Sống Làm Người Hạnh Phúc

Chương 8: Mối Tình Đầu Tan Vỡ



Hôm nay trời vẫn âm u nhưng không có mưa, cũng đã ba ngày rồi nó không gặp My. Nó tìm mọi cách để lãng tránh cô bé, nó đi học từ rất sớm, học xong trở về nó lại ru rú trong phòng, nó vẫn còn thấy xấu hổ vì chuyện hôm nọ.

Chiều nay cũng vậy, vừa về tới phòng nó đã vội vàng vào trong, mặc cho Nhất khệ nệ xách đống đồ ăn trên tay. Hai đứa vừa mới ghé chợ mua thức ăn, mấy hôm nay toàn ăn ở ngoài nên nó thấy thèm cơm nhà. Thay bộ đồng phục ra, nó tập trung vào nấu nướng để quên hết mấy chuyện không vui.

"Vì ai mà tôi điên? Vì ai tôi hết hồn nhiên?" - tiếng nhạc chuông điện thoại quen thuộc của nó vang lên. Nó tắt cái bếp đang nấu dở, ra chỗ bàn học cầm điện thoại lên xem ai gọi tới, là Dũng, bạn cùng lớp của nó:

"Nghe!"

"Hôm nay sinh Nhật tao, tám giờ tối nay mày với thằng Nhất ghé chỗ tao chơi nha!"

Vừa nói hết câu thì Dũng đã tắt máy, nó cằn nhằn trong bụng: "Thằng bố đời! Mình còn chưa kịp trả lời. Mời sinh nhật chứ có phải báo tang gia đâu mà gấp vậy, cũng may tối nay không bận gì". Nó quay sang báo cho Nhất biết về chuyện đi sinh nhật, cu cậu có vẻ thích thú lắm. Nó thì ngược lại, nó ghét những nơi đông người ồn ào, náo nhiệt.

Chỉ mới năm giờ chiều, ăn tối rồi đi cũng chưa muộn, nghĩ vậy nên nó quay trở vô kho tiếp nồi thịt còn dang dở khi nãy. Nó chợt nhớ đến My, hôm đó cô ấy cũng nấu món thịt kho trứng, tự dưng nó muốn gặp cô bé, nhưng rồi nghĩ lại chuyện cái áo, nó lắc đầu tự dập tắt ý định của chính mình.

Xong bữa tối, nó cảm thấy hơi căng bụng, cơm nhà làm nó thấy ngon miệng hơn, kết quả là nó ăn hơi nhiều. Đã hơn sáu giờ tối, nó hỏi Nhất nên mua quà gì cho Dũng, nó hiếm khi đi tiệc tùng nên cũng không rành lắm. Nhất thì có vẻ sành sỏi hơn:

"Mua hai thùng bia cho gọn!"



"Ừ! Vậy đi!"

Mới đầu tháng, đứa nào cũng còn tiền nên nó không bận tâm lắm, huống hồ thỉnh thoảng mới có dịp, đâu phải là ngày nào cũng tiệc tùng. Nó mặc chiếc áo sơ mi màu trắng mua từ hồi mới lên thành phố, cộng thêm cái quần tây đen mà đã lâu nó không đụng đến, chân mang đôi sandal, nhìn cũng ra vẻ thư sinh lắm. Nhất thì trái ngược nó, quần jean, áo thun với đôi giày thể thao sành điệu, cũng phải thôi, cậu ta thuộc dạng: Nhà mặt phố, bố làm to, mẹ bán bún bò cơ mà.

Hai đứa đảo một vòng mua bia, tối nay trời không mưa nhưng không khí thì vẫn lạnh như mọi hôm. Sài Gòn vào buổi tối nhộn nhịp hơn hẳn, xe cộ cũng đông đúc hơn ban ngày, đâu đâu cũng tràn ngập những ánh đèn màu. Nhìn người người đi lại trên phố, không hiểu sao nó lại man mác buồn, nó thấy nhớ nhà, nhớ quê..

Chẳng mấy chốc mà đã đến trước khu nhà trọ Dũng đang ở, cách chỗ nó cũng không xa lắm. Ở đây khá rộng, ít nhất cũng hơn hai mươi phòng, nó lấy điện thoại gọi Dũng ra rước, trước giờ nó chưa từng đến đây, Nhất cũng vậy. Dũng lon ton chạy ra, miệng trách móc:

"Sao giờ mới tới, mọi người đợi nãy giờ!"

