Song Phi Yến

Chương 40



Edit: Sky

Beta: Dee S

“Tri Thiển, ta yêu nàng.”

Cơn sóng kích tình trong nháy mắt biến thành dòng chảy ôn nhu hiền dịu, Tiết Tri Thiển giống như hóa đá, có chút khó tin nhìn Hoắc Khinh Ly, nữ nhân này lạnh như tảng đá thế kia mà cũng sẽ nói ra nhưng lời động lòng người như vậy ư, cũng sẽ rơi nước mắt ư, hơn nữa nàng ấy còn nói yêu nàng nữa chứ! Trái tim Tiết Tri Thiển hoàn toàn bị hoà tan trong đường mật… Nhưng lại lắp bắp nói một câu đặc biệt làm hỏng phong tình: “Vì, vì sao cơ?”

Hoắc Khinh Ly đang bày tỏ cõi lòng, nghe nàng hỏi vậy, thu lại tâm tư, cười nói: “Yêu một người phải cần lý do sao?”

Tiết Tri Thiển nghiêm túc nói: “Đương nhiên rồi, sau khi biết ta mới có thể làm tốt hơn chứ?”

“Như vậy a, thế để ta nghĩ kỹ lại xem nào.” Hoắc Khinh Ly cắn môi dưới, suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng đành lộ vẻ khó xử: “Muốn nghiêm túc tìm ra ưu điểm trên người nàng, thật sự có chút khó khăn đó.”

Tiết Tri Thiển: “…” Sao câu này nghe có vẻ cần ăn đòn như vậy.

Hoắc Khinh Ly lại an ủi nói: “Mặc dù nàng không có ưu điểm gì xuất chúng, nhưng cũng may là không có khuyết điểm to lớn nào, cho nên cũng đừng buồn quá.”

Tiết Tri Thiển: “…” Nàng buồn khi nào vậy!

Hoắc Khinh Ly bị dáng vẻ im lặng của nàng chọc cười, ôm mặt của nàng nói: “Kỳ thật ta thích nhất dáng vẻ bây giờ của nàng, cứ ngây ngô ngây ngốc.”

Tiết Tri Thiển bắt đầu hối hận lúc nãy đáng ra không nên hỏi, không khí tốt đẹp như vậy đều bị phá hỏng mất rồi.

Bất quá hai người trần trụi ôm nhau, chỉ cần một cái hôn cũng có thể nhanh chóng đốt lại kích tình.

Hoắc Khinh Ly chôn đầu ở cổ nàng, mút lấy xương quai xanh.

Quả nhiên, hô hấp của Tiết Tri Thiển bắt đầu không ổn định, nàng cảm thấy nụ hôn của Hoắc Khinh Ly nóng đến kinh người, hơn nữa so với lúc trước càng thêm toả nhiệt, những nơi nàng hôn qua như bị lửa thiêu đốt, đồng thời cũng lưu lại ấn ký thật sâu. Khi Hoắc Khinh Ly lưu luyến hôn lên bụng người dưới thân, cảm giác tê dại lan khắp toàn thân Tiết Tri Thiển, cuối cùng tập trung tại một điểm, khát vọng mãnh liệt xuất hiện nhưng lại nói không nên lời, chỉ có thể khó chịu vặn vẹo thân thể.

Hoắc Khinh Ly cảm giác được ngẩng đầu, ánh mắt nóng như lửa đối diện đôi mắt mê ly của Tiết Tri Thiển, trái tim đập thình thịch, nhẹ nhàng tách đôi chân thon thả của nàng, ánh mắt rơi thẳng xuống nơi xinh đẹp mê người kia, mặt trong nháy mắt đã đỏ ửng, tim đập càng cuồng loạn, gian nan nuốt nước miếng, nghiêng người nằm trên ngực Tiết Tri Thiển, cảm giác nhịp tim của nàng cũng đang dồn dập, khi tâm bình tĩnh lại một chút, đầu ngón tay khẽ run run ở giữa hai chân nàng mới nhẹ nhàng chậm rãi dao động, cảm giác mềm mại trơn ướt này quả thực làm cho nàng yêu thích không buông tay, cuối cùng tìm được con đường ẩn khuất đã lâu chờ nàng khám phá, trúc trắc tiến vào…

Cảm giác xa lạ không khỏi làm cho Tiết Tri Thiển run lên, khẩn trương đến nghẹt thở, nhưng đồng thời lại mãnh liệt khát vọng, mâu thuẫn làm cho nàng không biết phải làm sao, chỉ có thể giao phó bản thân cho người mang lại cảm giác này cho nàng, tùy ý để nàng ấy dẫn dắt mình đến một vùng đất mới.

