Sống Lại Về Một Nhà

Chương 90



Lễ trao giải cử hành ở Trung tâm văn hóa thành phố B, năm giờ chiều các ngôi sao sẽ bắt đầu đến hội trường đi thảm đỏ. Song sáng sớm đã bắt đầu có phóng viên và fan hâm mộ lục tục kéo tới, đợi đến khoảng ba bốn giờ chiều, xung quanh thảm đỏ đã chật kín người.

Hơn mười năm trước đã từng có nguyên do vì quản lý không tốt, dẫn tới khi đi thảm đỏ, phóng viên và fan hâm mộ chen lên thảm khiến các ngôi sao bị chặn ở trên thảm đỏ không tiến cũng chẳng lùi được, thậm chí có fan còn do quá kích động dùng tay túm thẳng lấy quần áo của ngôi sao, khiến vài nữ ngôi sao bị dọa đến mặt mày sợ hãi bật khóc ngay tại hiện trường. Bởi vì cái kinh nghiệm cực kỳ thất bại lần đó, mỗi một lần trao giải về sau cũng chẳng dám lỏng lẻo trong việc bảo đảm an ninh nữa, fan hâm mộ có thể đứng đón thần tượng của mình ở bên cạnh thảm đỏ cũng dựa vào vé, với lại vé vào cổng cũng kiểm soát số lượng nghiêm ngặt. Nhưng dù là thế, bên cạnh thảm đỏ vẫn chật kín người như cũ.

Đúng năm giờ, chiếc xe đầu tiên chở ngôi sao tới tham dự lễ trao giải chầm chậm tiến tới, dừng ngay ngắn ở đầu thảm đỏ, tất cả các ngôi sao đi dự lễ bắt đầu chính thức vào hội trường.

Dưới tình huống thông thường, ngôi sao đi thảm đỏ là dựa theo trình tự danh tiếng từ thấp tới cao mà tiến vào, người đi phía trước vĩnh viễn đều là mấy ngôi sao không chút tiếng tăm đi nhờ thảm đỏ. Chỉ là từ lúc các nghệ sĩ phát hiện đi thảm đỏ có thể tăng tần suất xuất hiện trên ống kính, bèn tấp nập cậy nhờ quan hệ lấy được thư mời tham dự, khiến cho ngôi sao trên thảm đỏ lúc nào cũng kín chỗ.

Ngôi sao càng ngày càng nhiều, nhưng báo thì chỉ có từng ấy trang, vì gia tăng tỉ suất xuất hiện, bèn có nghệ sĩ nhỏ có chút đầu óc lúc vào hội trường đi thảm đỏ giở chút trò khôn vặt, đợi đến lúc tới mình đi vào thì núp ở một bên, khiến người chủ trì tìm không thấy, mà đợi khi có ngôi sao lớn tới lại đi theo chung với người ta.

Trò này trước đây dùng khá ngon lành, dù sao người ta cũng vào rồi, bên chủ trì cũng không thể kêu người ta đi ra đúng không. Kết quả mấy năm trước một ngôi sao nhỏ dùng cách này đã giẫm phải đinh nhọn, cô nàng đi chực màn ảnh của một nam diễn viên có gia thế và bối cảnh hùng hậu, và cô nàng không biết chính là, nam diễn viên đó đã từng nảy sinh ý định bao nuôi cô trong đầu, vợ của nam diễn viên đó vì thế rất là giận dữ, mà lần này lại nhìn thấy ông chồng mình và cô gái mà ông ta từng dòm ngó đi chung với nhau, lập tức giận điên người, trực tiếp kêu người đóng băng ngôi sao nhỏ đó ngay. Bởi do bà ta từng tài trợ đủ mọi tiết mục phim và lễ trao giải, bèn đặt ra một quy tắc, tất cả nghệ sĩ vào hội trường không theo thời gian đã quy định sẵn trước đó trừ khi là được đề cử giải thưởng nào đó hoặc là khách mời đặc biệt trao giải, không thì đều đuổi thẳng khỏi sân. Quy tắc này đối với một số người có hậu trường vững chãi hay là đã có chút tiếng tăm đương nhiên chẳng có ích gì, mà trói buộc chính là tất cả các nghệ sĩ đau khổ giãy dụa dưới tầng chót.

