Song Phi Yến

Chương 102



Thấy Hoắc Khinh Ly nói đến Tô quý phi, người giật mình nhất chính là Hoàng thượng, ngài đã từng suy đoán đến nhiều phi tử nhưng tuyệt nhiên không nghĩ tới Tô quý phi, trong lòng Hoàng thượng chỉ có hai nữ nhân, một là thê tử kết tóc với ngài – Tiêu hoàng hậu, còn một chính là hồng nhan tri kỷ của ngài – Tô quý phi.

Hoàng hậu vốn xuất thân cao quý, cẩn trọng đoan trang, tuân thủ lễ kính, khoan hậu nhân nghĩa, còn sinh được trưởng tử, với tư cách là mẫu nghi của một nước thì cơ hồ hoàn hảo không thể bắt bẻ vào đâu được, quan trọng hơn là bà ta cũng không giống như những nữ nhân vô tri trong hậu cung, cả ngày chỉ vì chuyện tình cảm mà gây nên sóng gió, tuy tình cảm Hoàng thượng dành cho Hoàng hậu sớm đã nhạt nhòa nhưng vẫn rất tôn trọng bà ta, cứ mỗi lần có sủng phi nói xấu Hoàng hậu để muốn đổi đời thì Hoàng thượng một là cười trừ cho qua, còn không thì sẽ trừng phạt thật nặng.

Nếu như nói Tiêu hoàng hậu là hoa mẫu đơn ung dung đẹp đẽ quý giá đứng đầu trăm hoa, thì Tô quý phi chính là đóa hoa sen tinh khiết cao quý không nhiễm mùi bùn.

Hoàng thượng chưa bao giờ thiếu nữ nhân, cứ ba năm lại tuyển tú một lần, cơ hồ là chiêu mộ được tất cả mỹ nhân trong thiên hạ, nhưng có thể làm cho ngài độc sủng nhiều năm như vậy, hơn nữa không những không chán mà càng ngày càng mê luyến thì chỉ có duy nhất một mình Tô quý phi, Tô quý phi diễm quán quần phương*, sắc nghệ song tuyệt không cần phải nói, khó nhất chính là trên người nàng không có khí chất tranh quyền đoạt thế, sạch sẽ, thuần khiết, không quan tâm thế sự, ngoại trừ Hoàng hậu thì trong hậu cung không ai có thể sánh bằng, Hoàng hậu sớm đã nắm quyền trong cung còn Tô quý phi thì lại không thèm ngó ngàng tới danh phận, nếu không phải Hoàng thượng kiên trì thì cái phong hào Quý phi này cũng không muốn tiếp nhận, Hoàng thượng mặc dù là cửu ngũ chí tôn nhưng cũng chỉ là nam nhân, mà đã là nam nhân thì chắc chắn sẽ có yếu điểm, Tô quý phi càng không muốn thì ông ta càng muốn cho, cho nên chỉ mới vài năm Tô quý phi đã trở thành người dưới một người trên vạn người trong hậu cung, mọi người đều đứng về Tô quý phi, nhưng hiển nhiên cho dù Hoàng thượng chung tình với Tô quý phi thì cũng chưa bao giờ nghĩ tới phế Hậu, dẫu sao dù là bối cảnh hay đức hạnh đều không qua nổi Hoàng hậu, mà con nối dỗi đến lúc này cũng mới vừa mang thai. (*diễm quán quần phương: đẹp đẽ, nổi bật nhất)

Nhưng cái chuyện hoang đường ly kỳ này lại liên quan đến Tô quý phi, Hoàng thượng không thể không kinh hãi hoài nghi.

“Ngươi nói những vật này đều là từ Tô quý phi ư?” Sắc mặt Hoàng thượng ngưng trọng, “Khinh Ly, trẫm phải nhắc cho ngươi nhớ, tội vu oan trong nội cung là cái tội lớn nhất đấy.”

Hoắc Khinh Ly cũng trịnh trọng nói: “Khinh Ly không dám nói bừa, những vật này quả thực là do Tô quý phi tự tay giao cho Khinh Ly, nếu Hoàng thượng không tin có thể truyền Tô quý phi tới cùng Khinh Ly đối chất.”

