ngươi cũng cho rằng việc hoàng hậu duy nhất của trẫm là nam nhân, chính là chuyện không nên, cần phải thay đổi?"

" Hoàng thượng.” Tĩnh Thái An nghiêm giọng nói: “ Thần cũng cho rằng việc lập thêm phi tử vào hậu cung, là chuyện cần thiết bây giờ."

" Tĩnh Thất, còn ngươi thì sao?"

Tĩnh Thất im lặng một bên, hắn khi nghe hoàng đế hỏi đến mình bước ra khỏi vị trí, đấu hai tay phía trước thẳng thắng lớn tiếng thưa: " Bẩm hoàng thượng, thần cả gan được nói ra ý kiến của mình.”

Thiên Vũ ngón tay gõ gõ trên thành long ngai, hắn trầm giọng: “ Nói đi.”

“ Tĩnh Thất thân là thần tử, sẽ không mong muốn hoàng thượng không có người nối dõi. Nhưng trên hết, trái với phụ thân thần muốn đứng trên lập trường huynh trưởng của hoàng hậu để nói. Tĩnh Thất không hy vọng hoàng hậu sẽ phải chịu uất ức gì tại hậu cung.” Tịnh Thất cao giọng: “ Chính vì vậy, thần không tán đồng việc hoàng thượng lập thêm phi tử."

Trên điện có người vừa nghe đã không thể giữ im lặng, Kiều Chu lập tức đứng ra phản bác lại: " Tĩnh hộ vệ, ngươi không thể nói tùy ý như vậy được, tội danh ngươi gánh nổi sao?"

" Ta chỉ nói theo suy nghĩ của mình, hoàng thượng cũng đã cho phép. Kiều ngự sử, ngài vẫn còn cảm thấy không đúng sao?"

" Không thể chỉ vì hoàng hậu là đệ đệ của ngươi liền muốn long mạch bị cắt đứt, theo như ý ngươi nói chẳng khác nào để cho thiên hạ chê cười, ngay cả hoàng hậu cũng sẽ bị người đời phỉ nhổ."

" Ngài..."

" Rầm."

Một tiếng các đại thần đều bị hoàng đế làm cho hoảng sợ, Thiên Vũ mạnh tay đánh vào long ỷ đứng lên nhìn hết thảy người bên dưới. Từ hành động cũng có thể nhận ra hắn đang như thế nào phẫn nộ, đôi hàng chân mày chùng xuống như đã sắp đụng lại với nhau: " Những lời bàn tán về việc hoàng hậu là nam nhân, còn nghe một lần trẫm sẽ lại giết chết một tên, cho đến khi nào không còn bất cứ một tin đồn nào."

" Hoàng thượng..."

" Lập phi tử này từ nay về sau nếu còn bất cứ kẻ nào tấu đến, trẫm cũng sẽ không ngại mang đại điện này một lần thanh trừ.” Thiên Vũ lạnh giọng nhìn xuống triều thần bên dưới: “ Cũng không có ít người có thể thay thế chỗ của các ngươi đi."

" Chuyện… chuyện này…”

“ Sao lại vậy, như thế cũng được sao?”

Hoàng đế đưa tay đến, hắn hất đổ tất cả bản tấu chương được dâng lên hôm nay trên tay tiểu thái giám xuống đất: " Nói cho các ngươi biết, trẫm không phải và cũng không có dự định sẽ trở thành một hiền quân. Chính vì vậy, đừng để lập lại những việc như ngày hôm nay nữa đã nghe rõ hết cả chưa?”