Thư ký Lâm giật thóp mình, dừng hành động gõ cửa vừa rồi, thu người đứng gọn sang một bên tránh ảnh hưởng lối đi của Cao Luân Trình.
“Cao tổng, phòng họp đã chuẩn bị xong”
Cao Luân Trình nhíu chặt mày, lạnh lẽo tra hỏi đối phương : “Họp gì?”
Thư ký Lâm lo lắng nói ra những điều mà hiện tại anh ta sợ mình đã sai : “Chủ nhật hàng tuần là ngày họp cố định, ngài không lẽ quên cả những lời mình từng nói?”
Cao Luân Trình phất tay, “Dẹp hết đi, vợ tôi đang đợi!”
Thư ký Lâm tuân lệnh, trong lòng không ngừng rấy lên hớn hở, vui mừng vì hôm nay không phải họp, được về sớm!
“Vâng! Ngài về cẩn thận”
Thư ký Lâm chợt ngẩn người, nghĩ ngợi rồi tự hỏi như kẻ ngốc : “Cao tổng ly hôn rồi cơ mà? Ngài ấy lại lấy vợ rồi sao? Từ khi nào mà chẳng một ai biết vậy?”
Cao Luân Trình phóng xe như tên bắn trên đường quốc lộ, cảm tưởng như anh chẳng ngáng một ai hết, nhấn ga và luồn lách, vượt mặt tất cả!
“Papa, nhanh lên, bà nội đang lớn tiếng với mami!”
Na Minh Triển liên tục thúc giục Cao Luân Trình qua màn hình điện thoại, Cao Minh Triển như lây theo cái sốt ruột của em trai.
Chỉ có thể nhìn trộm xuống dưới, lóng ngóng không yên, nóng hết cả ruột!
Cao Luân Trình không một động tác thừa thãi, ném chìa khoá xe cho quản gia, sải bước dài tiến vào căn biệt thự, không quên trả lời cặp song sinh : “Ba về rồi!”
Cúp máy.
Tiếng giày cộp cộp từ xa đến gần, rõ nhất là câu trả lời xen ngang của người đàn ông vừa về.
“Con cho cô ấy cái quyền ấy!”
Cặp song sinh đưa mắt nhìn nhau, miệng nhếch lên một nụ cười đáo để, tay đập nhẹ tay đối phương vì thành công thông báo kịp thời cho papa.
Hai đứa trẻ an tâm đóng cửa phòng, để người lớn nói chuyện!
“Con…Có phải cô ta hăm doạ, che mờ mắt con rồi phải không?”
Doãn Liên điên tiết, càn quét ly trà trên bàn rơi vãi tứ tung.
Nước trà mới sôi văng ra tung toé, Cao Luân Trình phản xạ nhanh nhẹn, đứng che chắn cho cô.
Nước nhỏ từng giọt, tay người đàn ông siết chặt, khống chế cơn bỏng rát đã đỏ bừng bừng.
Na Y Khương sửng sốt, chẳng mấy vui vẻ kiểm tra tay anh.
“Não anh từ nhăn sang phẳng hết rồi à? Có biết tránh không? Tránh còn chẳng được mà còn lao vào? Đi ngâm nước lạnh trước đã, bỏng bây giờ!”
Cao Luân Trình kéo tay cô về chỗ cũ, “Mấy cái này tôi không chịu được thì làm sao có thể bảo vệ em?”
Con mẹ nó!
Cô muốn chửi thế đấy!
Giờ phút nào rồi anh nói mấy lời sến súa ấy?
“Anh…anh mẹ nó chứ! Ai cần bảo vệ ấy của anh? Gần ba chục tuổi rồi biết điều một chút chứ! Đi rửa không? Bà đây đùa với anh hả? Mà có bao giờ tôi đùa với anh?”
Cao Luân Trình trong thầm lặng nghe theo cô vào bếp rửa tay, anh đặt tay trong bồn nước, cô mở tủ lạnh lấy đá đổ vào.
Mọi thứ diễn ra không quá nhanh nhưng chẳng dễ xen vào, Doãn Liên ngẩn ngơ đứng nhìn bọn trẻ tình cảm rửa tay trong bếp mà lòng dậy sóng không yên.
Thế quái nào hai người có thể như có như không bên cạnh nhau dù đã ly hôn?
“Cô…cô tránh xa con trai tôi ra!”
Doãn Liên càn rỡ, kéo tay Na Y Khương ra ngoài.
Cao Luân Trình bất mãn, cắt đứt hành động vô cớ của Doãn Liên, đẩy Na Y Khương ra sau mình che chắn.
“Mẹ về được rồi! Người có thể ở đây là người không thể làm tổn thương cô ấy”
Doãn Liên chỉ trỏ về phía Na Y Khương, tức giận đến phát run : “Con vì người ngoài như cô ta mà đuổi mẹ? Con tỉnh táo lên ngay cho mẹ! Mẹ đứt ruột đẻ con ra đấy biết chưa hả?”
“Thứ nhất, cô ấy không phải người ngoài, cô ấy là mẹ các con của con, cũng là người phụ nữ duy nhất của con!
Thứ hai, con không đuổi mẹ! Con không thể nhìn mẹ động tay động chân làm tổn thương cô ấy.
Thứ ba, con vô cùng tỉnh táo! Tỉnh táo để nhìn ra rằng mẹ đang gây chuyện, thiếu tôn trọng đến cô ấy!
Và cuối cùng, con biết ơn mẹ sinh con ra. Nhưng cô ấy mới là lý do để con tồn tại!”
Cao Luân Trình chẫm rãi phân tích, lời anh nói như vô hình dung truyền vào trái tim cô một thứ cảm xúc kỳ lạ.
Khi anh nắm tay cô tuyên bố, thế giới trong mắt cô như chỉ có mình người đàn ông ấy.
Tình yêu thuở trẻ chỉ là cái rung động nhất thời, là dễ mắc sai lầm, là ích kỷ khi chỉ biết đong đo cân đếm tình yêu giữa mình và đối phương.
Tình yêu đủ lớn là khi biết lắng nghe, tin tưởng đối phương ; là quá trình thích ứng với nhau, cùng trải qua, cùng va trạm mọi biến cố trên đời mới nhận ra cái gọi là dung hoà.
“Ngu xuẩn! Một lần chưa đủ sao? Hai đứa ly hôn một lần chưa đủ sao? Sau này hối hận đừng gọi tôi là mẹ nữa biết chưa!?”
Doãn Liên tức tối tự đánh vào lồng ngực cho dễ thở.
Bà đến bốc hoả, giận quá thành ra tìm đường mà lui, về nhà giải quyết bực tức với lão chồng.
Cao Luân Trình nhìn tay trong bồn, lẳng lặng hỏi thăm cô : “Bà ấy khi dễ với em?”
Na Y Khương hơi tựa người vào thành bồn, tay cô cầm quả táo đang ăn dở, thở dài nói : “Tôi thì chẳng sao cả. Haizz, tôi chỉ cảm thấy bà ấy đáng thương. Sinh ra trong xã hội phong kiến, tư tưởng bị ảnh hưởng không hề ít…”
Cô chạm mắt Cao Luân Trình, ánh mắt đen láy của anh như cảm thấu cho Doãn Liên và người bị hại là cô.