Song Sinh Hoán Đổi: Ngọt Ngào Riêng Em

Chương 70: Người vợ quyền lực



Tuy là ngủ ở chốn cũ, nhưng dù gì cũng đã xa cách nhiều năm, cứ tưởng Châu Tử Du sẽ không thể ngon giấc suốt đêm, nhưng nào có ngờ cô lại ngủ một mạch tới tận 8 giờ sáng mới chịu dậy.

Mi tâm vừa mở, đập vào mắt cô là trần nhà có chút khác biệt trong căn phòng thân yêu của mình, cả mùi hương ở nơi đây cũng khác hẳn, nên cô nàng bắt đầu vận hành đại não để ngẫm lại chuyện tối qua.

Đến mấy giây sau, Châu Tử Du liền ngồi bật dậy như chiếc lò xo tự động, cô nhìn dáo dát khắp phòng, và điểm dừng cuối cùng là vị trí của người đàn ông đang ngồi ở phía sofa, cô sốt sắng hỏi ngay:

“Mấy giờ rồi anh?”

“Hơn 8 giờ, em làm vệ sinh cá nhân đi rồi ra ăn sáng. Những vật dụng cần thiết có cả quần áo anh đều chuẩn bị hết rồi đấy. Giờ anh xuống bếp hâm lại điểm tâm cho em.”

Huyết Ảnh Long thản nhiên trả lời, như thể anh đã có chuẩn bị đâu ra đó từ trước. Sau đó anh vừa đứng lên thì lại thấy Châu Tử Du đang cuống cuồng lao xuống giường, trong miệng không quên lẩm bẩm, cằn nhằn.

“Anh dậy sớm cũng không chịu gọi em. Có biết bao việc trong công ty còn chờ em giải quyết, 9 giờ em còn có cuộc hẹn với đối tác. Hợp đồng lần này mà không được ký thành công là em bắt đền anh.”

Làu bàu với người đàn ông vài câu với nét mặt bất mãn xong, Châu Tử Du liền tức tốc chạy vào toilet làm vệ sinh cá nhân.

Bên ngoài, Huyết Ảnh Long chỉ có thể ngây ngô bật cười. Sau đó chỉ biết quay trở xuống bếp hâm lại điểm tâm.

Chưa đầy 10 phút sau, Châu Tử Du đã có mặt dưới sảnh, và dĩ nhiên cô nàng vẫn trong trạng thái hối hả, thậm chí còn không định chào người đàn ông kia một tiếng, nhưng lúc vừa chuẩn bị rời đi cô mới sực nhớ ra tối qua bản thân cô đi taxi đến đây, giờ muốn đến công ty thì đi kiểu gì?

Nếu đặt xe thì thời gian chờ đợi cũng mất hết 15-20 phút. Vốn đã gấp, giờ còn thêm tình huống như này khiến cô càng rối hơn.

“Có người ngủ với người ta xong rồi định lén lút bỏ trốn kìa. Phụ nữ thời buổi bây giờ đúng là mạnh dạn thật.”

Đúng lúc này, từ phía sau cô lại vang lên giọng nói ung dung, cao ngạo của một người đàn ông nên cô lập tức xoay người lại nhìn anh, không vui đáp:



“Em đang vội. À đúng rồi, anh mau lấy xe đi.”

“Lấy xe đi đâu?”

“Thì đưa em tới nhà hàng gặp đối tác, sắp trễ rồi. Tối qua em đâu có đi xe tới đây, giờ gọi taxi thì trễ mất.”

“Đi thì cũng được rồi đó, nhưng em định trả thù lao cho anh thế nào đây?”

Hiếm khi được nhờ cậy, nên dễ gì người đàn ông ấy bỏ qua cơ hội tốt ngàn năm có một.

Cứ nhìn vào khuôn mặt đắc chí của anh, mà Châu Tử Du thật muốn lao tới cắn một phát cho hả giận. Nhưng nghĩ lại bản thân vẫn đang cần sự giúp đỡ của người ta, nên cố gắng dằn xuống, miễn cưỡng mỉm cười nhã nhặn, rồi đáp:

“Dạ… Anh muốn cái gì, Du chiều anh cái đó!”

“Cái này là em nói đó nha, anh không đòi hỏi à?”

“Rồi rồi, anh thay đồ rồi lấy xe nhanh đi!”

“Chờ anh một chút!”

Nói xong, Huyết Ảnh Long còn nháy mắt tinh nghịch với cô một cái, rồi chạy vào bếp mang ra một ly sữa, đưa cho Châu Tử Du.

“Em uống đi, còn anh xuống gara lấy xe!”

“Anh không thay quần áo à?”

“Anh thay sẵn từ sáng rồi đây. Quần âu, áo sơ mi đen, cả giầy cũng mang rồi, biết em sẽ nhờ vả nên anh phải chuẩn bị trước chứ. Bảo bối uống hết ly sữa nhá, 2 phút sau có xe tới đón ngay.”

