Hơn 8 năm trước, Châu Tử Du khoác lên người chiếc váy cưới giản đơn với nỗi lòng không mong muốn phải bước vào cánh cửa hôn nhân với một người đàn ông chưa từng quen biết.
Tệ hơn là khi cô dự định chắc chắn bằng mọi cách cũng phải sớm kết thúc cuộc hôn nhân gượng ép không tình yêu đó, nhưng vòng xoáy cuộc đời lại biến đổi mọi toan tính của cô một cách không ngờ.
Kết quả sau đó vẫn là kết thúc.
Nhưng nay, sau 8 năm bị một tình yêu vùi dập, cô gái ấy lại khoác lên người chiếc váy cưới, nhưng váy cưới này lại lộng lẫy hơn xưa rất nhiều.
Một màu trắng tinh khôi, thiết kế tráng lệ, lấp lánh với 199 viên kim cương đính trên thân áo. Châu Tử Du hôm nay, xinh như thiên thần trong tà váy cưới đoan trang, tôn lên nét đẹp thanh cao.
Nay là ngày cô chính thức lên xe hoa lần hai, và cũng đang trong khoảnh khắc chờ đợi, nhưng lần này chắc chắn trong xe hoa sẽ có chú rễ bước ra nắm tay cô, tiến về phía con đường tràn ngập tình yêu và hạnh phúc.
“Du Du, bên nhà trai tới rồi. Con chuẩn bị xong chưa? Mẹ có mang sữa lên cho con này, mau uống hết vào để lát nữa còn tiếp khách, rồi thực hiện các nghi thức thành hôn nữa, sẽ rất mệt đấy.”
Bà Châu và Châu Lam Vũ cùng nhau bước vào. Nhưng Châu Tử Du chỉ nghe thấy mỗi giọng nói sốt sắng của mẹ mình. Chẳng bao lâu sau thì một ly sữa đã được đưa tới trước mặt cô.
“Uống đi con, sữa mẹ pha! Bảo đảm ngon!”
Bà Châu lại bồi tiếp thêm một câu, khiến cả hai chị em đều bật cười. Châu Tử Du cũng nhận lấy ly sữa, rồi nói:
“Mẹ là số một!”
Cười nói xong, Châu Tử Du liền đưa ly sữa lên miệng, định sẽ một hơi uống cạn cả ly, nhưng nào ngờ vừa ngửi thấy mùi sữa, cô lại buồn nôn.
“Ọe…ưm…”
“Sao…sao thế? Tiểu Vũ, lấy gì đó cho em con nó nôn đã.”
Nhận ra biểu hiện bất thường của Châu Tử Du, bà Châu liền sốt sắng lo lắng hơn. Châu Lam Vũ cũng tức tốc lấy một chiếc túi đến đưa cho Châu Tử Du, nhưng lúc này cô đã ổn hơn, vì ly sữa kia đã được đưa đi chỗ khác.
Cô che miệng, nhăn mặt, rồi nói:
“Con không chịu được mùi sữa, cứ ngửi thấy là muốn nôn.”
Nghe cô nói vậy, bà Châu liền nhíu mày nghi hoặc. Bà còn tưởng sữa có vấn đề nên tự mình nếm thử ngay. Sau đó, bà mới biết vấn đề không phải ở sữa mà là ở con gái của mình.
Từ chỗ đó, sắc mặt của bà Châu liền trở nên âm trầm hơn hẳn, bà nhìn Châu Tử Du, khẽ hỏi:
“Tháng này con trễ mấy ngày rồi?”
“Trễ? Ý mẹ là nguyệt san của con á hả?”
“Ừm, là nó đó.”
“Cái này con cũng không nhớ rõ. Nhưng hình như là lâu lắm rồi con không thấy “dâu rụng”. Có vấn đề gì hả mẹ?”
“Có, mà còn là vấn đề lớn nữa kìa. Tiểu Vũ, con tìm cho em con một đôi giầy đế thấp, để lát nữa Du Du mang thay giầy cao gót. Còn con, chút nữa xuống lầu nhớ đi đứng cho cẩn thận vào.”
Bỗng nhiên bà Châu lại căn dặn đủ điều khó hiểu, khiến cả hai chị em đều chau mày. Vì không chịu được nên, Châu Tử Du đã hỏi:
“Mẹ, rốt cuộc là có vấn đề gì? Sao mẹ cứ lúng túng hết cả lên vậy?”
“Du Du, con bị trễ kinh nguyệt. Lại buồn nôn bất thường, lẽ nào con không nghĩ tới trường hợp trong bụng mình đang có một sinh linh bé nhỏ đã hình thành sao?”
Nghe bà Châu nói xong, Châu Tử Du vô cùng ngạc nhiên. Sau đó cô từ từ suy nghĩ lại, theo như chút kiến thức mỏng manh cô biết được cộng thêm những gì mẹ mình vừa nói thì…
“Ý mẹ là con đang mang thai hả?”
