Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Là Một Barbarian

Chương 12: Rừng Goblin



Chương 12 : Rừng Goblin

Tôi khá chắn chắn về vị trí của cổng dịch chuyển.

Đó là điều hiển nhiên thôi, bởi lẽ việc tôi gặp những nhà thám hiểm hàng đầu đó, anh chàng tóc vàng và nhóm của anh ta, là bằng chứng cho thấy có một cổng dịch chuyển đến tầng hai ở hướng tôi đến. Đó là lý do tại sao tôi tự tin lần theo dấu v·ết m·áu ngay khi nhìn thấy nó.

Nhưng tôi không ngờ tới điều này .Có một cổng cách điểm xuất của tôi phát chưa đầy 10m.

"Điều này sẽ làm tôi phát điên mất."

Ký ức về những ngày đã qua, về cảnh tôi bò trong bóng tối bằng ba chân, hiện ra như một bức tranh toàn cảnh.

Vận may của tôi như thế nào hả ?

Chỉ cần vài bước theo hướng ngược lại là có thể kích hoạt được cánh cổng và đảm bảo có chút ánh sáng. Nếu tôi làm thế, tôi đã có thể nhìn thấy cái bẫy c·hết tiệt đó và tránh được nó!

"Mister ơi, anh nói cho em biết đi. Đừng làm bộ mặt đáng sợ như vậy nữa. Nếu em làm sai điều gì thì em sẽ sửa"

Cô ấy đang nói về cái gì thế?

Ồ, đó là vì tôi.

Giải thích thì rất khó chịu, vậy nên chúng ta hãy tránh vấn đề này.

"Không sao đâu. Nó chỉ làm tôi nhớ lại quá khứ thôi."

"À"

Erwin trông nhẹ nhõm,nhưng biểu cảm của cô ấy nhanh chóng chuyển sang vẻ thương hại. Tôi không thể tin được. Vết máu, lát bánh mì, đôi dép xăng đan và nét mặt của tôi. Chỉ từ những điều đó thôi mà cô ấy đã suy ra được những gì tôi đã trải qua vào ngày đầu tiên sao? Cô gái này ư?

"Chắc chắn là anh ấy đã đến một nơi tốt đẹp."

Tất nhiên là không thể nào rồi nhỉ. Tôi đã đúng.

"Vâng, cảm ơn cô."

Theo những gì cô ấy nói, có vẻ như cô ấy hiểu lầm rằng tôi đang nhớ về một người đồng đội mà tôi đã mất cách đây một thời gian.

Tôi không cảm thấy cần phải sửa lỗi của cô ấy. Câu chuyện quá dài để có thể giải thích chi tiết. Trên hết, nếu tôi phải hồi tưởng lại câu chuyện đó, cơn giận đang âm ỉ trong tôi sẽ lại bùng phát. Vậy nên chúng ta hãy c·hôn v·ùi câu chuyện này mãi mãi.

"Cô đã sẵn sàng lên tầng chưa?"

"Thành thật mà nói, em vẫn thấy sợ, nhưng bằng cách nào đó, em không cảm thấy mình sẽ c·hết nếu ở bên anh."

Nếu nhìn kỹ, cô ấy có thói quen kỳ lạ là dùng những câu dài. Chỉ cần nói 'có'.

"Vậy thì chúng ta đi thôi."

"Vâng."

Ngay khi tôi bước vào cổng cùng Erwin, tầm nhìn của tôi bị nhuộm một màu trắng xóa.

Giống như lúc ánh sáng đầu tiên lóe lên trên màn hình vậy.

Nhấp nháy!

[00:57]

Mới chỉ bốn ngày kể từ lần đầu tiên tôi bước vào Mê Cung.

[ Bạn đã vào Rừng Goblin ở tầng hai.]

Tôi đã lên tới tầng hai.

Nếu ai hỏi tôi cảm thấy thế nào lúc bị dịch chuyển thì tôi sẽ trả lời như thế này: giống như tôi đang quay cuồng bên trong miệng một con ếch khổng lồ! Và rồi, tôi đang bị nhổ ra vậy.

"Kyaa!"

Cơ thể tôi lơ lửng trong không trung, sau đó như b·ị b·ắn ra khỏi thứ gì đó. Tôi không hét lớn lên như Erwin, nhưng nhìn vào kết quả thì cô ấy vẫn làm tốt hơn tôi.

Bụp!

Trong khi tôi ngã xuống đất với một tiếng v·a c·hạm mạnh cuốn lên một ít bụi mù, Erwin nhanh chóng lấy lại thăng bằng và đáp xuống đất bằng hai chân.

"Ồ, thật bất ngờ. Ngay cả chị gái tôi cũng chưa bao giờ nói gì về chuyện này."

