My hốt hoảng đứng lên, điệu bộ lúng ta lúng túng như thợ vụng mất kim, thần trí như đã bị ai lấy mất, luống cuống chạy ra trước cửa. Nó thì ngồi đực ra đó, tim vẫn còn đang đập thình thịch, cứ như vừa mới chạy điền kinh được cả chục cây số. "Cảm giác này là sao? Không lẽ mình thích cô ấy? Nhưng lúc gặp Lan mình cũng chưa từng có cảm giác như vậy? Tại sao?", hàng loạt câu hỏi cứ xoay lòng vòng trong đầu nó.
Thùy vừa bước vào phòng đã nhìn thấy bộ dạng lấm lét của My, lại thêm nó ngồi trơ ra trước mắt, không khỏi tò mò, hắng giọng:
"Hai đứa bây mới làm gì mờ ám phải không?"
Bị nói trúng tim đen, nó quay mặt vào trong làm bộ như đang mải mê xem phim, né tránh ánh mắt soi mói của Thùy, nó thấy căng thẳng còn hơn lúc đi thi đại học.
"Điên hả? Tụi tao đang xem phim".
Nghe My nói vậy, Thùy mới chịu buông tha cho nó, vừa leo lên gác xếp vừa cười lớn tiếng, tỏ vẻ khoái chí lắm. My rót ly nước đưa cho nó, mắt không ngừng liếc ngang liếc dọc, không dám nhìn thẳng vào mắt nó, miệng thỏ thẻ:
"Quang uống nước đi!"
Cổ họng đang khô cứng từ nãy đến giờ, nó cầm ly nước uống một hơi đến hết, giống như lâu nay bị đày ải sang Phi châu thiếu nước. Đầu óc rối bời không biết phải nói gì, tẩu vi thượng sách, nó tìm cách đánh bài chuồn:
"Thôi Quang về học bài, mai còn đi học!"
Nói rồi nó nhanh chân chạy một mạch về phòng mà quên mất ngày mai là chủ nhật. Nó đứng dựa lưng vào tường thở hổn hển, tim cứ đập loạn xạ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hít thở thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhưng khuôn mặt của My cứ hiện lên trong đầu làm nó càng thêm rối trí. Nó nằm xuống nệm, kéo chăn trùm kín cả người, không thể nào gạt được hình bóng của My ra khỏi đầu, nó cứ suy nghĩ về chuyện ban nãy, rồi lại tìm cách gạt chúng qua một bên, trăn trở như vậy một hồi lâu.
Cả đêm hôm đó nó cứ thao thức, trằn trọc chẳng thể nào ngủ được. Từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ, chưa khi nào nó lại trăn trở như thế chỉ vì một đứa con gái. Nó luôn hạn chế tiếp xúc với bọn con gái, đối với nó thì tụi con gái luôn mang đến những rắc rối, là một đám mè nheo, khó gần. Vậy mà mới đây không lâu, nó lại đem lòng yêu thích Lan, rồi giờ lại tỏ ra thân thiết với My, nó như không còn là chính mình, không còn tuân theo cái quy tắc mà chính nó đã tự đặt ra, đó là tránh xa bọn con gái. Nó nằm gác tay lên trán, mắt vẫn mở trao tráo trong khi trời đã gần sáng, suy nghĩ xem tại sao nó lại thay đổi như vậy, nhưng cuối cùng lại chẳng thể trả lời câu hỏi của chính mình.
* *
*
Hai hôm nay nó cứ cắm đầu học vì sắp đến ngày thi, chẳng còn thời gian mà suy nghĩ vớ vẫn nữa. Cũng có đôi lúc nó nghĩ tới My nhưng rồi lại gạt phắt đi, tự nhủ cứ để thi cử xong hết rồi mới gặp cô ấy. Hết học ở trường, về nhà nó lại lao đầu vào học như một sinh viên ưu tú, nó có chạm mặt My vài lần, vì hai phòng kế nhau, nhưng cũng chỉ chào hỏi qua loa rồi ai lại về phòng người nấy. Cô ấy cũng cần phải ôn tập, nghĩ vậy nên nó càng quyết tâm không làm phiền cô bé, tập trung chuẩn bị cho kỳ thi.