Thời gian một tiếng thảm đỏ, hai mươi phút đầu chỉ có hai ngôi sao đang hot vừa ra mắt năm nay xem như đáng chú ý, các fan đều không mấy nhiệt tình, các phóng viên cũng uể oải chụp vài tấm cho có, chỉ đợi chờ các ngôi sao lớn ở phía sau.

Rất nhanh, tiếng gào thét mà người đi thảm đỏ đón chào càng lúc càng lớn, càng lúc càng quen tai. Cho đến mười phút cuối cùng, ngôi sao xuất hiện mới đưa bầu không khí trên cả thảm đỏ lên cao trào, tiếng la hét hầu như chưa từng ngừng lại, ánh đèn loang loáng liên tục không ngừng nghỉ.

Trong vùng ánh sáng loang loáng đó, có một chiếc xe dừng ở rìa thảm đỏ, nhân viên công tác người mặc tây trang, tay đeo găng trắng, dù cho là dáng người hay gương mặt đều có thể đi làm người mẫu tiến lên mở cửa xe ra.

Khán giả ngẩn ra một lát, sau đó tiếng hét đặc biệt chói tai của nữ giới vang lên:

“Á á á!!! Trí Hân! Mã Trí Hân! Mã Trí Hân!”

“Nữ hoàng Trí Hân!! Nữ hoàng em yêu anh!!”

“Trí Hân nhìn bên này!!! Nhìn bên này nè!!”

Mã Trí Hân mặc một bộ tây trang màu trắng cười khẽ vẫy tay với những fan đứng bên cạnh thảm đỏ, nở một nụ cười có chút tà khí. Nụ cười này là cậu ta đặc biệt học hỏi từ ảnh đế Mạc Tu Kiệt, tập gần hai tuần lễ, trong đó còn thỉnh giáo thêm vài vị đàn anh của Tinh Hạo mới sáng tạo ra được tuyệt kỹ tất sát ‘nụ cười tà mị’ của riêng mình, chỉ là vì làm nụ cười thương hiệu cho fan của cậu ta xem.

Đương nhiên, khi cậu ta lộ ra nụ cười này, tiếng la hét lại lập tức tăng thêm một bậc. Mã Trí Hân đắc chí trong bụng, nhưng trên mặt vẫn phải giữ nụ cười yêu nghiệt và còn nhìn xuống nhân loại đó, tiếp theo còn gửi một nụ hôn gió tới các khán giả. Nụ hôn gió này khiến các fan hâm mộ tưởng chừng như phải hét đến vỡ cả giọng, không ít người ôm lấy cổ khóc lớn, kích động đến không thể tự chủ.

“Biên, biên kịch Mã thật là được hâm mộ ha…” Tần Khê đi theo phía sau Mã Trí Hân có chút xấu hổ chìa tay khoác lấy cánh tay Mã Trí Hân, “Tôi rất lo sẽ bị fan của cậu ghi thù…”

“Yên tâm đi.” Mã Trí Hân nói chẳng buồn để ý, “Bọn họ đều biết tôi thích đàn ông.”

Tần Khê khóc không ra nước mắt: Cậu thật sự không nhìn thấy có vài fan hâm mộ trong mắt bừng lên sát khí đằng đằng sao hả?

Tần Khê trong bộ 《Bảy năm》 diễn vai người vợ sống thực vật, bởi vì trong phim đan xen hồi ức của nam chính với quá khứ, cùng sau khi yêu nam phụ trong đầu nảy sinh phản ứng nếu sau khi vợ tỉnh dậy phát hiện việc này, cho nên tuy là diễn một người sống thực vật, Tần Khê cũng tính như không phải vai qua đường đơn giản. So với những vai phối hợp diễn khác, phân cảnh xem như cũng khá nhiều.

Sau khi thực hiện xong màn xuất hiện đầy chấn động, Mã Trí Hân dắt Tần Khê tiến về trước hai bước, nhường chỗ đợi những thành viên khác của đoàn phim đến.

