Sóng Nguyệt Vô Biên

Chương 37



Triều Nhan có vẻ rất hứng thú với vấn đề em bé, cô gái phát hiện ra động tác nhỏ của chủ nhân, lập tức chạy tới, hứng khởi hỏi:

– Có không?

Nhai Nhi buồn bực nói không có, mặt cô nàng đầy vẻ thất vọng,

– Thần tiên có vẻ hơi kém nhỉ.

Nhai Nhi ngạc nhiên, Triều Nhan tâm trí chưa mở, nhìn dáng vẻ chỉ tầm mười bốn mười lăm tuổi, thực ra đầu óc chỉ là bảy tám tuổi, cô nhóc căn bản không hiểu được chuyện giữa nam và nữ, cho nên khi cô nhóc nói ra câu này, Nhai Nhi biết ngay là do Hồ Bất Ngôn giở trò quỷ rồi.

– Là Hồ ca ca nói cho em à?

Triều Nhan gật gật đầu,

– Thần tiên lợi hại trồng đậu sẽ được dưa, dưa thì phải là dưa hấu cát, lại to nữa. Nếu thần tiên việc trồng hoa màu còn thất thu, vậy chứng minh người ta không được. Đây là nguyên văn Hồ ca ca nói ạ.

Nhai Nhi tức giận muốn nổ phổi,

– Sau này em không được nói chuyện với y nữa. Em xem Đụng Vũ kìa, có bao giờ nói chuyện với y đâu. Hồ ly tinh lúc nào cũng nói năng lung tung, toàn lừa các cô gái trẻ, chờ y về, ta sẽ xử lý y.

Mà khi Hồ Bất Ngôn thật sự trở về, còn mang theo gương mặt sưng vù, cô thật sự không ra tay được.

– Nguy hiểm thật.

Hồ Bất Ngôn vỗ bộ ngực nói,

– Người Đại Thực ngủ mắt mở to, y như ngựa vậy. Ban đầu tôi còn đề phòng, thâm nhập vào mấy lều lớn, gan to đến mấy cũng không phân biệt được người ta đang ngủ hay là thức nữa, cứ lục lọi thẳng luôn. Tôi mò tìm trong quần áo của thủ lĩnh Đại Thực, sờ ngực một hồi, không tìm được gì. Sau lại mò xuống đũng quần, thế mà lại bị người ta bắt được.

Bị bắt được thì chẳng có gì tốt lành rồi, khó trách mặt lại nở hoa thế kia.

– Thần Bích đâu? Tìm được không?

Hồ Bất Ngôn lắc đầu,

– Người Đại Thực nói họ bị vu oan, nào có Thần Bích gì, ngược lại có hai quả trứng hải âu mày đen thôi, hỏi tôi có muốn hay không?

Nhai Nhi không hiểu,

– Trứng Hải âu mày đen là gì?

Hồ Bất Ngôn ngắc ngứ không đáp. Đụng Vũ thì đành phải trả lời thay y:

– Người Đại Thực sống vùng duyên hải, chim hải âu mày đen là đồ đằng của họ. Hán tử mà Hồ đại ca lục soát thấy đại ca thì động lòng, còn khen đại ca tuấn tú nữa.

Hồ Bất Ngôn khóc không ra nước mắt,

– May mà tôi trốn mau đấy, nếu không trinh tiết khó mà giữ được rồi. Giờ tôi có lý do tin tưởng, có người đã tạo ra tin đồn Thần Bích, người này rất có khả năng chính là Lư Chiếu Dạ. Những môn phái trên giang hồ kia bất kể tên tuổi vang danh bao nhiêu thì đều trở thành quân cờ trên tay người ta. Vân Phù mười sáu châu chính là cái bàn cờ, lúc các ngươi giết hại lẫn nhau thì người ta lại đứng xem trò hay đó.

