Một người trong số chúng không suy nghĩ nhiều nữa, lập tức hét lớn: “Chúng tôi đồng ý, chúng tôi nghe theo anh, đều nghe theo anh hết.”
Giang Niệm Dương khẽ cười. Đám người này cũng dễ dụ thật đó, chút doạ dẫm này cũng sụp được thì còn làm ăn gì chứ. Anh xoa xoa tay, vẻ tự đắc: “Sớm thế có phải tốt hơn không? Được rồi, Lục Thành, cậu chuẩn bị một chút đi, nói với bọn họ phải làm thế nào cho tốt.”
Giang Niệm Dương tựa đầu vào ghế chờ đợi mọi thứ diễn ra như tính toán của anh. Lục Thành bước tới, đưa một chiếc điện thoại cho người ban nãy rồi nói: “Gọi cho Chu San San, nên nói gì thì các người tự biết.”
Người kia khẽ liếc mắt nhìn lên Giang Niệm Dương, lại nhận về cái nhìn sắc lạnh của anh, lập tức cúi gập đầu sợ hãi.
Hắn ta run run bấm số điện thoại quen thuộc rồi nhấn gọi. Tiếng chuông đổ một hồi dài, lòng hắn cũng thấp thỏm. Bọn chúng chỉ có một cơ hội này, nếu bây giờ không thành công thì chính là không còn đường nào nữa. Ánh mắt của Giang Niệm Dương chưa phút nào nhìn về nơi khác, vẫn luôn dán chặt trên người bọn chúng, quan sát từng động thái.
Ngay khi đầu dây bên kia nhấc máy, hắn đã không giữ được bình tĩnh mà định lên tiếng. Nhưng chợt nhìn thấy vẻ mặt cảnh cáo của Giang Niệm Dương, hắn phải nén sợ hãi lại, đưa bản thân quay về trạng thái ổn định nhất có thể.
Tiếng phụ nữ ở đầu dây bên kia vang lên: “Thành công chưa?”
Giang Niệm Dương nghe một cái liền nhận ra chính là Chu San San. Anh đảo mắt, không nhịn được mà phì cười. Cái cảm giác chiến thắng đã nằm trong tầm tay này đúng là khiến con người ta thích thú. Chu San San, thắng được cô ta không tính là vất vả. Với chút mưu kế nhỏ đó của Chu An San, căn bản chẳng thể qua mắt nổi Giang Niệm Dương. Nhưng có thể khiến anh lên một kế hoạch tinh vi như này chỉ để chờ cô ta vào tròng thì Chu San San này cũng nên cảm thấy vinh hạnh đi.
Tên kia liếc nhìn thái độ của Giang Niệm Dương một lần nữa rồi mới dám lên tiếng đáp lại.
“Chu tiểu thư, người cô cần chúng tôi đã bắt được rồi, cô có tới xem qua không?”
Đầu dây bên kia có chút im ắng, còn lo lắng không lẽ Chu San San đã nhận ra điều gì không đúng rồi, thật may mắn, cô ta sau đó liền trả lời: “Được, tôi muốn qua đó xem. Cho tôi địa chỉ.”
Tên kia mặt mày lộ rõ vẻ hớn hở. Nhiệm vụ của hắn ta cũng chỉ còn thiếu một bước nữa sẽ hoàn thành. Một khi Chu San San đến đây, chính là đúng như kế hoạch của Giang Niệm Dương.
“Chúng tôi đã đem người đến một khu xưởng bỏ hoang ở ngoại ô, tôi bay giờ liền gửi định vị qua cho cô. Cô mau qua đây.”
“Được.”
Thực ra Giang Niệm Dương không nhất thiết phải cầu kì như thế, chỉ cần bắt được bọn người này cùng Quan Đạt thì cũng đủ chứng minh kẻ đứng sau sai khiến là Chu San San. Nhưng mà Giang Niệm Dương muốn dứt điểm một lần. Anh biết, nếu không giáp mặt đối chất, Chu San San chắc chắn sẽ lại lật lọng. Nếu không khiến cô ta rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan rồi nhận tội thì một khi Chu Gia nhúng tay vào thì chuyện này sẽ rơi vào thế giằng co.
Giang Niệm Dương không sợ phiền, nếu Chu Gia muốn chơi thì anh sẽ cùng chơi đến cùng. Nhưng nếu kéo dài, sợ rằng lại để ra sơ hở, Chu San San lại thoát được thì tất cả đều thành công cốc. Giang Niệm Dương muốn một lần dứt điểm, đem cô ta triệt để lật đổ, như vậy đến lúc Chu Gia biết chuyện cũng không cách nào nhúng tay vào nữa. Cho dù có nhúng tay vào, cũng không cứu vãn được bao nhiêu tình thế.
Kết thúc cuộc gọi, Lục Thành lấy điện thoại về lại.
“Tiên sinh, chúng ta bây giờ…”
Giang Niệm Dương đứng dậy, chỉnh lại cổ tay áo.
“Đem đám người này đi đi, cho người mai phục xung quanh đây. Chúng ta bây giờ cứ chờ đợi thôi.”
Lục Thành gật đầu, hất tay ra hiệu cho các vệ sĩ. Hai vệ sĩ lực lưỡng áp giải bọn người kia ra xe, sau đó theo một đường khác để quay về thành phố. Những vệ sĩ còn lại thì mai phục khắp xung quanh công xưởng. Giang Niệm Dương ngắm nhìn một lượt cái bẫy mà mình đã dàn dựng, hài lòng rồi mới quay đầu đi ra xe. Xe của Giang Niệm Dương nằm sát trong một bụi cây rậm, dù có người tới cũng không thể thấy được. Giang Niệm Dương tựa đầu vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần. Anh gõ gõ tay lên đồng hồ, chờ đợi từng giây con mồi của mình rơi vào bẫy.
Hơn mười lăm phút đồng hồ trôi qua, một vệ sĩ mai phục ở vòng ngoài dùng tai nghe tín hiệu liên lạc cho Giang Niệm Dương.
“Giang tổng, người tới rồi.”
Giang Niệm Dương mở mắt, liếc nhìn ra bên ngoài. Anh khẽ mỉm cười, chỉnh trang lại một chút.
“Chu San San đến cũng chậm quá đấy, hại tôi chờ lâu muốn chết.”
Chờ đợi mãi, con mồi cuối cùng cũng đến rồi.
Giang Niệm Dương hạ kính xe một chút, liền nghe thấy tiếng xe chạy tới. Xe của Chu San San phanh gấp rồi dừng lại trước cửa công xưởng. Cửa xe mở ra, Chu San San chậm rãi bước xuống, đều không biết nhất của nhất động đã nằm trong tầm mắt Giang Niệm Dương.