Cô bình thường chuyện trò như không : “Thì đúng mà, có những người trông nam tính và tỏ ra nam tính. Thậm chí kết hôn sinh con với người khác giới như một cách che đậy. Chứ thực ra người ta mới rõ mình đang ở giới tính nào!”
Cao Luân Trình cao hứng hỏi cô : “Em hứng thú giới tính của tôi như vậy thì sao không thử kiểm chứng xem?”
Na Y Khương cười cho qua chuyện : “Hôm nay trời đẹp quá ha, hai bảo bối chắc đang chơi rất vui vẻ?”
“Phải kiểm chứng mới biết”
Na Y Khương xua tay, “Không cần, không cần kiểm chứng! Tôi rất tin tưởng vào giới tính của anh!”
Cao Luân Trình nắm tay cô kéo phắt đi.
Na Y Khương bị lôi đi hoang mang không ít : “Tôi nói không cần mà? Tôi không muốn kiểm chứng, mẹ kiếp! Tôi không…”
Na Y Khương nhìn lên vong đu quay khổng lồ, cặp song sinh cùng lúc nhìn đến, mặt tái nhợt như bị ba mẹ bắt tại trận vì gây ra chuyện xấu.
Cao Luân Trình giải thích : “Tôi nói kiểm chứng tụi nhỏ”
Cặp song sinh buộc phải xuống, chưa đầy 2 tiếng đồng hồ, papa và mami đã tìm ra. Quả là lợi hại.
Hai đứa trẻ dắt tay nhau đứng trước ba mẹ chúng, lần đầu tiên anh và cô cảm thấy nhức đầu khi đối diện với con.
Na Y Khương chửi thầm trong lòng, cái gen của cô và anh cũng tốt quá đi? Còn nhân đôi?
“Triển Triển?”
Hai đứa trẻ cùng đồng thanh.
“Triết Triết?”
Vẫn là tiếng “dạ” đồng thanh.
Hai đứa nhóc ranh ma, dùng kế sách khi bị phát hiện. Để ba mẹ chúng không thể phân biệt.
Na Y Khương và Cao Luân Trình hoàn toàn bị thu phục, để phân biệt được đến ba mẹ chúng còn không phân biệt được thì làm gì còn cách nào?
Anh và cô chạm mắt nhau lại nhìn sang cặp sinh, rốt cuộc đâu mới là cách?
Na Y Khương yếu lòng ôm hai bao bối, “Thì ra bấy lâu Triết Triết ở cạnh mẹ sao? Mẹ nhớ con lắm! Cả Triển Triển nữa, từ hôm trại hè đến giờ mẹ mới gặp lại con”
Na Minh Triển chưa bao giờ thoát khỏi những lời ngọt ngào mami dành cho cậu, bây giờ cũng vậy.
Cậu nhóc ngây ngô quên cả kế hoạch : “Con cũng vậy!”
Na Y Khương buồn cười, nhanh chóng tách hai đứa trẻ bởi sự ngây thơ đến ngốc nghếch của nhóc con.
Na Minh Triển nhìn anh trai bằng ánh mắt hối lộ, “Em quên mất, em xin lỗi”
Na Y Khương chỉnh lại giọng nói nghiêm khắc : “Hai đứa biết ba mẹ lo thế nào không?”
Cô quay sang mắng người đàn ông mặt lạnh đang dắt tay Cao Minh Triết : “Anh cũng nói gì đi chứ? Chuyện này phải triệt để ngay từ đầu, không thể bỏ qua. Có lần một chắc chắn sẽ có lần hai”
“Nói? Chúng làm có mục đích, em còn chưa nhìn ra?”
Đúng là có mục đích, điều này cô không thể phủ nhận. Nhưng chúng còn quá nhỏ để hiểu chuyện người lớn. Hơn thế nữa, giữa ba mẹ chúng còn có quá nhiều phức tạp.
Na Y Khương kiên nhẫn giảng giải : “Hai con chưa thể hiểu, ba mẹ vì không hợp nhau nên mới tách ra, cũng giống lửa với nước vậy đấy”
Na Minh Triển ngây thơ so sánh : “Như Ember và Wade hả mẹ?”
Ember và Wade là hai nhân vật lửa và nước trong bộ phim hoạt hình cậu từng xem. Tuy khác biệt và có những hạn chế nhưng thử thách và trở ngại khiến họ thấu hiểu và tôn trọng nhau hơn.
Cũng vì nội dung ấy mà Na Y Khương rơi vào bế tắc, cô không nghĩ rằng nhóc con lại đơn giản nhìn nhận qua thế giới hoạt hình.
“Ba mẹ có thể tìm hiểu nhau mà?”
Trước câu hỏi của con trai, Na Y Khương khổ tâm nắm tay bé con.
Hiện tại với cô mà nói, anh và cô sớm đã hết hy vọng rồi.
“Triển Triển ngoan, mẹ mệt rồi. Chúng ta về nhà nhé?”
Na Minh Triển thương mẹ, ngoan ngoãn nghe lời. Cậu cất hết mong muốn cá nhân, để mẹ yên lòng.
“Con muốn ôm papa”
Na Minh Triển lon ton chạy lại ôm Cao Luân Trình lần cuối, Cao Minh Triết cũng vậy, hai mẹ con tạm biệt bằng cái ôm ấm áp.
Anh và cô cùng hai đứa trẻ chia tay nhau, mỗi người đi về một hướng.
Tình cảm có tính đòi hỏi về mặt lâu dài, khi mắc phải những suy nghĩ không thể hàn gắn thì tình cảm chính là thứ hư vô.
…
“Na Y Khương!”
Người đứng trước cổng nhà mẹ con Na Minh Triển. Vừa thấy cô về là tâm trạng tươi tỉnh hẳn, người này như thể đã đợi cô từ rất lâu.
Sau tiếng gọi, người đàn ông kia nở nụ cười tươi rói.
Na Y Khương dắt bé con đến chào hỏi : “Dực Hiên, cậu đến tìm tôi có chuyện gì sao?”
Dực Hiên gật gật, tự nhiên nhéo má Na Minh Triển, cậu nhóc không thích liền né sang một bên.
Cậu không thích đơn giản là vì cách Dực Hiên đối cử với mami. Anh luôn tỏ ra quan tâm rồi tặng quà vào những ngày lễ. Mấy thứ tán tỉnh này rõ ràng đến một cậu nhóc như cậu cũng nhận ra thế mà mami lại xem đó là tình bạn. Cũng chỉ vì Dực Hy cũng đối xử với cô như vậy.
Nhưng vấn đề khác ở chỗ Dực Hy là phụ nữ còn Dực Hiên là đàn ông!
Dực Hiên nhìn bông hồng trên tay cô mà muốn câm nín, biểu cảm bắt đầu gượng gạo : “Cái này…”
Na Minh Triển cố tình khoe mẽ : “Chú ơi, là papa tặng mami đó. Mẹ cháu rất thích!”
Na Y Khương : “…”
Nhóc con thúi này đang nói linh tinh, cô thích hồi nào?