Nhai Nhi ngồi tại chỗ yên lặng rất lâu, lẩm bẩm:

– Có lẽ Lư Chiếu Dạ biết Thần Bích ở trên tay ta, nội tình mà y biết có lẽ vượt xa so với tưởng tượng của ta nhiều. Nhưng y không xác định được Thần Bích bị ta giấu ở đâu, giống như Lan Chiến năm đó ngày ngày gặp nhau, ngày ngày đều đang tìm kiếm. Đến mức vì sao y không ra tay trực tiếp với ta, chỉ sợ là bởi e ngại Tử Phủ Quân. Người của Lang Hoàn nhất định sẽ đuổi theo, y không muốn bị cuốn vào thị phi này, cho nên chờ ta tự nguyện giao ra, còn món nợ ban đầu của Tử Phủ quân lại chẳng liên quan gì đến y.

Vừa nghe như vậy, mọi người đều kinh hãi đến túa mồ hôi lạnh. Lư Chiếu Dạ tuy rằng là một người phàm, nhưng y vung tiền như rác ở mười sáu châu, cũng có qua lại với tam giáo cửu lưu. Linh thông tin tức nhất trên đời này chính là loại người này, chỉ cần y động tâm tư thì không có chuyện gì là không làm được cả.

Hồ Bất Ngôn mù mịt hỏi:

– Vậy giờ phải làm gì đây? Kế hoạch lúc trước dùng Thần Bích giả cũng không dùng được rồi phải không?

Nhai Nhi thở dài,

– Nếu muốn đổi bí mật đang được nắm giữ trên tay y, chỉ sợ cuối cùng không thể không lấy Thần Bích thật sự để đi mạo hiểm. Thực ra ta cũng từng suy xét đến điều đó, chẳng qua trong lòng vẫn ôm một tia hy vọng khác thôi. Giờ bên ngoài thế cục càng ngày càng nguy hiểm, không biết khi nào thì lan tới chúng ta, người phía sau bức màn cần phải mau chóng moi ra. Năm đó những kẻ đuổi giết chấn động toàn bộ võ lâm, không thể để yên như vậy được.

Nhắc đến tình cảnh cha mẹ bị ngộ hại, cô trở nên kích động, nghiến răng, quyền nắm chặt, nói:

– Chủ mưu ung dung ngoài vòng pháp luật, ta không báo thù cho cha mẹ, uổng phận làm con họ.

Gợn sóng trong lòng cuồn cuộn kích động, hoảng hốt nhớ về đêm tuyết của 22 năm trước, cô đã được sinh ra như thế nào? Là cha mổ bụng đưa cô ra, để cô được sống trên đời này, mỗi khi nhớ tới, trong lòng đau nhức giống như bị đao cắt. Cô biết cả đời này sẽ bị Thần Bích lôi kéo khống chế, mỗi một truyền nhân của Nhạc gia đều là như thế. Nhưng nếu vận mệnh đã chú định, vậy thì cứ bình thản mà tiếp nhận, sau đó tận chức tận trách làm tròn trách nhiệm của mình.

Cô liếc Triều Nhan,

– Sau chuyện này, chúng ta đi Đại Trì tìm Tung Ngôn.

Triều Nhan nghe thế phấn khởi hẳn lên, Hồ Bất Ngôn lại la oai oái,

– Cô rốt cuộc có mấy người tình thế? Tôi suýt chút nữa bị người ta xé dạng thẳng chân rồi, mà cô chẳng quan tâm tôi tí nào hay sao?

Đụng phải người Đại Thực hung hãn bậc nhất, thực sự trong nội tâm Hồ Bất Ngôn khó mà không bị tổn thương. Cô nói an ủi hai câu, bày tỏ sự y mang theo vết thương chạy như điên ngàn dặm thật sự vất vả, tiếp theo cần phải tịnh dưỡng thật tốt, cô sẽ đi chợ mua hai con gà để bồi bổ cho y.

Vẫn trang điểm thành vũ cơ giống như hôm qua, dù sao trên phố xa người ngoại bang rất nhiều, ăn mặc nam trang như ở Ba Nguyệt Lâu ngược lại sẽ càng gây sự chú ý của người khác. Nhân hôm nay thời tiết đẹp, liền đi một vòng bên ngoài, tiện thể thăm dò tình huống của Tử Phủ.