Dù đã cảm thán nhiều lần rồi, nhưng tôi vẫn bất ngờ với khả năng thể chất của cô ấy. Sự nhanh nhẹn của cô là điều mà một Barbarian thậm chí không thể mơ tới.

" Mister, đây có phải là tầng hai không?"

"Vâng."

"Ừm, nhưng tôi chưa bao giờ nghe nói đến khu rừng này. Bạn có chắc không?"

"Có lẽ câu chuyện mà bạn nghe đang đề cập đến một khu vực khác của tầng 2."

"Một khu vực khác à?"



Các Fairy không chia sẻ thông tin về Mê Cung một cách đầy đủ sao? Tại sao bạn lại không biết về điều này?

"Có bốn cổng ở tầng một; ở phía đông, tây, bắc và nam, và mỗi cổng kết nối đến những địa điểm khác nhau."

"À, tôi nhớ ra rồi!"

Cô ấy chỉ quên thôi.

Thấy tôi nhìn mình bằng ánh mắt thương hại, Erwin lo lắng lên tiếng để chứng minh mình không ngốc.

"À đúng rồi, tầng ba! Cô ấy nói rằng bất kể người ta đi theo con đường nào, mọi lối đi đều sẽ được kết nối lại từ tầng ba. Đúng không?"

Có vẻ như cô ấy muốn thể hiện kiến thức của mình. Khi tôi gật đầu một cách thô bạo, Erwin mỉm cười hài lòng. Dần dần, tôi bắt đầu biết cách đối phó với cô ấy.

"Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?"

"Khoan đã. Tôi đang suy nghĩ."

Đầu tiên, tôi cẩn thận kiểm tra địa hình xung quanh.

Cần phải xác nhận phần nào khác với trò chơi và phần nào vẫn giữ nguyên. Ví dụ, thực tế là tôi vừa bay khoảng 3m khi nhảy qua cổng.Có những thứ không thể nhìn thấy từ phía bên kia màn hình.

"Ừm."

Tôi nhìn lại quang cảnh xung quanh một lần nữa.

Có một cánh cổng ở phía sau để bạn có thể đi xuống tầng một bất cứ lúc nào, và không có sinh vật sống nào ở khu vực trống xung quanh chúng ta, với bán kính khoảng 50m. Đó chỉ là ước tính, tôi không biết biết chính xác khoảng cách giữa những hàng cây.

"Em có thể giúp gì cho anh không?"

"Cứ đứng yên đi."

Bản đồ tầng hai là một khu rừng.

Xung quanh tối như hũ nút, nhưng nhờ có những ánh đèn rải rác như Dải Ngân Hà trên bầu trời nên tầm nhìn được đảm bảo ở một mức độ nhất định, nhưng cũng chỉ sáng ngang với một con hẻm vào ban đêm mà không có đèn đường. Ít nhất theo thời gian trôi qua, ánh mặt trời sẽ soi sáng cho con hẻm nọ, còn nơi này vẫn mãi chẳng thể sáng hơn được.

Bởi vì nơi này nằm bên trong Mê Cung.

"Chúng ta hãy bắt đầu di chuyển chậm thôi."

"Vậy chúng ta sẽ đi đâu?"

"Chúng ta sẽ khám phá khu vực xung quanh nơi này."

Đó là kế hoạch tôi đã vạch ra sơ bộ từ tầng một.

Tuy nhiên, có một vài điều cần phải xác nhận để biết liệu điều này có thực sự hiệu quả hay không.

Vì vậy, đầu tiên là …

Clang !

Erwin giật mình khi tôi vung búa vào cái cây đầu tiên ở rìa khu vực trống.

"Cái gì, anh đang làm gì thế?"

"Tôi đang kiểm tra xem có thể đốn ngã những cái cây hay không."

"Tại sao anh lại kiểm tra điều đó?"

"Tôi đang nghĩ đến việc xây một rào chắn xung quanh cổng."

"Ừm, em hiểu rồi."

Erwin gật đầu đồng ý.

Thật là khó chịu khi phải trả lời từng câu hỏi một.

"Dù sao thì kế hoạch này cũng bị hủy bỏ."

Lần này Erwin thậm chí không hỏi tại sao nữa. Dù sao cô ấy cũng có mắt. Ngay cả sau khi bổ nó bằng tất cả sức mạnh của mình, tất cả những gì tôi làm được chỉ là làm hỏng nhẹ vỏ cây. Cây này được làm bằng đá phải không?

"Vậy thì tiếp theo là gì?"

"Chúng ta sẽ tìm kiếm khu vực này theo kế hoạch. Và từ bây giờ, cô sẽ là người dẫn đường."

" Em á?"

Tôi không muốn trả lời thêm câu hỏi nào nữa.