Hoàng hậu vội vàng nói: “Hoàng thượng, xin ngài đừng nóng vội, trước tiên cứ để Khinh Ly nói hết mọi chuyện rồi hẳn hỏi tội sau cũng không muộn, coi như là của Tô Quý phi đi nữa thì không phải trước đó Khinh Ly cũng đã nói chuyện này có ẩn tình khác sao, cứ đợi nghe xem nàng ta nói thế nào đã.”

Hoàng thượng đành phải nhịn nộ khí xuống: “Được rồi, bây giờ ngươi đem đầu đuôi mọi chuyện nói cho trẫm nghe xem.”

Hoắc Khinh Ly nhìn thoáng qua Hoàng hậu rồi sau đó nhẹ nhàng nói.

“Việc này bắt đầu từ ngày thần bị Hoàng hậu nương nương phạt ở trong Lãnh cung.”

“Ngươi bị phạt ở trong Lãnh cung ư?” Hoàng thượng hỏi Hoàng hậu: “Có việc này sao?”

Hoàng hậu đáp: “Vâng, ngày đó thần thiếp mở tiệc chiêu đãi chúng tỷ muội, muốn mời Tô quý phi múa trợ hứng, đến Tô quý phi còn không ý kiến gì nhưng nha đầu kia lại dám mạnh lời ngăn cản, không biết lớn nhỏ nên thần thiếp mới phạt nàng ta vào lãnh cung suy nghĩ.”

Hoàng thượng không vui: “Vậy thì Hoàng hậu nàng cũng không đúng, nàng biết rõ Tô quý phi đang mang thai cớ sao lại bảo nàng ấy khiêu vũ chứ?”

Hoàng hậu lập tức cười oán trách: “Hoàng thượng ngài không nên bất công như vậy, rõ ràng ngài nói với thần thiếp là Quý phi muội muội đang học một bộ vũ, chẳng những kỹ thuật ưu mỹ mà còn có ích cho thai nhi sao.”

“Thái y nói vận động nhiều có lợi cho thai nhi nên Tô quý phi mới nghĩ ra bộ vũ kia, trẫm cũng đã xem qua, tuy đúng là đẹp nhưng trẫm vẫn thấy không ổn nên đã không cho pháp nàng ấy nhảy nữa.”

“Hoàng thượng, lời này ngài chưa nói với thần thiếp, cho nên vì đặc biệt nghĩ cho Quý phi muội muội mới mời muội ấy nhảy, ngài nghĩ lại mà xem, muội muội vào cung nhiều năm như vậy thần thiếp có bao giờ bảo muội muội nhảy cho thần thiếp xem đâu? Còn không phải bởi vì thần thiếp cảm thấy kỹ thuật nhảy tuyệt mỹ của muội muội chỉ duy nhất thuộc về Hoàng thượng hay sao, nếu không phải do tiệc Hoa đăng hôm nọ Hoàng thượng chịu dâng ‘tư tàng’ thì thần thiếp nào có cơ hội thấy được phong thái của muội muội.”

“Được rồi được rồi, là trẫm trách nhầm nàng, chuyện này nàng không hề sai.” Hoàng thượng bất đắc dĩ đầu hàng, “Khinh Ly, ngươi nói ngươi đến lãnh cung sau đó thì sao?”

“Thưa, ngày thứ hai Khinh Ly ở trong Lãnh cung thì nương nương đến thăm, nương nương cảm tạ Khinh Ly đã trượng nghĩa tương trợ.” Lúc Khinh Ly nói ra lời này có chút bất an nhìn thoáng qua Hoàng hậu.

Hoàng hậu cười nói: “Ngươi đã giúp muội ấy, muội ấy tạ ơn ngươi là chuyện nên làm, yên tâm, bổn cung không phải kẻ lòng dạ hẹp hòi, đã phạt ngươi nhưng cũng không trách ngươi, cũng sẽ không để việc này trong lòng.”

Hoắc Khinh Ly vội nói: “Tạ nương nương.” Lại nói tiếp: “Quý phi nương nương hạ mình chiếu cố làm cho Khinh Ly thụ sủng nhược kinh, không nghĩ tới nương nương lại rất gần gũi bình dị, sau khi chuyện trò tâm sự thì xem Khinh Ly như tri kỉ, Khinh Ly cũng có cùng cảm giác như vậy ạ.”

