Sóng Nguyệt Vô Biên

Chương 52: Nhạc Nam Tinh



Tức giận gầm thét, còn mang theo sự bất mãn bởi bị ép buộc phải đến thế giới này, Ba Nguyệt Lâu vào sinh ra tử nhiều lần, từ trước tới nay đối chiến chỉ có người, chưa từng gặp con quái vật xấu xí như vậy.

Mọi người đều hãi hùng, nhìn con quái vật kia trong lồng sắt đang rống giận về phía bên này, đôi mắt đỏ ngầu không có con ngươi, nhưng lại trong vắt, đáy mắt phản chiếu ra hình ảnh của mọi người ở đây, cái nhìn hung hăng, ngay cả cơ bắp căng chặt lại, đều thấy rõ ràng.

Tô Họa quay sang hỏi Nhạc Hải Triều:

– Chẳng phải Nhạc chưởng môn định mang ta gặp Nhạc Nam Tinh à, chẳng lẽ là con quái vật này?

Nhạc Hải Triều cười cười,

– Không, đây chỉ là một người cổ, còn chưa hoàn chỉnh. Nó cần nuốt ăn cơ thể lớn hơn nữa thì mới trở thành thiên hạ vô địch. Lâu chủ đoán xem, vừa rồi người phụ nữ bị ăn kia là ai?

Nếu hỏi như vậy, nhất định không phải kẻ đầu đường xó chợ rồi. Tô Họa không thể không một lần nữa đánh giá cái vỏ rỗng kia, không nhìn cái bụng rỗng và thối rữa kia, chỉ quan sát nửa thân trên còn hoàn chỉnh của nó. Trên khung xương lởm chởm được phủ một lớp da, đầu lệch một bên, vừa lúc lộ ra vết xăm sau tai.

Nàng ta cẩn thận phân biệt, hình con rắn vướng víu với hai đầu rắn đối diện nhau, ở giữa là hạt chu sa nhỏ bằng hạt đậu…Tô Họa kinh ngạc:

– Thánh Nữ Câu Trần Tông?

Nhạc Hải Triều khinh thường:

– Vốn cổ trùng trước khi thành hình lấy xử nữ nuôi ăn là tốt nhất, không ngờ đến Thánh Nữ này cũng đã mất trinh tiết từ lâu, thủ cung sa cũng là giả tạo. Tiếc là thời gian ba ngày, lãng phí một cách vô ích.

Lão ta dứt lời, chuyển ánh mắt tham lam lên người nàng ta,

– Ta có một vấn đề muốn hỏi lâu chủ, có lẽ khá đường đột, lâu chủ còn thân hoàn bích không?

Yêu Quái và Quỷ Quái tức khắc nổi giận, định rút kiếm ra. Tô Họa lại đưa tay cản lại, bảo họ đừng nóng nảy, giống như loại người từng trải qua sóng gió như nàng ta, còn ai quan tâm vấn đề này đâu. Tuy nói lão ta đích thức có xúc phạm, nhưng hiện Nhạc Nam Tinh còn chưa xuất hiện, mọi thứ cứ phải nhẫn nại đã.

Nàng ta cười nhạo:

– Thì ra Nhạc chưởng môn mời ta cùng đi, là muốn lấy ta để nuôi cổ trùng à?

Nhạc Hải Triều nói không,

– Lâu chủ hiểu lầm ta rồi, ta chỉ muốn xác định một chút, Hoạt này có khứu giác cực nhạy bén đối với xử nữ, nhỡ đâu nó bộc phát không thể khống chế, sợ rằng sẽ gây bất lợi cho lâu chủ.

Tô Họa ồ thật dài:

– Điểm này mong chưởng môn yên tâm, ta đánh chó cũng không xem chủ nhân, nếu nó thật sự công kích ta, ta sẽ thay chưởng môn dạy nó một bài học.

