Câu nói kia Mạnh Khung nói rất nhẹ rất nhẹ, không nghe kỹ thì dường như nghe không được. Nhưng giọng của anh lại chắc nịch, một chữ một chữ, thật nghiêm túc.
Một khắc kia tôi có chút hoảng hốt, cảm giác này có chút giống như trở lại kiếp trước, Mạnh Khung hai mươi tám tuổi cùng Mạnh Khung hai mươi ba tuổi trùng lên nhau, tôi ngước đầu, đột nhiên không biết nói gì.
Mạnh Khung cũng không nói chuyện, trong phòng nháy mắt yên tĩnh, cổ của tôi có chút đau, giơ tay lên muốn nặn một cái, chỉ một động tác như vậy Mạnh Khung lại bị dọa sợ, anh hình như sợ tôi rời khỏi nên đi tới bên cạnh tôi, vỗ vỗ bả vai của tôi.
Tôi cúi đầu, trong lòng vô cùng loạn.
Mạnh Khung liền ngồi chồm hổm xuống, nhìn thẳng vào mắt tôi, tôi nhìn thấy anh vươn tay muốn ôm tôi…tôi có chút mâu thuẫn, đang suy nghĩ có nên lui về phía sau hay không thì trong hành lang đột nhiên truyền đến tiếng gầm gừ khổng lồ, âm thanh kia bén nhọn thê lương, rống đến khiến tóc gáy tôi cũng sắp dựng lên.
“—— con mẹ nó ông muốn bức tử tôi sao! !”
Lời nói này xong, chính tiếng sập cửa khổng lồ, còn có tiếng chạy xuống lầu xốc xếch.
Mạnh Khung cả kinh, cánh tay vốn đang treo giữa không trung lại để xuống, anh ngồi thẳng lên, đi tới cửa, hỏi: “Đây là tiếng phát ra từ nhà chú Triệu sao? Chú đi xem một chút.”
Tiếng gầm gừ này quá lớn, tôi phân không ra là của ai nhưng cẩn thận ngẫm lại cảm thấy hình như là Triệu Nhĩ Đóa, tôi gật đầu một cái, sửa sửa quần áo cùng Mạnh Khung đi đi ra ngoài.
Vừa mới mở cửa tôi liền thấy một bóng dáng màu đỏ sậm, khí thế hung hăng xông xuống lầu dưới. Bóng dáng kia đi quá nhanh, dường như là một cước ba bốn bậc thang, giống như một con thỏ đang nhảy xuống. Tôi vừa nhìn đó chính là áo ấm màu đỏ của Triệu Nhĩ Đóa liền vội vàng nhảy ra một bước muốn kéo Triệu Nhĩ Đóa vào nhà tôi.
Trước kia Triệu Nhĩ Đóa sẽ rất thuận theo mà đi vào bởi vì dù cậu rời nhà trốn đi cũng không còn nơi để đi, tới nhà của tôi nghỉ ngơi một ngày là được, chờ cha mẹ cậu hết giận là có thể về nhà.
Nhưng hôm nay Triệu Nhĩ Đóa lại không dừng, cậu dùng lực quăng tay của tôi đi, khóc lớn tiếng liền xông xuống lầu dưới.
Mạnh Khung vội vàng mang giày hướng lên trên lầu kêu: “Anh Triệu, đứa bé nhà anh đi thật, đã trễ thế này nhanh đuổi theo đi.”
Chú Triệu tức giận đáp trở về một câu: “Để nó đi, mẹ, dám mạnh miệng cùng ông đây, thật là không còn ra thể thống gì! !”
Mặc dù chú nói như vậy, tôi và Mạnh Khung vẫn đuổi đi ra ngoài. Tôi mới vừa đi giày vào liền nghe tiếng đóng cửa trong hành lang, Triệu Nhĩ Đóa đã chạy đi ra ngoài.
Triệu Nhĩ Đóa quay người lại, nước mắt liền rơi xuống, cậu ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc, khóc không thở nổi, trên mặt tất cả đều là nước mắt cùng nước mũi.
“Ông ta sẽ đánh cháu —— Hức”
!” Triệu Nhĩ Đóa ngọng nghịu khóc lóc kể lể, “Ngày ngày nói cháu không được, muốn cháu học Trần Khải Minh nhà chú, cháu không phải Trần Khải Minh a! ! Tại sao cứ nói cháu . . . . . . Ô ô. . . . . .”
