Ta không đánh cược nổi, Bắc Tân Cương cũng không đánh cược nổi, cũng không thể cược.
Sau khi thành thân, ta đã thăm dò nhiều lần nhưng thực tế, nàng lại thực sự không có bất kỳ hành động gì, thậm chí còn tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận đến mức khắc nghiệt.
Về phần những lời đồn đại về nàng của người ngoài cho tới bây giờ đều chưa từng ngừng lại, có lẽ người ti tiện muồn nhìn thấy người ở trên cao rơi xuống vũng bùn, trước đó người ngoài đánh giá cao nàng bao nhiêu, giờ phút này lại chế nhạo nàng bấy nhiêu.
Nàng giống như một cơn gió, lại giống như một vũng nước, lặng lẽ chịu đựng tất cả, không bất kỳ oán trách nào với ta, thậm chí còn tận tuỵ làm hết bổn phận của một thê tử. Mỗi lần ta trò chuyện cùng nàng, dù quan điểm có là trái ngược hay đồng thuận, vẫn luôn để ta có cảm giác vui vẻ.
Nàng có vẻ thực sự không giống phụ thân mình, lý trí sáng suốt, thông minh, công bằng thiện lương, mặc dù là nữ tử nhưng trong lồng n.g.ự.c lại có một lòng nhiệt huyết, nàng tin tưởng vào công lý, cũng kiên quyết bảo vệ công lý.
Sau này ta mới phát hiện, ta dường như đã nảy sinh một thứ tình cảm khác với nàng.
Nhưng giờ phút này, xem ra đã không thể quay đầu lại.
Đối với vấn đề này, ta không thể không thường xuyên ở lại Bắc Tân Cương, dùng khoảng cách và thời gian để xoa dịu tình cảm của mình dành cho nàng, mà theo tin tức thám tử ta để lại kinh thành hồi báo, xem ra không có ta, nàng sống càng thêm thoải mái tự tại.
Tình cảm của con người luôn khó kiểm soát, ta khó có thể phân biệt được đây là phán đoán của lý trí hay khao khát cảm tính của mình, ta muốn cố gắng đến gần nàng.
Nàng theo lệnh cô mẫu tới thành Hắc Dương.
Đây là nơi ta lớn lên cũng là nơi ta dốc hết tâm huyết, ta biết nàng thích đọc sách, cho nên đã mở thư phòng và phòng ngủ cho nàng, ta bày tỏ tất cả cuộc sống và suy nghĩ của mình cho nàng xem, cũng là cố gắng đến gần nàng hơn một chút.
Chỉ là nàng rõ ràng không thích ứng, ta hiểu rằng sự ghẻ lạnh nhiều năm như vậy sẽ cần thời gian từ từ hoá giải, nên ta cũng không vội.
Cuộc tập kích bất ngờ xảy ra vô cùng kỳ lạ, ta biết là có người đã tiết lộ tin tức, nhưng cũng vừa vặn cho ta cơ hội, Bắc Tân Cương đã dây dưa với Hung Nô quá nhiều năm, đã đến lúc phải có một kết thúc.
Hoàn Nhan trời sinh bướng bỉnh, tin tức ta bị tấn công bỏ mình truyền đi, lại thêm năm nay có bão tuyết lớn, trên thảo nguyên xảy ra nạn đói, mấy nhi tử của Hoàn Nhan ai nấy đều có tâm tư riêng, dưới tình thế loạn trong giặc ngoài, dựa theo tính tình của hắn ta, nhất định sẽ dốc toàn lực đánh xương phía nam, đây chính là cơ hội của ta.