Nhạc Hải Triều cười lạnh:

– Lâu chủ gan dạ sáng suốt, thật làm tại hạ bội phục. Hoạt này nuốt ăn hai con huyết trùng kia, chỉ thiếu một bước cuối cùng là thành công rồi. Đợi ngũ đại môn phái hội hợp…

Ý cười của lão ta dần dần trở nên dữ tợn, như thấy được cảnh tượng như mong muốn, nói như mê sảng:

– Các lộ cao thủ hội hợp, giống như một buổi thịnh yến…Hoạt của ta có thể được hưởng thụ một bữa ăn ngon rồi.

Xem ra vị trí chưởng môn Trường Uyên căn bản không thỏa mãn được khẩu vị như Thao Thiết của lão. Tuy rằng phát anh hùng thiếp cho ngũ đại môn phái không phải ý ban đầu của lão, nhưng vừa hay, người cổ luyện thành, những cao thủ giang hồ đó tề tụ, vừa lúc là tài nguyên thức ăn phong phú cung cấp cho quái vật mà lão nuôi dưỡng. Một khi hấp thụ nội lực của mọi người, vậy thì chúa tể ngồi trên đài Chúng Đế kia sẽ còn tồn tại khiến người ta nhìn lên hay không? Vị trí minh chủ bị chiếm cứ nhiều năm như vậy nên đến lúc đổi người rồi. Cho nên dù là Trường Uyên cũng chỉ là đá kê chân để lão thượng vị, chí hướng của lão là toàn bộ Vân Phù, toàn bộ Sinh Châu, thậm chí toàn bộ thiên hạ.

Mộng tưởng không tiết chế, không thể khống chế khiến người ta thác loạn. Ánh đuốc màu lam xanh nhuộm hốc mắt lão thành hố sâu hoắm, nhìn giống một khối thi thể nhập ma biết đi. Lão ngây ra nhìn Hoạt:

– Không phải Lâu chủ muốn gặp Nhạc Nam Tinh à, như lâu chủ mong muốn, cho các ngươi thấy mặt ông ta.

Lão vừa nói vừa giơ một tay lên ra hiệu, cự thạch nặng nề được chậm rãi nâng lên, sau cự thạch là một gian thạch thất, bên trong không có chút ánh sáng nào, giơ tay lên không thấy năm ngón.

Sơn động tối om, giống con thú lớn há to miệng, bất cứ lúc nào cũng có thể cắn nuốt người khác. Mọi người nín thở chờ đợi, ngay chỗ tối chỉ có xích sắt động đậy phát ra tiếng vang ngắn ngủi, cũng không thấy có người đi ra. Bỗng nhiên ầm một tiếng, một tấm lưới sắt từ trên trời giáng xuống. Nhạc Hải Triều trước đó đã lập bẫy, bản thân chỉ cần lui ra sau một bước là đã đứng ngoài tấm lưới rồi. Lão đứng cách song chấn, cười vô sỉ:

– Ta làm chuyện tốt, cho ông cháu các ngươi đoàn tụ. Tiếc là Nhạc Nam Tinh không nhận ra ngươi đâu. Đừng nói ngươi, ngay cả mình là ai ông ta cũng không nhớ. Nhạc lâu chủ, giờ ngươi còn có một cơ hội, chỉ cần ngươi nói ra tung tích của Mâu Ni Thần Bích, ta có thể tha cho ngươi một mạng. Nhưng nếu ngươi ngoan cố chống lại thì túi da xinh đẹp của ngươi sẽ biến thành nơi ở của Hoạt.

Yêu Quái cùng Quỷ Quái vẫn luôn ở gần bảo vệ Tô Họa, lồng sắt này đã vây ba người vào trong, tuy rằng phản ứng kịp thời, nhưng hai đôi tay cũng không nhấc nổi trọng lượng ngàn cân. Lồng sắt rơi xuống đất, muốn đẩy nó, còn khó hơn lên trời nữa. Tô Họa thấy chạy thoát vô vọng, cũng không nóng nảy, nàng ta rút long cốt tiên ra, bày ra tư thế chiến đấu, nhìn Nhạc Hải Triều nói:

– Chỉ sợ phải làm Nhạc chưởng môn thất vọng, ta không phải đứa con côi của Nhạc gia, cũng không biết tung tích của Mâu Ni Thần Bích. Ngươi không cần phải giả thần giả quỷ, người bên trong thật sự là chưởng môn tiền nhiệm của Trường Uyên, cứ bảo y ra, bọn ta sẵn sàng tiếp đón.

