Sống Như Hoa Mùa Hạ

Chương 34: Lời hứa



Tác giả: Lạc Nguyệt Thiển

Edit + Beta: Phô Mai Chi

33. LỜI HỨA

Kết quả hôm đó Quý Nghiễn vẫn khóc như mưa. Cậu ôm hai con dực long một to một nhỏ vào lòng, không dám mạnh tay mà sờ vô cùng trân trọng, trước khi về nhà còn cất vào hộp vì sợ đè nát mất.

Quý Nghiễn nghĩ mình phải mua một chiếc hộp mica trưng bày mô hình để chúng vào trong rồi đặt trên giá sách ngắm nghía hàng ngày. Đây là món đồ đầu tiên Hướng Dương làm cho cậu, cậu sẽ trân quý cả đời.

Mà hai con dực long to và nhỏ tên Nghiễn Long này đã nhận được vô số phản ứng tích cực trên mạng. Ban đầu có rất nhiều người chuyển tiếp, nhấn thích và bình luận rằng tác phẩm rất đẹp và xuất sắc, còn có người hỏi thăm cái này làm kiểu gì? Có thể đăng các bước hướng dẫn lên được không?

Dù tài khoản là của Hướng Dương nhưng thực tế người quản lí nó lại là Quý Nghiễn. Trừ đăng ảnh ra thì Quý Nghiễn rất hiếm khi trả lời lại, chủ yếu là trả lời lại tốn quá nhiều thời gian, bây giờ cậu đã học lớp 12, sắp xếp kế hoạch học tập cho bản thân kín mít, thậm chí thời gian qua chơi cùng Hướng Dương cũng ít đi hẳn. Cậu không muốn lãng phí thời gian vào những chuyện ngoài Hướng Dương ra.

Tuy Quý Nghiễn cũng cảm thấy để Hướng Dương làm các bước hướng dẫn cũng là ý kiến hay, có lẽ có thể thu hút được nhiều người theo dõi hắn hơn chút đỉnh, khiến nhiều người nhìn thấy hơn nữa, nhưng bây giờ cậu thực sự lực bất tòng tâm. Không còn cách nào khác, cậu chỉ có thể mặc kệ những bình luận đó. Bức ảnh chụp tác phẩm này cũng chỉ hot được hai ngày rồi nhanh chóng chìm vào quên lãng.

Trong một năm này, Quý Nghiễn đã chụp gần như hết tất cả các tác phẩm, chụp đi chụp lại những thứ như nhau cũng chẳng có gì thú vị nữa. Mà kĩ năng gấp giấy của Hướng Dương bây giờ dường như đã tiến thêm một bước, hắn đã có thể tự sáng tạo một cách độc lập và tiến một bước tới cột mốc mới trong cuộc đời nên sẽ không quay lại làm những món gấp giấy đơn giản ấy nữa. Sau khi gấp xong dực long, có vẻ hắn còn muốn làm những thứ khác nữa, Quý Nghiễn có thể nhìn ra hắn vô cùng hào hứng và mang khát khao sáng tác mãnh liệt.

Hướng Dương sống trong thế giới của bản thân, tự mình khen mình, dù không có người xem thưởng thức hay không một ai khích lệ cũng chẳng đoái hoài. Hắn chỉ đơn giản là tận hưởng quá trình gấp giấy, không hề có mục đích nào khác. Vì duy chỉ có vậy nên hắn mới có thể tìm thú vui theo cách của riêng mình, càng thấy thú vị thì càng có động lực để tiếp tục làm. Hướng Dương không bị thế giới bên ngoài quấy rầy, vì vậy sẽ không ai thất vọng về hắn và cũng sẽ chẳng người nào mong đợi ở hắn quá nhiều.

Dường như Quý Nghiễn đã nhìn thấy đặc điểm bàng quan nào đó ở hắn, điều mà những người hiện đại coi trọng vật chất và có quá nhiều suy nghĩ rối rắm rất khó làm được chính là chỉ tập trung vào cùng một mục tiêu. Mặc dù Quý Nghiễn vẫn luôn dạy Hướng Dương nhưng những thứ hắn tặng lại cậu còn nhiều hơn.

Quý Nghiễn là người ủng hộ duy nhất của hắn và không yêu cầu sau này Hướng Dương nhất định phải như thế nào. Cậu chỉ hi vọng Hướng Dương có thể vui vẻ, có thể luôn duy trì sự thuần khiết thế này, mãi mãi không cần thay đổi. Vì vậy cậu sẵn sàng nỗ lực nhiều hơn nữa, bao gồm cả phần của Hướng Dương.