"Trễ có tí, mày còn trẻ mà khó tính quá! Mốt già nữa thì ai chịu nổi!" - nó cười, vỗ vai Dũng.

Hai đứa theo sau Dũng đi vào trong, nó đếm được cả thảy là chín người tính luôn cả nó và Nhất. Toàn là mấy đứa bạn cùng lớp, chỉ có hai cô gái ngồi ở cạnh cửa là nó không quen, lớp nó làm gì có con gái.

"Đây là Nhất, Quang, bạn chung lớp của tui!"

"Còn đây là Linh và Vy ở phòng kế bên, bạn cùng quê với tao!"

Dũng giới thiệu hai cô gái cho nó và Nhất làm quen, hai cô bé cũng khá xinh, hơi bẽn lẽn khi ở giữa một đám con trai. Mọi người bắt đầu buổi tiệc, Dũng thổi nến trong khi những người khác hát chúc mừng sinh nhật, ai cũng ăn uống, cười nói rất vui vẻ. Cũng khá lâu rồi nó chưa đi tiệc tùng như thế này, suốt ngày chỉ cắm đầu vào học. Không khí ở đây làm nó tạm quên đi mấy chuyện không vui, nó vô tư cười nói cùng bạn bè, chẳng mấy chốc mà hơi men đã ngà ngà trong người.

Dũng đứng dậy, có ai đó gọi cho cậu ta thì phải, vừa nói chuyện qua điện thoại vừa đi ra ngoài. Ít phút sau, Dũng quay trở lại cùng với hai người khác, giới thiệu với mọi người:

"Đây là Huy, em họ tao! Nó có việc bận nên tới trễ, còn đây là bạn gái của nó!"

Nó sững sờ đánh rơi cả đôi đũa trên tay khi ngước lên nhìn cô gái ấy, đó là Lan, người mà nó luôn thầm thương trộm nhớ. Lâu nay nó vẫn cứ đinh ninh rằng Lan chưa có người yêu, nó chưa bao giờ thấy bạn trai cô ấy xuất hiện ở trường, cô ấy chỉ thường đi cùng mấy đứa con gái. Như một nhát dao đâm thẳng vào tim, nó thấy đau nhói ở lồng ngực, người con gái mà nó còn chưa kịp biết số điện thoại giờ đã là của người khác, người luôn xuất hiện trong những giấc mơ hằng đêm của nó, giờ đã vuột mất khỏi tầm với. Nó choáng váng đầu óc, không tin vào mắt mình nhưng mọi thứ đã rành rành ra đó, không thể nào sai được, nó bị sốc.



Nó nghẹn ngào cầm ly bia lên, uống một hơi đến khi cạn. Chẳng nói chẳng rằng, nó cứ lặng lẽ uống hết ly này đến ly khác, mặc kệ mọi người xung quanh vẫn đang cười nói vui vẻ. Trước mắt nó, cô gái mà nó luôn ấp ủ hình bóng trong lòng đang cười cười, nói nói với một thằng con trai khác, hình ảnh đó cứ như một mũi tên đâm sâu vào tim nó. Ai cũng ngà ngà say, trò chuyện rôm rả, chẳng nhận ra có một người cứ ngồi đó uống mãi không ngừng, chính là nó. Tình yêu đầu đời của nó, thứ tình cảm mà nó ấp ủ trong tim bấy lâu nay đã không thể nào trọn vẹn, nó cố kìm nén cảm xúc để không ai có thể biết nó đang đau khổ đến nhường nào. Nó cố tỏ ra bình thản như không có chuyện gì, đứng dậy đi ra khỏi phòng. Lôi gói thuốc từ trong túi quần ra, châm một điếu, nó rít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Khói thuốc bay lên làm mắt nó cay xè, đưa tay lên dụi đôi mắt đang đỏ hoe, nó sắp không kìm được nước mắt trào ra..

"Sao cậu ngồi đây? Mọi người tìm cậu kìa!"

Giọng nói dịu dàng phía sau lưng nó, thì ra là Lan.

"Mình hút hết điếu thuốc rồi vào!" - nó cố tỏ ra là mình ổn.

"Nhìn cậu không được vui, ai đó trong kia làm cậu phiền lòng à?"