Đi trên đường phố Vương Xá nhộn nhịp, rốt cuộc như có cảm giác trở về nhân gian, đến thời khắc này mới thấy mình đang tồn tại. Loại người như họ, quen sống trong đao kiếm uống máu, không bởi vì bị người ta lùng bắt mà cam tâm tình nguyện sống ngăn cách với thế nhân. Không ngừng đánh giá, thậm chí còn đi lướt qua những người tập nã mình, đây mới là sự kích thích nhất. Cô ngẩng đầu lên, để ánh mặt trời phủ lên gương mặt mình, để qua hai ngày nữa, hai ngày sau sẽ đi đàm phán với Lư Chiếu Dạ. Bí mật cần phải lấy được, Thần Bích cũng không thể chắp tay dâng lên, cô chưa bao giờ làm cuộc giao dịch nào lỗ vốn cả, đó chính là bản tính ngang tàng của cô.

Vương Xá Châu vào đêm đèn đuốc sáng trưng, phố xa ban ngày lại mang dáng vẻ chân thật thanh bình của ban sơ. Có lẽ đi lại ban ngày đều là người dân thường, sau mặt trời lặn mới là cuộc sống của yêu mị hoành hành, cô đi dưới hành lang dài bên bờ nước, nghe tiếng mời chào mua bán của người bán hàng rong, xem khách ngoại bang chơi nuốt đao phun lửa, cô chen qua đoàn người đông đúc đầy tiếng cười nói, sau đó giống như một cô gái bình thường dừng chân trước sạp hàng nhỏ bán đồ trang sức, dùng thử son phấn miễn phí, vỗ nhẹ lên mu bàn tay lớp phấn mỏng.

Bóng dáng thanh thoát mảnh mai kia tựa như một gốc dương liễu, bước thong thả dưới hành lang dài, ăn mặc xuân y không chút đàng hoàng, trên eo lộ ra một mảng da trắng mịn như tuyết trước mặt bao nhiêu người, làm cho bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy cũng chảy nước miếng. Nhưng cô có vẻ như chẳng chút e dè gì, người khác cố ý vô tình đụng chạm, cô cũng không giận, cùng lắm là chỉ quay lại lườm mắt với đối phương một cái, sau đó lại cúi xuống chọn đồ.

Tử Phủ quân đứng nhìn rất lâu rồi, ánh nắng chiếu vào mặt nước lăn tăn, chiết xạ ra ánh sáng giống màu hổ phách trút xuống trên tấm khăn che mặt của cô. Từ bên mặt nhìn lại, chỉ nhìn thấy một đường nét lẳng lơ mông lung có lẽ với người xa lạ mà nói mang tới một trận cảm thán kinh ngạc, nhưng đối với anh thì lại là đau đớn ghi tạc trong tim.

Nhìn cô chằm chằm rất lâu, lâu đến mức hai mắt cay xè, nếu như ánh mắt có thể biến thành đao kiếm, giờ chắc cô chỉ còn lại một bộ khung xương rồi. Anh không khỏi muốn bật cười, trốn đông trốn tây lâu như vậy, rốt cuộc vẫn là đến nhân gian tới hút dương khí. Anh vốn nghĩ cô mượn dùng hắc ám là có thể sinh trưởng, dầu gì cũng là người tâm can đen tối, không cần ánh sáng mặt trời.

Anh cũng không sốt ruột lập tức xông lên tróc nã ngay, dẫu biết cô sẽ dùng chiêu gì, là hồ kỵ hay là kình kỵ, cô vốn có rất nhiều thủ đoạn chạy trốn. Lúc trước hành tung cô bất định, xác thật làm anh buồn bực mất một thời gian, nhưng hiện giờ gần ngay gang tấc, anh lại có thể ngăn được sự kích động muốn hủy diệt cô ngay tức khắc, thậm chí bày bố một cái bẫy, để cô tự chui đầu vào lưới.

