Sóng Ngầm - Trường Lê

Chương 100



- - Đại..Sao con dậy sớm thế....Có chuyện gì khiến con không ngủ được à..? - Mẹ chú Đại bước về phía chú Đại. Lúc này mới chỉ là 5h30 phút sáng.

Chú Đại quay lại nhìn mẹ rồi đáp:

- - Không có chuyện gì đâu mẹ, hôm qua con ngủ sớm nên hôm nay dậy sớm thôi mà. Mẹ lên phơi quần áo đấy ạ, để con phụ mẹ một tay....Bố mẹ cũng lớn tuổi rồi, con bảo thuê người giúp việc về, những công việc thế này để người ta làm mà mẹ không chịu. Cứ sáng nào cũng leo lên leo xuống như này sao được.

Mẹ chú Đại mỉm cười:

- - Ôi dào, anh cứ khéo lo, mẹ leo như này cũng như tập thể dục buổi sáng. Chứ nhà có hai ông bà già chẳng làm gì, lại còn thuê giúp việc về nữa thì ngồi không, bứt rứt lắm....Bố con cả ngày ngồi đọc sách được chứ mẹ chịu, mẹ phải làm cái gì đó thì cơ thể nó mới sảng khoái. Mà con bé Kim Anh nó ngoan thế, ngủ nhìn đáng yêu lắm....Nhìn nó giống hệt mẹ, càng ngày càng lớn. Mẹ chỉ mong sao Thúy nó sớm bình phục rồi tỉnh lại, nghĩ đến cảnh hai mẹ con ôm lấy nhau mà mẹ mừng rơi nước mắt. Mà hình như đợt này con bận nên ít vào bệnh viện phải không..?

Chú Đại nói:

- - Dạ vâng, công ty con đang nhiều việc cần phải giải quyết nhanh nên đúng là mấy ngày qua con chỉ vào thăm Thúy được chốc lát. Có gì bố mẹ giúp con nhé.

Mẹ chú Đại gật đầu:

- - Ừ, ngày nào mẹ cũng vào thăm con bé mà. À này, hôm qua có anh chị của cái Thúy đến. Cũng hỏi con mà mẹ mời họ về nhà mình ăn cơm nhưng chắc họ ngại nên về luôn. Lắm lúc mẹ không hiểu ông bà bên kia nghĩ gì nữa, con mình đứt ruột đẻ ra, chẳng lẽ họ không thương con bé sao.

Chú Đại khẽ cau mặt lại, chú Đại nói:

- - Nếu như là anh chị bạn bè Thúy đến thăm thì được, còn nếu là ông bà ấy, con không đồng ý.....Thúy bị như thế này một phần lớn chính là lỗi của bà ta, chính bà ta đã ép vợ con đến bước đường cùng....Nếu như ông bà ấy không phải là bố mẹ của Thúy thì con sẽ không bao giờ chấp nhận điều này.

Mẹ chú Đại thở dài:

- - Nhưng dù sao họ cũng là bố mẹ của cái Thúy.

Chú Đại nhìn về phía trước khẽ đáp:

- - Cái ngày bà ấy đuổi mẹ con Thúy ra khỏi nhà thì bà ấy đã không đủ tư cách làm mẹ của Thúy nữa rồi. Con sẽ không bao giờ tha thứ cho bà ta.

Mẹ chú Đại khẽ hỏi:

- - Nhưng...chuyện...bà ấy cùng cậu Trung gì đó bị đánh nhập viện có phải....

Chú Đại thả cái áo đang cầm trên tay xuống, chú Đại nói:

- - Đến cả mẹ cũng nghĩ là do con làm sao..? Có thể con là người đã từng làm những chuyện không ra gì, nhưng con không phải hạng người đó. Anh em của con cũng không ai làm vậy cả. Chuyện bà Phương với tay Trung bị đánh gần chết con không có liên quan.

