Sống Lại Về Một Nhà

Chương 35



“Chỉ lo bảo nhà bếp nấu canh cho các con”, mẹ Chu cười đến mức càng nhiệt tình hơn, “Nhưng cũng chẳng phải là chuyện lớn gì, cái giường trong phòng Bác Nghị kia là giường đôi dư sức ngủ hai người, các con cũng đã đính hôn rồi ngủ trên một cái giường là đúng lý hợp tình thôi”.

Rốt cuộc là mẹ Chu quên thật hay giả bộ quên Hàn Duyệt không biết, nhưng cậu biết tòa biệt thự lớn đến như vậy không thể nào không có một căn phòng khách có thể cho người ta ở được. Trong lòng mẹ Chu có ý đồ gì quả thật rõ đến mức không thể rõ hơn, Hàn Duyệt chỉ cảm thấy có cả vạn con voi lớn đang hý to rồi giẫm qua trong đầu cậu.

… nhưng mà cũng có chút chờ mong ấy. Hàn Duyệt không kiềm được ngẩng đầu liếc mắt nhìn Chu Bác Nghị bên cạnh một cái. Còn anh chàng cũng vào lúc này nắm chặt lấy tay cậu, ngón cái chà vài cái vừa phải lên mu bàn tay cậu.

“Quyết định vậy nhé?” Mẹ Chu nhìn nhìn Hàn Duyệt rồi nhìn nhìn Chu Bác Nghị, đường nét trên mặt con trai sau khi nghe thấy đề nghị này thì chớp mắt dịu xuống không ít, khóe miệng cũng hơi hơi nhếch lên vài độ, “Mẹ đi kêu người đưa thêm một phần chăn gối qua phòng con”.

Vì thế sau mười phút, hai người song song ngồi ở cuối giường trên cái giường kingsize trong phòng Chu Bác Nghị, dưới ánh nhìn lom lom của mẹ Chu mỗi người đều uống hết một chén canh an thần.

“Nghỉ ngơi cho tốt. Ngủ ngon” Mẹ Chu kêu người dọn bát, để lại một câu đầy ẩn ý như thế liền rời khỏi phòng.

Khi khóa phòng vừa đóng phát ra một tiếng vang rất nhỏ nhưng rõ ràng, giống như bật lên một cái công tắc vậy, bầu không khí trong phòng trở nên vừa đặc quánh vừa ẩm ướt khiến cho người ta không thở được.

Hàn Duyệt giả vờ bình tĩnh cởi giày ra bò lên giường, xốc chăn lên chui vào, sau khi đắp chăn xong tựa vào đầu giường, lại vỗ vỗ lên giường với Chu Bác Nghị còn đang ngồi ở bên giường xoay người nhìn cậu, nói: “Đi ngủ nhanh đi. Anh mới là người thiếu ngủ nhất ấy, sáng hôm nay mấy giờ dậy đó? Ngủ đủ năm tiếng không?”.

Chu Bác Nghị không có trả lời, nhưng vẫn đứng lên quay lưng về phía giường đem áo tắm bao bên ngoài đồ ngủ cởi xuống để ở một bên, đang định cởi đồ ngủ. Chu Bác Nghị có thói quen ngủ nude, tay cũng đã kéo áo lên tới ngực nhưng nhớ tới Hàn Duyệt lại vội vàng buông áo ngủ xuống. Xoay người bò lên giường nói với Hàn Duyệt còn đang nhìn mình không chớp mắt: “Cởi áo tắm ra đi, mặc nhiều như vậy ngủ không thoải mái”.

“Hử? À!” Mặt Hàn Duyệt chợt đỏ ửng, lúc này mới nhận ra mình còn quấn áo tắm. Xốc chăn lên định đứng xuống đất, lại nhớ ra mình cởi giày để ở cuối giường nếu cứ thế đi qua lấy giày hình như hơi bị mất mặt, chỉ là nếu đứng ở trên giường cởi hình như còn mất mặt hơn. Phân vân nửa giây Hàn Duyệt quyết định đứng chân không xuống đất, đương bỏ chân xuống đất bỗng nhiên eo bị kéo lại, cả người bị Chu Bác Nghị ôm eo kéo về.