Mạnh Khung vuốt vuốt đầu của cậu, an ủi: “Ông ấy là ba cháu, đương nhiên hi vọng cháu tốt. Gần đây tâm tình ba cháu không được tốt lắm, cháu hiểu một chút được không?”
Triệu Nhĩ Đóa khóc đỏ bừng cả khuôn mặt, giữa mùa đông đứng ở bên ngoài hơn nửa canh giờ, khóc da mặt đều bị gió thổi nứt ra, cuối cùng rốt cuộc quyết định về nhà tôi.
Cậu khóc quá dùng sức, đi đều đi không nổi, vốn cậu nghĩ mặt dày dựa vào tôi nhưng Mạnh Khung lại nhẹ nhàng lôi cậu ta một chút, đỡ lấy Triệu Nhĩ Đóa. Triệu Nhĩ Đóa nào không biết xấu hổ, tự mình từ từ đi về phía trước.
Tôi cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Mạnh Khung bây giờ, hình như muốn cách ly người xung quanh với tôi ra vậy. Nhưng nghĩ lại, chắc là tôi nghĩ nhiều rồi.
Nhiều hơn một Triệu Nhĩ Đóa, vì vậy đêm hôm đó tôi và Mạnh Khung cùng ngủ, trong nhà vốn có ba cái chăn, nhưng một cái bị hỏng phải đi đổi bông bên trong cho nên tôi và Mạnh Khung dùng chung một cái chăn.
Mạnh Khung đưa tay nắm lấy tôi, cùng tôi nói chuyện Đông Lệnh Doanh, thỉnh thoảng tôi đáp lại mấy câu, còn lại chỉ an tĩnh nghe Mạnh Khung nói chuyện, lắng nghe một hồi đã cảm thấy mí mắt có chút chìm, sắp ngủ thiếp đi.
Mí mắt tôi hoàn toàn nhắm lại, lười phải nói chuyện cùng anh.
Mạnh Khung an tĩnh lại. Tôi cảm giác đầu óc càng ngày càng chìm, lúc sắp ngủ thiếp đi thì Mạnh Khung đột nhiên lấy cùi chỏ chống thân thể, chậm rãi đụng đụng tôi bên này.
Lúc đầu tôi cho là anh muốn đứng dậy đi nhà vệ sinh, không quá chú ý, sau lại cảm giác giường bên cạnh trũng xuống, trong lòng mới có chút cảm giác kỳ quái. Tôi chỉ cảm thấy không thoải mái nhưng không biết rốt cuộc Mạnh Khung muốn làm gì.
Cho dù ở trong bóng tối, tôi cũng có thể cảm nhận được cảm giác bị áp bức đến từ người kia, tôi không mở mắt, vừa định nói đôi lời với Mạnh Khung, còn chưa kịp nói ra khỏi miệng thì môi liền bị người nhẹ nhàng đụng một cái.
Tôi bỗng dưng mở mắt, xúc cảm mềm mại kia khiến tôi biết đó là đôi môi của Mạnh Khung.
Tôi nín thở, một lúc lâu mới chậm rãi bật hơi. Tôi cho là Mạnh Khung chỉ làm vậy, nhưng một giây kế tiếp, đôi môi ẩm nóng liền dời đến bên tai, cổ của tôi.
Tôi suy tính có nên chuyển thân, làm bộ như ngủ thiếp đi hay không. Cũng không biết tại sao tôi lại không nhúc nhích, thân thể cứng ngắc giống tảng đá, tay của tôi nắm thành quyền, lòng bàn tay toát ra mồ hôi.
Tôi nghe thấy giọng Mạnh Khung, anh cẩn thận từng li từng tí ôm cánh tay của tôi, để đầu lên trên vai tôi.
Hô hấp cực nóng của anh cũng phả lên trên cổ của tôi, tôi khống chế hô hấp, ánh mắt lom lom nhìn.
“Đại ca. . . . . .” Mạnh Khung nhẹ giọng nói, “Chú rất nhớ cháu.”
