Sống Lại Tương Lai Chi Thực Thần

Chương 12: Đột phá (1)



Editor: Fuurin
Không chờ tới khi Phương Tử Văn quay ra nhìn cẩn thận, người ôm lấy thắt lưng anh đã ngã xuống, nhưng tay cô ấy vẫn nắm lấy cánh tay anh không buông.
Phương Tử Văn theo bản năng đỡ lấy eo đối phương.
Cả người Sở Sở cứ bồng bềnh, bước chân lảo đảo, hoàn toàn không khống chế nổi thân thể, chỉ có thể nắm chặt thứ mình bắt được trong tay.
"A..." Lại một luồng nhiệt dâng lên, Sở Sở không kìm nén được mà rên rỉ ra tiếng.
Phương Tử Văn nghe thấy âm thanh đó, khuôn mặt tuấn tú liền trở nên lạnh lẽo, nhìn người phụ nữ mà mình đang đỡ càng lạnh lùng hơn, cánh tay đang bị cô nắm dùng sức kéo, tay kia cũng cố gắng rút khỏi bàn tay người phụ nữ này. Nhưng không ngờ sức cô ta lại đặc biệt lớn, rút mãi mà không ra được.
Sở Sở dường như không ý thức được bản thân đang bị dãy ra, chỉ theo bản năng nắm chặt lấy thứ trong tay không thả, bao nhiêu sức lực đều dồn hết lên tay, ngẩng đầu có gắng nén tiếng rên rỉ, nói đứt quãng: "Phòng...đá...nước...đá..."
Là cô ấy! Phương Tử Văn vừa thấy khuôn mặt của cô ấy liền ngẩn người. Đây là...cô gái này là chủ tiệm Hoa Quả Số Một đây mà. Nhờ có trí nhớ đã thấy là không thể quên, Phương Tử Văn ngay lập tức nhớ ra cô gái này là ai.
Có chuyện gì thế này, Phương Tử Văn hồ nghi đánh giá cô gái đang tựa vào người anh. Ánh mắt mê mang, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng rực, hơi thở nóng hổi gấp gáp, còn cả những tiếng rên rỉ rất nhỏ kia nữa...
Trong chốc lát Phương Tử Văn liền hiểu.
Lúc này, một ông già ôm bụng lảo đảo đuổi tới, trong giọng nói mang theo sự thẹn quá hóa giận: "Tao %%%%%¥¥¥mày, con bé chết tiệt kia, mày chạy nữa thử xem."
Sắc mặt Phương Tử Văn nháy mắt trầm xuống, ánh mắt lạnh như băng bắn về phía ông chủ Lý.
Lúc này, trong ghế lô đối diện cũng có ba người phụ nữ đi tới bên này.
Mấy người đó khi nhìn thấy Phương Tử Văn, sắc mặt đều trở nên khó coi.
Triệu phu nhân nhìn Phương Tử Văn, sắc mặt trắng bệch, một hồi lâu mới ổn định tinh thần lại, nói: "Vị tiên sinh này, cô gái trong tay cậu là con gái của tôi, cám ơn cậu đã giúp đỡ, bây giờ chúng tôi không làm phiền cậu nữa." Nói xong định đi lên dìu lấy Sở Sở.
Sở Sở đã hoàn toàn không còn năng lực suy nghĩ, mềm yếu ngã vào người Phương Tử Văn, nhưng vừa nghe thấy giọng nói của Triệu phu nhân, thì tay cô run lên, càng ra sức nắm chặt lấy cánh tay của anh.
Phương Tử Văn cảm nhận được động tác của Sở Sở, lặng lẽ nhích cô áp sát vào người mình hơn, né khỏi cánh tay Triệu phu nhân, dùng ánh mắt sắc bén liếc bọn họ.
Đám người Triệu phu nhân chỉ cảm thấy toàn thân rét run, ào ào dời ánh mắt đi chỗ khác, không dám đối mặt với ánh mắt sắc bén của Phương Tử Văn.
