Sống Như Hoa Mùa Hạ

Chương 13: Năm mới



Tác giả: Lạc Nguyệt Thiển

Edit + Beta: Phô Mai Chi

12. NĂM MỚI

Kì nghỉ đông mới bắt đầu một tuần, trong thôn đã ngập tràn không khí đón tết.

Năm nào nhà Quý Nghiễn cũng tổng vệ sinh, Quý Thu Viễn sẽ tìm thời gian một ngày nghỉ để cả nhà cùng nhau dọn dẹp những món đồ đã cũ, hỏng hoặc không cần thiết và mua sắm thêm đồ mới. Quý Nghiễn được phân công nhiệm vụ rất đơn giản, cậu chỉ cần thu dọn phòng mình là được, ngoài ra còn phải tự giặt giày vải của mình.

Cậu ngâm giày trong nước giặt trước một lúc, dọn phòng xong rồi ra đằng sau ban công đánh giày của mình.

Những ngày đông gió lớn và nước lạnh, Quý Nghiễn xắn tay áo và ống quần rồi đạp hai chân trong nước, lúc đầu nước lạnh buốt đến tận xương nên chỉ có thể ra sức run rẩy hai chân. Nhưng sau khi vận động, có vẻ cậu đã quen với nhiệt độ đó, không còn lạnh đến mức khó chịu nữa mà còn cảm thấy làn nước lạnh ngắt vô cùng thoải mái bèn bắt đầu đạp nước chơi. Có lẽ vì tính cách hướng nội nên từ nhỏ Quý Nghiễn đã có thể tự chơi một mình hết sức vui vẻ, không giống như những đứa trẻ bằng tuổi luôn thích chạy ra ngoài chơi.

Giặt giày xong, cậu treo giày và dây giày bằng kẹp quần áo lên phơi cho khô, nhìn đôi giày vốn bẩn được chà đến mức trắng tinh, trong lòng cậu cũng có một cảm giác thành tựu khó giải thích được.

Tình cảm của học sinh dành cho đôi giày cũng rất đặc biệt, có lẽ vì đó là món đồ thuộc quyền sở hữu của bản thân một cách chân chính, đồng hành cùng các em vượt qua một học kì đằng đẵng.

Cậu ngẩng đầu nhìn ra ngoài ban công thì phát hiện có rất nhiều gia đình cũng đang dọn dẹp nhà cửa giống nhà mình, có nhà đã dán câu đối tết trước cửa nhà.

Thực ra Quý Nghiễn không thích ngôi làng này lắm, người lớn ai ai cũng quá ích kỉ và khăng khăng tự cho mình là đúng. Nhưng không thể phủ nhận được rằng cậu thích bầu không khí như lúc này, thích loại hạnh phúc giản đơn này. Dường như chỉ vào những ngày lễ tết, mặt mày mọi người mới trở nên vui vẻ hơn, cùng nhau duy trì biểu hiện hòa nhã giả tạo ngắn ngủi này.

Vào đêm giao thừa, đường phố vô cùng náo nhiệt, Quý Nghiễn theo mẹ đi chợ. Đông đúc toàn người là người trong chợ, ai cũng muốn tranh thủ mua hết thức ăn cho mấy ngày tết trước khi chợ đóng cửa. Quý Nghiễn đi trong đám đông bị chen chúc từ đầu đến cuối, chen đến mức cậu toát mồ hôi nhễ nhại, còn phải nghe Lâm Nguyệt Cầm nhắc đi nhắc lại: "Bây giờ biết mẹ mệt thế nào chưa, ngày nào cũng phải đi chợ rồi nấu cơm, ngay cả ngày nghỉ cũng không được nghỉ ngơi nữa... Mày đấy, phải phấn đấu lên mới không uổng công bố mẹ vất vả kiếm tiền nuôi mày..."

Quý Nghiễn trả lời lấy lệ, vào tai này ra tai nọ. Từ nhỏ đến lớn cậu đã nghe những lời này không biết bao nhiêu lần, lặp đi lặp lại cũng chỉ là mấy câu đó, cậu không ngại mẹ kể khổ, thậm chí còn có thể thông cảm cho sự vất vả của bố mẹ. Nhưng cậu không hề thích việc mẹ nói với giọng điệu than phiền lúc nào cũng cho mình là nhất này, cứ lặp đi lặp lại như một quá trình tẩy não, ép buộc cậu phải hiểu được 'hài lòng và biết ơn'. Rõ ràng bọn họ là bậc cha mẹ cũng không thể làm tấm gương tốt, những lời phàn nàn như vậy sẽ chỉ khiến người ta càng ngày càng không thể 'đồng cảm sâu sắc'.