"Cô phải đi trước và tìm bẫy. Hãy chú ý che giấu sự hiện diện của mình càng nhiều càng tốt và luôn cảnh giác với kẻ thù. Đây là hai nhiệm vụ của cô."

"Vậy thì chúng ta phân chia vai trò nhé. Được thôi."

Đáng ngạc nhiên là Erwin đã vui vẻ chấp nhận vai trò được giao cho cô.Nhưng tại sao trông cô ấy lại buồn thế?



Có phải vì tôi đã nói hết tất cả mọi điều cần thiết để thuyết phục bạn rồi và không cho cô ấy cơ hội để hỏi hay không?

"Dù vậy, cảm giác ở trong rừng thực sự rất hoài niệm. Mặc dù tôi biết nơi đó đầy rẫy quái vật."

Erwin bước xuống con đường trong rừng, nói những lời mà tôi không thể hiểu nổi.

"Ồ, tôi không thấy có cái bẫy nào cả, nhưng để chắc chắn, xin hãy bước lên dấu chân của tôi."

Cái gì? Hả? Tại sao cô ấy lại đột ngột trở nên đáng tin như vậy.Trên thực tế, cứ nhìn cái cách cô ấy sải bước về phía trước một cách tự do như vậy chắc chắn cô ấy không hề sợ bước vào bẫy.

Không lâu sau, Erwin thì thầm.

"Có một cái bẫy."

Tôi không thể nhìn thấy nó.

"Nhìn đằng kia, anh sẽ thấy thứ gì đó ẩn dưới đám lá."

Dù bạn có nói với tôi bao nhiêu lần đi nữa, tôi vẫn không thấy.

Nhìn tôi với ánh mắt như muốn nói, "Tại sao anh không thể làm điều này?" Erwin ném một hòn đá.

Chậc chậc!

Thực sự là có.

Làm sao bạn có thể tìm ra thứ đó trong bóng tối thế này?

Mặc dù tôi đã biết về khả năng phát hiện của các Fairy, nhưng khi tận mắt chứng kiến, tôi thấy nó thực sự tuyệt vời.Đúng là phải có lý do thì cô ấy mới có thể đi lại thoải mái như vậy.

"Thế nào?" Erwin hỏi một cách đắc ý

"Cô ném đá giỏi lắm."

"Thế thôi à?"

"Còn gì nữa sao?"

Đôi vai đang nhô lên của Erwin lại chùng xuống lần nữa.Sau khi cho cây gậy, dây là thời điểm hoàn hảo để cho cô ấy ăn cà rốt một cách tinh tế, để không quá lộ liễu.

"Tôi đã luôn mong chờ một người có thể phát hiện ra bẫy từ rất lâu rồi. Cô đã là một nhà thám hiểm thực thụ rồi, đừng làm quá lên khi bị coi thường."

"Ừm"

Cô ấy giả vờ không có việc gì, nhưng sự co giật nhẹ ở vai cô ấy lại rất rõ ràng từ phía sau.

Nhờ vào phản ứng nhỏ này, mà bây giờ tôi đã hiểu rõ rồi. Tôi sẽ xử lý cô ấy theo cách này trong tương lai thôi.

"Ý anh là bây giờ tôi đã làm tròn bổn phận của mình rồi sao? Là một nhà thám hiểm thực thụ?"

"Vâng."

Vâng, cô đã làm tròn 1 / 9 bổn phận.

"Nhưng lạ thật. Dù em có cố gắng lắng nghe thế nào đi nữa thì cũng chẳng thấy có Goblin nào cả."

Đó là điều tự nhiên.

Tầng thứ hai khác với tầng thứ nhất. Goblin không phải lúc nào cũng ở gần vị trí có bẫy. Sẽ dễ hình dung hơn nếu xem bẫy ở tầng thứ hai chỉ đơn giản là 1 loại địa hình đặc biêt bởi vì bạn có thể tìm thấy chúng ở mọi nơi bạn đến.

"Bây giờ hãy ngừng nói chuyện và tập trung."

"Đúng."

Đây không phải là nơi để thư giãn, vì vậy chúng tôi lại bắt đầu khám phá khu phố một cách nghiêm túc.

Nơi chúng tôi đang ở trong trò chơi được gọi là 'Rừng Goblin'.

Đặc điểm của nơi này, ngoài những cái bẫy, là lũ Goblin ở đây về cơ bản di chuyển theo nhóm mười con.

Thỉnh thoảng, những biến thể như kiếm sĩ Goblin hoặc cung thủ Goblin cũng xuất hiện. Tất nhiên, khi bạn đi đến vùng ngoại ô, số lượng biến thể tăng lên và thậm chí những quái vật cấp cao hơn cũng xuất hiện Chúng tôi không cần phải lo lắng quá nhiều về điều đó, vì chúng ta chỉ kiểm tra khu vực gần cổng vào.