Mẹ chú Đại buồn rầu, ánh mắt bà khẽ nhăn lại, mối quan hệ giữa hai gia đình những năm qua luôn trong tình trạng nóng như lửa đốt. Mặc dù cô Thúy vẫn đang sống trong tình trạng thực vật, cháu gái cũng đang lớn dần, nhưng bố mẹ cô Thúy, nói đúng hơn là bà Phương, mẹ cô Thúy vẫn luôn coi cô Thúy là một nỗi ô nhục của gia đình. Bà Phương tuyên bố từ con trước mặt mọi người sau khi ra viện, lần đó bà Phương và Trung bị đánh đến thân tàn ma dại, không biết Trung đã bị ai đe dọa nhưng hắn không dám ở lại Việt Nam nữa. Xuất viện, Trung lập tức quay về Anh, còn bà Phương lại càng căm thù chú Đại hơn. Bà ta cho rằng việc này là do chú Đại chủ mưu, bởi chưa bao giờ bà Phương coi chú Đại là một người bình thường. Cô Thúy nằm viện 2 năm nay nhưng ngoại trừ bố cô Thúy có đôi lần giấu vợ đến thăm con thì người phụ nữ có địa vị xã hội và là một người mẹ kia lại luôn coi con gái là kẻ thù.

Mẹ chú Đại nói tiếp:

- - Mẹ cũng không dám nghĩ là con làm chuyện này, nhưng nếu vậy rốt cuộc là kẻ nào..? Chuyện đó đã đẩy mối quan hệ giữa chúng ta và gia đình Thúy đến bờ vực không thể cứu vãn. Tại sao lại có người muốn hại con đến mức này chứ...? Hơn nữa mẹ chú ý, thời điểm đó công ty của con suýt chút nữa cũng đã phá sản. Chẳng lẽ tất cả chỉ là trùng hợp....Sau cùng thì Thúy bị tai nạn, tuy không chết nhưng hai năm qua cũng phải chống chọi mới có thể sống được. Tất cả mọi chuyện ập lên đầu con khi đó khiến cho mẹ phải lo sợ.

Chú Đại lặng người đi, năm đó công việc quá lu bù khiến cho chú Đại nhiều lúc không còn giữ được bình tĩnh cũng như tỉnh táo. Nhưng hôm nay khi nghe mẹ nói. chú Đại mới thấy quả thực mọi chuyện xảy ra vào thời điểm ấy có chút gì đó không bình thường. Đầu tiên là chuyện công ty bị kẻ gian hãm hại, dù cho chú Đại và Long đã cố gắng truy tìm kẻ đứng sau nhưng không có kết quả, bởi phía hợp tác với công ty chú Đại cũng tuyên bố phá sản với thiệt hại không nhỏ. Rồi hàng loạt những chuyện bất thường xảy đến, chú Đại vẫn còn nhớ mảnh giấy hăm dọa giắt trên xe oto, hay cảm giác bị theo dõi mỗi khi xuất hiện bên cạnh cô Thúy. Chú Đại ấp úng:

- - Chẳng lẽ....lại...như vậy...

Mẹ chú Đại hỏi:

- - Sao hả con..?

Chú Đại đáp:

- - Con đang nghĩ, phải chăng chuyện Thúy gặp tai nạn cũng là do có kẻ nhúng tay vào. Thằng khốn, chẳng lẽ lại là nó...

Mẹ chú Đại thoáng giật mình sau câu nói của con, bà tiếp:

- - Là ai..? Con đừng làm mẹ lo lắng.

Chú Đại trả lời:

- - Không có gì đâu mẹ, con buột miệng nói lại chuyện cũ thôi. Hôm nay con phải đi công tác, tối nay con không về đâu mẹ ạ. Mẹ trông hai cháu rồi có gì ghé bệnh viện thăm Thúy giúp con mẹ nhé. Lát Long nó đến đón là con đi luôn...?

Mẹ chú Đại hỏi:

- - Lần này con đi đâu vậy...?

Chú Đại khẽ đáp:

- - Dạ, con về Hải Phòng mẹ ạ. Tiện con sẽ qua mộ anh Tuấn thắp hương luôn.