Quý Nghiễn thở dài, chuyện tránh không thể thoát được, chỉ có thể coi những lời càm ràm ấy làm âm thanh nền mà thôi.

Lúc về nhà, hai mẹ con vô tình gặp bố của Hướng Dương, Hướng Hoằng Tu. Hướng Hoằng Tu kinh doanh bên ngoài, luôn đi sớm về khuya, thời gian làm việc và nghỉ ngơi lệch với mọi người, thậm chí ngày nghỉ cũng thường xuyên vắng nhà. Trong ấn tượng của Quý Nghiễn, cậu rất hiếm khi nhìn thấy bố Hướng Dương. Cậu chỉ có thể luôn thấy Lý Lệ Liên và Hướng Dương, hệt như lời hai vợ chồng bọn họ cãi nhau, bố Hướng Dương suốt ngày ở bên ngoài không hề quan tâm đến chuyện gia đình.

Thi thoảng khi cậu nhìn thấy Hướng Hoằng Tu, gương mặt của người đàn ông này lúc nào cũng nghiêm túc với vẻ gần như là lạnh nhạt. Nhưng hôm nay thì khác, không biết là sắp đến tết, bầu không khí ngập tràn vui mừng hay do Lý Lệ Liên mang thai đứa thứ hai mà người đàn ông này nở nụ cười hiếm thấy trên môi, thậm chí còn rất ít khi chủ động chào hỏi bọn họ.

"Chị Quý ra ngoài đi chợ đấy à?"

"Ừ."

Quý Nghiễn nghe hai người lớn hàn huyên nhưng lại vô thức đưa mắt nhìn gương mặt người đàn ông nghe nói là đẹp trai nhất làng. Người đàn ông gần bốn mươi lăm tuổi vẫn chưa già lắm, chỉ có nếp nhăn nơi khóe mắt và hai bên mai tóc đã điểm bạc mới hiện rõ tuổi tác, dáng dấp vẫn khí thế như xưa, sức hấp dẫn nam tính không hề giảm đi một chút nào. Hướng Dương trông rất giống bố hắn, nét mặt và đường viền hàm hệt như được tạc từ cùng một khuôn, không khó để tưởng tượng dáng vẻ của Hướng Dương sau khi trưởng thành...

"... Quý Nghiễn nhỉ." Không biết mẹ mình đang nói gì với người đối diện mà Hướng Hoằng Tu đột nhiên chuyển hướng ánh mắt, cúi đầu nhìn Quý Nghiễn với nét cười dịu dàng trong đôi mắt ấy, "Cảm ơn cháu đã để mắt tới Hướng Dương nhà cô chú nhé."

"A." Mặt Quý Nghiễn đỏ ửng ngay tức khắc, cảm giác y hệt mình đang nhìn lén đối phương thì bị bắt gặp, cúi đầu đáp lại, "Không có gì, chú không cần phải khách sáo ạ."



Hai người lớn lại hàn huyên một hồi, đại khái là những lời trò chuyện nếu rảnh thì ghé nhà chơi nhé rồi mới tạm biệt nhau.

Sau khi vào nhà, nụ cười trên mặt Lâm Nguyệt Cầm lập tức tắt ngấm, lắc đầu nói: "Bố Hướng Dương không hổ là dân buôn bán, chỉ biết nói mấy lời xuôi tai thôi."

Quý Nghiễn không hiểu lắm: "Là sao ạ?"

Lâm Nguyệt Cầm lườm cậu một cái, tức giận nói: "Có nghĩa là về sau mày phải tiếp tục để mắt tới Hướng Dương đấy."

Phụ nữ thiên vị phụ nữ, có thể là lúc đó Lý Lệ Liên đã kể khổ với bà. Lâm Nguyệt Cầm cũng nảy sinh ấn tượng một cách cứng nhắc với Hướng Hoằng Tu: "Nói là phải kiếm tiền, không quản bất cứ chuyện trong nhà nào, ném tất cả cho vợ làm, con trai đã thế rồi... Ầy, đàn ông chính là thế đấy, cứ chuyện gì phiền phức là quẳng cho phụ nữ làm, chỉ biết mở miệng..."

Quý Nghiễn biết lúc có bố ở nhà, mẹ sẽ không dám nói những lời này. Lúc bà nói bóng nói gió Hướng Hoằng Tu chắc cũng đang thầm oán trách Quý Thu Viễn, bất bình cho chính mình.