Hoàng thượng vuốt râu cười: “Điểm đó của Thấm nhi cũng rất được lòng trẫm.”

Tiết Tri Thiển vẫn luôn chăm chú lắng nghe, nhớ tới lần ở Tuyết Vũ cung, nàng đánh đàn Tô quý phi khiêu vũ, lúc ấy cũng có chút tương linh, Hoắc Khinh Ly đối với Tô quý phi có hảo cảm nàng cũng có thể hiểu được.

“Chính khi đó Tô quý phi đã nói cho Khinh Ly một bí mật.” Hoắc Khinh Ly nhớ đến ánh mắt tín nhiệm của Tô quý phi liền có cảm giác như bị lăng trì, nhưng trên mặt vẫn trấn định tự nhiên.

“Hả? Bí mật gì?” Hoàng thượng hỏi: “Có liên quan đến những vật kia chăng?”

Hoắc Khinh Ly gật đầu: “Vâng, Tô quý phi đã thổ lộ cùng Khinh Ly, vào cung đã nhiều năm như vậy chuyện may mắn nhất chính là có thể được ân sủng của Hoàng thượng, chuyện không may nhất chính là một người tri tâm cũng không có.”

Hoàng hậu cười ngắt lời nàng: “Chuyện đó chỉ có thể nói là do Tô quý phi tâm phòng bị quá nặng, chứ bổn cung trước nay vẫn luôn xem nàng ta như muội muội đấy thôi.”

Hoàng thượng không khỏi giật mình: “Khó trách luôn cảm thấy nàng ấy rầu rĩ không vui, hỏi thì nàng không chịu nói, thì ra là chuyện như thế, bất quá ý hại người không thể có nhưng tâm phòng người thì nhất định phải có, trong nội cung này rất nhiều người không an phận, nên nàng ấy chú ý một chút cũng phải.”

Mỗi khi Hoắc Khinh Ly nói đến Tô quý phi thì Hoàng thượng vẫn luôn bao che cho nàng, giúp nàng nói chuyện, quả đúng thật không phải ân sủng bình thường.

Hoắc Khinh Ly nói tiếp: “Tô quý phi nói cho Khinh Ly, nhiều năm thánh sủng không suy thật ra cũng không phải ngẫu nhiên.”

“Hử? Chẳng lẽ còn có bí quyết gì sao?” Hoàng hậu ngạc nhiên hỏi.

Hoàng thượng liền nhíu mày, ngài sủng ái Tô quý phi là vì Tô quý phi không giống những người khác, chẳng lẽ là do Tô quý phi mị hoặc ngài sao?

“Tô quý phi nói, Hoàng thượng có hậu cung ba nghìn giai lệ, muốn được Hoàng thượng sủng ái không thể chỉ dựa vào mỹ mạo, càng không thể sử dụng mị thuật.”

Hoàng hậu lại ngắt lời nàng: “Hai thứ đó là vốn liếng của nữ nhân, nếu không dựa vào thì sao có thể đạt được tâm của Hoàng thượng đây?”

Hoàng thượng nghe thấy cũng hết sức tò mò.

“Lúc ấy Khinh Ly cũng hỏi Tô quý phi như vậy, Tô quý phi nói, người bình thường đều sẽ cảm thấy Hoàng thượng là Cửu Ngũ Chí Tôn, là người tôn quý nhất nên đối với Hoàng thượng luôn kính cẩn, nhưng Tô quý phi lại không nghĩ như vậy, trong mắt nàng Hoàng thượng cũng chỉ là một nam nhân có thất tình lục dục, mà nàng yêu người nam nhân này, nàng thậm chí hy vọng Hoàng thượng là một người bình thường để có thể cùng nhau trải qua cuộc sống nam canh nữ chức*, bình dị mà hạnh phúc.” (*chồng cày cấy, vợ dệt vải)

“Nàng ấy nói như vậy thật sao?” Hoàng thượng có chút động dung hỏi, hiển nhiên những lời này của Tô quý phi đã chạm tới lòng ngài, đối với hoàng đế thì có được mỹ nhân không khó, nhưng có được chân tâm lại chẳng dễ dàng gì.