Hô hấp dồn dập rối loạn, tiếng tim đập thình thịch vang vọng, tiếng rên rỉ du dương trầm bổng hòa vào màn đêm yên tĩnh, giống như một khúc nhạc tuyệt vời làm cho hai người cùng nhau triền miên càng thêm thân mật khăng khít.

Đột nhiên ngăn trở làm cho nàng không cách nào tiến sâu vào, trái tim Hoắc Khinh Ly đập nhanh một hồi, nàng biết đấy là gì, hôn lên môi Tiết Tri Thiển, nhẹ giọng nói: “Tri Thiển, nàng chịu đựng một chút, rất nhanh thôi…”

Tiết Tri Thiển mơ mơ màng màng hỏi: “Cái gì cơ?”

Đột nhiên một cơn đau đớn thấu tim buộc Tiết Tri Thiển phải mở mắt, nhíu mày thật chặt, vừa mới há miệng, môi đã bị Hoắc Khinh Ly hôn, kinh hô bị nàng nuốt hết, đầu lưỡi bị nàng quấn lấy, không còn rảnh bận tâm đến bất cứ điều gì nữa.

Hoắc Khinh Ly dời môi khỏi Tiết Tri Thiển, ánh mắt nóng bỏng nhưng giọng nói lại thật ôn nhu: “Khá hơn chưa?”

Khi Tiết Tri Thiển cảm thấy bên trong thân thể khác thường, mới hiểu nàng đang nói gì, mặt lập tức đỏ đến mức có thể xuất huyết, xấu hổ không dám nhìn thẳng ánh mắt của nàng, cắn chặt khớp hàm, tiếng rên rỉ nhè nhẹ tràn ra khỏi khẽ răng, không cần thêm bất kỳ lời nào.

Hoắc Khinh Ly không chớp mắt nhìn từng biểu cảm rất nhỏ trên gương mặt nàng, nhu tình tràn đầy trái tim, đầu ngón tay bị nàng bao bọc cảm nhận được khát vọng của nàng, chậm rãi tiến sâu, động tác từ êm ái trở nên kịch liệt, người dưới thân vì đầu ngón tay của nàng mà từng cơn run rẩy, tiếng rên rỉ nhè nhẹ lọt vào tai cũng làm cho nàng nhanh chóng bị hòa tan.

Tiết Tri Thiển dường như mất đi cảm giác, thân thể nóng rực như thiêu đốt, khoái cảm tiêu hồn thực cốt (mòn xương mất hồn) sắp nhấn chìm nàng, trong khoảnh khắc đạt đến đỉnh điểm, nhiệt lưu tuôn ra, nàng vô thức kêu một tiếng: “Khinh Ly…”

Hoắc Khinh Ly nghe vào trong tai, trong nội tâm run lên, ôm chặt nàng, hạ xuống từng nụ hôn nhỏ vụn.

Nhiệt khí dần dần tiêu tan, Tiết Tri Thiển mở mắt, dư vị kích tình làm cho nàng không sao mở miệng nổi, trên mặt liên tục đỏ ửng, xấu hổ không thôi.

Hoắc Khinh Ly kìm lòng không được hôn nàng, ở bên tai nàng thì thào nhỏ nhẹ: “Tri Thiển, nàng quá mê người…”

Trong tình cảnh này, dù có nghe bao nhiêu lời ngon tiếng ngọt cũng không cảm thấy chán ngán, Tiết Tri Thiển nhìn nàng, ánh mắt rưng rưng: “Ta đã là người của nàng, về sau không được tùy tiện bỏ rơi ta.”

Trong lòng Hoắc Khinh Ly nhu tình bao phủ, nhẹ giọng nói: “Ta đáp ứng nàng.”

Tiết Tri Thiển tiếp tục được voi đòi tiên: “Không được đối với ta lúc nóng lúc lạnh nữa.”

Hoắc Khinh Ly gật đầu: “Ừ.”

