Song Phi Yến

Chương 80



Editor: Tachito Tô Dĩnh còn muốn giúp Hoắc Khinh Ly phân tích một chút chuyện tình cảm thì Công chúa phái người tới tìm, đành vội vội vàng vàng khuyên nhủ đôi câu: Tiết cô nương chỉ là nhất thời hồ đồ nên mới nói ra những lời tuyệt tình như vậy, lời nói lúc giận dỗi sao có thể tin là thật được? Hơn nữa nếu như trong lòng nàng ta không có nàng, thì nàng ta cũng sẽ không thèm bận tâm làm gì. Trước đây Thấm tỷ tỷ cùng người khác có hảo cảm, ta cũng sẽ tức giận nói ra những lời thương tổn tỷ ấy, chẳng qua không đành đoạn nói những lời tàn nhẫn như Tiết cô nương. Nhưng kỳ thực đều cùng một phương thức như nhau, có điều Tiết cô nương là thiên kim Thừa tướng đương nhiên tính tình có chút ngạo kiều. Có lẽ hiện tại nàng ta so với nàng còn khó chịu hơn, nói không chừng còn đang tâm tâm niệm niệm ngóng trông nàng quay trở lại tìm nàng ấy nữa là đằng khác.

Nghe xong mấy lời này Hoắc Khinh Ly thấy lòng mình dao động, Tri Thiển thực sự chỉ là nói lẫy thôi sao? Trong lòng nàng vẫn còn có mình ư? Trong đầu hiện ra dáng vẻ e thẹn động lòng người của Tiết Tri Thiển, tâm Hoắc Khinh Ly như bị vật gì đó đánh vào, như mây đen nặng trĩu được ánh mặt trời chiếu rọi, bầu trời buồn bã âm u thoáng chốc lại trở nên quang đãng rạng ngời. Vì sao một lý do đơn giản như vậy mà nàng lại nghĩ không ra?

Ngay cả lời từ biệt còn chưa nói thì Hoắc Khinh Ly đã nhảy lên ngựa phi hơn ngàn dặm chạy về hướng kinh thành.

An Bình biết Hoắc Khinh Ly cùng Tô Dĩnh trò chuyện một hồi liền rời khỏi, lập tức nhìn Tô Dĩnh với con mắt khác xưa. Có khả năng khuyên được Hoắc Khinh Ly thì tiểu cô nương này tuyệt đối không hề đơn giản tí nào.



Trong đình có một thân ảnh áo đỏ diễm lệ làm tăng thêm vài phần ấm áp giữa giá rét trời đông, nhưng trên khuôn mặt kia lại hiện lên vẻ u buồn có phần không hợp cho lắm.

“Ngươi đi đi.” Thị Họa nhét một xấp giấy thật dày vào tay Thị Thư.

Thị Thư giống như đụng phải vật gì làm phỏng tay liền đẩy về cho Thị Họa: “Ta không đi, có muốn thì ngươi đi đi.”

Thị Họa chống nạnh nói: “Hôm qua là ta, hôm nay cũng nên đến phiên ngươi rồi, phu nhân vẫn đang chờ chúng ta bẩm báo đó, nhanh lên một chút đi.”

Trên mặt Thị Thư lộ vẻ than khóc: “Sao phu nhân lại không tự thân xuất mã chứ?”

Thị Họa an ủi nàng: “Phu nhân nếu như khuyên nhủ được thì đâu cần đến chúng ta làm gì, đi đi Thị Thư muội muội, hạnh phúc cả đời của tiểu thư đều trông cậy vào ngươi!”

Hai người còn đang kì kèo, phía trên bỗng xuất hiện thêm một cái bóng đen, Thị Thư ngẩng đầu lên lập tức vui vẻ nói: “Bao đại nương, người tới thật đúng lúc.” Nàng không giải thích một lời liền đem toàn bộ xấp giấy nhét vào tay Bao Uyển Dung, sau đó lôi kéo Thị Thư như một làn khói biến mất chẳng còn thấy đâu.

Bao Uyển Dung nhìn vật trên tay thở dài một hơi, đi tới bên cạnh Tiết Tri Thiển.

Tiết Tri Thiển quay đầu lại nặn ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, nói: “Nhũ nương, ta muốn yên tĩnh một chút.”

Bao Uyển Dung nhìn Tiết Tri Thiển thoáng chốc như thấy mình năm xưa, vừa đau lòng lại chẳng biết làm sao: “Cũng đã hai tháng rồi, còn chưa đủ tĩnh tâm hay sao?”