Chỉ là tác phẩm origami Hướng Dương muốn làm tiếp không thể hoàn thành trong một thời gian ngắn, có vẻ hắn dự định dành thời gian khoảng một năm để hoàn thiện một tác phẩm khác mình sáng tác nên tài khoản [Bé đáng yêu nhà bên] bỏ không một thời gian, không đăng ảnh mới nữa, số lượng fan giảm mạnh khủng khiếp đến mức gần như chẳng ai quan tâm nữa.

Quý Nghiễn cũng tạm thời không quan tâm đến tài khoản đó nữa, tranh thủ khoảng thời gian ít ỏi ở bên Hướng Dương quan trọng hơn nhiều.

Ngày thi cuối kì sắp đến gần, thời gian đang đếm ngược từng ngày. Quý Nghiễn nhìn số ngày đếm ngược viết trên bảng đen từ ba chữ số thành hai chữ số, học sinh lớp 12 nào cũng cảm thấy áp lực, bầu không khí căng thẳng vô cùng tận, thần kinh ai nấy đều căng như dây đàn. Quý Nghiễn tạm thời không nghĩ ngợi về chuyện sau khi lên đại học, cậu tốt nghiệp và sau đó lại đón một kì thi quan trọng nhất trong cuộc đời.

Với tâm lí bình tĩnh, cậu điền đáp án một cách thong thả. Nỗ lực trong suốt hai năm qua của cậu cuối cùng cũng có kết quả, điểm số đã lọt top 10 của lớp. Khi càng tiến lên một bậc thì muốn tiến bộ càng khó khăn hơn, công sức bỏ ra gần như gấp đôi so với trước kia nhưng hiệu quả lại không quá rõ rệt nữa. Quý Nghiễn không phải là đứa trẻ thông minh bẩm sinh, vẫn còn một khoảng cách khó mà vượt qua vị trí đầu tiên được nhưng đây đã là sự nỗ lực hết sức mình của cậu, cậu thấy không có gì đáng xấu hổ hết, vì khi bản thân đang cố gắng thì người khác cũng cố gắng giống vậy, dù ông trời không công bằng nhưng thời gian thì có.

Sau khi thi xong, cậu bước ra khỏi địa điểm thi, phụ huynh và thí sinh đứng đầy bên ngoài tòa dạy - học, nét mặt ai nấy đều rất chân thật, học sinh nào thi tốt thì mặt mày hớn hở hẹn bạn đi chơi, học sinh nào thi không tốt thì mặt mày ủ rũ, cũng có những bạn òa khóc nức nở trong vòng tay của bố mẹ.

Địa điểm thi cũng không quá xa, Quý Nghiễn tự tới một mình. Nếu bố mẹ đi cùng thì cậu sẽ cảm thấy mình không thể thả lỏng nổi.



Cậu nhìn lướt qua một lần cảm xúc trên khuôn mặt mỗi người và bỏ lại tất cả lại phía sau. Bây giờ cậu không nghĩ đến bất cứ điều gì nữa mà chỉ muốn nhanh chóng về nhà, gặp Hướng Dương càng sớm càng tốt.

Xe buýt chật ních người, Quý Nghiễn xuống xe rồi chạy một mạch về nhà. Ngay cả những người lớn quen biết trên đường cũng hỏi cậu thi thế nào nhưng cậu chỉ vẫy tay không trả lời. Thời tiết oi bức, dọc đường đổ mồ hôi nhễ nhại, cậu còn đang nghĩ phải về nhà thay quần áo trước rồi mới đi tìm Hướng Dương, không ngờ lại thấy bóng dáng hắn ở cổng khu chung cư.

Hướng Dương đứng một mình ở chỗ râm cạnh cổng như đang đợi cậu về. Khi trên đường có người qua lại, hắn đều ngẩng đầu nhìn một cái xem có phải là Quý Nghiễn không. Có thể Quý Nghiễn đã nói với hắn hai ngày này có kì thi quan trọng nên hắn đã ghi nhớ, đặc biệt đợi cậu về ở chỗ này.

Hướng Dương không thích ra ngoài lắm, sau khi thích gấp giấy thì chuyện này ngày càng nghiêm trọng hơn, hận không thể nhốt mình trong phòng không cần ra ngoài. Nhưng bây giờ hắn lại sẵn lòng đứng ở đây, dưới thời tiết nóng nực này đợi Quý Nghiễn về. Dù không phơi nắng nhưng trên mặt hắn đã rịn mồ hôi mỏng, hiển nhiên là đã đứng một lúc lâu.

