Ta cúi đầu nhìn xuống rau xào thịt vương vãi trên mặt đất, nhắm mắt lại, nở nụ cười nhạt: "Phụ thân, người có biết tại sao lúc cuối đời bệ hạ lại kiêng kị Thái tử như vậy không?"
“Bởi vì bệ hạ sợ hãi, ông ta nhìn thấy con người trước đây của mình từ trên người Thái tử, nhìn ra được bản chất ích kỷ, tàn nhẫn, độc ác của hắn ta. Phụ thân tự hỏi lại lòng mình, Thái tử có thực sự sẽ là một quân vương tốt không?”
"Tại sao lại không? Hắn là do ta dạy dỗ từ nhỏ."
“Vậy khi hắn g.i.ế.c đệ đệ g.i.ế.c phụ hoàng, có một chút không đành lòng nào không?”
“Lòng dạ đế vương vốn là phải quyết đoán như vậy!”
“Vậy thì cấu kết với Hung Nô, không để ý tới mấy vạn bách tính Bắc Tân Cương, đây chẳng lẽ cũng là sự quyết đoán của đế vương sao?” Ta nghiêm nghị nói.
Ông ấy nhắm mắt lại.
Đôi mắt ta đỏ rực, nhìn thẳng vào ông ấy: “Lúc phụ thân còn trẻ tuổi, cũng đã từng đến Bắc Tân Cương, đã từng nhìn thấy gió Bắc Tân Cương, nhìn thấy m.á.u của bách tính Bắc Tân Cương đổ ra. Chẳng lẽ người cũng cảm thấy như vậy là đúng sao? Phụ thân có biết điều làm con đau lòng nhất là gì không? Là người phụ thân mà con vẫn luôn tự hào, người phụ thân lập chí cả đời cống hiến cho bách tính, tạo phúc cho vạn dân, cuối cùng lại là người cầm đầu làm việc này, những phong thư kia, người bên ngoài có lẽ không biết, nhưng ta biết đều là bút tích của phụ thân.”
“Ngay cả những chuyện này hắn cũng không giấu con.” Ánh mắt phụ thân trở nên phức tạp nhưng lại mơ hồ có chút hài lòng.
“Con đã nói rồi, con đã sưởi ấm trái tim hắn, con có thể xem tất cả những gì hắn lấy được.”Ta đưa tay lau nước mắt trên mặt: “Phụ thân, con chỉ muốn hỏi một câu, tại sao người lại phải làm như vậy?”
Ông ấy nhắm mắt lại, dường như khẽ thở dài: “Cuối cùng thì vẫn phải có người hy sinh, Đại Hạ cần có một khởi đầu mới, chờ thải tử lên ngôi, ta tự nhiên sẽ có nhiều cơ hội hơn.”
“Nhưng mà phụ thân, người có chắc là mình đã đúng không? Hôm nay người có thể hy sinh co, cũng có thể hi sinh Bắc Tân Cương, ngày sau còn có cái gì không thể hy sinh?”