Anh nói xong câu đó, tôi cảm giác thật không tốt, trong nháy mắt đầu óc giống như đều trắng, phản ứng kịp tôi phát hiện môi tôi đang run, tôi chỉ có thể cắn răng hi vọng Mạnh Khung không phát hiện.
Hô hấp của Mạnh Khung trở nên an ổn, một lát sau liền ngủ mất. Tay bị anh ôm hơi tê, tôi cũng không dám động.
Tôi đột nhiên biết vì cái gì tôi sẽ nóng nảy khi về nhà không thấy được Mạnh Khung.
Tôi cùng anh, bởi vì tôi cũng muốn anh.
—— rất muốn rất muốn.
Ngày hôm sau lúc thức dậy, tôi phát hiện Mạnh Khung đã không ở người bên. Tôi mặc quần áo đi vào phòng tắm, vừa muốn đánh răng Mạnh Khung liền từ phòng bếp đi ra, nói:
“Hôm nay chú nghỉ, vốn muốn đi bệnh viện thăm chị Triệu, nhưng là cháu trở lại, chú không muốn đi, muốn cùng với cháu nhưng lại không thể không đi.”
Tôi gật đầu một cái, cầm bàn chãi đánh răng lên: “Cháu và chú cùng đi.”
Mạnh Khung yên tâm. Thật ra thì anh không nói tôi cũng sẽ đi với anh. Tính khí mẹ Triệu Nhĩ Đóa mặc dù nóng nảy, nhưng lại trực sảng, đối với người trong lòng mình vô cùng tốt. Nhà Triệu Nhĩ Đóa cũng nghèo, mỗi lần Mạnh Khung có chuyện đưa tôi đến nhà bọn họ, thím Triệu đều sẽ thịt hầm, một miếng thịt cuối cùng luôn gắp vào trong chén tôi.
Tôi có cảm tình với thím Triệu, bây giờ thím ấy bị bệnh thành ra như vậy, tại sao tôi có thể không đi thăm thím.
Đánh răng xong, tôi đẩy Triệu Nhĩ Đóa còn đang ngủ một cái, nói: “Chúng tôi đi thăm mẹ cậu, cậu đi không?”
Triệu Nhĩ Đóa vung tay lên, nói: “Không đi! Phiền chết rồi, có để cho người ta ngủ hay không.”
Ngồi xe buýt tới đến bệnh viện, vừa xuống xe liền bị gió lạnh thổi run cầm cập. Tôi hít sâu một hơi, cho tay vào trong túi, quay đầu nhìn Mạnh Khung.
Vừa quay đầu, tôi liền thấy trên tay Mạnh Khung nhiều hơn một túi tớn đầy táo. Đây là anh mua khi xuống xe ở cửa bệnh viện, túi rất nặng, siết chặt lấy tay anh. Tôi muốn giúp anh xách nhưng Mạnh Khung lại trốn, một nắm tay của tôi, cùng nhau duỗi vào trong túi tôi, ở trong túi mười ngón tay đan vào nhau. Tôi do dự một chút liền để anh nắm.
Mạnh Khung nói với tôi: “Đi theo chú, vào trong bệnh viện không cần phải sợ.”
“Ừ.”
Phòng bệnh của thím Triệu là phòng ba người, vừa mở cửa tôi liền thấy một túi máu, có một bệnh nhân đang truyền máu. Trong phòng rất nóng, có người ăn cơm, trong phòng bệnh đều là mùi thức ăn.
Túi máu này thật sự là quá lớn, người bị choáng máu nhìn thì chắc sẽ không chịu nổi. Tôi cũng nhìn sững sờ, sau đó cúi đầu.
Thím Triệu vốn đang ngẩn người, nhìn thấy chúng tôi liền vô cùng vui mừng, thím rất suy yếu, tay trái sưng to gấp đôi bình thời. Mạnh Khung đặt túi táo lên bàn, an vị xuống.
“Còn mua đồ làm gì. . . . . .” thím Triệu oán giận nói, lại cười cười, “Trong ngăn kéo còn có dưa chuột, rửa một quả mà ăn đi.”
“Không được.” Mạnh Khung nói, “Ngồi không bao lâu. Đại ca vừa trở về còn mệt mỏi, em muốn khiến nó đi về nghỉ.”
Thím Triệu vuốt tay của tôi, dùng sức thở dài, chậm rãi mở miệng nói: “Con trai chị lại đi chơi internet đúng không?”