“Thưa vâng, Tô quý phi sỡ dĩ nói với Khinh Ly những lời này thật ra là vì nàng ấy muốn dùng tư cách bằng hữu cho Khinh Ly một lời khuyên, Khinh Ly sắp gả cho Thái tử, Tô quý phi khuyên nhủ Khinh Ly, ngàn vạn lần không thể dễ dàng ghen tị giận dữ, muốn có được tâm Thái tử chỉ có một cách duy nhất là dùng chân tâm mà đối đãi. . .”

Hoàng thượng vỗ bàn khen: “Không sai một li!”

Thái tử mỉm cười nhìn Hoắc Khinh Ly.

Tiết Tri Thiển nghe được lời này thì liền sinh lòng khó chịu, âm thầm hờn dỗi.

Chỉ nghe Hoàng hậu nói một câu: “Khinh Ly, ngươi nói cả buổi nhưng hoàn toàn không liên quan đến những vật kia.” Kéo lại vào vấn đề chính.

Hoàng thượng thiếu chút nữa quên mất Hoàng hậu vẫn còn bên cạnh, tuy Hoàng hậu không phải là người hay ghen nhưng ở trước mặt bà ấy nói chuyện giữa ngài và Tô quý phi thì hình như không hay cho lắm, ho nhẹ một tiếng, “Tô quý phi có liên quan gì tới những vật kia, chẳng lẽ còn có thâm ý nào khác?” Lúc này Hoàng thượng đối với Tô quý phi hoàn toàn không còn chút nghi ngờ nào.

Hoắc Khinh Ly trả lời: “Những vật kia quả thật do Quý phi nương nương đến những chỗ của những nương nương khác thuận tay cầm lấy.”

Hoàng hậu bật cười: “Hoàng thượng, ngài nghe gì không, là thuận-tay-cầm-đi đấy, lời này nói nghe cũng thật êm tai nhỉ.”

Hoàng thượng có chút không nhịn được lại hỏi: “Thế nàng ấy lấy những vật này để làm gì? Cũng chẳng phải là đồ vật gì đáng giá, hơn nữa không hỏi mà tự lấy thì chính là trộm rồi.”

“Quý phi nương nương dĩ nhiên biết rõ nhưng nương nương cũng là vì bất đắc dĩ.”

Hoàng thượng nói: “Sao cơ? Ngươi nói lý do thử xem.”

“Nương nương nói, nàng có hỉ mạch không lâu thì Hoàng thượng đã từng mời chủ trì đại sư Bạch Tháp Tự tiến cung giúp nương nương và hoàng tử cầu phúc.”

Hoàng thượng gật đầu: “Đúng là có việc này, lúc ấy ngự y chẩn đoán mạch đập bất ổn nên trẫm mới mời Huyền đại sư bày một trận cầu phúc.”

Hoắc Khinh Ly nói: “Lúc làm pháp sự, Hoàng thượng biết, nhưng có một việc Hoàng thượng không biết.”

“Chuyện gì?” Hoàng thượng hỏi.

“Lúc làm pháp sự, nương nương đã xem một quẻ nhưng lại là quẻ hạ hạ nên nương nương không dám nói cho Hoàng thượng.”

“Đúng thật là Trẫm không biết.” Quẻ hạ hạ không phải là chuyện tốt.

Hoắc Khinh Ly nói: “Huyền đại sư giải quẻ này đại ý là Quý phi nương nương phúc khí nhiều nhưng tiểu hoàng tử lại bạc mệnh. . .”

“Nói bậy!” Hoàng thượng giận giữ ngắt lời, “Huyền đại sư là cao tăng đắc đạo sao lại nguyền rủa hài nhi của trẫm chứ?”

Hoắc Khinh Ly vội nói: “Đại sư cũng là dựa theo quẻ xăm mà nói thôi ạ.”

Cơn giận của Hoàng thượng vẫn không nguôi, nhưng cũng chỉ có thể nói: “Ngươi nói tiếp đi.”

“Quý phi nương nương nghe đại sư nói thế cho nên trong lòng không thể nào không lo lắng, nàng ấy tình nguyện bản thân mình giảm thọ cũng hy vọng hài tử được mạnh khỏe, nên mới hỏi đại sư có cách nào cứu vãn không thì đại sư liền dạy nương nương một cách để tụ phúc.”