Chiếc xe tiếp theo là một chiếc Cadillac bản dài. Xuống xe đầu tiên là Mạc Tu Kiệt diễn vai nam phụ được nam chính yêu thầm trong 《Bảy năm》, và mẹ Chu khoác tay cậu ta. Lần này Mạc Tu Kiệt không có được đề cử giải thưởng nào, nhưng là làm khách quý trao giải của buổi lễ, còn mẹ Chu là bậc đàn chị trong giới giải trí và chủ tịch của Tinh Hạo cũng là nhận lời mời làm khách quý trao giải mà đến.

Mẹ Chu mặc một bộ lễ phục cổ chữ V sâu hở lưng màu đỏ thẫm, đeo một sợi dây chuyền kim cương màu xanh ngọc nặng trịch, tuy đã qua tuổi sáu mươi, nhưng bà vẫn hoàn toàn có thể đè ép được màu sắc sặc sỡ và châu báu sáng lòa này, thậm chí còn hiện lên một thứ khí chất rực rỡ và lóa mắt khác. Vả lại mẹ Chu giữ gìn dáng người rất tốt, sau lưng một chút sẹo lồi cũng chẳng có, bóng lưng nhìn qua còn xinh đẹp hơn một số diễn viên nữ trẻ tuổi. Lần xuất hiện này, lập tức đè bẹp tất cả những ngôi sao mặc lễ phục màu đỏ trước đó.

Chu Bác Nghị và Hàn Duyệt theo sau mẹ Chu từ trong xe bước ra, tiếng hét của fan hâm mộ ở đó lập tức khôi phục tần suất và âm lượng như vừa nãy gặp Mã Trí Hân, thậm chí còn có chiều hướng gia tăng.

Đợi sau khi đạo diễn, nhân viên hiệu ứng với lại nhà tạo mẫu, những nhân viên làm việc phía sau hậu trường vân vân cùng với một số diễn viên phụ đi thảm đỏ xong, thành viên đoàn phim 《Bảy năm》 xem như đã có mặt đầy đủ. Mọi người dựa theo thứ tự đi thảm đỏ, không ngừng vẫy tay thăm hỏi fan bên cạnh thảm đỏ.

Đêm nay Hàn Duyệt và Chu Bác Nghị mặc cùng một kiểu áo tình nhân, đều là vét đen. Lúc đầu hai người chỉ là tay nắm tay, đợi khi đến vị trí chụp ảnh đầu tiên, đứng lại đợi phóng viên chụp hình, Chu Bác Nghị buông tay Hàn Duyệt ra, chuyển qua ôm lấy vai cậu. Fan hâm mộ nhìn thấy cảnh này lập tức hét lên, không ngừng vung vẫy tấm biển ghi chữ ‘Chu Hàn vô địch’, ‘Một lòng hướng về Nghị Duyệt’ bằng đèn led ghép lại.

Chu Bác Nghị vẫy vẫy tay với các fan, nâng một tay của Hàn Duyệt lên, mở lòng bàn tay ra đặt lên miệng hôn, Hàn Duyệt bất đắc dĩ quay đầu đi, từ trong hàm răng tuôn ra một giọng nói nghiến răng nghiến lợi: “Không show ân ái anh sẽ chết sao!”

“Sẽ.” Chu Bác Nghị trả lời ngắn gọn.

Các fan hâm mộ dường như suýt ngất xỉu, dùng giọng nói biến điệu cùng hô lên: “Hôn đê! Hôn đê!”

Chu Bác Nghị kề mặt sát qua làm như định hôn Hàn Duyệt, Hàn Duyệt lập tức tránh ra, Chu Bác Nghị chỉ đành nhún vai với fan, ôm Hàn Duyệt đi tiếp về phía trước, để một đám fan gần như sắp phát cuồng ra sau lưng.

Thảm đỏ nhiều nhất có thể đứng lại bốn phút, cho dù là mẹ Chu cũng không ngoại lệ. Mọi người vừa đi vừa tiện thể ký tên cho các fan bên cạnh thảm đỏ, trả lời một câu hỏi, lại ký tên mình lên áp phích của các nhãn hiệu tài trợ và logo của giải Kim Kê ở cuối thảm đỏ, sau khi chụp ảnh chung, thì đi vào hội trường.

