Sống Làm Người Hạnh Phúc

Chương 14: Sống Làm Người Hạnh Phúc!



Nó vội hất tay Lan ra, nhưng chưa kịp giải thích gì thì My đã đi vào phòng rồi đóng sầm cửa lại. Nó quay sang nhìn Lan đầy giận dữ, hỏi:

"Cậu làm trò gì vậy? Chẳng phải mình đã nói hết vào hôm qua rồi sao?"

Lan bắt đầu rươm rướm nước mắt, cô bé lí nhí nói:

"Mình chỉ muốn xin lỗi Quang về chuyện hôm qua, mình đã quá đáng với cậu! Mình thành thật xin lỗi!"

Nói rồi Lan quay lưng chạy đi, hình như cô bé đã khóc. Nó thấy mủi lòng nhưng chuyện làm nó bận tâm bây giờ là giải thích với My, nó đứng trước cửa phòng của My, gọi mãi nhưng cô bé chẳng thèm trả lời. Nó chưa bao giờ kể cho My nghe về Lan, nó sợ cô bé lại suy nghĩ lung tung, nó sợ My buồn. Đứng gọi một hồi lâu mà My vẫn không lên tiếng, nó quay trở về phòng nhắn tin cho My, cố gắng giải thích cho cô ấy trong tin nhắn, nó nói Lan chỉ đến để trả cái thẻ sinh viên cho nó, nó nói Lan chỉ là bạn chung trường, nó nằm đợi mãi nhưng không thấy My trả lời.

Đã đến trưa nhưng My vẫn ở mãi trong phòng không chịu ra gặp nó, nó cứ đi ra đi vào ngó chừng trước cửa phòng của My, rồi lại lấy điện thoại ra nhắn tin cho cô bé nhưng chẳng có kết quả. Nó thấy bứt rứt, khó chịu vô cùng, không biết làm cách nào để My chịu gặp nó, chịu nghe nó giải thích. Nó quay sang hỏi Nhất:

"Sao mày cho Lan số điện thoại của tao mà không hỏi ý tao?"

"Chỉ là số điện thoại thôi mà! Có cần nghiêm trọng vậy không mậy? Thôi trưa rồi, để tao đi mua cơm".

Nhất như biết được nó đang giận cá đá thớt, cu cậu nhanh chóng dắt xe ra rồi chạy đi mất dạng. Nó hậm hực trong người mà không biết làm cách nào để giải tỏa, tay chân cứ đấm đá túi bụi vào tường mà chẳng hề cảm thấy đau đớn, cứ như đã luyện kung-fu được mấy chục năm rồi.

"Làm gì mà ầm ĩ quá vậy? Không để cho người khác ngủ trưa hả?"



Nó giật mình nhìn ra cửa, My đang trừng mắt lên nhìn nó. Tiếng gõ đùng đùng của nó làm cho cô bé ở phòng bên cạnh khó chịu, sẵn đang trong cơn ghen, cô bé bèn chạy sang quát cho nó một trận. Nó bối rối xin lỗi My, cô bé chẳng nói chẳng rằng, hậm hực trở về phòng, chẳng thèm nghe nó nói thêm lời nào. Nó chưa kịp suy nghĩ gì, liền chạy theo rồi bất chợt ôm chặt lấy cô bé từ phía sau, thì thầm vào tai cô ấy:

"Quang xin lỗi, hãy nghe Quang giải thích!"

My sững người lại sau cái ôm bất ngờ của nó, nó kéo cô ấy ngồi xuống trước cửa, kể hết cho cô ấy nghe về chuyện của Lan, từ chuyện nó đã từng thích Lan ra sao, rồi chuyện nó đã thấy ở bữa tiệc nhật của Dũng, cho đến chuyện nó gặp Lan ngày hôm qua. My ngồi đó, tỏ vẻ không quan tâm tới những điều mà nó đang nói, nhưng thực ra trong đầu vẫn chăm chú nghe đến từng chi tiết. Nó vòng tay sang ôm lấy My, thỏ thẻ:

"Giờ Quang chỉ có mình My thôi! My đừng hiểu lầm Quang nữa nha!"

Cô bé quay mặt ra chỗ khác, hứ một tiếng nũng nịu, thờ ơ nói:

"Ai thèm quan tâm!"

Nó biết là My đã không còn giận, cầm lấy bàn tay của cô ấy, đan tay vào nhau, thơm một cái nhè nhẹ lên má cô ấy. Cô bé đẩy người nó ra, đứng dậy bỏ về phòng, trước khi vào trong còn ngoảnh mặt lại nói với nó:

"Tui chưa tha cho mấy người đâu! Tối nay đưa tui đi xem phim rồi tui sẽ nghĩ lại".