“Đừng đứng chân không xuống đất” Chu Bác Nghị nói, “Cởi ngay trên giường đi, đi lên đi xuống không mệt hay sao?” Dứt lời tự mình xuống giường giúp Hàn Duyệt đem giày đã cởi ra cầm tới bên giường.

Hàn Duyệt đỏ mặt vặn tới vặn lui đem cái áo tắm bao tới đầu gối cởi ra ném vào trên sô pha ở bên cạnh giường, sau đó nhanh chóng chui vào ổ chăn nắm ngay chăn lên trùm lên đầu, kết quả quá dùng sức nên chân lộ ra cả, lại gấp gáp ngồi xuống đem chăn đắp lên chân, làm tới làm lui làm cả buổi cũng chưa nằm xuống được.

“Ha ha….” Chu Bác Nghị khẽ bật cười, sáp qua ôm lấy Hàn Duyệt từ phía sau, mặt áp vào mặt cậu, hai tay mười ngón xen kẽ với cậu đặt bên hông, đầu tiên là nghiêng đầu hôn lên mặt Hàn Duyệt sau đó kề sát vào lổ tai cậu khẽ nói, “Không muốn ngủ trên một cái giường với anh thế sao? Xem em giận kìa, mặt đều đỏ cả”.

Hàn Duyệt im lặng hôn lên khóe miệng của Chu Bác Nghị một cái, sau đó đẩy anh ra, nói mạnh miệng: “Đừng phá nữa, ngủ nhanh đi”.

Dứt lời liền đẩy anh ra, kéo chăn qua xoay lưng về phía Chu Bác Nghị nằm xuống, cố gắng kiềm chế cơ thịt trên mặt làm ra một nét mặt không có biểu cảm, nhắm hai mắt lại.

Chu Bác Nghị cười khẽ một tiếng, lần nữa giúp Hàn Duyệt sửa lại chăn đang quấn vào nhau, kéo chăn đang bị cậu đè bên dưới ra bọc kỹ chân cậu, rồi kéo phần chăn đắp ở trên cổ Hàn Duyệt xuống, nói: “Ngoan, đừng trùm đầu, sẽ nóng đấy”.

Hàn Duyệt nhắm mắt lại không để ý tới anh. Chu Bác Nghị sờ sờ tóc cậu, cúi người xuống kéo chăn ra giúp cậu kẹp chặt góc chăn. Tuy Hàn Duyệt nhắm mắt lại nhưng vẫn có thể cảm thấy rõ nhiệt độ cơ thể của Chu Bác Nghị gần như đang tựa sát vào cậu, còn ánh mắt đang bồi hồi trên mặt cậu của anh nữa. Chuyện thân mật hơn so với đắp chăn hai người đều đã làm cả nhưng Hàn Duyệt vẫn không kiềm được mà đỏ mặt.

Khó lắm mới chỉnh sửa chăn xong, Hàn Duyệt còn chưa kịp thở phào một hơi thì nhận ra Chu Bác Nghị vì sửa chăn mà dựa sát vào mình cũng không có rời khỏi. Phòng ngủ im lặng đến mức một chút âm thanh cũng chẳng có, tiếng hít thở đều đều của Chu Bác Nghị rất rõ ràng trong im lặng. Hàn Duyệt lắng nghe tiếng hít thở của anh, tiếng hít thở của mình lại từ từ loạn nhịp.

Cậu rốt cuộc không kiềm được mở mắt ra, nhìn Chu Bác Nghị đang tựa vào đầu giường nhìn mình từ trên xuống dưới, tức giận nói: “Nhìn em làm gì, sao anh còn chưa ngủ?”.

Hàn Duyệt cho rằng giọng của mình rất nghiêm túc, nhưng trên thực tế khi Chu Bác Nghị nghe thấy thì giọng kia vừa êm vừa nhẹ, dẫn theo chút trách cứ cáu kỉnh giống như là làm nũng vậy đó, nghe mà trong lòng anh mềm nhũn cả, không kiềm được cúi người xuống ngậm lấy bờ môi cậu nhẹ nhàng liếm mút.