Quý Nghiễn không nghĩ sâu xa tới vậy, dù có nghĩ tới cũng sẽ không nói gì thêm, cậu cảm thấy cả bố và mẹ đều như nhau, kẻ tám lạng người nửa cân, không ai có tư cách nói ai hết. Nhưng nghĩ đến những ngày tháng có Hướng Dương sau này, Quý Nghiễn mỉm cười: "Chơi với Hướng Dương thì có gì xấu đâu."

Lâm Nguyệt Cầm khịt mũi: "Mày đần thật đấy, chỉ có mày không phấn đấu thôi. Mày xem học sinh trong trường có đứa nào muốn chơi với Hướng Dương không, ai cũng tìm bạn đạt điểm cao để chơi cùng hết..."

Quý Nghiễn không nhịn nổi lẩm bẩm một câu: "Điểm cao chẳng nói lên điều gì cả."

"Nhưng điểm kém thì chứng tỏ là mày học chẳng biết cái gì. Mẹ không quan tâm mày muốn làm gì nhưng nếu điểm số tuột dốc thì đừng trách mẹ không cảnh cáo mày trước."

"Biết rồi-" Quý Nghiễn biết tính giảng đạo của mẹ lại đến nữa nên vội vàng đặt thức ăn trong tay xuống rồi trốn vào trong phòng.

Nhưng có lẽ đúng như lời mẹ nói, từ khi đến chơi nhà Hướng Dương lần trước, cô Lý luôn cố ý một cách vô tình thường xuyên mời cậu đến chơi, như thể đã nhận ra Hướng Dương ỷ lại vào mình vậy. Quý Nghiễn có thể gặp Hướng Dương vài ngày một lần nhưng vì sắp đến tết nhưng có bố Hướng Dương ở nhà, cậu không quen với chú lắm nên mới ngại tới làm phiền nữa.

Lúc Hướng Dương ở nhà một mình thì làm gì nhỉ?

Mới chỉ mấy ngày không gặp mà thôi, vậy mà Quý Nghiễn đã cảm thấy hơi buồn tẻ.

Vào đêm giao thừa, Lâm Nguyệt Cầm làm một bàn đồ ăn. Cho dù bình thường bà phàn nàn rất nhiều nhưng đến tết sẽ kiêng chửi mắng người khác. Một nhà ba người ngồi bên bàn ăn ăn uống, tivi đang bật, những lời chúc mừng năm mới vang lên tới tấp, cộng thêm tiếng pháo nổ ở bên ngoài, tất cả đều trở nên náo nhiệt hẳn lên.

Bữa tối diễn ra khá lâu, vì thời điểm hơi muộn, hàng xóm đã bắt đầu sang nhà chơi.

Kí ức về tết của Quý Nghiễn chính là như vậy, hàng xóm quây quần bên nhau, người lớn uống rượu trò chuyện, đám trẻ con đi tìm bạn chơi, cả nhà sôi nổi tưng bừng, tiếng cười vui vẻ và chuyện trò không ngớt.

Hồi nhỏ Quý Nghiễn còn có bạn chơi cùng, sau khi lớn lên, cậu đã dần không chơi với những đứa trẻ xa lạ nữa, chơi cùng cũng thấy xấu hổ. Cậu thích ngắm cảnh náo nhiệt này nhưng không hề muốn hòa nhập vào đó.

Cậu vốn muốn về phòng đọc truyện tranh bỗng nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa.

Mẹ vội vàng bưng đồ ăn lên bàn, bố đang tán gẫu với hàng xóm nên cậu đành phải ra mở cửa. Vừa mở cửa thì thấy gia đình Hướng Dương.

"Quý Nghiễn, chúc mừng năm mới nhé." Lý Lệ Liên cầm phong bao lì xì trong tay từ trước, dù không ngờ được người mở cửa là Quý Nghiễn nhưng bà nhanh chóng phản ứng lại, đưa tiền mừng tuổi cho Quý Nghiễn.

"Cô..." Quý Nghiễn do dự không biết nên nhận hay không, dù sao trước nay cậu chưa nhận bao giờ.



Nhưng Lý Lệ Liên đã dúi phong bao lì xì vào tay cậu nhanh như chớp, mong cậu không từ chối: "Nhận đi, cảm ơn cháu vì đã để mắt tới Hướng Dương."

"Cảm ơn cô ạ."

Không biết Lâm Nguyệt Cầm đã tới đây từ lúc nào, nhìn thấy phong bao lì xì trong tay Quý Nghiễn. Bà không nói gì, chỉ mời bọn họ vào chơi.

