Song Sinh Tình: Cố Thiếu Cuồng Thê

Chương 68: Tòa án vợ yêu



Cô biết khoảng thời gian này đứa trẻ ấy rất cần có đầy đủ tình thương của ba lẫn mẹ, dẫu sao cũng chỉ thêm vài ngày là cuộc sống sẽ quay về quỹ đạo cũ, cô hà tất phải tranh giành với một đứa bé.

Nếu đến cả cô cũng mè nheo làm nũng thì chỉ khiến Cố Hàn càng thêm khó xử hơn mà thôi.

Tình yêu mà, cần nhất vẫn là sự tin tưởng lẫn nhau. Nghi ngờ, ghen tuông chỉ khiến cả hai cùng mệt mỏi, làm cuộc tình ấy dần dần đi vào ngõ cụt.

Nằm một mình trên giường mặc dù có chút không quen khi không có Cố Hàn bên cạnh, không ngửi được mùi hương nam tính trên cơ thể ấy khiến cô có hơi khó ngủ, nhưng cũng phải đành chịu. Trăn trở mãi một lúc thì cũng dần chìm vào giấc ngủ.

- ---------------

Cùng lúc này phía dưới lầu 2, trong một căn phòng ngủ khác, lại có đến ba con người cùng nhau chen chúc trên một chiếc giường. Ở giữa là cậu nhóc Cố Thái Anh, hai tay hai bên nắm lấy tay của Mộc Lan Chi và Cố Hàn.

Cả ba người đều mở to mắt nhìn lên trần nhà, dưới ánh đèn vàng nhạt mờ ảo khắc họa lên tâm tư của mỗi một người, họ đều theo đuổi những suy nghĩ riêng trong đầu.

"Ba ơi, tiểu Anh đã mong chờ khoảnh khắc này lâu lắm rồi. Trước đây khi sống ở Dương gia con chưa từng có được cảm giác này bao giờ cả."

"Ừm... Vậy con ngủ đi, khuya rồi."

"Tiểu Anh vẫn chưa buồn ngủ, con muốn được trò chuyện với ba và mẹ."

Đứa trẻ nét mặt vui vẻ nói xong liền nắm tay Cố Hàn đặt lên bụng mình sau đó lại đặt tay Mộc Lan Chi lên tay Cố Hàn, cuối cùng là đôi bàn tay nhỏ bé của cậu nhóc đặt lên trên cùng, nhưng chưa đầy ba giây sau người đàn ông đã rút tay ra.

"Ba chợt nhớ ra là vẫn còn chút công việc chưa giải quyết xong. Con ở lại ngủ với mẹ đi, ba phải đến thư phòng làm việc rồi. Chúc con ngủ ngon!"

Nói xong người đàn ông liền bước xuống khỏi giường ngủ, thẳng thừng bỏ đi trước sự ngỡ ngàng của hai con người đang nằm trên giường.

"Mẹ... Ba lại bỏ đi rồi, bây giờ phải làm sao ạ?"

Mộc Lan Chi ngồi dậy, lưng tựa vào thành giường. Tuy chỉ níu kéo người đàn ông ấy được một lúc nhưng đây đã là bước mở đầu trong kế hoạch được thực hiện thành công.

"Không sao, ba đi rồi thì mẹ con chúng ta ngủ thôi. Ba sẽ không quay lại đâu nên không cần phải chờ."

"Dạ, nhưng mà mẹ ơi có thật là ba đi làm việc không? Hay là do ba không muốn ở lại với con và mẹ?"

Mộc Lan Chi cười hiền hòa, đưa tay xoa đầu đứa trẻ, bây giờ cô đâu còn lí do gì để biện minh thay cho con người đó nữa, vì mục đích cô ở lại đây lúc này cũng đã khác.

"Con nghĩ xem ba yêu thương người phụ nữ kia như vậy, bây giờ cô ta lại còn đang mang thai thì ba con làm sao có thể bỏ cô ấy ngủ một mình để ở lại với chúng ta được."

"Vậy là ba đâu có thương con, cũng không cần tiểu Anh."

Đứa trẻ ngay lập tức xụ mặt, nhưng sắc thái trên khuôn mặt của người phụ nữ lại lộ ra nhiều tia đắc ý, trên khóe môi là nụ cười đầy thâm độc.