Hàn Duyệt thả lỏng thân thể, hơi hơi hé miệng ra tùy ý lưỡi của anh chàng nhanh nhẹn tiến vào miệng, khe khẽ lướt qua lại ở trong khoang miệng cậu. Cứ hôn cứ hôn, Chu Bác Nghị vẫn duy trì tư thế hôn môi ôm Hàn Duyệt ngồi dậy tựa vào đầu giường, đặt Hàn Duyệt vào giữa hai chân mình, hai tay ôm chặt lấy eo và vai cậu để thân thể cậu kề sát vào ngực mình, đem cậu nhóc giam trong lồng ngực mình. Hàn Duyệt cũng dùng hai tay câu lấy cổ của anh chàng, một bàn tay liên tục xoa lên má anh rồi từ cổ kéo xuống ngực cách quần áo sờ tới sờ lui cơ ngực và cơ bụng của anh chàng, rồi từ bờ eo di chuyển tới lưng, say mê cảm thụ bắp thịt căng cứng phía sau lưng của anh chàng.

Không biết qua bao lâu nụ hôn này mới chấm dứt, Chu Bác Nghị nhìn vào cậu nhóc hai mắt ướt át, cảm thấy được bên dưới căng cứng và đau nhức, không khỏi hít sâu một hơi đem cậu nhóc thả lại trên giường. Hàn Duyệt thở phì phò ôm lấy cổ của Chu Bác Nghị vùi mặt vào trong lồng ngực anh không cho anh đi. Anh chàng nhắm mắt lại, nuốt khan vài cái nhưng vẫn kéo tay Hàn Duyệt ra, đắp kỹ chăn lại cho cậu lần nữa rồi xoay người chuẩn bị xuống giường.

“Anh làm gì vậy chứ!” Hàn Duyệt chặn ngang túm chặt lấy áo ngủ của Chu Bác Nghị, có chút thẹn quá hóa giận mà nói ra, “Anh, anh, anh, anh… mỗi lần đều như vậy, anh có ý gì đây hử!”.

Hàn Duyệt quả thật sắp phát điên, lúc bắt đầu Chu Bác Nghị không đụng vào cậu cậu hiểu đối phương là trân trọng cậu, trong lòng cũng rất cảm động. Nhưng nếu như dưới sự cố tình dụ dỗ hết lần này tới lần khác của cậu còn bình tĩnh như vậy cậu không thể không nghi ngờ có phải là sức mê hoặc của mình không đủ hay không.

Chu Bác Nghị thở dài, lại kề sát về ôm lấy Hàn Duyệt, cúi đầu hôn lên trán cậu, nói: “Ngoan…”

“Ngoan cái gì mà ngoan? Cũng có phải giữ trẻ đâu!” Giọng điệu của Hàn Duyệt cực kỳ nồng nặc, ngang ngạnh nói.

Chu Bác Nghị sờ sờ lổ tai cậu lại bị Hàn Duyệt nắm lấy cổ tay quăng qua một bên, không khỏi bật cười nói: “Không phải giữ trẻ, là giữ cục cưng yêu quý”. Dứt lời thì nhẹ nhàng cắn cắn chóp mũi cậu, khẽ nói, “Cục cưng ngoan yêu quý của anh”.

Giọng của Chu Bác Nghị giống như tiếng đàn violon, khiêu gợi đến mức khiến nửa bên người của Hàn Duyệt đều nhũn ra, tức nghẹn ở ngực cũng giảm hơn phân nửa, chỉ là trên mặt vẫn còn một vẻ không vui nhưng mặt mày thì đã dịu xuống từ lâu.

Chu Bác Nghị ôm cậu nhẹ nhàng đong đưa, nói: “Ngoan, em còn nhỏ mà… Chờ kết hôn rồi sẽ có rất nhiều lúc để em xin tha thôi…” Lại hôn lên lổ tai cậu, môi kề sát vào vành tai cậu nói, “Tới lúc đó em có khóc anh cũng sẽ không tha cho em đâu, được không nào?”.

Mặt của Hàn Duyệt lập tức nổ tung, cổ và lổ tai đều đỏ rực, Chu Bác Nghị không kiềm được mà nhìn về phía trong áo của cậu, thấy ngực của cậu đều đỏ cả một mảng lớn thì trong lòng không khỏi rung rinh.

