Sống Sót Ở Tận Thế Drillcoat

Chương 52: Bạn cũ tìm đến




“Bây giờ chúng ta đã xác định sự tồn tại của sinh vật vừa xuất hiện gần đât là có thật, cô mau tìm vũ khí cùng với mọi người chiến đấu, ta sẽ đi tìm những người đang cần hỗ trợ”

Nhìn những căn lều đầy màu sắc sặc sỡ bị màu máu đỏ đậm vấy bẩn, có người cổ bị cắt mở toang nằm trợn mắt chết trước mắt cô, đâu óc cô hơi trì trệ, sau khi nghe ông Hải nhắc nhở thì liền tỉnh táo lại, mặc kệ tiếng hét cứ la bên tai, cô quay người đi tìm vũ khí thích hợp.

Cầm thanh mã tấu bị vứt gần đó, cô trở lại động tác nhanh nhẹn dứt khoát đánh lén một con goblin đang đánh với người gần đó, goblin bị đánh lén kêu thảm lên, máu ứa ra quá nhiều mà chết.

Nhờ có cô tham gia chỉ đỡ hơn phần nào, nhưng tình hình vẫn không khá hơn bao nhiêu, ông Cảnh đã sớm vận động người thăng cấp lần hai đến lần ba, còn người nào một lần ông cho tránh chiến, nghe qua Nguyễn Hồng kể thì bọn goblin này khá nguy hiểm, mặc dù khộng biết mức độ nào nhưng không thể để đợt một trận ra chịu chết được.

Nhưng ông Cảnh bây giờ mới phát hiện vẫn còn đánh giá thấp bọn goblin này lắm, xác chết trên đất lần hai lần ba còn nhiều hơn lần một, do ông ta thường tiếp xúc nhiều với những người này để động viên tuần tra, thu thập đồ ăn các thứ nên ông vẫn nhớ thân thuộc hầu hết gương mặt, cũng là vì thăng cấp lần một đã đi trú ẩn hết rồi, dù vậy không thể chối cãi là bọn goblin này một đối một đủ giết một người lần ba!!!

Không thể tin được, tất nhiên vì thế những thanh niên chỉ mới thăng cấp lần hai không chịu nổi mấy dao mà chết dưới tay goblin, nhìn động tác một con goblin trong đó vờn quanh một thành viên lần ba trong ban cán bộ như đùa giỡn, ông Cảnh bỗng thấy rùng mình.

Rốt cuộc là có bao nhiêu con xâm nhập nơi này vậy?

Tỉnh táo lại trong giây lát, ông tiến tới bất ngờ làm gỏi con goblin đó từ phía sau, dao xương từ cánh tay ông dễ dàng cắt làm đôi thân thể lùn tịt thoái hóa của nó, ông Cảnh vừa tìm mục tiêu vừa suy nghĩ, mức độ cơ thể nó không cứng, bọn goblin có lợi thế trong bước di chuyển và nhanh nhẹn hơn một người lần ba bình thường.

Dù sao bọn người là người hiện đại, đa số đều lười biếng cục mịch, trước đây làm gì tập cái gì phòng thân đâu mà di chuyển theo kịp với bọn goblin xảo quyệt này.

Nhưng dù vậy ông cũng thấy lạ, chỉ có vậy thì làm những người lần ba chết dưới đất sao lại nhiều đến vậy cơ chứ, mặc dù nhanh vẫn không đủ giết nhiều người như vậy.

Tân thì không kể rõ ràng, nhưng Nguyễn Hồng có nói một chi tiết, ông Cảnh lúc cấp bách như thế này không thể nhớ ra được.

Một thanh niên thăng cấp lần thứ ba đang chiến đấu kịch liệt với một goblin hình thể hơi mập hơn so với cùng lứa, con goblin này cũng bắt mắt, đa phần goblin sinh sống hình như toàn ở trong rừng nên ưu thế chiến đấu của bọn nó lúc nào cũng nhanh và gọn, hao tổn thể lực của con mồi.

Con goblin này đặc biệt ở chỗ trên người nó mặc quần áo, trang bị sắt mỏng có mũ, tay cầm một thanh kiếm nặng, dài thẳng băng khiến đòn của nó mạnh hơn goblin khác rất nhiều, dù không có bị tốc độ làm khó nhưng sức mạnh của con goblin này cũng không phải dạng vừa.

Người thanh niên sử dụng hết tinh thần tập trung cả đời vào trận đánh này, sơ sảy một chút là lìa tay lìa chân không phải nói chơi, đầu căng cứng chảy mồ hôi, nhưng lúc này điều mà cậu không ngờ tới là bọn goblin chưa bao giờ thích đánh nhau một đối một cả.

“Hự”

Từ phía sau lưng, ở nơi cậu thanh niên không để ý một con goblin da màu xanh khác tiến gần chém một đường máu ở lưng cậu ta, cậu ta dứt khoát không để ý đến goblin mập đằng trước nữa, điên cuồng lui ra một bên, âm thầm cảm nhận vết thương.

May mà vết chém tuy sâu, nhưng chắc cũng chỉ để lại sẹo dài, không làm cho cậu ta chết được, máu cũng không chảy..nhiều, cái gì?!!

Cậu thanh niên đang mừng vì tình hình không tệ như cậu nghĩ, nhưng nhìn phía trước bỗng nhiên mọi thứ đều phân thân ra, hai bên lỗ tai ù ù, máu trong người lưu chuyển trì trệ, làm khuôn mặt cậu hiện giờ tím ngắt, dịch trong dạ dày kêu lên ọc ọc trào lên đến cổ họng, không thể kiểm soát được cơ thể.