"Người làm mình không vui chính là cậu", nó muốn nói ra câu đó nhưng cố gắng kìm lòng, nó không muốn làm cô ấy khó xử, nó muốn nói là nó thích cô ấy, nhưng lúc này đã là quá trễ. Nó cứ ngồi đó, lặng thinh, cũng chẳng trả lời cô bé.

"Mình vào trong trước đây! Cậu đừng để mọi người đợi lâu đấy!"

Cô bé quay lưng bước đi, nó vẫn ngồi đó mà trong lòng thắt lại. Rất nhiều lần nó đã ở gần cô ấy đến thế, nhưng vẫn không thể nói ra tâm tư, tình cảm của mình cho cô ấy, giờ thì đã không còn cơ hội. Có lẽ, tình cảm đó nó phải giữ lại cho riêng mình, mãi mãi chẳng thể nói ra. Nó dụi điếu thuốc đang cháy đỏ rực xuống đất, trở vào bên trong với một nụ cười gượng gạo trên môi. Nó lại ngồi xuống, chẳng buồn nói chuyện với ai, thỉnh thoảng lại nâng ly lên cụng với mấy đứa bạn, cứ như thế cho đến khi bữa tiệc kết thúc.

"Đi về cẩn thận nha! Ngủ sớm mai còn đi học đó tụi bây!" - Dũng chào mọi người rồi trở vào trong.

Nó lặng lẽ đứng nhìn Lan ra về, cô ấy ngồi sau xe, hai tay ôm chặt một thằng con trai khác, chẳng có đau đớn nào cho bằng, lại một lần nữa, cô ấy khuất xa tầm mắt của nó. "Đây có lẽ là lần cuối", nó tự nhủ.

Hơn mười giờ đêm rồi, nó tạm biệt lũ bạn rồi chở Nhất về. "Cái thằng đã yếu mà cứ thích ra gió, uống cho lắm vào rồi giờ say bí tỉ, đáng lẽ ra người say phải là mình mới đúng, chả hiểu hôm nay bị cái giống gì mà uống cho hết biết trời trăng mây gió", nó vừa lái xe vừa lẩm bẩm trong miệng.

Vừa về tới nó đã thấy My ngồi trước cửa phòng, nhìn cô bé chẳng rạng rỡ như mọi khi. Nó đá chống xe xuống, mở cửa, mặc kệ Nhất chân nọ đá chân kia, lò mò đi vào phòng, nó đẩy xe vào rồi quay trở ra. Hơi men trong người dường như làm nó quên mất chuyện hôm trước, nó ngồi xuống cạnh My.



"Sao My chưa ngủ? Lại chờ Thùy à?"

"Ừ, My không ngủ được, ngồi đây chờ nó về!"

"Quang say hả?" - cô bé nghe được mùi bia rượu từ nó, nồng nặc.

"Quang có uống, nhưng không say được!"

Cô bé nhìn nó, khẽ nở một nụ cười. Không còn sự ngại ngùng nào cản trở, cả hai lại nói chuyện với nhau một lần nữa, nói với nhau thật nhiều điều, thật lâu, đủ lâu để khiến nó tạm quên đi những chuyện vừa mới xảy ra. Nó say sưa tâm sự với cô bé, cứ như một đứa trẻ kể cho mẹ của nó nghe về những chuyện xảy ra trên lớp, mãi cho đến khi nhìn thấy Thùy đã về tới trước cổng.

"Thùy về rồi! Thôi Quang vào ngủ nha!"

"Quang ngủ ngon!"

Chào tạm biệt cô bé, nó trở về phòng rồi ngã người ra nằm bên cạnh Nhất, Nhất đã ngáy o o từ đời nào, nó nhắm mắt lại, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.

Đêm hôm nay trời đã bớt lạnh, nó vẫn đang ngủ ngon bên cạnh cậu bạn thân, cũng không biết đêm nay Lan có lại xuất hiện trong giấc mơ của nó hay không, nhưng có vẻ tổn thương đó không làm nó gục ngã được. Không biết từ bao giờ mà nó trở nên mạnh mẽ như thế, nó không còn khóc khi phải chịu đựng những mất mát trong cuộc đời, nó đã trưởng thành hơn, cứng cỏi hơn, đã thích nghi được với cuộc sống vốn dĩ khắc nghiệt này. Ngoài kia, tiếng ồn ào của xe cộ cũng dần thưa thớt đi, trả lại cho màn đêm sự yên tĩnh thường thấy, chuẩn bị cho một ngày mai lại sắp sửa bắt đầu.