Hàn Duyệt cảm thấy tim đập nhanh tới mức sắp thở không nổi, nhưng vẫn lắp bắp nói ra: “Nhỏ… nhỏ gì chứ? Em đã lớn… lớn rồi đó”.

“Còn đang cao lên mà, hử?” Chu Bác Nghị ngậm lấy cằm dưới cậu nói.

“Hai mươi lăm chiều cao còn có thể cao hơn nữa đó!” Bên Hàn Duyệt nâng cằm tiện cho Chu Bác Nghị ‘làm việc’ bên thì nói ấm ức, “Anh muốn chờ tới lúc đó hay sao chứ!”.

Chu Bác Nghị liếm từ cằm cậu lên trên mặt: “Đương nhiên là không chờ tới lúc đó rồi… Nhưng mà lúc này… râu em còn chưa mọc đấy… cho nên đừng nghĩ nhiều nữa được không nào?”.

“Ai nói em không mọc râu!” Hàn Duyệt hét lớn.

Chu Bác Nghị khẽ bật cười, lấy ngón tay chà chà mấy cọng râu trên mặt Hàn Duyệt kia rồi sáp qua liếm liếm, nói: “Thấy rồi. Được rồi, anh vào nhà tắm một cái, sẽ về ngay, em ngoan ngoãn ngủ trước đi được không?”.

“Đừng có giống như ghẹo trẻ con vậy”. Hàn Duyệt nói phàn nàn, rồi nghe lời nằm trở lại trong chăn nhắm hai mắt lại.

Hàn Duyệt đắp kỹ chăn cho cậu, lại xoa xoa tóc cậu xong mới tay chân nhẹ nhàng đi vào phòng tắm đóng cửa lại. Anh cởi áo ngủ ra, mở vòi sen, nước ấm xối vào trên người anh, tiếng bọt nước rơi xuống đất che đi tiếng thở dốc ồ ồ của anh. Anh nắm lấy chỗ phồng to đau nhức, trong lòng thì nghĩ tới cơ thể của Hàn Duyệt.

Mấy hôm nay khi Hàn Duyệt thay đồ thường xuyên quên đóng cửa, anh biết cậu nhóc kia cố ý, nhưng vẫn không kiềm nén được mong muốn đi ngang qua phòng cậu của mình. Cậu trai trắng trẻo mảnh dẻ, thân thể gần trưởng thành còn mang theo sự non nớt ngây ngô đặc biệt của thiếu niên cứ thế mà hiện rõ toàn bộ ở trước mắt mình, từ cổ đến mông hiện ra một đường cong thẳng thắp lại hoàn mỹ, giữa cột sống lõm xuống một đường rãnh mê người. Nếu khả năng tự kiềm chế của mình ít đi thêm một chút Chu Bác Nghị tin chắc rằng mình chắc chắn sẽ không kiềm được mà nhào qua ôm lấy cơ thể của cậu nhóc, dùng lưỡi liếm thẳng một đường từ rãnh lưng lên trên, cắn lấy cổ cậu giống như thú dữ, sau đó dùng môi và răng nâng niu từng tấc da thịt cậu.

Anh nhắm mắt nhớ lại mọi thứ mà anh đã từng thấy, nhỏ giọng gọi tên của cậu nhóc cho đến tận giây phút cuối cùng.

Xong việc, Chu Bác Nghị tỉ mĩ chà rửa bản thân mình thật sạch sẽ, mặc áo ngủ vào rồi trở lại trên giường. Khoảng thời gian anh mất đi ở trong phòng tắm có hơi lâu, cậu nhóc đã sắp ngủ mất, gọi anh quay lại khẽ nhấc mí mắt lên nhìn anh một cái, mơ màng kêu anh một tiếng, chờ sau khi anh nằm xuống thì nhích đến bên cạnh anh đưa tay ôm lấy anh.