Nói rồi cô ấy quay ngoắt vào trong phòng, nó đưa tay lên vỗ trán, lẩm bẩm: "Hôm nay rạp lại có phim ngôn tình mới sao?", rồi thở dài ngao ngán.

* *

*​

Hôm nay đã là ngày mười chín tháng Chạp, mai nó sẽ lên xe về quê, nó thức dậy từ khi bên ngoài còn lờ mờ tối, nó muốn dành cả ngày hôm nay để ở bên cạnh My. Nhất háo hức mong Tết thành ra đã về nhà từ hai hôm trước, nó thì nấn ná chưa muốn về nhưng mẹ nó cứ gọi thúc giục mãi, bởi đám bạn ở quê đều đã về hết cả. Những ngày cận Tết trời cũng ít mưa hơn nhưng cái lạnh thì vẫn vậy, chẳng hề suy giảm. Nó lọ mọ đi ra mở cửa, mặt trời cũng vừa mới mọc, vẫn chưa sáng lắm. Đốt điếu thuốc cho ấm người, nó đi loanh quanh trước cửa phòng chờ đợi cho tới lúc My ngủ dậy.

Không hiểu sao năm nay nó lại không mong đến Tết như mọi khi, nó chỉ muốn ở lại đây, chả muốn về nhà. Nó và My chỉ mới hẹn hò gần được một tháng, nó thấy luyến tiếc khi phải xa cô ấy. Nó cứ thấp thỏm trước cửa một hồi lâu, cuối cùng thì cô bé cũng đã bước ra khỏi phòng, vừa trông thấy nó, cô bé đã nở một nụ cười thật tươi. Nó luôn ngây ngất bởi nụ cười của My, nụ cười khiến tim nó đập thình thịch.

"Hôm nay mình đi đâu đó chơi cả ngày luôn đi!"



"Đi đâu hả Quang?" - My trố mắt nhìn nó.

"Quang chưa biết! Cứ đi đi rồi tính!"

Nó thay đồ rồi chở My đi lòng vòng trên phố, chưa đứa nào ăn sáng cả, nó tấp vào một quán mì bên đường. Nó ngồi nhìn My ăn mà trong lòng cứ vui phơi phơi, nhưng rồi chợt nghĩ đến việc phải xa cô bé gần một tháng, nụ cười trên môi nó lại tắt đi. Đến từng tuổi này nó còn chưa biết cảm giác nhớ nhung một người con gái sẽ như thế nào. Suốt một tháng qua, ngày nào nó cũng gặp My mà tối về lại thấy nhớ cô bé da diết, chỉ mong sao trời mau sáng để lại được nhìn thấy cô ấy. Vậy mà sắp phải xa cô ấy đến một tháng, chỉ mới nghĩ đến thôi cũng khiến nó bùi ngùi, chua xót.

Nó đưa tay lên quẹt miếng thức ăn dính trên cằm của My, miệng lãi nhãi:

"Đến khổ, xem con gái con lứa mà ăn uống kìa!"

My không nói gì, lườm yêu nó một cái rồi lại tiếp tục ăn. Nó thắc mắc không hiểu tại sao một đứa con gái bất cứ thứ gì ăn được cũng đều cho vào miệng, vậy mà chẳng thấy béo lên được tí nào? Có phải bao tử cô ấy bị thủng rồi không? Nên bao nhiêu thức ăn ăn vào lại trôi tuột ra hết? Nó miên man suy nghĩ, rồi bất giác cười mĩm chi.

Nó đưa My đi dạo trên phố, hôm nay đường xá thưa thớt, chẳng nhộn nhịp như mọi khi. Những cơn gió cuối đông thổi vèo qua trước mặt, nó rùng mình lên vì lạnh, My vòng tay ra trước ôm lấy nó, hơi ấm quen thuộc của cô bé thật dễ chịu. Mặt trời còn chưa ló dạng bởi những đám mây dày đặc, không khí mùa xuân đã tràn ngập khắp nơi. Nhà nhà treo cờ đỏ, những loại hoa quả, bánh mứt dùng cho ngày Tết được bày bán khắp nơi trên đường, đâu đó lại có mấy em nhỏ bận đồ mới chạy tung tăng, nó ước gì Tết này được ở cùng với My, chắc sẽ vui vẻ lắm.