Đại Tư Mệnh dẫn theo mấy đệ tử vội vàng tới, theo tầm mắt của Tử Phủ quân phát hiện ra cô, đang định xông lên bắt thì bị anh đưa tay ngăn lại.

Đại Tư Mệnh khó hiểu kêu lên:

– Ả yêu nữ kia đang ở ngay đây mà.

Tử Phủ quân nhíu mày liếc y:

– Bản đồ chắc không ở trên người ả đâu, ngươi đi bắt ả, đồng lõa của ả sẽ truyền lời cho người giữ, Lâu chủ có mệnh hệ gì thì lập tức hủy bản đồ. Lúc ấy ngươi tính ứng phó thế nào?

Đại Tư Mệnh tính tình nóng nảy, không chịu nói:

– Nhỡ ả lại bỏ chạy nữa thì sao?

Tử Phủ quân cười cười,

– Ả không chạy được đâu. Vương Xá Châu có thứ ả không thể dứt bỏ được. Người nhiều dễ gây chú ý, các ngươi về Ba Nguyệt Lâu trước đi, không được hành động thiếu suy nghĩ, chờ tin tức của ta.

Đại Tư Mệnh do dự:

– Vậy bảo họ về trước, thuộc hạ đi theo nghe lệnh, đến lúc quan trọng còn giúp được Quân thượng một tay ạ.

Tử Phủ Quân cũng không cự tuyệt, chỉ thở dài:

– Vạn yêu quyển kia cũng không phải công tích của bổn quân đâu, là những yêu quái đó tự nguyện quy thuận, chui vào thần quyển…

Trên mặt Đại Tư Mệnh tức khắc hiện đủ mọi sắc thái, biết ý tứ của anh, Tử Phủ Quân dù không hỏi thế sự ngàn vạn năm, vạn yêu quyển vẫn còn đó, tróc nã một người phụ nữ yếu đuối, không cần mượn tay người khác.

Đại Tư Mệnh đáp vâng, vung tay áo lên, mấy đệ tử lặng lẽ lui hết. Trước khi đi xoay người lại nhìn, quân thượng khoanh tay đứng chỗ kia chăm chú nhìn kẻ trộm sách ánh mắt lạnh như băng. Y biết loại ánh mắt này, nhiều lần bị người ta đùa bỡn, đã khiến quân thượng mất hết kiên nhẫn rồi. Nếu một sự kiện không thể làm ngài ấy để trong lòng, hơn phân nửa rất khó thành công. Nhưng nếu ngài ấy quyết định xử lý nghiêm khắc, như vậy thì Nhạc Nhai Nhi khó mà thoát được rồi.

Người trong bức họa sao. . . Đại để chính là như vậy.

Khi ở Yên Vũ Châu, cô dùng kế kim thiền thoát xác chơi anh đến xoay vòng vòng, còn không phải dùng chiêu này sao. Bình thản thiết kế bẫy, sau khi đối thủ rơi vào bẫy, cô lại bứt ra một đường lui, người từng trải thủ đoạn quả nhiên không bình thường. Giờ đến lượt anh làm chủ, anh rất có hứng thú nhìn con châu chấu này sau khi bị thu thập, thắng thua thiên định, ngã thì chớ có kêu đau, giống như anh lúc trước.

Chỗ nhà thủy tạ kia vang lên những tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Thì ra là mấy vũ cơ hoang dại đang nhảy hồ đằng trên mặt đĩa. Những cô nương đó không giống Vọng Giang Lâu có chủ, trang điểm ăn mặc phóng khoáng hơn so với kĩ nhạc của đội thương. Các mảnh vải đủ màu sắc ghép thành áo và quần dài, nhưng chỉ nối giữa trên và dưới, còn ở giữa thì trống trơn. Mỗi khi xoay tròn, tầng váy theo quán tính phồng lên như đèn lồng, bên trong là quần lót hoặc là yếm lụa hồng quấn ngực, lộ rõ vẻ gợi cảm mãnh liệt.