“. . . . . .”
Mạnh Khung không biết nên mở miệng thế nào. Mỗi lần Triệu Nhĩ Đóa đi chơi internet, người tức giận nhất đều là thím Triệu. Bây giờ thím còn bệnh. Nói sau cũng không nên để thím ấy tức giận.
Thím Triệu cũng không chờ anh trả lời, thím ngẩng đầu nhìn Mạnh Khung, nói: “Mạnh Khung à, chị có chút việc muốn cho cậu giúp một tay.”
“Vâng, chuyện gì?”
Thím Triệu nói thật bình tĩnh: “Con trai chị thích chơi máy tính. Thật ra thì nó là đứa bé ngoan, đi chơi internet chỉ vì chưa đã nghiền thôi, đáng lẽ chị và lão Triệu muốn dành tiền mua máy tính cho nó. Cậu biết thứ đó thật ra thì cũng không có ý gì, chơi đã rồi thì không mê nữa. Nếu không phải chị bị bệnh thì đã dành đủ tiền rồi.”
Nghe lời này, Mạnh Khung có chút khó xử. Nếu như anh có tiền, anh sẽ nói với chị ấy Triệu rằng ‘ không có việc gì, em mua cho nó một cái máy tính ’. Nhưng Mạnh Khung làm sao có thể có tiền? Cho dù có tiền, anh cũng muốn góp tiền mua máy tính cho Trần Khải Minh.
Thím Triệu vừa nhìn nét mặt Mạnh Khung liền hiểu, thím thở dài, đôi mắt đỏ lên: “Chị hỏi rồi, bệnh của chị về sau một tháng sẽ phải lọc máu ba lần, một lần phải hơn năm trăm đồng, 1500, tiền lương lão Triệu còn không đủ đâu, chứ đừng nói thay thận. . . . . . máy tính cho con lúc nào mới có thể mua được?”
“. . . . . . Em còn có tiền, chị đừng lo lắng.” Mạnh Khung cắn răng, nói: ” dù sao đại ca và nó dùng chung là được rồi.”
Tôi nhìn thím Triệu rưng rưng nước mắt, trầm mặc một chút, nói: “Không cần cũng được.”
Nghe lời này, thím Triệu đột nhiên hỏng mất, thím dùng sức đè lại hai mắt của mình, lấy mu bàn tay không ngừng lau. Thím chỉ có thể nâng một cánh tay, nhiều nước mắt như vậy vốn lau không sạch, từ trên mặt của thím trượt xuống, thím vừa khóc vừa run run, nói:
“Chị trở thành người tàn phế rồi. Chị sống còn có ý nghĩa gì chứ.”
Nhìn thím Triệu như vậy, tôi đột nhiên hiểu tại sao lúc chú Triệu biết Triệu Nhĩ Đóa đi chơi internet sẽ tức giận như thế.
Mạnh Khung và tôi đều không am hiểu an ủi, qua thật dài, cảm xúc của thím Triệu mới bình tĩnh lại. Tôi lấy khăn giấy cho thím lau mặt.
Thím Triệu cười nhìn tôi, ánh mắt của thím cũng sưng lên, lỗ mũi lớn hơn một vòng . Thím trầm mặc một hồi, đột nhiên nói với Mạnh Khung:
“Chị vốn không nghĩ vay tiền cậu. Cậu cũng khổ, Khải Minh còn phải đi học, những điều này chị đều biết. Chị chỉ có chuyện muốn nhờ cậu giúp một tay. Chị mới vừa nói chuyện với những người cùng phòng bệnh, một tháng lọc máu một lần cũng được rồi, chị thương lượng với bác sĩ một chút, về sau hai tháng lọc máu hai lần.”
Mạnh Khung trợn to mắt, vừa muốn nói gì thì thím Triệu liền ngắt lời anh, tiếp tục nói:
“Chị nói lão Triệu đưa tiền lương hai tháng cho cậu một lần, anh ấy không có thời gian tới bệnh viện giao tiền, hai chúng tôi đều tin tưởng cậu, chị dặn dò anh ấy để anh ấy đóng tiền sáu lần, cậu giúp chị dành tiền, dành đủ rồi, mang con chị đi chọn một cái máy tính.”