Hội trường của lễ trao giải điện ảnh trong nước rất khác so với hội trường của nước ngoài, lễ trao giải của nước ngoài thường sẽ trang trí giống như một bữa tiệc, mọi người sẽ ngồi ở từng chỗ bên cạnh bàn ăn có đặt hoa tươi với nến và ly rượu, vừa uống rượu vừa trao giải. Mà hội trường trong nước, trừ vị trí gần sân khấu nhất sẽ xếp vài bàn cho một ít người có danh vọng và địa vị rất cao ra, thì những người khác, dù cho tiếng tăm nhiều ít, đều phải ngồi ở chỗ được sắp xếp giống như rạp chiếu phim, không chỉ không có rượu nước, đi ra đi vào cũng là một vấn đề.

Chu Bác Nghị ôm eo Hàn Duyệt, cùng thành viên đoàn phim chào hỏi các đàn anh đàn chị.

“Ngài Hàn…” Một giọng nữ dịu dàng từ bên cạnh truyền tới, Hàn Duyệt xoay đầu nhìn, không ngờ lại là Mạnh Đình.

Ba năm trước, bởi vì khi Mạnh Đình quay 《Yêu người, dằn lòng không nổi》, định chen chân vào giữa Chu Bác Nghị và Hàn Duyệt, trực tiếp chọc đến mẹ Chu lãnh đạo cao nhất của Tinh Hạo, vì thế, cho dù Mạnh Đình nhờ 《Yêu người, dằn lòng không nổi》mà hot, mẹ Chu lại thờ ơ ném cô nàng qua một bên, trong một năm sau đó, cô nàng không có tác phẩm gây chú ý gì, chỉ đóng vai phụ trong các bộ phim truyền hình loại ba, tiếng tăm tích góp từng chút một nhờ bộ phim 《Yêu người》 rất nhanh đã bị tiêu tán sạch sẽ.

Thế nhưng Mạnh Đình là một cô nàng không chịu cam phận, biết bản thân đắc tội lãnh đạo cấp cao, nếu còn muốn ôm đùi con nhà giàu hòng giành cơ hội lấy tiếng e rằng sẽ củng cố quyết định vùi dập mình của đối phương, vì thế cô bất chấp tất cả, tự mình chạy đi giành lấy một vai phản diện hủy hình tượng, diễn vai một ả sát nhân biến thái trong một bộ phim truyền hình kinh dị. Ngay sau khi biết cô sẽ diễn một vai như thế, ngay cả người đại diện của cô cũng quyết định bỏ rơi cô, không ngờ là vai diễn này lại giúp Mạnh Đình khởi tử hồi sinh, lần nữa đi vào tầm mắt của khán giả.

Tuy Hàn Duyệt rất không thích người phụ nữ đã từng, với lại rất có thể bây giờ vẫn còn có ý định xấu với người đàn ông của mình này, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng cậu khâm phục dũng khí và tầm nhìn của cô nàng. Xuất phát từ lễ phép, cậu đi qua: “Có việc gì không?”

“Chúc mừng ngài.” Mạnh Đình mỉm cười, “Nghe nói giải biên kịch xuất sắc nhất năm nay chắc chắn sẽ thuộc về ngài.”

Hàn Duyệt lễ phép cười cười: “Cám ơn.”

Cậu biết năm nay Mạnh Đình được đề cử vai nữ phụ xuất sắc nhất, dựa theo quy tắc giao thiệp, cậu hẳn là cũng nên nói một tiếng chúc mừng. Nhưng vừa nghĩ tới người phụ nữ này đã từng ngấp nghé Chu Bác Nghị, cậu bèn không muốn nói lời hay ý đẹp với cô nàng.

Mạnh Đình khẽ nghiêng đầu, dùng tay nâng nâng trâm cài tóc hoa văn phức tạp trên búi tóc, sau một hồi lâu, nói rằng: “Tuy nói như vậy có vẻ rất ngốc nghếch, có điều…. tôi thừa nhận ngài xuất sắc hơn tôi nhiều, nhưng tôi không hối hận năm đó định chen chân vào tình cảm giữa ngài và cậu ba Chu.”

