Sống Như Lục Bình, Yêu Như Gió Bão

Chương 45



Hắn có thể cao cao tại thượng trước vạn dân, ở trước mặt đám đại quan hiển quý không giận tự uy, cũng có thể khom lưng cố gắng đỡ một lão nông ngã sấp giữa ruộng, bình dị giống như một hán tử hồi hương.

Ta không bao giờ ngờ, hắn ngoại trừ thiên phú quân sự, còn tinh thông việc ruộng đồng như vậy, có thể nói chuyện thân thiết với lão nông.

Có lẽ vì ánh mắt của ta quá chăm chú nên hắn đột nhiên quay đầu lại mỉm cười với ta.

Sau vài lời, hắn  kết thúc cuộc trò chuyện với lão nông, trực tiếp bước tới ngồi xuống bên bờ ruộng bên cạnh ta

Gió nhẹ thổi lên tóc hắn, đồng lúa cũng gợn sóng, ánh mắt hắn nhìn ra phía xa xa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-nhu-luc-binh-yeu-nhu-gio-bao/chuong-45.html.]

Ta lấy ấm trà mượn ở quán trà ven đường ra khỏi giỏ, rót một chén trà rồi đưa tới.

“Vy Vy, nàng nhìn kìa, thật là đẹp.” Hắn lẩm bẩm nói.

“Đúng vậy, rất đẹp, núi vàng biển bạc cũng không bằng màu xanh trước mặt.” Ta đưa tay chạm vào thân cây lúa, cảm nhận được một cảm giác thô ráp trong lòng bàn tay. Nhưng chính sự thô ráp này lại nuôi sống vô số người sinh sống trên mảnh đất này.

Hắn nở nụ cười, bắt đầu nói chuyện liên miên.

"Bắc Tân Cương không có bốn mùa. Khi cỏ nước dồi dào, nàng có thể nhìn thấy những đàn dê bò chạy nhảy khắp thảo nguyên. Cỏ xanh, bầu trời cũng xanh. Đó là thời điểm đẹp nhất trong năm. Trên khuôn mặt những người ở đó cũng mang theo nụ cười, bọn họ sẽ đưa ta cưỡi ngựa trên thảo nguyên, đi vào nơi sâu nhất trong thảo nguyên ngắm những bầy ngựa hoang phi nước đại, lắng nghe tiếng gió thổi qua tai. Trong núi cũng rất náo nhiệt, nàng có thể nhìn thấy thỏ rừng, còn có nai con, lợn rừng nhảy ra khỏi bụi cỏ, những thợ săn lành nghề vào núi không bao giờ trở về tay không, lúc đó cuộc sống của mọi người sẽ dễ dàng hơn một chút.”

“Đáng tiếc, ngày tháng tốt lành chỉ rất ít. Khí hậu Bắc Tân Cương không phải là nơi tốt cho con người ở. Trước khi mùa đông đến, gió bắc đã phần phật thổi qua, tuyết lông ngỗng rơi dày đặc khiến toàn bộ đất đai trở nên hoang vu, Bắc Tân Cương không thích hợp cho việc trồng trọt, mỗi lần vào thời điểm này sẽ luôn có tai ương băng giá. Mỗi năm đều sẽ có người c.h.ế.t đói trong đói khổ lạnh lẽo. Người Hung Nô trên thảo nguyên cũng luôn xuôi nam cướp phá vào mùa đông, nàng nghĩ là do bọn họ thích g.i.ế.c chóc chinh phục sao?” Dã tâm thượng vị có lẽ cũng có, nhưng phần nhiều là bởi vì người ta không thể sống nổi.”

— QUẢNG CÁO —