Nhận được lời hứa của nàng, Tiết Tri Thiển đặc biệt vui mừng, cánh tay quấn ở bên hông Hoắc Khinh Ly ôm càng chặt hơn, cùng chân của nàng quấn quýt một chỗ, không cẩn thận bị nàng đụng vào nơi vừa mới ân ái, nhạy cảm run run một cái, lập tức xấu hổ vùi mặt xuống, một âm thanh mềm yếu dễ nghe chui vào trong tai: “Tri Thiển, ta còn muốn…”

Bên ngoài cửa sổ là màn đêm dày đặc, bên trong màn trướng là kiều diễm đê mê,… Hai con người đang quấn quýt lấy nhau không ngừng không nghỉ.

Tiết Tri Thiển thoải mái tỉnh lại từ trong mộng, mở mắt ra liền thấy hình ảnh hương diễm giống như mộng, nàng cùng Hoắc Khinh Ly được ở bên nhau còn ôm chầm đến không còn một khe hở, mặt lập tức đỏ tới mang tai.

“Nàng đã tỉnh rồi à.” Tiếng nói của Hoắc Khinh Ly vang lên bên tai nàng, âm thanh vẫn dịu dàng như nước giống tối hôm qua, mang theo nồng nàn lưu luyến, rung động lòng người.

Khi Tiết Tri Thiển muốn nói chuyện, lại cảm thấy đôi môi cực kì khô khốc, duỗi đầu lưỡi ra liếm liếm một chút, muốn hỏi, bây giờ là giờ nào, lại không biết động tác của nàng căn bản giống như cố tình câu dẫn, lời còn chưa ra khỏi miệng đã bị đôi môi mềm mại ướt át bao trùm.

Sau nụ hôn triền miên dai dẳng, Hoắc Khinh Ly hổn hển buông nàng ra, đôi mắt động lòng người bao hàm thiên ngôn vạn ngữ.

Tiết Tri Thiển trong nháy mắt đã bị hòa tan, cảm giác được giữa hai chân ẩm ướt, có thể là từ sau khi cùng nàng ân ái, nơi đó vẫn luôn ươn ướt như vậy…

Bất quá Hoắc Khinh Ly không nỡ tiếp tục giày vò nàng, ân cần nói: “Chắc nàng đã mệt mỏi rồi, dậy đi nào.”

Tiết Tri Thiển bỗng nhúc nhích mới phát hiện đau xót cực kỳ, không đứng dậy nổi… Mặt ửng đỏ lên, thật sự là rất mất mặt.

Hoắc Khinh Ly nhếch lên khóe miệng, vén chăn lên, ôm nàng đứng dậy, sau khi hai người mặc quần áo xong, mở cửa, nhận ra bên ngoài mặt trời đã lên cao, không ngờ đã là buổi trưa.

Thường Tứ Hỷ luôn chờ ở bên ngoài, thấy các nàng thức dậy, vội vàng múc nước tới đây.

Tiết Tri Thiển thấy Thường Tứ Hỷ thẹn thùng, không được tự nhiên cúi đầu, đột nhiên nghe nàng ta “Ơ” một tiếng, ngẩng đầu nhìn lại, trong nháy mắt mặt đỏ bừng, mà vẻ mặt Hoắc Khinh Ly luôn không biến sắc giờ đây cũng dần dần đỏ lên, chỉ thấy trên tay Thường Tứ Hỷ cầm một tấm thảm nhung màu trắng, phía trên mặt là một chút màu đỏ diễm lệ.

Thường Tứ Hỷ còn muốn hỏi đây là thế nào, lúc thấy mặt hai người tươi rói như hoa đào, lập tức hiểu ra, bỏ lại một câu: “Ai da, mắc cỡ chết người.” Sau đó che mặt, vung chân chạy đi không thấy tăm hơi bóng dáng.

Tiết Tri Thiển, Hoắc Khinh Ly: “…”

Hoắc Khinh Ly ôm lấy Tiết Tri Thiển vẫn còn ngẩn ngơ vào trong ngực, ôn nhu hỏi: “Tri Thiển, nàng sẽ không hối hận chứ?”

Tiết Tri Thiển liếc nàng một cái: “Dĩ nhiên là không rồi.” Sau đó xấu hổ nói: “Thích còn không kịp đây.”

Hoắc Khinh Ly cảm động nói: “Thật sự muốn ngày ngày đều có được nàng như vậy.”

Tiết Tri Thiển ôm cổ của nàng, nhẹ giọng nói: “Ta cũng muốn.”

Trong lúc hai người vẫn còn tình tứ bên nhau, ngoài cửa đã truyền tới tiếng nói của Thường Tứ Hỷ mời các nàng dùng cơm.