Hàn Duyệt nhướng một bên mày lên, nhưng cũng không quên bày ra một nụ cười dịu dàng và lại vui vẻ, không cho đám phóng viên đang vờn quanh bên ngôi sao có cơ hội vồ trúng mình.

“Tôi biết trong lòng ngài cảm thấy tôi rất hèn hạ, cứ muốn nhặt đồ có sẵn, làm vợ bé người ta, có phải vậy không?” Trên mặt Mạnh Đình cũng mang theo nụ cười dịu dàng, “Nhưng tôi nghĩ ở cái tầng lớp kia của ngài, hẳn càng hiểu được thế giới này chính là như thế. Những người đàn ông công thành danh toại này, e rằng có thể vẫn luôn giữ vững tình cảm với một nửa của mình không quá một phần trăm nhỉ, một phần đồng sàng dị mộng, phần khác rõ ràng trực tiếp ly hôn. Bản thân đám đàn ông thì không quản nổi chính họ, suy cho cùng, là tự bọn họ phá hủy gia đình của mình, mà cái người thứ ba gánh hết tội danh trên lưng, không phải tôi, cũng sẽ là người khác.”

Hàn Duyệt nhún nhún vai: “Nghĩ thế nào về việc này là chuyện của cô, chả liên quan gì đến tôi.”

“Ít nhiều gì cũng có chút.” Mạnh Đình nói nhẹ nhàng, “Nói thật, tôi vẫn luôn rất thích cậu ba, cho nên nếu sau này có một ngày tình cảm hai người bất hòa, tôi chắc chắn sẽ đi tranh thủ lần nữa, thưa cậu Hàn.”

Hàn Duyệt sững người, sau đó ngoài cười nhưng trong không cười, nói với giọng điệu chua ngoa: “Cô sẽ không có cái cơ hội này đâu, thưa cô Mạnh, yên tâm đi làm đồ chơi cho mấy lão già đi, tiện thể còn có thể thêm một đứa con lớn tuổi hơn cả cô, đỡ biết bao nhiêu. Tạm biệt.”

Trở lại bên cạnh Chu Bác Nghị, đợi anh nói chuyện với người khác xong, Hàn Duyệt lập tức chìa tay, véo anh một cái thật mạnh.

Cơ thịt trên mặt Chu Bác Nghị run run một chút, tiếp theo ôm lấy eo cậu, nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy nà?”

Hàn Duyệt trừng anh một cái: “Khốn kiếp, gieo nợ tình khắp nơi cho em.”

Chu Bác Nghị ngẩng đầu nhìn quanh một vòng, rất nhanh đã nhìn thấy Mạnh Đình đứng ở cách đó không xa, nói bất đắc dĩ: “Chồng em quá xuất sắc, người ta sẽ thích rất bình thường, nhưng xuất sắc hơn nữa cũng chỉ yêu một mình em thôi!” Chu Bác Nghị vội trước khi Hàn Duyệt chìa tay ra lần thứ hai bỏ thêm câu cuối.

Hàn Duyệt trợn trắng mắt, lặng im một hồi, mới nói: “Nếu anh dám ngoại tình, em sẽ kéo anh đi tông lan can trên đường cao tốc.”

“Yên tâm, em không có cơ hội này đâu.” Chu Bác Nghị mặt mày hớn hở, nói tiếp, “Nếu em dám ngoại tình, anh sẽ mua một căn biệt thự ở ngoại ô, đào một tầng hầm trong nhà, nhốt em vào đó, cả đời không thả em ra.”

“Anh đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi đó, Chu tổng tài bá đạo.” Hàn Duyệt dùng khuỷu tay thúc anh một cái, “Đi tìm chỗ ngồi thôi.”

Đợi sau khi tất cả ngôi sao đi thảm đỏ xong hết, tiến vào hội trường ngồi vào chỗ, sáu giờ mười lăm phút, lễ trao giải chính thức bắt đầu.