"Gần đây không có gì cả."

Chúng tôi kết thúc cuộc tuần tra trong phạm vi bán kính khoảng 200m xung quanh cổng. Có vô số cạm bẫy trên đường đi, nhưng không có Goblin nào cả.

"Chúng ta nên làm gì?"

"Đầu tiên, hãy loại bỏ hết các bẫy trong khu vực này, sau đó tăng dần phạm vi."

Chúng tôi dần dần mở rộng lãnh thổ của mình bằng cách loại bỏ các bẫy bằng đá từ xa. Nếu có nguy hiểm, chúng tôi phải chạy xuống tầng một. Sẽ rất rắc rối nếu chúng tôi dẫm phải bẫy khi đang chạy.

Khi bán kính mở rộng đến hơn 500m

"Mister."



Erwin dừng bước và thì thầm.

Tôi cũng nín thở.

"Đó là một nhóm Goblin."

"Bao nhiêu?"

"Tôi không biết. Chắc chắn là hơn mười"

"Khoảng cách?"

"Khoảng 50m. Tôi đoán là họ vẫn chưa phát hiện ra chúng ta. Chúng ta nên làm gì đây?"

Cô ấy đang nói điều vô nghĩa gì thế?

"Đánh thôi."

Erwin không phản bác lại lời tôi nói. Có lẽ hơi đáng sợ, nhưng cô ấy cũng biết điều đó. Chúng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải chiến đấu. Nếu bạn không thích chiến đấu, bạn không nên vào Mê Cung này.

"Bạn có thể đến gần hơn bao nhiêu mà không bị phát hiện?"

"Tôi nghĩ mình có thể đi tới 30m nếu chỉ có một mình. Nhiều hơn thế thì quá nhiều. Goblin có khứu giác nhạy hơn tôi nghĩ."

"Hiểu rồi."

Sau một hồi cân nhắc, tôi quyết định thực hiện kế hoạch đã đề cập trước đó. Erwin bắt đầu từ từ bò qua bụi cây về phía nhóm Goblin.

Fairy là như thế sao?

Vẫn thật tuyệt vời mỗi lần tôi nhìn thấy nó. Không hề có một tiếng động xào xạc nhỏ nhất nào phát ra từ bụi cây.

""

Ngay sau đó, Erwin dừng lại.

Khi cô ấy nhìn lại nơi tôi đứng, tôi gật đầu với cô ấy. Quay lại, cô ấy kéo một mũi tên vào dây cung và bắn.

Huhuhuhu.

Cô ấy có đánh không?

Tôi không biết.

Nó ở quá xa đến nỗi tôi thậm chí không thể nghe thấy tiếng mũi tên bắn ra.

Tôi hy vọng lần này cô ấy đánh đúng vào giữa trán.

Bụp-bụp-bụp-bụp!

Khi mũi tên đầu tiên được bắn ra, tôi bắt đầu chạy thẳng về phía Erwin.

"Gruck!!!"

"Grurururuck!!!"

Trong khi bọn Goblin đang phấn khích lao vào, Erwin vẫn bình tĩnh chuẩn bị phát bắn thứ hai.

Hwooooooosh!

Mặc kệ bao nhiêu lần tôi thấy cảnh này,tôi vẫn phải thán phúc, tốc độ bắn đó quả là điên rồ. Tôi hoàn toàn không cảm nhận được những khía cạnh này khi chơi trò chơi.

Thump!

Một trong những con Goblin bị ngã khi đang chạy. Nó ấy b·ị b·ắn vào cổ chứ không phải vào trán.

Vâng, ngay cả với một Fairy, việc bắn chính xác một sinh vật đang di chuyển từ xa hẳn là rất khó.

"Erwin, lùi lại."

"Đúng!"

Erwin không chút do dự rút lui và biến mất khỏi tầm nhìn của tôi. Bây giờ tất cả những gì tôi thấy là bọn Goblin đang lao tới trước mặt tôi. Một nhóm có số lượng đông gấp ba lần nhóm chúng tôi gặp ở tầng một. Ngay cả khi chúng chỉ là Goblin, ở cấp độ này, có thể hơi đáng sợ một chút

Thật ngạc nhiên là không hề có sự sợ hãi nào cả.Không, đúng hơn là như vậy.

Pound!

Trái tim của chiến binh nằm trong cơ thể này đang đập mạnh, và hơi nóng đang lan lên đến đầu tôi.

"Gruck, Gruck!!"

"Grurururuck!!!"

Khi tiếng hét đe dọa của chúng vang lên, tôi cũng đáp lại tiếng rống xung trận (Warcry) của mình.

"Bethelraaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!"

C·hết đi lũ khốn !