Hướng Dương chẳng lãng mạn chút nào, không chủ động cũng không nói những lời yêu thương, rất nhiều chuyện phải Quý Nghiễn dạy mới biết được, vừa ngốc nghếch vừa chậm chạp. Nhưng hắn sẵn sàng đứng ở cổng đợi cậu mãi, sẵn sàng dành một năm để sáng tác một tác phẩm độc nhất vô nhị cho cậu, sẵn sàng dùng ngôn ngữ cơ thể một cách vụng về để nói rằng mình thích cậu, sẵn sàng cố gắng khắc phục mọi khó khăn vì Quý Nghiễn, bao gồm cả đi ra ngoài.

Rõ ràng chỉ là một chuyện nhỏ hết sức bình thường nhưng Quý Nghiễn lại cảm động đến tột độ. Chỉ có tình yêu không đòi hỏi sự đáp lại mới khiến người ta cảm thấy thỏa mãn và hạnh phúc vì một điều nhỏ bé như vậy. Cậu nở nụ cười đầy vui vẻ, chẳng buồn để ý xem có người nhìn hay không mà chạy tới nhào vào lòng Hướng Dương.

Hai người nấp vào chỗ đầu cầu thang tối tăm, Quý Nghiễn không giấu nổi xúc động và thích thú trong lòng mình, để lại một chiếc hôn phớt.

Đôi mắt đen láy của Hướng Dương trong bóng tối trông rất sâu, hắn nhìn Quý Nghiễn rồi ôm lấy cậu một cách kiềm chế và cẩn thận. Quý Nghiễn đã dạy hắn không được thân mật ở bên ngoài, hắn nghe theo nên dù cậu đã vi phạm vô số lần thì hắn vẫn ngoan ngoãn tuân thủ.

Vốn Quý Nghiễn chỉ muốn thế này rồi thôi nhưng sau khi thấy hành động của Hướng Dương lại không nhịn được tiến tới hôn hắn đầy trân trọng.

Cả hai không làm gì quá trớn, nụ hôn chỉ kéo dài vài giây rồi hai đôi môi tách ra ngay, nhưng dư vị nhẹ nhàng gợn lăn tăn trong lòng cứ mãi miên man.

Đã lâu Quý Nghiễn không thả lỏng như vậy, trước khi có kết quả thi, cậu chẳng muốn làm gì hết, lười biếng nằm trên giường Hướng Dương xem hắn gấp giấy. Bây giờ thời gian ở bên Hướng Dương nhiều hơn nên cậu đã bắt đầu đăng ảnh trở lại.

Thời gian đăng nhập vào tài khoản [Bé đáng yêu nhà bên] là vào ba tháng trước, lúc ấy Hướng Dương vẫn chưa làm xong tác phẩm nào nên Quý Nghiễn chỉ chụp một bức hắn vẽ nguệch ngoạc để bổ sung cho đủ.

Trong khoảng thời gian cậu chuẩn bị cho kì thi, Hướng Dương đã hoàn thành một sáng tác mới, là một con rồng phương Đông.

Thân hình của rồng không thể hoàn thành được chỉ với một tờ giấy, chiều dài cũng không đủ, vì vậy cơ thể của nó được ghép lại với nhau từng mẩu từng mẩu một, dường như ngay cả vảy cũng được chắp lại từ từng miếng nhỏ một, thân thể cao lớn uốn thành một đường cong tuyệt đẹp, như thể đang nhàn nhã trên mây hoặc trong nước.

Điểm không hoàn hảo nhất chính là Hướng Dương chỉ có thể lấy giấy nháp bỏ đi để làm, rất nhiều trong số đó là đề thi Quý Nghiễn góp vào. Kết quả là thân mình của con rồng hừng hực khí thế xanh xanh đỏ đỏ và đầy vết tẩy xóa nhưng không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nó.

Quý Nghiễn không biết gấp origami cũng có thể đa dạng đến vậy, lại lần nữa thán phục trước kĩ năng thủ công của Hướng Dương.

Cậu đã từng nghĩ đến việc giúp Hướng Dương dạy các bước hướng dẫn nhưng lại nghĩ chắc người bình thường không học nổi chứ đừng nói là dành nhiều thời gian và kiên nhẫn như vậy để làm chuyện này, hơn nữa cậu chỉ nhìn thấy bình luận tương tự vậy đúng một lần, chắc là không nghiêm túc nên đã từ bỏ.