Trong mắt Tiết Tri Thiển có chút hoang mang, chỉ mới hai tháng thôi ư? Ấy thế mà nàng cảm thấy như đã đi qua hơn nửa đời người, rốt cuộc biết được cái gì gọi là sống một ngày bằng một năm, nhìn đến mấy bức họa trên tay Bao Uyển Dung, cau mày: “Ta đã nói với mẫu thân, ta không lấy chồng.”

“Phu nhân chỉ là lo lắng cho người, những người này do một tay phu nhân chọn, tất cả đều là nhân trung long phượng, chi bằng thử gặp mặt một chút xem?”

Tiết Tri Thiển bốn năm lần liên lục nói “Không gặp” đoạt lấy bức họa trên tay Bao Uyển Dung xé tan thành từng mảnh, đe dọa bà: “Đừng đưa những thứ này đến cho ta nữa, bằng không ngay cả bà ta cũng không muốn gặp.”

Sau khi Bao Uyển Dung một mình từ Giang Nam trở về mang theo nhiều uất ức, trên mặt cũng không còn dáng vẻ tươi cười. Bà biết rõ Tiết Tri Thiển chỉ đang nói lẫy nhưng vẫn để bụng, không nói một tiếng định xoay người bỏ đi.

Tiết Tri Thiển vội vã níu bà lại, nàng biết trong lòng nhũ nương so với nàng cũng không dễ chịu bao nhiêu; ngày đó nàng tức giận đùng đùng rời khỏi Danh Kiếm sơn trang, còn Bao Uyển Dung thì đau lòng muốn chết. Bạch Sương Sương vẫn không muốn giữ Bao Uyển Dung ở lại bên mình, Bạch Sương Sương nói với Bao Uyển Dung đời này chưa từng yêu bà, cũng không có khả năng yêu bà, trước khi chết người muốn thấy nhất cũng không phải là bà.

Tiết Tri Thiển nói: “Tâm tư của ta, mẫu thân không biết, lẽ nào ngay cả bà cũng không biết hay sao? Nếu chuyện này không có chút ý nghĩa nào thì cần gì phải gượng ép bản thân đây?”

Bao Uyển Dung hỏi nàng: “Vậy người dự tính như thế nào? Cứ như vậy cả đời núp trong phủ Thừa tướng sao?”

“Ta không biết.” Thanh âm Tiết Tri Thiển nghe không chút sức lực nào, trong đầu nàng luôn xoay quanh một ý nghĩ cả trăm nghìn lần, chỉ là nàng không thể nói nên lời mà thôi.

Bao Uyển Dung đột nhiên nói: “Dù sao đi nữa, chắc hẳn Hoắc đại tiểu thư phải hồi kinh rồi.”

Tiết Tri Thiển bất ngờ ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi: “Làm sao bà biết?” Sau đó lại chua xót nói: “Người ta có mỹ nhân trong lòng, ung dung tự tại như vậy sợ là vui đến quên cả đường về.”

Giọng điệu Bao Uyển Dung vẫn đạm nhạt: “Đại hôn của Thái tử cũng không còn mấy ngày nữa.”

Giống như sét đánh giữa trời quang làm cho Tiết Tri Thiển bỗng chốc bị kinh hãi, nàng quên mất Hoắc Khinh Ly đã là Thái tử phi, một trận chua xót liền ùa về, Hoắc Khinh Ly vốn có nhiều người thích như vậy đâu phải chỉ có một mình nàng. Trong mắt nàng Lâm Tích Nhạn không xứng với Hoắc Khinh Ly, nhưng còn Thái tử thì sao? Thái tử sau này chắc chắn lên ngôi Hoàng đế, Hoắc Khinh Ly gả cho hắn tương lai sẽ trở thành Hoàng hậu. Nàng có thể tưởng tượng đến cảnh Hoắc Khinh Ly vận trên mình phượng bào mới uy nghiêm lại vô cùng cao quý làm sao, sau đó hối tiếc tự trách mình một phen, bỗng nhiên hốt hoảng: “Hỏng rồi!”

Bao Uyển Dung là người từng trải, vừa nhìn liền biết vì sao sắc mặt nàng lại thay đổi, lúc trước nhìn thấy các nàng gắn bó như keo sơn, có quỷ mới tin hai người sẽ chịu dừng lại ở mức giữ lễ nghĩa. Hơn nữa chính miệng Tiết Tri Thiển cũng từng thừa nhận điều đó, nhưng mà không nghĩ tới Hoắc Khinh Ly lại bất cẩn như vậy, chẳng lẽ thực sự không còn muốn sống nữa sao? Nhưng bà vẫn muốn hỏi thêm một câu: “Không lẽ Hoắc đại tiểu thư đã…”

Không đợi bà nói hết câu Tiết Tri Thiển gật đầu như con gà mổ thóc.