Tiết Tri Thiển đột nhiên nghĩ tới một chuyện: “Không xong rồi, ta đã ra ngoài quá lâu.”

Hai người liếc mắt nhìn nhau, hôm qua là ngày đại hôn của Tri Thâm mà các nàng lại…

Tiếng nói của Thường Tứ Hỷ lại vang lên: “Buổi sáng Bao đại nương có tới tìm, nghe nói hai người còn ngủ, nên đã trở về rồi ạ.”

Tiết Tri Thiển vốn định trở về xem Tiết Tri Thâm một chút, nhưng nghĩ đến trong nhà có thêm một người, còn là một người không thể trêu vào, lại bỏ đi ý nghĩ này, hơn nữa nàng cũng luyến tiếc rời xa Hoắc Khinh Ly, nên liền mặc kệ.

Trong lúc dùng bữa, Hoắc Khinh Ly hơi ghen nói: “Bây giờ nàng cùng công chúa ở dưới một mái hiên, cũng đừng quên tránh hiềm nghi.”

Trên mặt Tiết Tri Thiển ưu sầu: “Ta chỉ hận không thể không nhìn thấy nàng ta mới phải.”

Đáng tiếc bữa cơm còn chưa ăn xong, Bao Uyển Dung lại tìm tới, giục Tiết Tri Thiển nhanh trở về, bà ta sắp bị Hải Đường truy hỏi không ngăn được.

Tiết Tri Thiển cong môi nhìn Hoắc Khinh Ly, dáng vẻ u oán cứ như sinh ly tử biệt.

Hoắc Khinh Ly nghĩ một chút rồi nói: “Ta sẽ trở về cùng nàng.”

Tiết Tri Thiển vui vẻ nói: “Thật không?”

Hoắc Khinh Ly nói: “Nàng ta là công chúa, theo lý thì ta cũng cần phải đến bái kiến một chút.”

Tiết Tri Thiển lập tức nghĩ đến hôm qua Hoắc Khinh Ly không đi là vì không muốn làm Tiết Tri Thâm khổ sở, mà bây giờ ván đã đóng thuyền, đến lúc đối mặt thì vẫn phải đối mặt, lại nghĩ đến quan hệ hiện tại của các nàng, trong lòng trở nên căng thẳng, nàng đã không thể dễ dàng tha thứ cho bất cứ kẻ nào mơ tưởng đến Hoắc Khinh Ly, cho dù đó là bào đệ ruột thịt cũng không được, nghĩ vậy, nàng liền nắm chặt tay người bên cạnh.

Hoắc Khinh Ly hiểu ý của nàng, nhưng khi ở trên đường vẫn không quên nhẹ nhàng căn dặn, thời cơ chưa tới.

Trong lòng Tiết Tri Thiển khẽ thở dài một tiếng, các nàng rõ ràng đã rất thân mật, thế nhưng lại không thể quang minh chính đại ở bên nhau.

Dọc đường đi, Bao Uyển Dung thỉnh thoảng nhìn thấy tay Tiết Tri Thiển ấn ấn thắt lưng, dáng vẻ dường như rất mệt nhọc, cuối cùng không nhịn được bèn hỏi: “Tiểu thư à, người bị làm sao vậy?”

Tiết Tri Thiển thuận miệng hỏi ngược lại: “Làm sao gì chứ?” Vừa nói chuyện vừa xoa thắt lưng, đối mặt với ánh mắt dò xét của Bao Uyển Dung mới hiểu được ám chỉ của bà ta, lập tức lúng túng đỏ bừng cả khuôn mặt, liếc mắt nhìn Hoắc Khinh Ly, chỉ thấy nàng cũng đang nhìn mình, ánh mắt mang theo cưng chiều, trong lòng giật mình, sau đó cong khóe miệng, nở một nụ cười ngọt ngào với nàng ấy.

Bao Uyển Dung là người từng trải, thấy các nàng liếc mắt đưa tình thì lập tức tỉnh ngộ, biết rằng các nàng đã hòa hảo nhưng không ngờ lại tốt đến mức này, bắt đầu nhíu mày suy nghĩ sâu xa, cuối cùng trước khi vào phủ Thừa tướng, nhân lúc Tiết Tri Thiển không chú ý liền kéo vạt áo Hoắc Khinh Ly một cái.

Hoắc Khinh Ly hiểu ý gật đầu.