Hí hửng nói vừa hết câu xong, Huyết Ảnh Long đã nhanh chóng rời đi, để lại Châu Tử Du tay cầm ly sữa ngơ ngác nhìn theo, ngây ngô tự hỏi:

“Chuẩn bị từ trước rồi? Huyết Ảnh Long, vậy sao nãy giờ anh không nói luôn đi. Làm mất thời gian của em à…”

Dù hậm hực, nhưng cô nàng vẫn uống hết ly sữa. Mang ly cất xong, cô liền nhanh chân đi ra ngoài. Đúng 2 phút sau, một chiếc ô tô sang trọng đã dừng ngay trước mặt.

Huyết Ảnh Long vừa mở cửa xe định đi vòng qua mở cửa xe cho Châu Tử Du, thể hiện chút hành động ga lăng, thì trong lúc đó cô nàng đã mở cửa, trèo lên xe ngồi ngay ngắn ở vị trí phó lái.

“Nhà hàng S thẳng tiến thôi!”



Chưa gì anh còn nhận được mệnh lệnh, nên chỉ đành lặng lẽ làm theo.

Khởi động xe, sau đó rời khỏi căn biệt thự nay đã có hơi ấm của một tình yêu.

Trên xe, Châu Tử Du bắt đầu gọi cho Trợ lý:

“Hạ Thiên, cậu đã mang tài liệu tôi cần tới chỗ hẹn chưa?”

[…]

“Ok, 15 phút nữa tôi sẽ có mặt. Cậu tới trước thì thay tôi trò chuyện với đối tác cho ổn thỏa.”

Châu Tử Du vừa tắt điện thoại thì lại bắt gặp Huyết Ảnh Long đang cười thầm, nên cô liền chau mày, hỏi anh ngay:

“Anh cười cái gì đấy?”

Nghe hỏi tới tên, người đàn ông liền giật mình, vội thu lại nụ cười, rồi ngây ngô nói:

“Đâu, anh có cười gì đâu. Em nhìn nhầm rồi đấy.”

“Sao mà nhầm được, em thấy anh cười em rõ ràng.”

Gắt gao đáp trả xong, Châu Tử Du liền nhắm tới vành tai của người đàn ông mà véo.

“Nói mau, ý của anh là sao đây?”

“A, a…Đau, vợ ơi em buông ra trước đi rồi anh nói.”

Thấy Huyết Ảnh Long đang lái xe nên Châu Tử Du mới tạm thời buông tha cho anh, nhưng cô vẫn làm mặt nghiêm, chờ đợi câu trả lời.

Còn người đàn ông, sau khi xuýt xoa vành tai vừa bị véo tới đỏ bừng, thì anh mới chịu thành thật khai báo:

“Thì anh cười vì tự hào đó. Bảo bối của anh bây giờ ra dáng bà chủ rồi, chắc tương lai không cần anh nuôi nữa.”

Nghe xong lời khen kia, nét mặt của cô nàng liền tỏ ra kiêu hãnh, cô mỉm cười đắc ý, rồi tự tin cất lời:



“Chắc chắn là không cần anh nuôi rồi. Mà bây giờ anh đang làm gì vậy? Nói không chừng sau này em còn phải bao nuôi anh cơ, lúc đó em sẽ là một người vợ quyền lực, chỉ cần hét thôi là anh sợ hú vía. Hihihaha…”

Châu Tử Du vừa nói vừa tưởng tượng ra viễn cảnh đó mà không thể nhịn cười. Cô cứ cười giòn giã một hơi, mặc kệ cho người kế bên đang suy nghĩ thế nào.

Thấy cô vui như vậy, thoải mái như thế này, Huyết Ảnh Long cũng thầm nở hoa tươi trong lòng. Vì đối với anh, chỉ cần nhìn thấy người mình yêu vui vẻ, hạnh phúc, còn anh thì sao cũng được.

Trong khi đó, Châu Tử Du cứ cười một hồi mới kìm chế lại được.

Lúc này, cô quay qua nhìn anh, thản nhiên hỏi:

“Anh giận rồi à?”

“Giận? Giận em chuyện gì?”

Huyết Ảnh Long vẫn tuyệt nhiên tỏ ra ngây ngô.

“Thì giận chuyện em đòi bao nuôi anh đó, còn đòi làm một người vợ quyền lực, lúc nào cũng khiến anh phải sợ hãi.”

“Haha…”

Lần này thì đến lượt Huyết Ảnh Long bật cười, khiến Châu Tử Du chợt chau mày khó hiểu.

Sau đó, người đàn ông ấy mới vừa cười, vừa nói:

“Giận em thì được gì chứ! Anh cũng chả sợ, vì anh có cưới em đâu mà sợ.”