Bao Uyển Dung khẽ khiển trách một câu: “Hồ đồ.” Nhìn đến vẻ mặt Tiết Tri Thiển ngập tràn quan tâm lo lắng, nào còn nửa phần ai oán như trước. Rõ ràng hai người yêu nhau đến vậy nhưng lại muốn cả đời này không có bất kì quan hệ nào, một chút cũng không quý trọng lẫn nhau, trên đời này không biết rằng còn có bao nhiêu người mong ước được như các nàng đây.

“Nhũ nương, ta phải làm sao bây giờ?” Tiết Tri Thiển khôi phục trạng thái như cũ, vừa gặp vấn đề nan giải liền hỏi quân sư của nàng, với lại chuyện lần này ảnh hưởng đến tính mạng Hoắc Khinh Ly nên trong lòng càng nóng như lửa đốt, đồng thời hối hận thế nào lại không chịu nắm chặt nàng ấy kia chứ?

Lúc mới từ Giang Nam trở về, Tiết Tri Thiển luôn trốn trong phòng mình không muốn gặp bất cứ ai, không ăn cũng không uống, cả ngày lấy lệ rửa mặt. Tiết phu nhân thấy vậy mà lo sợ, bèn gọi tất cả hạ nhân theo bên cạnh nàng đến hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, tâm tư tiểu thư đương nhiên chỉ có thiếp thân nha hoàn hầu cận nàng mới biết được, vì thế mấy người tùy tùng Tiết gia chạy trước chỉ còn lại Thị Thư, Thị Họa. Hai người thế nhưng hiểu biết nông cạn cũng không dám nói năng lung tung, nếu như nói gì đó không đúng để lấy lòng phu nhân mà đắc tội với tiểu thư, thế nào cũng bị trách mắng một trận, không bằng bảo hộ danh tiếng là tốt nhất, bèn nhất trí mọi chuyện đều đổ lên đầu cho Bao Uyển Dung giải quyết.

Bao Uyển Dung cũng muốn trốn tránh trách nhiệm nhưng đáng tiếc không thể đẩy cho ai khác, kiên quyết ngẩng cao đầu bịa ra một cái lý do nói: Lúc ở Giang Nam tiểu thư vô tình gặp được một công tử, người kia anh tuấn nho nhã, tài văn chương nổi bật, tiểu thư đối với hắn nhất kiến chung tình. Tiếp xúc một thời gian nàng chuẩn bị bày tỏ tình cảm thì công tử kia mới nói hắn đã sớm lập gia đình, cự tuyệt tấm lòng của tiểu thư. Thâm chí khi hắn nghe tiểu thư nói mình là thiên kim Thừa tướng nhưng vẫn bất vi sở động, đúng là hảo quân tử! Tiểu thư bị vị công tử đó làm cho một tâm rung động, nàng tình nguyện bản thân chịu tổn thương cũng không muốn miễn cưỡng tình cảm của hắn cho nên bây giờ mới thành ra như vậy.

Lúc nói biểu cảm của Bao Uyển Dung sinh động như thật, nồng đậm tình ý, nói đến văng cả nước bọt ra ngoài, nói mà mồ hôi đầm đìa ướt trán… lại còn diễn sâu đến mức rơi ra hai giọt lệ nóng cho hợp tình hợp cảnh.

Quả nhiên Tiết phu nhân sau khi nghe xong nhất mực tin tưởng không chút nghi ngờ, đầu tiên niệm hai câu kinh Phật sau đó vỗ đùi vui vẻ nói: “Đây là chuyện tốt a! Tri Thiển nhà ta rốt cuộc hồng loan tinh động biết thích người khác rồi, ta đây phải thu xếp cho nó một vị hôn phu ngay thôi.”

Bao Uyển Dung: “…” Vốn dĩ tính nói đến một tên vô lại, ai ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này… Phu nhân muốn gả con gái đi không phải là quá cấp bách rồi sao.