"Ba thương con, cũng cần có con. Nhưng đứa bé trong bụng của người phụ nữ đó mới là người được ba con xem trọng nhất. Ba vừa thương cô ta, lại còn trân quý em bé trong bụng nên ba mới không cần mẹ, nhưng ít ra thì ba vẫn không bỏ rơi con là mẹ hạnh phúc lắm rồi."

Những lời nói của người phụ nữ là một đòn đánh mạnh vào tâm lý của một đứa trẻ đang ở giai đoạn dễ bị tác động tiêu cực nhất. Một đứa trẻ cần nhất là tình yêu thương của ba mẹ, lúc nào cũng muốn được ba mẹ chú ý đến, là người quan trọng nhất trong lòng họ và hơn hết là không thể chấp nhận chuyện bị san sẻ yêu thương và sự quan tâm ấy cho một ai khác. Nên những gì Mộc Lan Chi nói lúc này là đang tăng thêm sự đố kỵ, ganh ghét của Cố Thái Anh dành cho Sở Nhu, khiến suy nghĩ của cậu bé ngày càng lệch lạc.

"Thế thì con càng phải làm ba thương con hơn, và càng không thể để mẹ xa con được. Nếu không ở đây con sẽ bị bà dì ghẻ xấu xa kia ức hiếp."

"Vậy thì tiểu Anh phải nghe lời mẹ dặn. Sau này con không được tự ý ăn nói lung tung trước mặt ba nữa, có biết không?"

"Dạ, con tuyệt đối sẽ nghe lời mẹ dặn. Không để người phụ nữ kia giành mất ba!"

- ---------------

Người đàn ông vừa rời khỏi căn phòng mà bản thân vô cùng không muốn đặt chân vào thì liền đi một mạch lên lầu 3, quay trở về căn phòng thân yêu của mình, nơi đó có người con gái hắn yêu thương trân quý như bảo vật đang chờ đợi.

Cánh cửa phòng dần hé mở, bóng dáng cao lớn của một người đàn ông chầm chậm bước vào trong. Sau đó cửa phòng được đóng lại nhẹ nhàng, hắn ta rón rén đi vào trong và trèo lên giường ngủ, tất cả mọi động tác đều vô cùng thỏ thẻ không hề lay động đến người con gái đang ngủ trên giường.

Hắn cẩn thận vén chăn đắp lên người, sau đó dần dần nhích cơ thể tráng kiện đến gần tấm thân ngọc ngà của người phụ nữ. Sau khi đã ổn định được vị trí, người đàn ông mới đưa tay qua ôm lấy cô vợ nhỏ của mình, sắc mặt an yên, môi mỏng hơi cười, mắt bắt đầu khép lại định tiến vào giấc ngủ một cách an toàn thì...

"Chồng về rồi đó à?"

Một âm thanh tuy nhẹ nhàng nhưng đối với người có tật giật mình như Cố Hàn thì lại cảm thấy câu hỏi ấy đang có sức nguy hiểm to lớn.

Mắt phượng vừa khép giờ lại phải mở ra, nơi khóe môi vừa cười an yên giờ lại cố nặn ra một nụ cười gượng gạo.

"Vợ vẫn chưa ngủ à? Hay vợ đói, chồng đi nấu gì đó cho vợ ăn nha!"

Nhanh miệng lảng tránh vấn đề chính sang một bên, người đàn ông sau đó liền ngồi dậy toang bỏ trốn thì một câu nói nữa lại vang lên khiến hắn đứng hình mất ba giây.

"Nằm xuống."

Nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, trước nay chưa hề ngán ai bao giờ, nay lại ngán ngẩm chính cô vợ bé nhỏ của mình. Người quyền lực trong ngôi gia này bây giờ đã không còn là Cố Hàn nữa rồi.

"Chồng nằm xuống rồi đây! Vợ muốn hỏi gì thì hỏi đi, chồng sẽ thành thật khai báo hi vọng sẽ được Tòa án vợ yêu khoan hồng tội lỗi."

Người đàn ông ngoan ngoãn nằm xuống, còn khẽ giọng tự thú nhưng đáp lại hắn ta chỉ là một khoảng tĩnh lặng, người phụ nữ bên cạnh vẫn không hề có bất cứ một động thái nào khác.

Lúc này Cố Hàn mới nhìn kỹ lại thì mới nhận ra người phụ nữ quyền lực ấy vẫn còn đang say sưa ngủ.

"Vợ...nói mớ sao?"

Sau khi đã xem xét và xác định kỹ càng thì người đàn ông mới thở phào nhẹ nhõm, khi biết được hóa ra Sở Nhu chỉ đang nằm mơ.