Hoàng hậu hỏi: “Tụ phúc thế nào?”

“Chính là lấy ít nhất hai mươi món đồ thiếp thân của hai mươi người có phúc dáng đặt ở trong một cái bình sứ, để hai tháng, mỗi ngày sớm tối ba nén hương, rồi thành tâm cầu xin thì hoàng tử nhất định sẽ bình an, hơn nữa còn phải nhớ rõ vật đã lấy phải quy về nguyên chủ nếu không sẽ uổng phí công phu.”

Hoàng thượng nghe xong liền gật đầu: “Đại sư đã chỉ ra cách thì nhất định sẽ không sai, trẫm thấy thân thể Tô quý phi rất tốt, chắc chắn là có hiệu quả rồi, nhưng tại sao không đường đường chính lấy mà lại trộm lấy?”

Hoắc Khinh Ly nói: “Hoàng thượng, trong mắt người thì mọi chuyện đơn giản như trở bàn tay nhưng người thử đứng vào vị trí của Tô quý phi mà nghĩ thì sẽ khác.”

Hoàng thượng hỏi: “Có gì không giống?”

“Khinh Ly không dám nói ạ.” Hoắc Khinh Ly nói xong thì nhìn sang Hoàng hậu, “Sợ Hoàng hậu nương nương sẽ không vui.”

Hoàng hậu buồn cười: “Bổn cung tại sao phải không vui chứ, có lẽ nào lại liên quan đến bổn cung?”

“Vậy thứ cho Khinh Ly cả gan” Hoắc Khinh Ly hít sâu một hơi, “Hoàng thượng sủng ái Tô quý phi như thế, chẳng lẽ Hoàng hậu nương nương người không ghen sao ạ?”

Hoàng hậu sững sờ, không ngờ lại hỏi bà ta câu này.

Hoàng thượng liền quát lớn một câu: “Khinh Ly lớn mật, sao lại cả gan hỏi Hoàng hậu vấn đề này?”

Hoàng hậu lúc này mới cười nói: “Không sao, kỳ thật vấn đề này của Khinh Ly thần thiếp đã không biết bao nhiêu lần tự vấn rồi.”

“Sao?” Hoàng thượng thật ra cũng muốn biết suy nghĩ trong lòng Hoàng hậu, Hoàng hậu khí lượng là chuyện tốt, nhưng đôi khi cũng quá mức đoan trang kiêu ngạo.

Hoàng hậu khẽ thở dài: “Nếu nói thần thiếp không để ý thì chính là gạt người, trừ phi trong lòng thần thiếp không có Hoàng thượng, nhưng thiếp là Hoàng hậu, nhất định phải bỏ xuống tư tình nhi nữ để giúp Hoàng thượng quản lý tốt hậu cung, miễn cho Hoàng thượng bộn bề việc quốc sự còn phải đau đầu chuyện gia can, trong lòng Hoàng thượng là giang sơn xã tắc, Tô quý phi chỉ chiếm được một góc, thiếp sao có thể ghen được đây?”

Hoàng thượng lớn tiếng khen: “Nói rất hay! Thật không hổ là Hoàng hậu của trẫm!”

Hoắc Khinh Ly cũng tự nhiên theo lấy lời khen ngợi này mà xoay chuyển: “Nhưng không biết các nương nương khác liệu có được tấm lòng bác ái như Hoàng hậu hay không.”

Hoàng thượng và Hoàng hậu liền trầm mặc.

“Nếu như Tô quý phi công khai hỏi mượn đồ thiếp thân của những nương nương khác để cầu phúc cho hoàng tử thì không biết rằng những nương nương kia có nguyện ý chăng, dù cho trên mặt nguyện ý nhưng trong lòng lại không ưng, thậm chí đưa ra những vật không tốt thì không chỉ cầu không được mà còn làm hại hoàng tử chẳng phải sao ạ?”

Những câu nói của Hoắc Khinh Ly rất thận trọng nhưng ý tứ trong đó cũng rất rõ ràng.

Hoàng thượng nói: “Ngươi nói rất có đạo lý, vậy xem ra hành động này của Tô quý phi nhìn tuy không hợp lý nhưng thật ra lại rất hợp lý.”