Nhạc Hải Triều huyệt Thái Dương nảy lên, mặc kệ nàng ta có phải dư nghiệt của Nhạc gia hay không, không bức được Thần Bích, sống cũng không có ích gì. Thần Bích mất tích hơn hai mươi năm, kỳ thật đã sớm không tồn tại kỳ vọng nữa. Nhưng có được dĩ nhiên là tốt, không có được, dù sao cũng sẽ không để người khác được hời, cho nên yêu nữ này để sống cũng không có chút tác dụng nào.

Lão nói được, khí thế nuốt núi sông, vung tay áo lên, song chấn dâng lên ngăn cách sơn động với ba người.

Tiếng xích sắt kéo lê càng ngày càng vang, cho đến liên miên không dứt, tựa như xiềng xích kia dài không có điểm dừng. Một bóng hình chậm rãi đến gần cửa động, bước vào ánh sáng xanh lạnh, đôi chân loang lổ tang thương, chân đi giày rơm đã cũ nát đến không còn hình dạng rồi. Người kia đứng lại, nghe ngóng, mới tiếp tục đi về phía trước, dần dần lộ ra một đôi cẳng chân, trên đùi vỡ nát, có vô số vết sẹo. Xiềng xích vẫn kêu leng keng, theo mỗi một bước chân nặng nề rảo bước tiến lên, thanh âm lê kéo, giống như tin dữ từ sâu trong địa ngục truyền đi.

Nhai Nhi ở trên xà nhà cắn chặt khớp hàm, chỉ thấy người kia còn lại nửa thân tàn ma dại, cô khiến khó khống chế được cảm xúc đang cuồn cuộn. Hồ Bất Ngôn bảo cô bình tĩnh, cô nào có bình tĩnh được. Dẫu đầu óc có tỉnh táo quản được tay chân, thì cũng không quản được hai mắt của mình. Đôi mắt nổi lên màn mưa, nhưng mà khi người kia hoàn toàn ra khỏi sơn động, cô kinh ngạc đến mức quên cả khóc.

Thủ đoạn của Nhạc Hải Triều có lẽ ngay cả Lan Chiến năm đó đều phải hổ thẹn không bằng. Người nọ trên mỗi một cây xương sườn đều khóa xích sắt, xích sắt thô to bằng cánh tay, một đầu còn thêm quả cầu sắt to bằng cái bát. Lúc trước khi bị gia hình nhất định chảy rất nhiều máu, miệng vết thương sau khi ngưng kết máu thành sẹo khép lại thì da thịt dính liền với xích sắt, hai mươi năm chưa bao giờ khép lại, tựa hồ vẫn luôn thối rữa, vẫn luôn muốn chết không cửa. Tóc cùng chòm râu của ông ta vô cùng dài, thấy không rõ bộ mặt. Lúc trước Trường Uyên gặp đột biến, ông ta còn chưa tới năm mươi, nếu thật là ông, năm nay hẳn thất tuần rồi.

Nhạc Hải Triều mang thành phẩm ra khoe, gọi một tiếng Nhạc Nam Tinh. Người kéo lê xiềng xích giống như dã thú cất tiếng đáp nặng nề. Tiếng đáp kia không phải phát ra từ cổ họng, mà giống như từ bên trong phổi thúc đẩy ra hơn, hơn nữa nội lực trợ giúp, lâu thể dưới chân đều chấn động lên.

