Sống Như Lục Bình, Yêu Như Gió Bão

Chương 22



Cánh cổng đen nhánh đóng chặt, tấm biển “Hà phủ” viết bằng chữ đó treo trước phủ.

Ta nheo mắt, ra hiệu cho người tới gõ cửa.

Hà phủ là một phú gia buôn bán lông thú lớn trong thành, không ít tử đệ đều làm việc trong Trấn Bắc quân, tuy nhiên rất ít người biết rằng Hà phủ cũng ngấm ngầm hợp tác với Thiện Bắc Đường để buôn bán dược liệu.

Sở dĩ ta biết được chuyện này là vì một mặt trước khi đến đây ta đã lợi dụng mối quan hệ của mình ở kinh thành tìm hiểu các thế lực ở biên cương, mặt khác, khoảng thời gian này tiểu thư Hà phủ vì lấy lòng ta cũng thường xuyên cùng các vị nhân khác tới thăm ta, lúc nói chuyện phiếm vô ý nói lỡ lời.

Mặc dù những ngày này Hà phủ đã đóng góp rất nhiều tiền bạc và công sức nhưng ta biết rằng những gì bọn họ đưa ra chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.

Tiên lễ hậu binh, nếu bọn họ không chịu, ta cũng chỉ có thể dùng đến một số thủ đoạn mờ ám.

Gõ cửa không bao lâu, người gác cổng đã ló đầu ra, thấy khí thế của ta cũng giật mình kinh hãi, nhất là khi nhìn thấy cả người ta đầy máu, bẩn thỉu không chịu nổi, hắn ta càng trợn to hai mắt.

“Gọi Hà lão gia ra gặp bổn vương phi.” Ta không để ý đến hắn ta, trực tiếp lên tiếng.

Bởi vì mấy ngày này nói quá nhiều, giọng nói của ta có hơi khàn khàn, phải cố gắng nói to người khác mới có thể nghe thấy.

Người gác cổng không dám thất lễ, bò dưới đất chạy vào.

Ta phất tay, để người trực tiếp đẩy cửa xông vào.

Một lát sau, Hà lão gia quần áo xộc xệch từ trong phủ chạy vội ra, theo sau là phu nhân, tiểu thiếp và các nữ nhi của hắn ta.

“Không biết Vương phi giá lâm, không có đón tiếp từ xa, không biết Vương phi sao lại gióng trống khua chiêng mang người tới đây làm gì vậy?”

“Không phải chuyện gì to tát, nhưng lại rất quan trọng, thương binh trong thành đang rất cần dược liệu, hy vọng Hà lão gia hãy làm gương cho các đại gia tộc trong thành, hỗ trợ một chút.” Người bị thương còn đang đợi, ta không có thời gian nói nhảm với hắn ta, chỉ hy vọng hắn ta ngoan ngoãn phối hợp.

“Việc này…” Hà lão gia lộ ra vẻ khos xwr, quay lại cười khổ: “Vương phi, không phải là lão nô không muốn, mà thật sự là Hà gia chúng ta buôn bán lông thú, không phải tiệm thuốc, có một ít dược liệu cũng đã đưa đi toàn bộ rồi, thực sự chúng ta không thể làm gì được.”

Ta cười lạnh một tiếng, bực bội, phất tay ra hiệu cho người vào lục soát.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-nhu-luc-binh-yeu-nhu-gio-bao/chuong-22.html.]

Những bách tính dọc theo con đường này nghe ta muốn đi tìm thược, cũng lục tục đi theo, lúc này đã có rất nhiều người tụ tập bên ngoài phủ.

Sắc mặt Hà lão gia lập tức thay đổi, nghiêm nghị nói: “Vương phi, người đây là muốn làm gì? Người đang lục soát nhà, tự tiện xông vào nhà dân sao? Hà gia chúng ta vì Bắc Tân Cương này mà đầu rơi m.á.u chảy, hy sinh không biết bao nhiêu người. Vương phi, ngươi đây là muốn quân dân Bắc Tân Cương phải oán thán sao?”

Hắn ta nói xong, người đang chuẩn bị xông vào cửa đã có chút do dự.

Ta khàn khàn cười mấy tiếng: “Xông vào, nếu phải bị trừng phạt, tất cả tội lỗi đều do một mình bổn vương phi gánh chịu.”

Nói xong, ta nhìn nhìn về phía Hà lão gia đang trợn to hai mắt, cười khẩy nói: “Cái mà ngươi gọi là đầu rơi m.á.u chảy là c.h.ế.t mất tử đệ con thứ sao? Những năm qua trong chuyện buôn bán quân bị ngươi kiếm không đủ sao? Tất cả mọi người ở đây đều biết chuyện, ngươi đừng ở đây ăn nói xằng bậy nữa,  ta cho ngươi biết, Hà Điền, nếu thành Hoắc Dương bị phá, ta là người đầu tiên bắt ngươi đi khai đao.”

“Nhanh lên! Nếu các ngươi chậm trễ một khắc, sẽ có thêm một người chết!”

Đối mặt với bộ mặt hung dữ của Hà lão gia, ta không nhìn hắn ta nữa, chỉ thúc giục.

Dân chúng không còn do dự nữa, sau nhiều lần lục soát, cuối cùng vẫn là ta cầm đao bức ép, buộc nhi tử độc nhất của Hà lão gia lộ ra chỗ giấu dược liệu. 

Một lượng lớn dược liệu được xếp chồng chất ở dưới tầng hầm, trong lúc nhất thời đám người trở nên kích động, đám người càng nhìn một nhà Hà lão gia càng không không vừa mắt, có người có người thân bị thương đỏ mắt hận không thể lập tức nhào tới gặm xương hút tủy.

Ta cản bọn họ lại.

Vì để tránh cho bọn người Hà lão gia xảy ra chuyện, ta ra lệnh cho người nhốt bọn họ lại, mỗi ngày cho mấy bát cháo để bọn họ không đói c.h.ế.t là được.

Có số dược liệu này, hoạt động của y quán cuối cùng đã được duy trì.

Ta cầm bút viết mấy phong thư, sai Hổ Phách đưa đến cho mấy nhà phú gia khác trong thành.

Ta không biết rõ tình hình của bọn họ, nhưng trong lúc tuyệt vọng, những gì có thể thử ta đều sẽ làm

Chỉ mấy ngày sau, một lô dược liệu và lương thực khác lại được chuyển đến.