Song Sinh Hoán Đổi: Ngọt Ngào Riêng Em

Chương 63: Tìm ra ẩn khuất



Được ngày cuối tuần rảnh rỗi nên Châu Lam Vũ đã tự thưởng cho bản thân một hôm thoải mái mua sắm.

Cô có rủ Châu Tử Du đi cùng, nhưng cô ấy lấy lý do bận công việc để từ chối. Tuy vậy, vẫn không thể cản trở bước đường mua sắm của cô nàng, vì chỉ có mỗi sở thích này mới giúp đầu óc Châu Lam Vũ thoải mái.

Đang rảo bước trên khu vực trưng bày đầm, váy, Châu Lam Vũ chợt thấy một chiếc váy khá gợi cảm, trong có vẻ vừa mắt, nên đã cầm lên xem thử. Nhưng đúng lúc này, cũng có một cô gái khác, chọn cùng chiếc váy ấy với cô.

Sau đó, Châu Lam Vũ đã quay sang định mở lời nói với đối phương rằng mình chọn chiếc váy này trước, thì lại tình cờ chạm mặt người yêu cũ.

“Trần Khải?”

Châu Lam Vũ vừa hỏi, thì cô gái đi cùng người đàn ông ấy liền quay sang, tiếp tục hỏi:

“Anh quen cô ta à?”

“Ừm, là bạn gái cũ thôi.”

Trần Khải khinh khỉnh trả lời cô người yêu của mình xong, thì quay sang tiếp lời với Châu Lam Vũ:

“Không ngờ trái đất này lại tròn đến vậy. Đi một vòng lớn vẫn có duyên gặp lại. Vậy mà tôi cứ tưởng sau tôi, cô đã bị tên đại ca xã hội đen kia xử bắn rồi chứ?”

Câu nói cuối cùng của Trần Khải khiến Châu Lam Vũ thoáng chốc cau mày. Vì không hiểu rõ rốt cuộc hắn ta muốn đề cập tới chuyện gì, nên cô liền dò hỏi:



“Anh vừa nói gì tôi không hiểu? Ai là xã hội đen?”

“Hưh, quen nhiều thằng quá nên không nhớ ra là thằng nào hả? Vậy để tôi gợi ý cho cô nhé! Sau tôi, người cô quen tiếp tục chắc là một lên giang hồ, hắn ta đeo mặt nạ che đi nửa khuôn mặt, tay trái, tay phải đều có đàn em đứng ra bảo vệ, trong người lúc nào cũng có súng. Thật không ngờ, gu của cô mặn mồi thật đấy. Sao, lần đó chắc bị một trận đòn nhớ đời rồi nhỉ?”

Châu Lam Vũ càng nghe, càng không hiểu. Vì sau khi chia tay Trần Khải, cô căn bản không còn qua lại với người đàn ông nào nữa. Đến nay, cũng đã hơn 8 năm cô đơn lẻ bóng. Rốt cuộc Trần Khải đã gặp ai? Tại sao lại liên quan tới cô?

Người đàn ông đeo mặt nạ? Lẽ nào là Huyết Ảnh Long?

“Bị nhắc lại chuyện cũ, nhục quá nên không có gì để nói à? Châu Lam Vũ, tôi nói rồi, cô “đá” tôi thì cũng không được hạnh phúc trọn vẹn đâu.”

“Mặc kệ cô ta, mình đi qua kia chọn cái khác thôi em!”

Trần Khải khinh bỉ nói với Châu Lam Vũ xong thì liền nắm tay cô bạn gái của mình quay lưng đi.

Lúc này, để tìm hiểu rõ mọi chuyện nên Châu Lam Vũ vội vàng tiến lên, chắn đường trước mặt hai người họ.

“Trần Khải, tóm lại anh đã gặp ai? Kẻ đó đã nói gì với anh, tại sao lại liên quan tới tôi?”

“Này, cô bị đánh đến mất trí nhớ rồi à? Mà nếu vậy thì tôi không rảnh đâu mà ở đây lắm lời với hạng người như cô, mau tránh đường.”

“Khoan đã.”

Thấy đối phương muốn rời đi, Châu Lam Vũ liền vội ngăn cản, sau đó lấy trong túi xách ra một tấm thẻ tín dụng, rồi đưa đến trước mặt Trần Khải.

“Trong thẻ có 50 triệu, nếu anh chịu nói thật cho tôi biết mọi chuyện liên quan tới người đàn ông mà anh vừa nói, thì tấm thẻ này sẽ thuộc về anh.”

Với một người nghiện cờ bạc như Trần Khải, thì cứ thấy tiền là hai mắt liền sáng như sao.

Hắn lập tức quay qua nói nhỏ với cô bạn gái:

“Em chờ anh một chút, nói chuyện xong có tiền rồi, lát nữa em muốn mua gì anh cũng chiều.”