– Hai mươi hai năm rồi, thực ra ngay cả ta cũng không biết ông ta còn sống hay không. Cũng may ta cho ông ta uống Cương tàm cổ, dù là chết thì cũng vẫn nghe theo lệnh của ta.

Nhạc Hải Triều lắc lắc chuông đồng trong tay:

– Ông cháu các ngươi cứ trò chuyện tâm sự thoải mái, để xem tổ phụ ngươi gươm quý vẫn chưa cùn, hay là bản lĩnh của đứa cháu gái cao hơn.

Mười ba cặp xích sắt vang vọng như đáp lại, rõ ràng là cồng kềnh như vậy, giờ phút này nó lại nhẹ như một sợi chỉ trên quần áo, giống như cọng lông vũ đặt trên bàn dài. Người chi phối xích sắt hoàn toàn không biết đau đớn, phát cuồng tấn công về phía mấy người Tô Họa. Khổ nạn bao năm tựa như tìm được con đường trút giận, dốc hết toàn lực để khiêu chiến sự bất công của số phận.

Thứ hạng trên giang hồ năm xưa của Nhạc Nam Tinh ngang với Tả Minh Chủ Quan Sơn Việt. Đôi Lưu tinh chùy từng làm các lộ anh hào run sợ, Trường Uyên bởi vậy mà nổi danh. Giờ đôi tay tuy đã bị phế đi, nhưng mỗi một chỗ trên người đều như rất quen thuộc vận dụng loại binh khí này, bởi vậy mười ba dây xích sắt giống như mười ba đôi tay, công kích cực nhanh, cực kỳ hung mãnh, làm cho ba người trong lồng sắt khó có thể chống đỡ.

Nhạc Hải Triều rất đắc ý, người đã từng làm lão ta vừa sợ vừa lo giờ giống như chó ngoan mặc lão sai khiến. Nhạc Nam Tinh thành tử sĩ của lão, mỗi một lần bị chuông đồng sai khiến giết người, nghe thấy nhìn thấy người ta kêu to “quái vật”, lão liền có một khoái cảm vui sướng báo được thù. Có gì sung sướng hơn so với việc người khinh thường ngươi lại cúi đầu thần phục trước ngươi? Nhạc Nam Tinh luôn lấy con trai làm niềm hãnh diện kiêu ngạo của mình, tìm mọi cách giẫm đạp lên tôn nghiêm của lão ta, giờ thì sao nào? Thứ kiêu ngạo nhất đã không còn nữa, bản thân thì trở thành độc vật không có tư tưởng, giải hận rồi, thật sự giải được hận rồi!

Nhạc Nam Tinh tuổi đã lớn, nhưng sức chiến đấu lại không hề yếu, ba người liên thủ cũng không khống chế được ông ta. Nhạc Hải Triều chăm chú quan sát nữ nhân trong trận kia, muốn được chứng kiến nàng ta trong lúc sống chết có vận dụng Thần Bích hay không.

Hoạt cách song chấn kêu lên hung hãn, nó bị vị máu tanh làm cho nổi sung lên, hung hăng lay song chấn. Lực lượng của người cổ này vô cùng lớn, có lẽ không tới thời gian một nén nhang là có thể thành công phá vây rồi. Một nén nhang, không biết Nhạc Nam Tinh có thể giải quyết được người của Ba Nguyệt Lâu hay không. Đến lúc đó chỉ sợ không chỉ không còn lại chút miếng thịt ngon nào, chỉ còn lại chút da cho Hoạt thôi. Lão đang vuốt cằm cân nhắc, xem những người kia dốc hết toàn lực để tìm đường sống, sắc thái thay đổi liên tục, thật là thú vị.

Đang lúc lão than vãn, thình lình một đòn nghiêm trọng quét ngang tới, thân mình chợt rơi xuống, ngã xuống đất. Nhạc Hải Triều đang còn chưa hiểu nguyên do, thời khắc cơn đau đớn truyền thẳng đến đại não, lão mới hãi hùng phát hiện ra, đôi chân của mình đã bị người ta gọt mất, cách bản thân hơn hai bước.