Chắc hẳn Hướng Dương không thích ồn ào, thậm chí rất ít khi ra khỏi nhà. Nhưng giờ phút này hắn đang đứng sau bố mẹ mình, ngoại trừ từ lúc Quý Nghiễn mở cửa cứ chăm chú nhìn cậu mãi thì chỉ đứng yên một chỗ, không có vẻ gì là muốn bước vào nhà Quý Nghiễn.

Bố mẹ Hướng Dương hơi ngại. Lý Lệ Liên lên tiếng: "Ban đầu em định để nó ở nhà nhưng hình như nó cũng muốn đi cùng, chắc là muốn tìm Quý Nghiễn chơi."

Lâm Nguyệt Cầm nở nụ cười hòa nhã dễ gần: "Hướng Dương vào đi, không sao đâu."

Hướng Dương vẫn thờ ơ.

Quý Nghiễn khẽ mỉm cười, đột nhiên nói: "Có khi Hướng Dương sợ người lạ. Cháu đưa Hướng Dương đi vòng quanh đây được không ạ?"

"Được chứ." Sau khi Hướng Dương không đi theo sau, thoạt nhìn cha mẹ hắn có vẻ nhẹ nhõm hơn đôi chút.

Trước khi ra ngoài, Lâm Nguyệt Cầm nhét tạm một chiếc lì xì cho Quý Nghiễn, muốn cậu đưa cho Hướng Dương. Một quy tắc bất thành văn chính là lì xì phải có qua có lại mới không thất lễ.

Sau khi đưa Hướng Dương ra ngoài chung cư, cuối cùng Quý Nghiễn cũng cảm thấy thế giới này tạm thời yên lặng. Trước mặt Hướng Dương, dường như cậu có thể nói bất cứ điều gì cũng được: "Cậu cũng thấy bọn họ ồn lắm đúng không."

Không biết có phải đã mấy ngày không gặp nhau hay không mà ánh mắt của Hướng Dương dường như đã trở nên tập trung hơn rất nhiều, như thể Quý Nghiễn có nói gì đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ lắng nghe.

Con ngươi của Hướng Dương đen lay láy, ánh mắt cũng rất đỗi trong sáng. Đó là kiểu mà người khác không cảm thấy bị xúc phạm khi bị nhìn đăm đăm.

Ít nhất thì Quý Nghiễn cũng không cảm thấy phản cảm và có thể nói cười với Hướng Dương một cách tự nhiên.

Bọn họ dạo bước lang thang, giờ này đường cái vắng tanh không một bóng người, ngay cả một chiếc xe cũng không có. Nhưng cứ cách một đoạn là có thể nghe thấy tiếng tám chuyện cười vui và tiếng tivi phát ra từ nhà người khác.

Trước mắt là khoảng đất tương đối rộng rãi, có thể thấy đám trẻ con đang nô đùa hoặc đang bắn ống phun nước bạc cùng người lớn.

Đột nhiên Quý Nghiễn có một cảm xúc không thể giải thích được, một năm đã đi qua như vậy. Rõ ràng luôn cảm thấy thời gian dài đằng đẵng, dường như bọn họ cách trưởng thành xa rất xa nhưng khi ngoảnh đầu lại nhìn mới thấy thời gian trôi qua thật nhanh. Sau năm nay bọn họ sẽ bước sang tuổi mười lăm. Chỉ cần ba năm nữa thôi bọn họ sẽ đến tuổi trưởng thành.

Trưởng thành khiến người ta mong đợi nhưng cũng khiến người ta lo âu.

Sự bùi ngùi của Quý Nghiễn đến nhanh rồi đi cũng rất nhanh. Cậu mò mẫm túi mình tìm phong bao lì xì Lâm Nguyệt Cầm đưa cho mình. Quý Nghiễn lấy phong bao lì xì ra đưa cho Hướng Dương: "Tặng cậu này, Hướng Dương, năm mới vui vẻ nhé."

Hướng Dương hơi cúi đầu nhìn lì xì trong tay Quý Nghiễn. Hắn chậm rãi đưa tay nắm lấy một góc phong bao lì xì, khẽ mấp máy môi.

Quý Nghiễn không để ý thấy hắn đang nói gì. Cậu đưa mắt nhìn gương mặt Hướng Dương rồi hướng lên đỉnh đầu hắn, rõ ràng gần như ngày nào cũng đi học và về nhà cùng nhau, vậy mà bây giờ cậu mới chú ý tới: "Ấy? Hướng Dương, hình như cậu lại cao thêm một chút rồi này."