Cho nên hai tháng gần đây Tiết phu nhân âm thầm gấp giăng thiên la địa võng phải giúp con gái bà chọn được người có tướng mạo và nhân phẩm tốt làm con rể, đáng tiếc con gái bà “si tình” quá mức, sống chết cũng không chịu gặp ai. Tiết phu nhân thấy vậy cũng không sinh lòng tức giận, chỉ có thể trút gánh nặng lên người Thị Thư, Thị Họa làm hai nàng phải vật lộn khổ sở biết bao, buổi tối thì kể khổ với Tiết Thừa tướng, oán trách ngài quá cưng chiều nữ nhi cho nên ngày hôm nay mắt mới cao hơn đầu như vậy, ngay cả công tử Thượng thư cũng chướng mắt. Tiết Thừa tướng cười ha hả nói: Nữ nhi nhãn quan cao là chuyện tốt a, không lấy chồng thì không gả nữa, ta còn luyến tiếc Tri Thiển gả tới nhà người ta lại phải chịu khổ cực, lưu lại ở nhà cũng không phải nuôi không nổi. Tiết phu nhân một mực nói không đồng ý, tức giận đến nổi chỉ có thể đập ván giường, nhi tử không lo, nữ nhi cũng không màng, làm cha mà chỉ biết mặc kệ, tất cả đều do một mình người mẫu thân này bận tâm lo nghĩ. Bà buồn rầu đến cả đầu đều bạc trắng, Tiết Thừa tướng đành phải quay trở lại an ủi bà, hai lão phu thê dù sao cũng nên tương trợ nhau trong lúc khó khăn hoạn nạn.

Qua việc này mà nhi tử con nhà gia thế đua nhau vây xung quanh nàng, nghĩ ra trăm phương ngàn kế để lấy lòng nàng, nhưng dù họ có làm bao nhiêu chuyện đi chăng nữa thì nàng cũng chỉ cảm thấy phiền lòng mà thôi. Cũng phải, ban đầu nàng tuy rất oán giận Hoắc Khinh Ly, nhưng một lúc sau lại nhớ đến khoảng thời gian các nàng vui vẻ, thậm chí còn một mình lén lút chạy đến U Lan Cốc rơi thật nhiều nước mắt rồi lại càng nhớ đến Hoắc khinh Ly nhiều hơn, chẳng qua nàng vì sỉ diện nên mới không biểu hiện ra ngoài. Thế nhưng đợi lâu như vậy rồi cũng không thấy Hoắc Khinh Ly đến tìm nàng, không khỏi cảm thấy thất vọng đồng thời lại thêm sợ hãi, nàng đoán rằng trong lòng Hoắc Khinh Ly không phải là không còn nàng nữa chứ, nghĩ đến càng thêm lo được lo mất.

Hôm nay đề cập đến chuyện liên quan đến việc sinh tử của Hoắc Khinh Ly, Tiết Tri Thiển lập tức lộ nguyên hình, sỉ diện gì đó cũng không màng tới nữa, chỉ muốn lập tức nhìn thấy Hoắc Khinh Ly, nàng vốn dĩ là người nói gió chính là mưa.

“Không được, nhũ nương, ta muốn đi tìm Hoắc Khinh Ly, không thể để nàng ấy gả cho Thái tử được.” Tiết Tri Thiển muốn đi ra ngoài.

Bao Uyển Dung vội ngăn nàng lại: “Hoắc đại tiểu thư không có ở kinh thành, người đi đâu tìm nàng ta đây.”

“Ta.” Tiết Tri Thiển sốt ruột đến đầu óc mê muội. Nàng phát hiện chỉ cần chuyện gì liên quan tới Hoắc Khinh Ly đều khiến cho mình trở nên rối rắm, lại nghĩ tới lúc này Hoắc Khinh Ly có lẽ đang ở bên Lâm Tích Nhạn, thoáng cái lại nổi giận, sóng mũi bắt đầu cay cay, chua chát nói: “Nói không chừng đời này nàng ta sẽ không quay trở về nữa.” Vậy có phải về sau mình cũng không được thấy nàng ấy nữa không? Nghĩ như vậy, trong lòng Tiết Tri Thiển chua xót, ánh mắt trở nên mơ hồ.

Bao Uyển Dung nghĩ đã tới lúc thích hợp liền khuyên nhủ nàng: “Tiểu thư, người đã quan tâm Hoắc đại tiểu thư như vậy, thì hôm đó lẽ ra không nên nói những lời tuyệt tình kia khiến cho ai cũng rơi vào trạng thái khó xử. Lòng người suy cho cùng vẫn cách một lớp da, chỉ có người biết mình khẩu thị tâm phi còn người khác thì làm sao hiểu được đây? Huống hồ Hoắc đại tiểu thư thật tâm đối với người, khi ta thích một người thì khó tránh khỏi việc lo sợ đánh mất người kia, lại mẫn cảm đa nghi. Nếu đổi lại là Hoắc đại tiểu thư nói những lời đó với người, vậy người có thể chịu đựng được không?”

Đôi mắt Tiết Tri Thiển thoáng cái lệ lưng tròng. Đa phần Hoắc Khinh Ly đều là ẫn nhẫn không nói ra, nếu như nàng ấy thực sự nói với mình những lời tuyệt tình thì Tiết Tri Thiển sợ rằng lòng mình đã tan nát từ lâu.