Lão gào lên, sợ hãi ngước lên, một mảnh vạt áo lọt vào tầm mắt của lão, người kia ngồi xuống, kéo tấm mặt nạ xuống.

– Nghe nói ngươi vẫn đang tìm con gái của Nhạc Nhận Dư phải không? – Khóe môi cua Nhai Nhi hiện lên tia chế giễu, – Ngươi xem ta có giống không?

Nhạc Hải Triều chân bị cắt đứt máu chảy như suối, gần như sắp bất tỉnh, cô điểm huyệt đạo cầm máu cho lão, sau đó cầm gáy lão, giữ chặt đầu của lão, để lão nhìn. Máu từ đỉnh song chấn rơi xuống tí tách, Hoạt đang đứng ở dưới há miệng đón lấy. Nhai Nhi nói:

– Người cổ mà ngươi nuôi dưỡng căn bản sẽ không nhận chủ. Ngươi có gì mà chắc chắn nó sẽ nghe theo hiệu lệnh của ngươi, trợ giúp ngươi nhất thống giang hồ? Chúng ta cùng đánh cuộc xem, xem nó có nương tay với ngươi hay không nhé?

Nhạc Hải Triều kinh hãi mặt mũi tái nhợt, lão nhận ra, đây mới là con gái của Liễu Giáng Niên. Lão dùng hết toàn lực muốn phản công, kết quả bị cô tay không chặt đứt hai tay. Vuốt sắt trên tay cô từ xương quai xanh của lão moi xuống phía dưới, xuyên vào da thịt, chỗ xương quai xanh kia giống như một cái hũ, trong tiếng kêu rên của lão, đặt thiên ti tàm lên cái hũ đó.

Cô cột chắc một đầu thiên ti tàm, nhìn người đang cuộn tròn kia, vẻ mặt cầu xin. Triều Nhan chém sắt như chém bùn, cô chém vào song chấn, sau đó cười lạnh lùng, chân đạp lão xuống chỗ hổng. Lão bị treo giữa không trung, hai chân gãy vừa lúc ở vị trí Hoạt với tới. Hình phạt đáng sợ nhất trên đời chính là tỉnh táo nhìn chính mình là nguyên liệu thức ăn cho kẻ khác, lão gào lên:

– Cho ta được chết nhanh gọn …

Lão muốn được chết nhanh gọn, nhưng lại để người thân của cô chịu đủ mọi tra tấn, không cửa sinh tử.

– Thiên ti tàm sẽ dần dần buông ngươi xuống, để Hoạt gặm đùi ngươi xong thì sẽ đến cơ thể ngươi. Ngươi sẽ bị ngất đi, rồi lại bị đau đớn mà tỉnh lại, trơ mắt nhìn bản thân bị ăn dần, cuối cùng không còn sức giãy giụa, cho đến khi tắt thở.

Cô cười tàn nhẫn, nhảy xuống lồng sắt.

Phía Hồ Bất Ngôn đã chặn đường lui của Nhạc Hải Triều, chạm vào cơ quan, gỡ bỏ song chấn chặn phía sau mấy người Tô Họa. Nhạc Nam Tinh với xích sắt trên người thế như chẻ tre, từng chiêu đoạt mệnh. Yêu Quái và Quỷ Quái mệt mỏi ứng phó, đánh trái né phải, lại không đề phòng được một thiết cầu từ trên nện xuống. Thấy không thể tránh được, Quỷ Quái lao tới bảo vệ Yêu Quái, chắc hẳn lúc này cứu người quan trọng nhất, đó là phản ứng bản năng rồi. Nhưng ngay khi thiết cầu sắp đụng tới thì keng một tiếng, thiết cầu bị chém văng đi, bắn xa ba trượng. Quỷ Quái quay lại, lâu chủ cầm song kiếm đứng trước người bọn họ, mặt trắng bệch, miệng lẩm bẩm cái xác biết đi không có ý thức kia có phải Nhạc Nam Tinh không.