Mẹ chú Đại nghe xong vội nói:

- - Ừ, vậy cũng được, mà con xem xem thằng Nam nó có ở đó không..? Nó về mừng thật nhưng sao mẹ cứ thấy lo lo.

Chú Đại nói để cho mẹ yên tâm:

- - Nam nó vẫn khỏe, con mới gặp nó cách đây ít ngày ở nhà cũ. Mẹ đừng lo nghĩ nhiều, mẹ cũng thấy rồi đấy, mấy năm không gặp, nó đã thay đổi rất nhiều, cứng cáp, trưởng thành hơn. Nó biết cách tự lo cho bản thân mà mẹ.....Thôi con xuống chuẩn bị ít đồ rồi đi đây mẹ ạ. Bố mẹ ở nhà nhé.

Nói rồi chú Đại đi xuống tầng dưới, hãy còn sớm nên cả hai chị em Hạnh và Kim Anh vẫn còn đang ngủ, khẽ nhìn hai chị em, chú Đại đặt tay lên đầu hai đứa rồi khẽ mỉm cười. Đột nhiên chú Đại thấy bản thân vừa khẽ sợ hãi, một nỗi sợ thoáng vụt qua khiến chú Đại rùng mình. Bao năm nay chú Đại gần như đã từ bỏ tất cả để vun đắp cho cái gia đình nhỏ này, không tham gia vào chuyện giang hồ, giải tán những băng nhóm, anh em dưới trướng của ông Tuấn, tập trung vào việc công ty đẻ có thể lo cho nhiều người hơn. Nhưng một ngày làm giang hồ, chết cũng vẫn là giang hồ....Mối thâm thù đại hận đối với Ngoạn khiến chú Đại không thể ngồi yên, kẻ đã giết ông Tuấn, người anh mà chú Đại vô cùng tôn trọng, không chỉ vậy, còn có rất nhiều anh em khác đã một đi không trở lại sau vụ nổ, mà kẻ chủ mưu chính là thằng khốn Ngoạn. Mộ người chết đã xanh cỏ, nhưng kẻ giết người vẫn đang sống nhởn nhơ, chắc chắn hắn cũng sẽ không bỏ qua cho những người anh em của ông Tuấn năm đó đã khiến tham vọng của hắn sụp đổ, chỉ có thần may mắn mới cứu được hắn thoát chết trong đêm kinh hoàng ấy.

Con quỷ từ địa ngục trở về, sau 5 năm hắn xuất hiện với sự bành trướng, thế lực lớn hơn......Cuộc nói chuyện với Bình Bạc đã cho chú Đại nhận ra một điều, sau khi hoàn thành công việc, chắc chắn Ngoạn sẽ là một mối nguy hiểm đối với những người thân của ông Tuấn, tất nhiên là cả với chú Đại hoặc Long.

Cuộc sống bình yên sẽ không thể còn nếu như chú Đại ngồi yên chờ đợi những ngón tay của Ngoạn chạm đến gia đình của mình. Và như vậy, một thỏa thuận ngầm với Bình Bạc đã được tiến hành. Tối ngày hôm nay, mọi chuyện sẽ kết thúc, để trả thù, để bảo vệ gia đình, không còn cách nào khác ngoài việc chú Đại phải hành động. Linh tính mách bảo chú Đại rằng, Nam cũng sẽ ở đó.....Vì vậy chuyện này càng mang một mức độ nghiêm trọng hơn.

Chú Đại quay ra thì bé Hạnh tỉnh giấc, con bé dụi mắt hỏi:

- - Chú định đi đâu phải không..?

Chú Đại nhìn Hạnh mỉm cười:

- - Sao cháu biết..?

Hạnh đáp:

- - Lần nào đi xa, chú đều vuốt tóc cháu và em mà. Hi hi, chú đi công việc xong nhớ về sớm nhé.

Câu nói của bé Hạnh suýt chút nữa làm cho chú Đại rơi nước mắt, cố kìm nén cảm xúc, chú Đại khẽ nói:

- - Tất nhiên rồi, chú sẽ nhanh chóng trở về để đưa Hạnh cùng em đi sở thú.