Nhai Nhi nghỉ chân nhìn một lát, nhóm vũ cơ xoay tròn liên tiếp, vị trí mũi chân không mảy may di chuyển, nếu không phải phía dưới có mặt đĩa, chỉ sợ mặt đất đã bị họ xoáy thành lỗ hổng rồi. Những nam nhân đó xem mà người nóng ran, ngắm đùi chưa đủ thì bắt đầu chuyển sang cô. Là cùng một nhóm phải không? Có kẻ không đứng đắn vén khăn che mặt của cô lên, đôi mắt bên trên tấm lụa che mặt đầy ý cười, nhưng giây lát, tay của gã không thể cử động được.

Kết quả của hành động này không thể hóa vũ khí thành vô hình, cánh đàn ông có chung kể địch, vũ cơ vốn là một thứ đồ chơi, một thứ đồ chơi thì có tư cách gì mà chọn khách?

Thấy chiến hỏa sắp nổ, bỗng ở đầu hành lang dài có tiếng khóc gào rất to, một lão phụ vừa chạy vừa la to, mặt mày kinh hoảng:

-Con gái tôi đâu, vừa rồi còn ở đây…Đã không thấy rồi…Xin mọi người….Xin mọi người…

Nhưng dù khẩn cầu cũng không ai quan tâm, dẫu có quỳ xuống cũng không ai chịu nhận.

Lão phụ thấy vô vọng, ôm mặt ngã xuống:

– Ông trời ơi…Ông trời ơi…Con gái tôi, con gái tôi…

Nhai Nhi thở hắt ra, nhìn sắc trời, mặt trời sắp xuống núi rồi. Lần này Lư Chiếu Dạ ra tay có vẻ hơi sớm hơn so với bình thường. Chẳng lẽ là “thuốc” đã sắp hết rồi, nên không thể không sốt ruột bổ sung?

Chỉ đáng tiếc cho cô gái trẻ kia không biết còn sống đến tối hay không. Cả đời mình chưa bao giờ làm chuyện tốt gì, lần này thấy lão phụ kia thì động lòng trắc ẩn. Gian bếp của Vọng Giang Lâu hẳn là một lò sát sinh, tuy rằng nhớ đến cảnh tượng tối hôm trước vẫn khiến người ta kinh sợ ghê tởm, nhưng đi một chuyến, tiện tìm hiểu tiếp những gian khác, biết đâu lại có thu hoạch gì khác.

Cô lặng lẽ rời khỏi đám đông, đến một góc rừng trúc bên ngoài họa lâu, lẳng lặng chờ trời tối. Khi ráng chiều cuối cùng biến mất nơi cuối chân trời, cô tiếp tục như thường lệ lại lần nữa đổi trang phục vũ cơ đi qua cầu vượt, lắc mình vào trong cánh cửa trạm hoa tinh xả.

Vẫn như cũ, vạn hộ thiên môn đan xen mở rộng, kết cấu phức tạp giống như tổ kiến. Những bức tường trắng như tuyết kia trắng đến mức không rõ rốt cuộc là vôi hay là da tinh khiết, tưạ như chớp mắt một cái là vách tường sẽ di chuyển, chỉ cần thay đổi bố cục một chút thì cả đời này đừng mong ra ngoài được.

Cô tháo móc bên mép chiếc nhẫn xuống, móc vào một góc khung trạm khắc. Nếu không nhờ Thiên Tàm Ti để dẫn đường thì không thể nào tìm được hướng, sợ bị lạc hướng thì chỉ có cách này là đáng tin nhất. Cho nên nói A Bàng đôi khi cũng không phải ngốc. Có điều là dùng dây, nếu đụng phải người khác thì khá phiền phức, cũng may tơ tằm cực mảnh, có đủ chiều dài cùng đặc tính dẻo dai. Vòng qua nơi này qua lại chỉ có tỳ nữ và vú già. Cô theo trí nhớ tìm đến Trù Ti, nhưng đầu bếp tối hôm trước không còn ở đó, trong không khí chỉ còn lại thứ mùi da thịt bị đốt cháy còn dư lại. Cô bịt mũi đi vào xem xét. Kỳ lạ là hầm băng dài kia cũng không thấy đâu, căn phòng trống không.

