Ngày hôm sau, trong kinh thành truyền ra tin tức hôm qua mấy tên thiếu gia ăn chơi lêu lỏng bị trưởng bối trong nhà trách cứ, đánh roi, phạt quỳ trong từ đường, kẻ đề nghị phá hoại ruộng đồng trong đó thậm chí còn bị đánh gãy chân.
Mà trưởng bối của bọn họ cũng bị Ngự sử đại hạch tội ngay tại triều đình, trong lúc nhất thời mất hết mặt mũi ở kinh thành, tệ hơn nữa còn bị giáng liền ba cấp, đang là tứ phẩm đại quan trong triều bị đưa đến biên cảnh khai hoang trồng trọt.
Tất cả tử đệ hoành hành bá đạo của các nhà đại quan trong kinh thành đều phải kiềm chế hành vi, những người vốn cho rằng khoảng thời gian này Nhiếp Hàn Sơn ở kinh thành không làm việc đàng hoàng, chơi bời lêu lổng, giờ phút này cũng bắt đầu có cái nhìn mới về hắn.
Khi Thái hậu nương nương gọi ta tiến cung, bà ấy đã nói về chuyện này, cười không ngậm được miệng trước tính tình và cách xử lý của Nhiếp Hàn Sơn.
“Tiểu tử này vẫn là tính khí như vậy.”
“Vương gia cương trực công chính là phúc của xã tắc.”
“Nhưng quá cứng cũng dễ gãy.” Thái hậu nương nương thẳng thắn nói một câu: “Hiện tại chính là thời thế rối loạn, vẫn là trầm ổn một chút thì tốt hơn.”
Ta sững sờ một lúc rồi mới tỉnh táo lại, mím môi khẽ gật đầu.
Lúc ta ra khỏi Từ Ninh cung, gặp phải Thái tử điện hạ, trải qua một thời gian bị giam cầm, cả người hắn ta lộ ra vẻ trầm ổn hơn rất nhiều, nhưng trong thần sắc lại có thêm mấy phần ưu sầu.
Ta tuỳ ý hàn huyên với hắn ta vài câu rồi vội vàng rời đi.
Trước khi ra khỏi cửa cung, ta lại phát hiện ra những binh lính canh giữ cổng thành đều có vẻ mặt đầy sát khí.
Sau khi hồi phủ, ta nghe được tin tức trong cung truyền ra.
Bệnh tình Bệ hạ trở nặng, còn có ý định thay đổi di chiếu.
Trong kinh thành càng nổi gió mạnh.
Cùng lúc đó, bên cạnh ta cũng ngày càng xuất hiện nhiều người đến thăm dò, không ít phu nhân đại quan kiểm đủ các loại cớ tìm đến vương phủ, trong đó phần lớn đều người ủng hộ Thái tử trong triều.
Từ lần trước Nhiếp Hàn Sơn giúp đỡ Thái tử, rất hiển nhiên đám người này đều coi hắn là người thuộc phe thái tử, hơn nữa giờ khắc này mấy hài tử mà hắn ra tay dạy dỗ lại chính là đám người thủ hạ của Hoàng Quý Phi.
Về phần phụ thân lại thỉnh thoảng lôi kéo Nhiếp Hàn Sơn nói chuyện, dường như càng là xác nhận tin đồn thêm vững chắc.
Ta không có ác cảm gì đối với thái tử, nhưng theo bản năng có thể ngửi được mùi âm mưu trên người hắn ta.
Ta nói chuyện này cho Nhiếp Hàn Sơn.
Hắn trầm mặc hồi lâu, nhìn về phía ta bằng ánh mắt vô cùng phức tạp, chỉ từ tốn nói một câu: “Vy Vy, chúng ta rốt cuộc phải đưa ra lựa chọn rồi phải không?”
Mặc dù ta hiểu nhưng trong lòng vẫn còn đọng lại sương mù.
Cuối cùng Nhiếp Hàn Sơn cũng khéo léo bày tỏ lập trường, trong lúc nhất thời thế lực của Thái tử chiếm thế thượng phong.
Lại thêm mấy người phụ thân ta cũng không không phải là không có sự chuẩn bị nào, tung ra từng đợt thủ đoạn khác nhau nhằm vào Hoàng Quý Phi và Thập tam hoàng tử.
Cũng từ thời khắc bắt đầu kia, ta dường như mới càng nhận thức sâu sắc hơn đây chính là cái gọi là triều đình.
Khi những vị đại quan hào hoa phong nhã, miệng đầy nhân nghĩa đạo đức này cãi nhau, kỳ thực không khác gì những người bán hàng rong ngoài chợ, thủ đoạn bọn họ sử dụng cũng chẳng quang minh chính đại gì.
Trong cung lại lần nữa truyền đến tin bệ hạ bệnh nặng, không thể cai trị được.
Cảnh Tây quân trấn giữ biên cảnh phía Tây mơ hồ có chút hành động, Thái hậu nhanh chóng quyết định, sai Nhiếp Hàn Sơn dẫn quân đi trấn áp.
Ngày xuất quân, ta đến tiễn hắn, dưới ánh mặt trời, hán tỏa sáng rực rỡ trong bộ áo giáp bạc.
Ta đưa tay quyến luyến chạm vào gương mặt của hắn: “Tính toán lại, bộ giáp này ngươi cởi ra mới được nửa năm, vốn còn tưởng rằng…”
Nói đến đây, ta lại cảm thấy chán nản nên không nói thêm gì nữa.
“Chờ chuyện này giải quyết xong, Vy Vy, chúng ta tới Bắc Tân Cương đi." Ngay trước mặt mọi người, Nhiếp Hàn Sơn đột nhiên ôm ta vào trong ngực, sau lưng lập tức vang lên một tràng cười.
Áp mình vào trong n.g.ự.c hắn, ta nghe thấy tiếng tim hắn đập như trống.
"Được." Ta đã nói như vậy
Đại quân xuất phát, Nhiếp Hàn Sơn cưỡi Bạch Tuyết dẫn đầu, bóng dáng dần dần biến mất ở nơi xa.