Trong lòng Chu Bác Nghị đầy thỏa mãn, cẩn thận dịch thân thể của cậu nhóc đem cậu ôm vào lòng, cúi đầu ngậm lấy làn da ngay trên xương quai xanh của cậu nhóc dùng sức hút mạnh. Cậu nhóc phát ra một tiếng hừ nhẹ khó chịu, anh vội vã lấy tay vỗ nhẹ vào lưng cậu dỗ dành. Anh mút rất lâu cho đến tận khi để lại một dấu tím đỏ mới vừa ý buông tay ra, cũng nhắm hai mắt lại.

Hai người ngủ khá sớm, ngày hôm sau đúng bảy giờ tỉnh giấc. Hàn Duyệt nhớ tới chuyện mất mặt đêm qua mình giống như nổi điên mà túm lấy Chu Bác Nghị đòi anh giải thích tại sao lại không chạm vào mình thì vô cùng xấu hổ, vừa tỉnh dậy liền vọt vào phòng tắm tạm thời không muốn nhìn thấy kẻ đầu sỏ.

Chu Bác Nghị nhìn cậu nhóc sợ sệt không dám đối mặt vọt vào phòng tắm, duỗi lưng một cái vặn bung tay chân ra trên giường, nhưng chỉ một phút đồng hồ cửa phòng tắm lại rầm một tiếng bị đá tung. Hàn Duyệt quay lại trên giường giống như gió lốc, trừng Chu Bác Nghị cả buổi nói không nên lời, cuối cùng hổn hển chỉ vào cái dấu vết nổi bật cực kỳ quang vinh trên xương quai xanh dưới cổ: “Anh, anh, anh, anh… Anh làm hồi nào đó? Ở ngay chỗ này quần áo cũng không che được!”.

Chu Bác Nghị bật người lên ngồi vào bên giường kéo cậu nhóc vào giữa hai chân mình, ôm lấy eo cậu ngẩng đầu nhìn mặt cậu nói: “Đừng giận, lần sau sẽ không thế nữa”.

Hàn Duyệt vẫn còn oán trách: “Lúc thì là Liễu Hạ Huệ lúc lại chơi trò lưu manh… cũng đâu phải không cho anh… người khác thấy lại cười nhạo em”.

Chu Bác Nghị kiên nhẫn nghe Hàn Duyệt thờ phì phì oán trách, bỗng nhiên nhấc vạt áo ngủ của cậu lên đem áo kéo tới tận dưới nách, nắm lấy hai bên sườn cậu một ngụm ngậm lấy làn da trên ngực cậu nhóc.

Hàn Duyệt giống như một cái máy catset bị nghẽn băng khựng lại ngay lập tức, hai gò má đỏ bừng còn hai tay buông ở bên cạnh không biết phải làm gì, cuối cùng từ từ nâng tay lên ôm lấy đầu của Chu Bác Nghị.

Đợi đến khi để lại thêm một dấu anh chàng mới buông Hàn Duyệt ra, đem áo ngủ cậu kéo xuống rồi còn cách quần áo chụt một cái nói: “Về sau sẽ cứ giống như thế này, hôn ở phía trong quần áo thế thì được rồi phải không? Đừng giận nữa”.

Hàn Duyệt cứng họng, trừng Chu Bác Nghị nói không nên lời, cuối cùng nắm lấy anh chàng đẩy ra xoay người lại vọt vào phòng tắm.

Đóng cửa lại, nhìn vẻ mặt đỏ bừng, khóe mắt chứa chan tình yêu của mình bên trong gương, Hàn Duyệt bỗng nhiên nở nụ cười, kéo áo lên sờ sờ vết hôn vừa để lại, khẽ mắng: “Bệnh thần kinh….”

Quả nhiên lúc ăn cơm trưa Hàn Duyệt lộ ra một vết hôn chói lọi trên xương quai xanh đã nhận được sự chú ý của mọi người trong gia đình họ Chu, ngay cả người giúp việc đi lướt qua cũng đều lén lút liếc mắt nhìn một cái.

Hàn Duyệt ở mặt ngoài giả bộ bình tĩnh còn tay thì ở góc người khác nhìn không tới nhéo mạnh lên eo của Chu Bác Nghị. Chu Bác Nghị “rít” một tiếng, túm lấy tay của Hàn Duyệt để tới bên miệng hôn nịnh nọt, kết quả bị Chu Bác Hạo đối diện đi tới nhìn thấy.