"Tư Đồ Sở Sở, đừng có quên cô là vợ bé của ba tôi đó , còn không mau cút lại đây." Ánh mắt Lý Đại Lị phẫn nộ nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm chặt lấy tay Phương Tử Văn của Sở Sở, cô ta nhận ra người đàn ông đó, đó là Tổng Giám Đốc tập đoàn Nhất Đào Là Tốt Rồi! Không ngờ người thật lại ưu tú như vậy, nhìn người đàn ông cao lớn đẹp trai đang đỡ lấy con bé kia, dùng vẻ mặt ác liệt nhìn chằm chằm bọn họ, Lý Đại Lị vừa tức vừa đố kị, nhịn không nổi mà giở giọng phá đám.
"Lị nhi!" Lý phu nhân trừng mắt nhìn Lý Đại Lị, quát bảo cô ta im miệng, bà ta không muốn làm to chuyện lên, nó không hề có lợi cho bọn họ một chút nào.
Lý đại lị sợ hãi nhìn mẹ mình, cô ta giận dỗi giậm chân, nhưng không lên tiếng nữa.
Ông chủ Lý hình như hết kiên nhẫn rồi, lão ta run rẩy chỉ vào Phương Tử Văn, tức giận nói: "Chuyện này không liên quan gì đến ngươi cậu hết, mau giao người ra đây cho tôi."
Triệu phu nhân lại nhanh chóng nói: "Cậu này, mau trả con gái cho tôi đi, nãy giờ con bé cứ kêu không khỏe, tôi phải mau chóng đưa nó đi bác sĩ nữa." Nói xong còn rơm rớm nước mắt.
Kỹ thuật diễn thật vụng về! Phương Tử Văn cười lạnh một tiếng: "Có thật không!" Nói xong không thèm để ý tới bọn họ nữa, vòng tay qua nách Sở Sở, bế cô lên rồi xoay người rời đi.
"Cậu...cậu đứng lại đó cho tôi!" Bản mặt ông chủ Lý xám như gan heo, trên trán nổi gân xanh, cuống quýt đuổi theo hòng cướp lại người.
Nhưng mà lão ta làm sao so được với Phương Tử Văn chứ, nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Phương Tử Văn nghênh ngang ôm Sở Sở rời đi.
Triệu phu nhân há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn không thốt nổi câu nào, nhìn bóng dáng người đàn ông càng đi càng xa, lòng bất an ngày càng nặng.
"Rào rào!" Nước lạnh thấu xương từ trên cao chảy xuống, gột rửa làn da Sở Sở, cô rùng mình một cái, cơn nóng trên người rốt cuộc lui bớt, tinh thần cũng dần tỉnh táo lại.
Sở Sở chậm rãi mở hai mắt ra, phát hiện cả người nhũn ra không còn tí sức nào, cô thở hổn hện, phản ứng đầu tiên là nhìn lại quần áo trên người, phát hiện tất cả vẫn còn nguyên, cô nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu ngẩng đầu nhìn xung quanh chỗ mình đang ở.
Chỉ thấy bản thân đang ngồi tựa lưng trong một cái bồn tắm lớn. Phòng tắm này rất lớn, phòng tắm ở nhà của cô không thể so nổi với nơi này. Vật dụng trong này tuy đơn giản nhưng không kém phần sang trọng, xa hoa.
Trên đầu là cái vòi sen dài cỡ 30 cm, hẳn là vừa được mở, nước lạnh như băng đang trút ào ào xuống.
Đoạn trí nhớ lúc trước dần dần trở lại. Sở Sở nhớ rằng cuối cùng bản thân hình như đã túm lấy một người không buông, chẳng lẽ là người đó đưa cô tới đây?
Thật thoải mái! Nước lạnh như băng từ từ có tác dụng, Sở Sở chỉ cảm thấy cơn nóng khó chịu lúc trước từ từ tan biến.
Bỗng, nó lại mạnh mẽ dâng lên, tràn đến trong từng ngóc ngách cơ thể Sở Sở.