Ông Cảnh định đi lên hỗ trợ cậu thanh niên vì cậu ta đang đụng độ hai con goblin cùng lúc, trùng hợp thấy hết cảnh chiến đấu vừa rồi, chỉ mới lui lại vài bước, cậu thanh niên đã lắc đầu đứng không vững, quỳ xuống vô lực, khuôn mặt khó coi đang sùi bọt mép bên miệng co giật.

Trong vũ khí bọn chúng có độc!!!?

Từng lời nói của Nguyễn Hồng tua lại trong đầu ông, làm ông sực nhớ ra tất cả, chỉ tại ông ta chưa kịp tiêu hóa hết nội dung thì gặp phải bọn goblin tấn công trong doanh trại.

Ông đi tới khuôn mặt nặng nề đem dao xương chém đôi con goblin ốm, con mập thì bị ba cái gai xương mọc bắn ra đâm xuyên qua người.

Nếu số lượng goblin hôm nay tấn công không nhiều thì còn có hi vọng, nhưng nếu bọn chúng có số lượng lớn hơn thì….đối với một đoàn trại nhân lực chủ yếu là người thăng cấp lần ba này thì có nguy cơ không chống đỡ nổi.

“Này cậu kia, tỉnh dậy, có sao không?”

Ông Cảnh đỡ người thành niên lên bằng tay trái, tay phải năm ngón tay áp sát mặt đất, nhìn tình trạng rất tệ, dù ông có lay lắt cỡ nào đi nữa cậu ta như bị bại não vậy, mắt trắng dã tạm thời hôn mê.

Hai con goblin thấy ông Cảnh ngồi trên đất liền chạy lao tới, cách ông ba mét có hai cái gai xương kéo dài từ mặt đất mọc lên cao hai mét, chính xác đâm xuyên qua người, tủy sống máu khai phun thành vòi xịt.

Cậu thanh niên sau hai phút cũng đã điều khiển được bộ phận tay chân, nhìn thấy gương mặt ông Cảnh trước mắt, không thể giấu nổi sợ hãi, cảm xúc sụp đổ vỡ òa lên chảy nước mắt, ông Cảnh hỏi cậu chuyện gì xảy ra

“Mọi thứ vẫn bình thường, nhưng cho đến khi....” Cậu thanh niên ấp úng nấc, cố gắng giải thích cho ông Cảnh.

Vào khi nãy khoảng chừng sáu giờ hơn, mọi người đứng trông coi bên trong trại phát hiện vài xác chết của vài người tuần tra cách đó không xa, đang đến khi chuẩn bị báo lên thì một người tuần tra toàn thân đẫm máu trở về, sau lưng như con nhím lít nha lít nhít mũi tên.

Người đó chưa kịp nói gì nhiều thì goblin như mưa bão ập đến, chạy băng băng dọc trên lối mòn về trại, số lượng rất nhiều rất nhiều, cậu ta chỉ kịp đoán chừng trên năm mươi con, sau đó…người bị giết nằm trên đất ngày càng nhiều cho đến lúc này..

Ông Cảnh cảm thấy trong lòng có vật gì đó trĩu nặng, ông đã phán đoán sai lầm trong việc canh gác trại, và huy động lực lượng, bây giờ mọi chuyện đã trở nên vượt tầm kiểm soát, phải cố gắng vớt vác di chuyển người còn sống càng sớm càng tốt.

Đứng dậy ẵm lấy cậu thanh niên trên mép còn dính bọt dịch dạ dày, ông tìm đường đến chỗ trú ẩn của những người lần một, số lượng những này cũng rất đông, đa phần không đủ sức khỏe hoặc không đủ dũng cảm để đánh giết zombie cao hơn, phải chờ các hoạt động chặt tay chặt chân hàng loạt zombie mới có cơ hội thăng lên cao hơn, nhưng giờ đã không kịp làm vậy.

Ý định của ông Cảnh vừa lóe lên thì như bị một con dao nhọn chặt đứt, sau lưng ông không biết khi nào đã dinh một sợi dây mỏng, mỏng là vậy nhưng nó tựa như dây thép xuyên qua lớp vải quần áo dính vào da lưng

Sợi dây căng làm ông cứng đơ tại chỗ vì lực kéo phía sau đầu bên kia sợi dây rất chắc nên ông phải đứng im một chỗ tụ lực để không bị kéo đi.

“Là ai? Kĩ năng sao”

Trong đầu ông Cảnh lóe lên hàng loạt suy đoán, âm thầm chuẩn bị cắt sợi dây phía sau lưng.

“Ông già, ông như thầy giáo dạy toán của của thằng này trước đây vậy, ông dạy toán à”

Một giọng nói cợt nhả từ sau lưng truyền đến, chính xác là chỗ trên cành cây cao, ông Cảnh nghe giọng nói phán đoán vị trí nhìn tới, một thanh niên da xanh lè xanh lét, một màu xanh pha tím, tay chân bám dính ngược lên cành cây, tùy tiện thả đầu mái tóc dài xuống, trên gương mặt bắt mắt có tám điểm sáng lóe lên.

“Thôi kệ, hỏi bông đùa thôi, ông chán chết, lần này mới thật nè ông già, tui đang đi tìm một thằng bạn cũ, chung trường học ở đây, ông biết ai học Phan Bội Châu không?”

Thứ giống như người kia nhảy phóc xuống mặt đất không làm ra một tiếng động, để lộ tay chân làm ông Cảnh rùng mình, ông cảnh sắc mặt dày đặc hoang mang, nó có sáu cánh tay, đây không phải là người.

Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?