Đệ tử Trường Uyên như nước ùa vào, thấy chưởng môn trong lồng sắt bị ăn nuốt dần, tất cả đều kinh sợ lùi lại. Quỷ Quái đang cân nhắc có nên đem tin tức Nhạc Nam Tinh còn sống công khai nhằm gây chấn động toàn trường hay không, Yêu Quái giết đỏ cả mắt đã vung trường kiếm xông vào đoàn người, nơi đi đến như cuồng phong quét lá rụng, môn chúng Trường Uyên căn bản không có ai có thể đỡ được một nửa chiêu thức của y.

Tô Họa vung long cốt tiên ra, đánh lên xích sắt trụ trên xương tỳ bà của Nhạc Nam Tinh. Theo lẽ thường, xương tỳ bà bị đâm xuyên, võ công người đó căn bản sẽ bị phế hoàn toàn, nhưng ông ta có vẻ như không hề bị ảnh hưởng chút nào, nếu không phải cơ thể có cấu tạo khác với người bình thường, thì chính là người chết, đã không có tri giác rồi.

– Lâu chủ!

Nhạc Nam Tinh sức vô cùng lớn, Tô Họa không khống chế được, hét lên với Nhai Nhi đang ngây ra. Nhai Nhi mới bừng tỉnh, vội dùng lãnh kim luyện cuốn lấy mấy xích sắt kia, ghim ở cột đá hai bên.

Hai chân run rẩy, không dám đến gần. Người bị tạm thời hạn chế hành động tru lên, mặt giấu ở trong tóc rối. Nhai Nhi cố lấy dũng khí đi tới rẽ tóc ông ta ra xem, lập tức ngây dại cả người, đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống.

Nhạc Nam Tinh, đôi mắt trọng đồng, cũng đứng đầu cung binh. Cô chưa từng gặp tổ phụ bao giờ, nhưng đã từng nghe về ông. Người trên đời này có ngàn vạn loại diện mạo, mà người trọng đồng xưa nay chỉ có hai ba người, tổ phụ của cô chính là một trong số đó.

Khó có thể hình dung tâm trạng của cô giờ phút này là như nào, bao đau khổ lúc trước cũng không khắc sâu như lúc này. Cô cảm thấy trái tim mình như bị siết chặt lấy, chỉ hơi dùng sức thôi sẽ sẽ chết ngay lập tức. Lúc trước biết được những trải qua của cha mẹ, cô tuy đau đớn, nhưng vẫn có thể chấp nhận được, mọi tinh lực đều đặt ở việc báo thù. Giờ thì sao, người thân duy nhất bị làm cho người không ra người ma không ra ma, cô ngoài khóc ra thì không biết làm gì khác.

Ông ta không nhận ra một ai cả, cô muốn đánh thức ký ức của ông ta, tiếc là không hề có tác dụng. Ông ta chỉ nhìn thấy thứ hoạt động ngay gần trước mắt, bản năng duy nhất là tấn công. Lãnh kim luyện mà mấy người Nhai Nhi dùng để giam cầm ông ta cũng không chống đỡ được mấy, Tô Họa thấy cột đá sắp vỡ ra thì vội nói:

– Ông ta đã không phải là tổ phụ của ngươi nữa, ông ta là hành thi bị cổ thao túng, không giết ông ta, ai cũng đừng mong sống sót.

Nhưng Nhai Nhi không ra tay được, cô ngay cả đứng cũng không đứng nổi.

– Giờ tôi phải làm gì đây…Tôi không thể…

Tô Họa tức muốn hộc máu, xé rách y phục rách nát trên người ông ta:

– Ngươi nhìn đi.

Dưới làn da nhăn nheo phủ kín những điểm sáng xanh, cổ trùng nhung nhúc bò qua chỗ cơ thể bị tổn hại do xích sắt xuyên qua, để lại một dường đen tuyền, hoàn toàn đi vào khoang bụng ông ta.