"Á..." Sở Sở thét lớn một tiếng, cả người giống như bị lửa đốt, ngay cả máu cũng như đang sôi trào.
Chuyện gì thế này? !
Sở Sở chấn động, chẳng phải tác dụng của thuốc đã tan đi rồi sao?
Cô còn chưa suy nghĩ cẩn thận, thì bên tai liền xuất hiện giọng nói trẻ con quen thuộc: "Cố gắng ngưng tụ tinh thần lực, chống lại nó."
Đó là giọng nói của A Hắc.
Sở Sở chẳng thèm suy nghĩ tại sao A Hắc lại xuất hiện tại nơi này, vì luồng nhiệt trong cơ thể đang tấn công cô vô cùng ào ạt, dường như muốn thiêu chết cô mới thôi. Cô cần phải nhanh chóng giải phóng tinh thần lực.
Bởi vì có nguồn nhiệt trong người, Sở Sở phải mất rất nhiều công sức mới ngưng tụ được một sợi tinh thần lực rất mảnh, độ dày so với khi thực hiện trong không gian thì không bằng, cô nhanh chóng chỉ huy nó quấn lấy người mình.
Sợi tinh thần lực vừa tiếp xúc với cơ thể cô liền biến mất tăm, nhất thời Sở Sở cảm thấy một luồng khí ấm áp tràn ra khắp tứ chi. Nhưng khi dòng khí ấm áp đó vừa tiếp xúc với chỗ có nguồn nhiệt kia, thì bị nó nuốt sạch, cảm giác nóng rực lại lan ra, dần dần nó biến thành sự đau đớn, máu thì sôi lên như sắp bốc hơi khỏi cơ thể vậy.
Cả người Sở Sở tuy đang ở trong nước, nhưng mồ hôi vẫn chảy ra, A Hắc nhìn cô khó chịu, trong lòng cũng rất đau.
Nhưng tình hình bây giờ, nó cũng không giúp nổi, chỉ có thể cổ vũ: "Cố lên, dùng thêm tinh thần lực vào!"
Giọng nói truyền tới từ sâu trong linh hồn khiến tinh thần Sở Sở chấn động, cô biết A Hắc đang hướng dẫn cô phải làm gì, trong lòng yên tâm rất nhiều.
Trong lòng yên tâm, tinh thần cũng thả lỏng, vì thế lần này cô có thể ngưng tụ ra một lúc vài sợi tinh thần lực, Sở Sở lập tức chỉ huy chúng xâm nhập vào thân thể mình.
Một sợi, hai sợi, rồi ba sợi...tinh thần lực mà Sở Sở phóng ra ngày một nhiều, cả người cô đều được bao trong vật chất màu trắng, luồng nhiệt trong cơ thể từ từ bị thay thế bởi ấm áp.
"Cứ tiếp tục đi." Giọng nói của A Hắc lại truyền tới.
Sở Sở lập tức dựa theo chỉ dẫn của A Hắc, tiếp túc giải phóng tinh thần lực.
Tiếp tục nào. Không thể ngừng được. Trong đầu Sở Sở chỉ còn lại ý nghĩ tiếp tục không ngừng nghỉ.
Thời gian trôi qua từng chút một, Sở Sở cảm giác như có áp lực gì đó ngày càng lớn, sắp khiến cô không thở nổi.
Phải làm gì đây? Sở Sở chỉ cảm thấy đầu mình sắp nổ tung.
"Nhịn đi nào, nhịn một lát là ổn rồi." Sở Sở cố nghĩ. Chỉ cần chịu đựng qua chuyện này là ổn hết.
"Ầm" một tiếng, giống như có thứ gì trong đầu vỡ tung ra, cảm giác khó thở bỗng nhiên biến mất, một cảm giác ấm áp tỏa ra toàn thân, khiến cô cảm thấy hạnh phúc và thỏa mãn.
Lúc này, Phương Tử Văn đang ở phòng khách xem tài liệu bỗng nhiên rùng mình.
Đó là?
----- Hết chuông 12 -----