Dừng lại trước một quán trà sữa, nó nắm tay My đi vào trong. Cái thứ đồ uống vừa ngọt vừa béo nó chẳng thích tẹo nào, vậy mà ngày nào My cũng uống. Vài cặp trai gái ngồi cười đùa bên trong, nó và My cũng tìm một cái bàn rồi ngồi xuống. Hầu như lần nào vào đây cũng vậy, nó gọi hai ly, My uống giúp cả phần của nó, cái vị ngậy của trà sữa làm nó không cách gì nuốt trôi xuống cổ họng được, nó quen với "cay đắng" hơn. Nó cũng không dám nói là ghét thứ đồ uống này, chỉ bảo với My là nó sợ tăng cân, vậy mà cô bé tin răm rắp, có thể uống trà sữa nhiều thì không tốt cho não lắm.

"Tết này về quê My chơi đi! Cũng gần mà!"

My bất chợt nói ra như vậy khiến nó như được khai thông đầu óc, nó chưa nghĩ tới điều này, từ An Giang qua Đồng Tháp cũng chẳng xa là bao. Nó vỗ tay xuống bàn mừng rỡ làm cho cô bé giật mình, mấy con người ngồi bên cạnh đưa mắt nhìn nó không được thân thiện lắm. Nó mặc kệ, nó quan tâm làm gì mấy con người không quen không biết đó, nó cầm tay My, hồ hởi:

"Chắc chắn rồi, Quang sẽ rủ bạn của Quang đi cùng!"

Hai đứa hết uống trà sữa lại dạo ra công viên chơi, chán chê lại dắt nhau ra rạp chiếu phim. Mới đó mà trời đã sập tối, cảm giác ở bên cạnh My lúc nào thời gian cũng trôi nhanh hơn, nó lái xe về nhà trong vòng tay yêu thương của cô bé.

Tối nay nó muốn ở bên cạnh cô ấy thật lâu, nó ngồi trước cửa phòng đợi cô ấy ăn tối với Thùy bên trong. Nghĩ đến việc ngày mai về quê mà nó não nề trong ruột, than trách tại sao một năm chỉ có hơn ba trăm ngày mà không phải năm trăm ngày. Nó nghe thấy hương thơm quen thuộc, My nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh nó, có vẻ hơi ngại ngùng vì Thùy còn ở trong phòng. Cô bé chậm rãi hỏi nó:



"Không biết qua ngày mai có ai nhớ My không ta?"

"Ngay bây giờ còn cảm thấy nhớ chứ nói gì ngày mai!".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa"
2. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
3. Trọng Sinh Chi Sủng, Tra Nam Hóa Thê Nô
4. Thành Đôi
=====================================

Nó trả lời mà không cần đắn đo suy nghĩ, cô ấy cười thật tươi khi nghe được câu trả lời chân thành từ nó.

"Hừm", cái hắng giọng của Thùy làm gián đoạn giây phút lãng mạn của đôi tình nhân trẻ, nó xoay đầu lại thì đã thấy Thùy leo lên trên gác. Nó vội chộp lấy bàn tay của My, vuốt ve, cô bé tựa đầu vào vai nó. Họ ngồi bên nhau tâm sự đến tận khuya mà chưa muốn rời, sương bắt đầu rơi xuống làm cho không khí trở nên lạnh lẽo hơn, My thì thầm với nó:

"Thôi vô ngủ đi Quang, ngồi đây khuya lại đổ bệnh thì chết!"

Nó luyến tiếc trong lòng chẳng muốn về phòng, nhưng cũng không thể cứ ngồi ngoài này cả đêm, nó gật đầu rồi đứng dậy quay về phòng ngủ. My cũng đứng lên rồi bất ngờ kéo tay nó lại, đặt lên môi nó một nụ hôn ngọt ngào, nụ hôn bất ngờ làm cho nó như tan chảy, nó đáp trả cô ấy một cách mãnh liệt. Cô bé vội đẩy nó ra, nũng nịu:

"Thôi My vô ngủ đây, Quang bớt ham hố lại!"

Nói rồi cô bé cười khúc khích quay vào trong đóng cửa lại, bỏ mặc nó đứng trơ ra đó, hụt hẫng.

Đêm hôm nay trời lại đổ mưa, con mưa tầm tả không ngớt, nó nằm rúc trong chăn suy nghĩ về một người con gái, thi thoảng lại hé môi cười tủm tỉm một mình. Không biết từ lúc nào mà cuộc sống của nó bỗng trở nên vui vẻ đến vậy, không còn những mất mát, không còn những ký ức buồn bã. Nó bây giờ đã có thể mĩm cười mỗi ngày, có thể sống cuộc sống tốt đẹp mà bản thân nó cũng chưa bao giờ nghĩ tới, đúng như những gì mà nó từng mơ ước, sống làm người hạnh phúc!

Hết!​