Chẳng lẽ đi nhầm ư? Họa lâu này rốt cuộc có mấy cái bếp? Cô gái ban ngày bị mất tích dầu gì cũng phải xử lý, không để ở đây, chẳng lẽ bị nhốt ở chỗ khác?

Xác định gian nay vô dụng chẳng có gì để tìm tòi rồi, đang định lui ra thì thiên ti tàm ở đầu ngón tay cô động khẽ, dù đi xa đến mấy đều có một sợi dây dẫn dắt, bản thân mình lại giống con diều. Tiếc là tìm vài chỗ, những gian phòng khác đều chẳng có gì, đừng nói một cô nương, ngay cả một sợi tóc cũng chẳng tìm được.

Thật là kỳ lạ, cô ngẫm nghĩ, nếu không ở đây, vậy chắc là ở trong khuê phòng của Lư phu nhân rồi. Lúc Tiểu Tình ra gặp người khác với gương mặt kia, vậy thì đó chắc là gương mặt giả. Lư Chiếu Dạ bắt đi nhiều cô gái trẻ xinh đẹp như thế, thế thì ắt là đưa tới chỗ phu nhân của mình để chọn lựa rồi. Gương mặt được chọn sẽ được giữ lại, không được lựa chọn thì ném cái đầu đi, thân thể thì dùng làm thuốc. Nghĩ đến mọi thứ đều đã thông suốt, nhưng chân tướng như thế quả thật làm người ta sởn cả tóc gáy.

Trời đất thanh sạch….Thực ra từ trước đến nay không có gì là trời đất thanh sạch cả. Trên đời này yêu ma quỷ quái nhiều, không ai biết dưới một lớp da đạo mạo kia sẽ là một trái tim dạng gì. Trong lầu người đến người đi, cô treo trên cao quan sát, những người kia dần dần đi hết, mới thu thiên tàm ti về.

Đường đi có vẻ rất khác nhau, cô nhìn sợi tơ tằm dưới ánh sáng nhàn nhạt, đường đến là dọc theo chân tường bên trái, kết quả giờ lại đổi sang bên phải, nếu không phải bức tường di chuyển, vậy thì đã có người động tay động chân vào rồi.

Có nên tiếp tục đi hay không, cô chưa quyết được. Nhưng ở lại trong lầu cũng không phải chuyện hay ho gì, đành phải vừa lui vừa quan sát. Lầu rất sâu, càng gần cửa vào ánh sáng càng sáng, đôi mắt có thể cảm nhận được. Cô rút lui theo đường tơ tằm, rốt cuộc cũng nghe được tiếng ồn ào của khách, đèn lồng dưới hiên cũng nhảy vào tầm mắt, thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm, ra ngoài rồi!

Nhưng ngay khi sợi tơ dẫn ra đến cửa thì lại lệch hướng đi, bởi nguyên nhân cánh cửa bị mở ra, móc bạc chưa kịp móc vào sau cánh cửa thì đã rơi vào trong bóng tối rồi.

Sợi tơ mảnh được thu vào chiếc nhẫn thật nhanh, phát ra tiếng ngân khẽ. Bước cẩn trọng đến gần cánh cửa, cô bỗng khựng bước chân lại, một đạo sấm sét như chém vào cô, cô không thể tin nổi đôi mắt mở lớn.

Ngay cuối sợi tơ có một người như bóng ma đứng đó, áo khoác màu đen như hợp một thể với bóng tối. Chỉ có ánh sáng của đèn lồng xuyên qua tấm gỗ chắn trạm hoa, hắt một đường sáng mảnh lên một bên mặt người đó, làn da bởi thế mà trắng đến rợn người.