Thi xong thì cũng sắp đến Tết, nó thấy háo hức vì sắp được về quê, được đoàn tụ với gia đình, được tụ tập với đám bạn thân thuở bé mà hiện giờ mỗi đứa một nơi.
Trong đám bạn ở quê, nó thân nhất với Thơ, cái thằng có tên nghe như con gái nhưng lại cực kì mạnh mẽ. Đó là một anh chàng điển trai, mặt mũi sáng láng hết cả phần thiên hạ, lại còn cao ráo, cao đến mức mỗi lần hai đứa đi chung ai cũng tưởng Thơ là anh của nó, trong khi nó cũng gần mét bảy. Thơ là người luôn giúp đỡ nó từ thời tiểu học, mỗi lần bị mấy thằng to con hơn trong trường ăn hiếp, Thơ luôn đến kịp thời để giải vây, sau đó đánh cho bọn kia bầm dập, tơi tả. Thơ cũng là người bạn duy nhất ở bên cạnh sau khi bố nó mất, khi nó là đứa ngỗ ngược, quậy phá chẳng ai muốn đến gần.
Hai đứa thân thiết như hình với bóng, cùng nhau tới trường rồi lại cùng nhau trở về, cùng nhau bày trọ quậy phá khắp làng, khắp xóm, mặc cho những trận đòn của bố mẹ vì nghe hàng xóm than phiền, Thơ vẫn cứ chơi với nó. Nó còn nhớ mãi cái lần Thơ mém chết vì nghịch dại, đó cũng là kỉ niệm mà nó khó lòng quên được.
Ngày hôm đó trời khá oi bức, nó cùng Thơ đang trên đường về nhà sau tiết học cuối cùng của buổi sáng, Thơ quay sang hỏi nó:
"Nóng quá, đi ra sông tắm cho mát không mậy?"
Lý tưởng lớn gặp nhau, nó gật đầu cái rụp mà chẳng mảy may suy nghĩ, thế là hai đứa kéo nhau chạy thẳng ra con sông gần nhà. Chẳng có lấy một bóng người xung quanh, chỉ có hai đứa chúng nó đứng trên bãi cát trắng phau dọc bờ sông, dòng nước trong xanh, nhấp nhô vài con sóng nhỏ dưới cái nắng chói chang giữa trưa. Hơi nước bốc lên, hòa theo gió, thổi vào mặt khiến nó sảng khoái vô cùng. Nó nhanh chóng cởi bỏ quần áo, cứ tồng ngồng như vậy mà phi thân xuống nước, Thơ cũng vội nhảy theo nó, lia mình vào làn nước mát lạnh. Nó như tràn đầy năng lượng sau khi được tắm mát, bơi thật nhanh sang bờ bên kia, đứng trên bãi cát gọi thật to:
"Mày bơi qua đây đi, rồi tao với mày thi coi ai bơi về nhanh hơn!"
"Đứa nào thua thì phải ở truồng về tới nhà!"
Thơ hét lên đáp lại nó, rồi cắm đầu cắm cổ bơi sang phía bên kia, con sông tuy không lớn nhưng cũng không phải là nhỏ so với một đứa trẻ chỉ mới học lớp năm, Thơ bơi vào tới bờ, nằm ngửa ra bãi cát thở hổn hển:
"Để tao nghỉ chút rồi bắt đầu, mệt quá!"
Cũng không có gì ngạc nhiên khi từ nhỏ nó đã được bố dạy bơi, con sông bé tí này chẳng thể nào làm khó được nó, còn Thơ có vẻ khá vất vả để bơi được sang đây. Nó đứng dậy, mặc cho cậu bạn vẫn còn đang nằm thở phì phò:
"Tao không biết, mày nằm đó thì tí nữa chịu khó mà ở truồng đi về cho thiên hạ ngó nha!"
