Song Sinh Tình: Cố Thiếu Cuồng Thê

Chương 26: Thay đổi 360 độ



Cố Hàn đã chuẩn bị xong quần áo chỉnh tề, và ngồi chờ gần 30 phút, nhưng cánh cửa phòng tắm vẫn chưa được mở ra, người con gái ấy cũng chưa quay trở lại. Lúc này vì thiếu kiên nhẫn mà buộc lòng hắn phải bước đến trước cửa, cất giọng gọi vào trong.

*Cốc cốc cốc*

"Tiểu Nhu, em ngủ quên trong đó à? Mới khỏi bệnh đấy, ngâm nước ít thôi."

Mãi cho đến một lúc sau thì cửa phòng mới được mở ra một kẻ nhỏ, từ bên trong Sở Nhu ló đầu ra ngoài, nhìn người đàn ông bằng nét mặt ngại ngùng.

"Sao thế?" Cố Hàn nhướng mày.

"Tôi không có quần áo..."

Cô gái lí nhí trả lời, sau đó thì nặn ra một nụ cười gượng gạo.

Đến lúc này thì Cố Hàn mới chợt nhớ ra đây là phòng của mình căn bản là không có đồ dùng của Sở Nhu ở đây, thảo nào cô cứ ở mãi bên trong không chịu ra ngoài.

"Vậy sao không nói sớm, ở trong đó lâu như thế lại cảm lạnh thì sao. Đứng yên đó, chờ tôi một chút."

Hậm hực nói xong người đàn ông liền nhanh chóng quay lưng rời đi khỏi phòng ngủ, bỏ lại cho cô gái hàng tá những thắc mắc trong đầu.

"Anh ta... thần kinh vẫn ổn đúng không? Sao đột nhiên lại thay đổi 360 độ thành một con người hoàn toàn khác vậy nhỉ? Vừa rồi...có phải là đang quan tâm mình không?"

......................

Cố Hàn vừa vào tới phòng của Sở Nhu thì đã đi thẳng đến tủ quần áo, đập vào đôi đồng tử nâu trầm chính là một loạt quần và áo, đa số đều là quần jean, áo thun và sơ mi, chỉ có duy nhất một vài chiếc chân váy.

Hắn không thể tin được rằng một cô gái vóc dáng cũng không đến nổi tệ, ba vòng còn rất cân đối như cô vậy mà trong tủ đồ lại không có lấy một chiếc váy nào để mặc ra ngoài, trừ hai chiếc váy ngủ được treo lủng lẳng ở một ngăn khác.

Sau khi nhìn tới nhìn lui, nhìn xuôi nhìn ngược kiểu gì thì hắn vẫn không vừa mắt được bộ nào nên chỉ đành chọn đại một chiếc chân váy chữ A đi kèm với áo thun trắng đơn giản rồi nhanh chóng mang đi.

......................

Sở Nhi lúc này vẫn ngoan ngoãn đứng trước cửa phòng tắm, ló mỗi cái đầu của mình ra ngoài để chờ đợi người đàn ông kia mang quần áo tới.

Nghe thấy tiếng mở cửa phòng, đôi mắt ngọc liền hiện lên tia vui mừng, hứng khởi lên tiếng ngay lập tức:

"Anh tìm thấy chứ?"

"Thấy rồi. Nhưng lúc đầu tôi lại tưởng là mình mở nhầm tủ quần áo của một bà cô già nào đó."

Sở Nhu đưa cánh tay trắng nõn của mình ra nhận lấy bộ quần áo Cố Hàn mang đến, cô tò mò về câu nói của người đàn ông lên liền ngây ngô hỏi lại:

"Ý anh là sao?"

"Ý gì em không cần biết mau mặc đồ vào đi, cảm bây giờ."

"Anh không lấy theo khăn sao?"

"Thế từ nãy giờ cả người em đang trần như nhộng à?"

"Vâng! Trong đấy toàn là khăn của anh mà."

Sở Nhu hồn nhiên đáp, khiến Cố Hàn chỉ biết đở trán chịu thua.

"Của tôi thì em không dùng được hay sao?"

"Không! Bẩn lắm, plè..."

Sở Nhu thẳng thừng nói rồi còn lè lưỡi trêu Cố Hàn một cái, sau đó mới đóng cửa phòng lại.

"Chỉ còn thiếu mỗi chuyện hòa hai thân xác thành một là không làm được thôi, vậy mà chỉ dùng chung khăn em lại nói là bẩn à? Nữ ma đầu nghịch ngợm!"

...----------------...

Loay hoay mãi đến gần 30 phút sau nữa thì đôi nam thanh nữ tú mớ lên xe rời khỏi biệt thự.