Hạnh cười toe toét:

- - Dạ vâng, vậy cháu sẽ trông em cho thật tốt đến khi chú về...Hi hi hi.

Nếu còn đứng đó nhìn hai đứa trẻ con có lẽ chú Đại sẽ không còn đủ dũng khí để đi nữa. Bởi vì bây giờ, hai đứa nó chỉ còn chú Đại và ông bà là những người yêu thương chúng nhất. Phải chi cuộc sống đừng xảy ra những chuyện đau thương thì con người đã có thể an yên sống một cuộc sống bình dị. Nhưng chú Đại biết mình không thể có được cuộc sống như vậy bởi những điều mà mình đã làm trước đây.

Nhiều năm trôi qua nhưng có những đêm chú Đại vẫn luôn gặp phải ác mộng, những ám ảnh về chuyện quá khứ khiến chú Đại bừng tỉnh, thậm chí run lên vì sợ. Đột nhiên chú Đại nhớ đến những câu nói của Lão Nhị:

" Bước chân vào thế giới ngầm thì một nửa cuộc đời sẽ phải sống chung với nguy hiểm rình rập. Bởi vì công việc mà chúng ta đang làm không khác gì thảm sát mạng người. Ánh sáng mặt trời có thể len lỏi đến bất cứ đâu, nhưng sâu trong tâm can những kẻ như chúng ta thứ ánh sáng đó không thể chiếu tới. Thế giới luôn tồn lại hai mảng sáng và tối, tốt và xấu, chúng ta đơn giản chỉ là những kẻ sống đối lập với mảng còn lại mà thôi. Giống như Dracula, hắn là vua của bóng tối, nếu hắn bước ra ánh sáng, hắn sẽ chết."

Khi đó chú Đại nghĩ câu nói của Lão Nhị quá tiêu cực, chú Đại không đồng tình với quan điểm đó mà nghĩ khác, chú Đại cho rằng khi có tiền, thật nhiều tiền thì mọi chuyện khác không còn quan trọng. Tiền sẽ giải quyết được tất cả, nhưng không, ngay lúc này đây.....Bóng ma của quá khứ vẫn luôn đeo bám dù cho chú Đại có chạy trốn đến đâu đi chăng nữa thì nó cũng không chịu dừng lại.

7h sáng, Long đã đến, hai người lên xe rồi di chuyển đến nơi những người anh em chí cốt đang tập hợp. Bánh xe của quá khứ một lần nữa tiếp tục quay vòng, sau 5 năm, giang hồ dậy sóng....Những con Sóng Ngầm đem theo sự điên cuồng, tàn bạo có thể cuốn phăng tất cả mọi thứ tàn dư còn sót lại.

Nhìn chú Đại, Long hiểu anh mình đang suy nghĩ điều gì, Long nói:

- - Anh nên cân nhắc ý kiến của em, anh Đại....

Chú Đại đáp luôn:

- - Đừng nói nhiều nữa, anh đã quyết định rồi. Năm đó anh đã mất anh Tuấn, bây giờ anh không thể để mất con trai của anh ấy được. Hơn nữa rất có thể chính thằng Ngoạn đã là người gây ra những tổn thương cho gia đình anh những năm qua. Đứng ngoài nhìn hắn hành động đồng nghĩa với tự nộp mạng cho hắn. Thằng khốn đó tiếp cận bà trùm ma túy, mục đích của hắn còn khủng khiếp hơn chúng ta nghĩ nhiều. Với loại người đó, nó sẽ không bỏ qua cho những ai từng khiến cho nó chịu nhiều đau đớn. Đi thôi, anh tin vào Bình Bạc, ông ta là một kẻ có cái đầu rất khôn ngoan, những năm sống trong " Gia Đình " kế hoạch của Bình Bạc về chuyện làm ăn, chưa một lần thất bại.

[......]