Sau đó, Trần Khải liền quay sang tiếp chuyện với Châu Lam Vũ:

“Cô muốn tôi nói gì đây?”

“Anh gặp người đàn ông ấy khi nào?”

“Chính là sau khi chúng ta chia tay hơn một tháng. Lúc đó, tôi đang đánh bạc trong casino thì bị một nhóm người mặc đồ đen dí súng, lôi đầu về một căn phòng tối om, lạnh lẽo. Bên trong, một người đàn ông đeo mặt nạ đã ngồi chờ sẵn.”

“Sau đó thì sao?”

“Hắn ta cho tôi xem một đoạn clip. Mà chính tôi cũng không biết tại sao hắn lại có đoạn video quay lại cảnh tôi và cô làm tình trong cái đêm trước khi chia tay.”

Càng nghe, Châu Lam Vũ càng đanh mặt lại, đến giọng nói cũng lạnh lùng hơn:

“Nói tiếp đi.”

“Sau khi xem xong, hắn hỏi tôi người trong clip là ai. Dĩ nhiên để bảo toàn tính mạng, tôi sẽ thành thật nói ra kẻ đó là Châu Lam Vũ cô rồi. Sau đó thì hắn thả tôi đi. Vậy thôi, mau đưa thẻ đây.”

Những gì cần biết, cũng đã biết, Châu Lam Vũ cũng chẳng nuốt lời làm gì. Cô giao lại tấm thẻ cho hắn ta, sau đó nhìn đôi nam nữ họ ung dung khoái chí rời đi.

Cô không ngờ đoạn clip do chính mình ghi lại nhằm chia rẻ tình cảm của em gái, nay phải dùng tiền để biết được tung tích. Nhờ thế mà Châu Lam Vũ cũng tìm ra điểm khúc mắc trong đoạn tình cảm của Châu Tử Du và Huyết Ảnh Long.

Cô có thể chắc chắn người đàn ông mà Trần Khải đã gặp, chính là Huyết Ảnh Long. Vì nhà họ Huyết nhất định sẽ không để lộ những chuyện liên quan tới danh tiếng của người trong nhà ra bên ngoài.

Huống chi chỉ có Huyết Ảnh Long mới là người muốn tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện nhất, nên việc anh cho người truy tìm Trần Khải về để tra hỏi là có khả năng cao nhất.

Nhưng nếu Huyết Ảnh Long đã biết được sự thật đằng sau đoạn clip kia, anh biết người trong video không phải Châu Tử Du, thì tại sao còn mang đoạn clip ấy ra chất vấn Châu Tử Du, lấy đó làm cái cớ kết tội cô ấy, rồi nhẫn tâm quyết định ly hôn?

Phải chăng trong chuyện này vẫn còn ẩn khuất gì đó?

Nghĩ mãi vẫn không cho ra câu trả lời, nên Châu Lam Vũ quyết định gọi điện cho Châu Tử Du.



Nhưng lúc cô gọi đi thì lại không thể liên lạc được với em gái của mình. Gọi bao lần đều không nhận được tín hiệu, nên Châu Lam Vũ chỉ còn cách gấp rút trở về nhà.

Cô tin, trước quyết định ly hôn của Huyết Ảnh Long, anh ta còn có nỗi khổ riêng nào đó. Chính vì không thể làm khác hơn, nên sau khi Châu Tử Du rời xa, đến nay anh ta vẫn còn đau khổ mà tìm tới cô ấy.

Suy cho cùng, tất cả mọi chuyện đều có một phần lỗi do Châu Lam Vũ cô gây ra. Nên hôm nay, nếu có thể giúp được gì cho em gái của mình, cô đều sẽ thực hiện. Vì cô biết, trong lòng Châu Tử Du vẫn còn yêu người đàn ông ấy.

- ---------------

Sau khi trở về nhà, Châu Lam Vũ liền chạy lên phòng tìm Châu Tử Du, nhưng lại không tìm thấy, nên lại chạy sang tìm mẹ mình, hỏi thăm:

“Mẹ, Du Du vẫn chưa về hả mẹ?”

“Vừa nãy Du Du gọi về, báo phải đi công tác đột xuất vài hôm rồi con. Có chuyện gì hay sao mà trông con căng thẳng vậy tiểu Vũ?”

“Dạ không, tại qua nay không gặp em ấy nên con hỏi vậy á mà. Thôi cũng khuya rồi, mẹ nghỉ ngơi sớm đi nha! Con về phòng trước, mẹ ngủ ngon ạ!”

Trước sự dò hỏi của bà Châu, Châu Lam Vũ chỉ biết tạm thời tránh né bằng một nụ cười, rồi trả lời đại khái vài câu cho xong, sau đó nhanh chóng quay lưng rời đi.

Dọc đường, cô vẫn luôn thắc mắc:

“Công ty vừa thành lập không bao lâu, sao lại có chuyến công tác, mà còn đột xuất như thế?”