Sở Nhu vẫn mặc bồ trang phục Cố Hàn chọn, cô trang điểm nhẹ nhàng theo yêu cầu của người đàn ông. Bình thường mỗi khi ra ngoài cô đều mang theo một chiếc túi nhỏ đủ để đựng giấy tờ tùy thân cần thiết, một ít tiền mặt và điện thoại, nhưng hôm nay cô lại bị nam nhân kia ném chiếc túi ấy ở lại với lý do quái gở của hắn là vì nó quá xấu.

Không chỉ vậy, tất cả đồ dùng của cô đều bị hắn ta chê thậm tệ, nói phong cách của cô chẳng giống con gái mười tám mà lại giống mấy bà cô già lỡ thì, quá lứa không ai để ý. Chính vì thế mà từ khi lên xe cô chẳng nói một câu nào, nét mặt hậm hực thấy rõ.

"Giận à?" Cố Hàn khẽ đưa mắt nhìn qua phía cô gái, môi mỏng hơi cong lên tạo thành nụ cười trêu đùa.

"Chả dám giận nhị thiếu gia, không thì lại bị ăn hành."

Sở Nhu chẳng buồn liếc mắt đoái hoài đến người đàn ông lấy một cái nào, mà chỉ dửng dưng đáp trả. Nhưng biểu cảm đáng yêu của cô lại khiến nam nhân kia bật cười.

Hắn không trêu ghẹo cô nữa mà bắt đầu chuyển sang chủ đề khác.

"Em lấy hộ tôi tấm thẻ."

"Không! Anh tự đi mà lấy, tôi không phải ôsin của anh mà muốn sai gì thì sai."

Cô gái vẫn giữ nguyên nét mặt lẫn thái độ giận lẫy như cũ mà đối đáp với người đàn ông, nhưng lúc này Cố Hàn lại dành cho cô sự ôn nhu và kiên nhẫn nhất có thể.

"Em không thấy tôi đang lái xe à, lỡ tôi buông tay khỏi vô lăng chẳng may xảy ra tình huống bất ngờ gì thì sao? Hậu quả ai gánh đây, có phải là chúng ta cùng gánh không?"

Nghe xong một màn thuyết trình của người đàn ông bên cạnh mà Sở Nhu bất giác thở dài, càng ở bên cạnh hắn ta cô càng biết thêm được nhiều tật xấu của con người này. Không chỉ lúc nắng lúc mưa, khó hầu hạ mà miệng lưỡi còn không thua kém gì phụ nữ.

"Nè... em không nghe tôi nói gì à? Hay tôi chiều em quá nên em hư rồi?"

Vì sự bình yên, Sở Nhu lúc này đã quay mặt qua đối diện với người đàn ông, cô miễn cưỡng cất lời:

"Dạ, Cố thiếu muốn nhờ tì nữ lấy vật gì? Xin chỉ chỗ cất."

Cố Hàn cong môi cười hài lòng, không nhanh không chậm, liền nói:

"Là thẻ tín dụng ở túi áo trong, nằm bên mép tay phải."

Nghe xong, Sở Nhu không nói gì nữa mà trực tiếp chòm người qua giúp hắn ta lấy đồ, cứ thế hai thân thể lại tiến đến gần nhau, va chạm vào nhau, làm nét mặt của người đàn ông trở nên đắc ý.

Sau khi thuận lợi lấy được tấm thẻ, Sở Nhu liền đưa ra trước mặt Cố Hàn.

"Cái này đúng không?"

"Đúng rồi! Cho em đó!"

"Cho tôi? Để làm gì?"

"Đương nhiên là để mua sắm, em thích dùng vào việc gì thì cứ dùng."

"Không cần đâu, tôi đã có một cái rồi."

"Tiền của em thì giữ riêng cho mình đi. Cứ cầm lấy thẻ đó mà dùng, trong đó là tiền riêng của tôi chứ không phải của lão Cố đâu, nên em không cần phải bận tâm."

"Ý tôi nói đâu phải là thẻ tín dụng riêng của tôi. Là của anh hai mà, lúc mới về đây anh ấy có đưa cho tôi một chiếc nhưng đến giờ tôi vẫn chưa từng dùng qua bao giờ."

Cố Hàn từ đầu đến cuối vẫn bình thản trò chuyện, nhưng cho đến khi hắn nghe xong những gì cô vừa nói thì mày kiếm đã hơi cau lại, sắc mặt cũng trầm xuống vài phần.

"Vậy nó đâu rồi?"

"Vẫn ở trong túi xách lúc nãy anh ném lại ở nhà đó, những gì quan trọng tôi đều bỏ trong đó."

Sở Nhu hồn nhiên trả lời mà chẳng mảy may để ý đến sắc mặt của ai kia đã hiện đầy vạch đen.

"Ai cho phép em nhận đồ của người khác?"