Cùng lúc này, Huyết Ảnh Long sau khi chờ đợi cô dâu của mình xuất hiện quá lâu, nên anh bắt đầu sốt ruột, lo lắng không biết có phải đã xảy ra chuyện gì hay không.
Nhưng anh vẫn kiên nhẫn chờ đợi thêm một hồi, vẫn không thấy cô dâu xuất hiện. Cuối cùng anh cũng không chờ được thêm mà trực tiếp đi thẳng lên lầu, khiến mọi người có mặt tại đó vô cùng ngạc nhiên.
Ông Châu cũng muốn cản, nhưng suy đi nghĩ lại rồi cũng thôi. Vì cô cậu nhà họ vốn đã là vợ chồng rồi. Ông cũng không câu nệ mấy chuyện nghi thức nên cứ để mặc Huyết Ảnh Long lên phòng tự tìm vợ của mình.
Bấy giờ, Châu Tử Du vẫn còn đang bối rối trước nỗi nghi vấn về bản thân liệu có mang thai hay không, thì Huyết Ảnh Long đã lên tới nơi, khiến ba mẹ con nhà họ một phen bất ngờ.
“Em rể, sao em lại chạy lên đây rồi?”
“Mẹ, chị hai. Con xin lỗi vì đường đột chạy lên đây, nhưng mà tại chờ lâu quá nên con sốt ruột, không biết vợ con có làm sao không, cho nên…”
“Vợ con không sao hết, chỉ mang thai rồi thôi.”
Huyết Ảnh Long vừa dứt lời thì bà Châu đã lên tiếng đáp lời ngay. Và sau đó là khoảnh khắc lắng đọng đến mức ngây người của Huyết Ảnh Long và sự bối rối, ngại ngùng trên nét mặt Châu Tử Du.
Mãi đến vài giây sau, Huyết Ảnh Long mới định thần lại. Anh nhanh chân bước tới chỗ Châu Tử Du, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của cô đưa lên môi mình, nhưng lúc này cô lại thấy hai mắt của anh đỏ hoe vì xúc động mất rồi.
“Vợ, anh được làm ba thật rồi sao?”
“Em…em chỉ mới nghe qua lời chuẩn đoán của mẹ thôi, nên cũng không dám chắc…”
“Hai đứa tin mẹ đi. Với kinh nghiệm từng trải, mẹ dám khẳng định Du Du đã mang thai. Cho nên, hai đứa nhớ chú ý cẩn thận một chút.”
Nghe mẹ vợ nói xong, Huyết Ảnh Long đã thật sự rơi lệ vì hạnh phúc nhân đôi. Anh ôm cô dâu của mình, nước mắt lại lăn dài, khiến tất cả mọi người cũng xúc động theo.
“Cảm ơn vợ!”
Lúc này, Châu Tử Du mới chịu tin vào lời mẹ mình nói. Thấy Huyết Ảnh Long khóc vì hạnh phúc, cô cũng dao động theo.
Nhanh chóng đáp lại cái ôm của anh, cô mỉm cười, rồi nói:
“Đồ ngốc, thế anh định ở đây ôm em rồi khóc thế này à? Không đón dâu, không đến tiệc cưới luôn à?”
Bấy giờ, Huyết Ảnh Long mới sựt nhớ ra mình còn việc chính phải làm. Nên vội vàng lau đi nước mắt, đồng thời rời khỏi người Châu Tử Du.
Anh quay lại nhìn mẹ vợ mình, nghiêm túc nói:
“Mẹ, con xin phép được đón vợ của con về nhà!”
Bà Châu dĩ nhiên không phản đối, bà gật đầu cùng nụ cười an lòng trên môi.
“Con cảm ơn mẹ!”
Nói xong, người đàn ông ấy lại quay về chỗ của cô dâu. Trực tiếp bế người con gái mình yêu lên tay, một hành động khiến Châu Tử Du vô cùng bỡ ngỡ.
“Anh, sao anh lại bế em?”
“Em đang mang thai, váy cưới lại vừa dài vừa nặng như này thì đi đứng làm sao tiện. Cứ để anh bế cho an toàn. Nào, mau ôm cổ anh đi, rồi chúng ta lên xe hoa tiến tới lễ đường!”
Mọi sự chu đáo từ anh, đều dành trọn cho cô. Dĩ nhiên cô cũng sẽ không từ chối.
Đáp lại anh bằng một nụ cười hạnh phúc, sau đó cô vòng tay ôm cổ anh chồng của mình.
Rồi họ sẽ sải bước trên con đường hôn nhân thật viên mãn, cùng tiến cùng lùi trên một đôi chân vững chãi được tạo bằng lòng tin và tình yêu nồng cháy!
Cánh hồng rơi trên lễ đường lãng mạn. Là ngày, mảnh gương vỡ được hàn gắn lành lặn, không còn chút vết tích trầy xước!
Họ, hai con người tính khí giống nhau. Nhưng vì yêu mà chấp nhận thay đổi bản thân. Vượt qua bao sóng gió, nay đã có thể trọn đời bên nhau!