Nó nhảy ào xuống nước, Thơ đã hết hơi nhưng nghĩ đến chuyện phải tồng ngồng đi về giữa trưa nắng nên sợ quá cũng bật dậy, lao theo nó. Nó đã sang đến bờ bên kia trong khi Thơ còn chưa bơi được một phần ba quãng đường, dường như đã quá sức chịu đựng, Thơ không còn vùng vẫy được nữa, hét lên thất thanh trong khi dòng nước đang nhào tới chuẩn bị cuốn cậu bé đi:
"Cứu! Cứu tao.."
Nó quay lại, nhìn thấy Thơ đang trôi ở tít khúc sông đằng xa, lúc chìm lúc nổi, nước cuốn cậu ấy đi rất nhanh. Nó hốt hoảng lao xuống sông, lấy hết sức bình sinh để bơi, nhưng nước chảy xiết quá, nó không tài nào đuổi kịp người bạn của mình. Nó ngóc đầu lên nhìn quanh, không thấy Thơ đâu cả, quá hoảng loạn, nó òa lên khóc nức nở, cứ vừa khóc vừa bơi cho đến lúc mệt lã. Nó mò vào bờ, ngồi đấy sụt sịt không biết phải làm sao, nước mắt rơi lã chã, tưởng Thơ đã chết nên nó không dám về nhà. "Kỳ này về chắc sẽ bị ba mẹ thằng Thơ đánh cho một trận, không khéo còn bị ba mẹ nó giết chết để trả thù", nghĩ vậy khiến nó càng thêm phần nức nở, òa lên khóc lớn hơn, trông thảm thiết vô cùng.
"Mày làm gì mà khóc lóc, ủy mị như lũ con gái vậy?". Truyện Điền Văn
Nó ngoái đầu ra phía sau, nhìn thấy Thơ vẫn còn sống sờ sờ ra đấy, nó nhảy bổ lên ôm chầm lấy Thơ, nước mắt giàn dụa, mếu máo:
"Tao cứ tưởng mày được ông Hà Bá đưa đi luôn rồi, kiểu gì cũng bị bố mẹ mày giết chết!"
"Ha.. ha! Tao là siêu nhân mà, dễ gì chết được! Thôi đi về!"
Tụi nó lại cùng nhau về nhà, Thơ líu lo đủ thứ chuyện, mặt vẫn rạng rỡ như chưa có gì xảy ra. Trong khi đó, nó còn chưa hết hoang mang, chẳng may Thơ mà chết thì đó là lỗi của nó, nó đã ép Thơ bơi trong lúc cậu ấy đã đuối sức. Cũng còn may, trong lúc bị nước cuốn đi cậu ấy bám được vào ngọn tre ngã ra sông, nó cũng được một phen hú vía.
Thấm thoắt mà đã hơn mười năm, nhớ ngày nào hai đứa còn chạy lon ton khắp xóm, khi thì hái trộm xoài nhà cô Tư, khi thì bắn súng nước, dẫm nát cả vườn rau nhà ông Bảy, mới đó mà giờ cả hai đã là những cậu sinh viên năm nhất, nó mĩm cười khi nhớ về cậu bạn thân. Mấy lần nó gọi cho Thơ, Thơ khoe là đã có bạn gái, nghe đâu học chung trường với cậu ta ở Nha Trang, Thơ còn nói Tết này sẽ dắt về quê ra mắt. Nó thấy nôn nao trong lòng, cũng gần một năm rồi còn gì, nó mong được gặp lại cậu ấy quá..
"Không lo học bài mà ngồi đó cười như thằng dở người vậy mày!"
Giọng nói của Nhất mang nó trở về với thực tại, còn quá nhiều bài vở đang chờ nó trên bàn, nó lại tiếp tục công cuộc ôn thi của mình với nụ cười tươi trên môi, trong lòng vui phơi phới với những kí ức về cậu bạn thân thuở bé..