Hoàng hậu ngạc nhiên nói: “Nếu lúc Tô quý phi lấy những đồ này thần không biết quỷ không hay, thì cớ sao khi trả lại kinh thiên động địa như thế, và còn nữa, những vật này tại sao lại ở trên tay ngươi?”

“Đây là do Khinh Ly nhiều chuyện, đầu tiên là thấy được chuyện khó xử của nương nương, nàng hôm nay bụng đã lớn, đi lại bất tiện, cầm nhiều đồ vật đi trả từng món thật không phải chuyện dễ dàng, thứ hai Khinh Ly tự phụ công phu của mình cao nên nghĩ giúp nàng một việc cũng giống như một bữa cơm mà thôi, hơn nữa…” Hoắc Khinh Ly nói xong trên mặt có chút xấu hổ, vụng trộm liếc nhìn Thái tử, rồi lại xoay hướng khác nhỏ giọng nói: “Khinh Ly đã làm một đôi giày cho điện hạ, nhưng không muốn đưa trước mặt chàng nên muốn nhân cơ hội này vụng trộm bỏ vào trong tẩm cung của Thái tử, nếu Thái tử dễ dàng đoán được là Khinh Ly làm thì không còn gì tốt hơn, nhưng đoán không được cũng chẳng sao, tâm ý của Khinh Ly đến thế là được.”

“Thì ra là thế.” Hoàng thượng lúc này đã hiểu rõ toàn bộ, “Kết quả là công phu của ngươi không tới nơi tới chốn, bị thị vệ vừa hay bắt lại nên mới náo loạn thành gà bay chó chạy như thế.”

Hoắc Khinh Ly thẹn thùng nói: “Thưa vâng, đã khiến cho Hoàng thượng Hoàng hậu chê cười rồi.” Lại vội vàng nói: “Kính xin Hoàng thượng ngàn vạn lần đừng trách phạt Tô quý phi, nàng ấy làm nhiều việc như vậy tất cả chỉ vì tiểu hoàng tử chưa xuất thế mà thôi.”

Hoàng thượng cười nói: “Ngươi đã giúp nàng giải thích như vậy thì Trẫm sao còn trách phạt nàng được, Trẫm chẳng những không phạt nàng mà còn muốn ban thưởng cho nàng nữa kìa, nàng đã vì tiểu hoàng tử của trẫm mà phải chịu nhiều vất vả như vậy làm trẫm thật đau lòng, Hoàng hậu, nàng nói có phải không?”

Hoàng hậu cũng cười nói: “Vâng, nói như vậy làm thần thiếp cảm thấy thần thiếp thật có lỗi, Hoàng thượng mỗi ngày lo việc triều chính dĩ nhiên không quan tâm những việc này nhưng thần thiếp lại không chịu quan sát tỉ mỉ làm cho Quý phi muội phải bị liên lụy, đã thế còn hiểu lầm muội ấy, chi bằng như thế này đi, chúng ta cùng đi đến Tuyết Vũ cung xem thử thế nào, vừa rồi muội ấy chạy gấp gáp như vậy ắt hẳn là vì lo lắng chuyện này, không chừng lo đến sinh bệnh rồi cũng nên.”

Hoàng thượng nói: “Trẫm cũng có ý này.” Rồi chỉ vào bình sứ thanh hoa hỏi Hoắc Khinh Ly, “Vật kia chính là bình Tụ Phúc à?”

Hoắc Khinh Ly thưa vâng.

Hoàng Thượng tự mình cầm lấy rồi đi về phía Tuyết Vũ cung, những người khác vội vàng đi theo.

Tiết Tri Thiển đi cuối cùng, đôi mi thanh tú nhíu chặt, vẻ mặt âm trầm, Hoắc Khinh Ly hôm nay nhìn có gì đó không đúng, những lời nói vừa nãy không biết nên tin hay là không nên tin đây, nếu không tin thì chính là Hoắc Khinh Ly đang lừa gạt Hoàng thượng, còn nếu tin thì chuyện nàng ấy với Thái tử là chuyện gì? Hoắc Khinh Ly đã hứa với nàng về sau sẽ không dối gạt nàng nữa, nhưng giờ phút này trên người Hoắc Khinh Ly lại tràn đầy bí mật.