9h sáng, Ngoạn gọi điện thoại video cho Vũ Con.

Vũ Con ( Đen) bắt máy bằng một giọng khàn khàn, ho khù khụ:

- - Chào sếp....Khụ khụ..

Nhìn Vũ Con, Ngoạn nói:

- - Sao vậy, nghe giọng mày không được ổn lắm, mọi thứ xong hết rồi phải không..?

Vũ Con ( Đen) trả lời:

- - Như ngày hôm qua sau khi sếp đến kiểm tra thì hôm nay tất cả đã hoàn thiện. Chỉ chờ đến giờ hẹn sếp cùng khách mời xuất hiện nữa thôi ạ....Em đang bị ốm nên khàn hết cả tiếng, cứ như giọng người khác ấy.

Ngoạn phì phèo tẩu thuốc rồi cười lớn:

- - Ha ha ha, vất vả cho mày rồi, đúng là những ngày qua mày đã phải tốn nhiều công sức. Qua hôm nay, chúng ta sẽ thư giãn một chút.....Đề phòng cẩn mật, đừng để xảy ra sơ suất gì. Bố trí người tại những vị trí trọng yếu, phản ứng ngay khi có vấn đề xảy ra.

Vũ Con ( Đen) gật đầu vâng dạ, tắt máy, Đen khẽ thở phào bởi sau cuộc nói chuyện ngắn, Ngoạn không phát hiện ra điều gì. Xách một chiếc vali trên tay, Đen cẩn thận chú ý quan sát từng ngóc ngách của ngôi biệt thự. Không dễ dàng gì để có thể lọt được vào đây, những kẻ ra vào nơi này đều phải có thẻ riêng, cấp cao như Vũ Con trở đi khi muốn xuống tầng hầm phải có thẻ từ. Rất may trước khi đến đây, Đen đã tìm hiểu rất kỹ lưỡng, thêm vào đó với khả năng ứng biến của mình, Đen không mất nhiều thời gian để làm quen với địa hình khu vực này. Với một chiếc máy quay siêu nhỏ gắn trên cúc áo, những nơi mà Đen đi tới đều được ghi hình truyền về căn cứ, tại đây dựa vào những thông tin mà Đen thu được, một người chuyên về lập trình sẽ khởi tạo một bản đồ của biệt thự.

Đột nhiên Đen giật mình bởi tiếng nói của một kẻ đằng sau:

- - Sếp xách vali gì vậy ạ, có cần tôi giúp gì không..?

Đen hắng giọng rồi nói:

- - Không cần đâu, tôi tự lo được, cậu cứ đi làm việc của mình đi.

Với thẻ từ của Vũ Con, Đen mò xuống được tầng hầm. Quả không hổ danh địa điểm diễn ra " Hội Kín ". Căn phòng bên dưới tầng hầm được thiết kế vô cùng hào nhoáng. những kệ rượu tây đủ các loại, đủ các năm được bài trí bao quanh một chiếc bàn tròn bằng đá màu đen bóng, với 7 chiếc ghế, tương đương với 7 người có số má trong thế giới ngầm khu vực miền Bắc sẽ có mặt tại đây trong tối ngày hôm nay.

Đen nhìn đồng hồ, thời gian trên đồng hồ đang đếm ngược, chỉ còn 20 phút nữa, thiết bị vô hiệu hóa camera trong căn phòng này sẽ hết tác dụng. Hạ cái vali xuống rồi khẽ mở ra, Đen cười nhẹ:

- - Khà khà khà....Chắc hẳn món quà này sẽ khiến bọn chúng bất ngờ đây.

Trong lúc đó tại phòng camera, tên ngồi giám sát thi thoảng vẫn ngó qua cam nơi tầng hầm, nhưng hiển thi trước mặt hắn, căn phòng vẫn bình thường, không có ai hay bất cứ vấn đề gì xảy ra cả.

20 phút sau, bước ra ngoài từ tầng hầm, Đen khẽ nói qua thiết bị liên lạc:

- - Báo với lão già, mọi thứ đã xong.