Sau khi bức ảnh rồng được đăng lên mạng lại có chút độ hot nho nhỏ và vẫn không hề tăng lên vùn vụt. Thông tin trên mạng thay đổi chóng mặt, nếu không thường xuyên cập nhật thì sự chú ý của mọi người sẽ bị những thứ khác thu hút rất nhanh, tốc độ rơi vào quên lãng cũng nhanh không kém.

Quý Nghiễn không hiểu mấy chuyện này lắm, dù có tài khoản của riêng mình nhưng thỉnh thoảng cậu mới đăng nhập, không biết làm thế nào để mọi người chú ý đến những tác phẩm của Hướng Dương. Vì vậy cậu chỉ có thể duy trì tiến độ đăng ảnh mới chậm chạp này, làm được đến đâu thì làm.

Một tuần trôi qua rất nhanh, cuối cùng cũng có điểm thi.

Quý Nghiễn đạt số điểm khá ổn, tuy không phải là cao nhất nhưng cũng đáp ứng được kì vọng ban đầu của cậu, đỗ vào ngôi trường có dự định muốn học. Sau khi điền nguyện vọng đúng hạn, cậu cũng không quan tâm đến nó nữa.

Chớp mắt một tháng đã trôi qua, trong khoảng thời gian này Quý Nghiễn đã làm vô số việc với Hướng Dương. Cậu tiết kiệm tiền mua rất nhiều sách nghệ thuật cho Hướng Dương, đưa hắn tới hiệu sách, đi ăn và cả đi sở thú. Cậu còn mua cả hộp đựng mô hình và đặt con dực long được đặt theo tên mình vào bên trong, định mang đến trường để trong kí túc xá, đặt ở nơi dễ nhìn thấy nhất trên giá sách.

Thời gian hạnh phúc trôi qua nhanh như chớp, ngày chia tay càng ngày càng gần.

Quý Nghiễn nhìn hai con dực long to nhỏ trong hộp đựng mô hình, con to dang rộng cánh che chở con nhỏ, một giây trước tâm trạng còn vui vẻ mà giây sau đột nhiên buồn bã.

Cậu xót Hướng Dương. Cậu rất sợ sau khi mình đi, Hướng Dương không biết nên làm gì nữa.

Những ngày cuối cùng, bọn họ ôm nhau càng lúc càng lâu, nụ hôn cũng kéo dài lưu luyến không rời.

Có lẽ mới đầu Hướng Dương không hiểu nhưng dưới thái độ của Quý Nghiễn cũng đã nhận ra. Hắn ôm chặt Quý Nghiễn như cảm giác được cậu sắp rời đi, không chịu buông tay: "Đừng... đừng đi..."

Đây dường như là lần đầu tiên Hướng Dương dùng từ ngữ mạnh mẽ như vậy để bày tỏ cảm xúc của mình. Quý Nghiễn lập tức rưng rưng, ôm hắn chặt hơn nữa: "Hướng Dương, cậu đợi tớ. Cậu đợi tớ trở lại được không?"

Thực ra lời hứa là sự bảo đảm yếu nhất, bản thân Quý Nghiễn biết điều đó. Nhưng Hướng Dương vẫn tin, sau khi im lặng trong chốc lát hắn mới buồn bã 'ừm' một tiếng. Hắn chậm rãi buông tay ra, không ôm chặt đến vậy nữa, như đồng ý buông tay để Quý Nghiễn đi làm chuyện cậu muốn làm.

Tình yêu đích thực là cần tôn trọng mong muốn của đối phương, nguyên tắc này hầu hết mọi người đều hiểu nhưng lại rất ít người có thể làm được, vì con người ích kỉ.

Có lẽ Hướng Dương không nói ra nhưng hắn lại làm được, hắn muốn bảo vệ Quý Nghiễn và cũng mong cậu tuyệt hơn.

Quý Nghiễn đã ích kỉ rất nhiều lần, không muốn để lời hứa của mình trở thành 'con bướm đậu rồi lại bay', cậu đã hạ quyết tâm từ rất lâu rồi: "Hướng Dương, bọn mình... bọn mình làm tình được không?"

Viết chương này bế tắc thật sự, tôi thấy nhất định là Dương Dương không muốn cho tôi viết xa nhau mà ╥﹏╥

Lời tác giả:

Viết chương này bế tắc thật sự, tôi thấy nhất định là Dương Dương không muốn cho tôi viết xa nhau mà ╥﹏╥